Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
-
Chương 5: Em không sợ dị ứng
Edit: Hà Bạng
Phía ngoài khách sạn Vân Thiên, kiến trúc xa hoa lộng lẫy cho thấy đẳng cấp không tầm thường của nó, bảo an phụ trách bãi đỗ xe chuyên nghiệp vội vã tiến tới, mở cửa chiếc xe thể thao Lamborghini Murcielago màu xanh dương bình thường rất hiếm khi được nhìn thấy đang dừng ở cổng: “Đỗ thiếu gia, mời ngài!” Khiến cho cậu ta kinh ngạc chính là, thông thường Đỗ Ngự Đình hay đi một mình, hôm nay lại dẫn theo phụ nữ, hơn nữa còn là một cô gái trông còn khá ít tuổi.
Bởi vì nhận lời mời của Thẩm Nguyệt Nhi, vốn đã định hẹn ở địa điểm vừa kín đáo vừa bí mật, nhưng Đỗ Ngự Đình lại đổi đến khách sạn có vị trí ngắm cảnh tốt nhất, phòng VIP có cửa sổ lớn mở sát đất. Phóng tầm mắt nhìn ra, bên ngoài cửa sổ là mặt biển xanh thẳm rộng mênh mông, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa thủy tinh, nhưng vì là chất liệu thủy tinh đặc biệt nên không thể chiếu xuyên vào được.
“Tiểu bảo bối, giơ tay lên nào!” Trong tay Đỗ Ngự Đình là áo khoác anh vừa mới cho trợ lý đi mua, anh cúi đầu cẩn thận giúp cô mặc vào, ân cần dặn dò: “Lần sau ra ngoài nhất định phải nhớ mặc ấm nhé.” Vốn không định cho cô đi cùng, nên anh đã cố ý dỗ cô ngủ từ sớm, cứ tưởng rằng cô đã ngủ say rồi nên anh mới đi, nhưng không ngờ chân trước anh vừa mới bước, chân sau cô đã đi theo rồi, hơn nữa còn không chịu mặc thêm áo khoác.
Đối với mấy lời của Đỗ Ngự Đình dường như Ninh Noãn Dương coi như mắt điếc tai ngơ, cô tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nghịch ngợm giơ tay in lên cửa thủy tinh, đôi tay xòe ra, như muốn bắt lấy ánh mặt trời.
Không chỉ có Thẩm Nguyệt Nhi, mà ngay cả An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm bị ép buộc kéo tới để tránh hiềm nghi cũng giật nảy mình, trong ánh mắt nhìn về phía Đỗ Ngự Đình có nhiều hơn một chút quái lạ. Dáng vẻ Đỗ Ngự Đình như vậy, chơi cùng bọn họ từ nhỏ đến lớn, chưa từng có bao giờ.
“Noãn Noãn, anh là An Dật Cảnh.” Một mái tóc màu xanh dương được cắt theo kiểu rất thịnh hành bây giờ cùng một khuôn mặt giống con gái, An Dật Cảnh ghé đầu vào, bộ tây trang đồng màu xanh da trời chói mắt vừa đúng lúc kết hợp với mái tóc của anh ta. Anh tự ý cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Noãn Dương, nhưng còn chưa kịp đụng vào, đã bị Đỗ Ngự Đình đẩy ra, anh ta nhìn môi Đỗ Ngự Đình không tiếng động phát ra hai chữ: Muốn chết!
Chỉ là, ưu điểm lớn nhất cua anh ta là không sợ chết, hơn nữa còn thích đem việc chọc cho Đỗ Ngự Đình xù long lên làm việc vui. Có cơ hội tốt như vậy thì có lý nào lại bỏ qua, anh ta lại vươn tay đến, ra vẻ tội nghiệp với Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, em có thể gọi anh là anh Dật Cảnh.” Anh ta nháy mắt với Ninh Noãn Dương, vốn là minh tinh điện ảnh hàng năm đều chiếm cứ vị trí trong Giới điện ảnh và truyền thông, đôi mắt quyến rũ của anh ta có thể giật chết người đó!
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Noãn Dương đỏ lên, muốn tiến tới, nhưng lại bị Đỗ Ngự Đình ngăn lại: “An – Dật – Cảnh.” Lần này là cắn răng nghiến lợi, thái độ là hận không thể đem An Dật Cảnh ra rút gân lột da, nhưng ngặt nỗi trước mặt Ninh Noãn Dương anh không thể bùng phát, phải duy trì hình tượng dịu dàng.
“Đùa thôi, đừng để ý, hehe!” An Dật Cảnh hậm hực thu tay về, đồ hẹp hòi, ngay cả tay cũng không cho chạm! Nhưng mà cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Ngự Đình tức đến giơ chân.
“Chào em, anh là Quý Giản Phàm.” Trên người Quý Giản Phàm mặc một chiếc áo len màu xám nhạt rộng thùng thình, nhưng nhìn tổng thể lại không hề mất phẩm vị, anh cười thân thiện nói: “Noãn Noãn, lần đầu tiên gặp mặt, anh chưa kịp chuẩn bị quà cho em, lần sau tới cửa hàng của anh, anh sẽ tự mình thiết kế lễ phục cho em.” Quý Giản Phàm là ông chủ của JF- một nhãn hàng thời trang mang phong cách đẳng cấp nổi tiếng, hễ là lễ phục trong cửa hàng của anh ta, thì nhất định là vô cùng kinh diễm lộng lẫy, giá cao không kể, hơn nữa còn là bình thường rất ít khi có được.
“Cảm ơn anh.” Ninh Noãn Dương ngượng ngùng gật đầu, so với An Dật Cảnh thì sức quyến rũ của Quý Giản Phàm càng thêm khó chống đỡ hơn nhiều!
So sánh với Đỗ Ngự Đình, thì không thể nghi ngờ là giao tiếp với An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm dễ dàng hơn cả. An Dật Cảnh là minh tinh nổi tiếng, tính cách cởi mở, giống như một cậu bé lớn thích nói đùa. Quý Giản Phàm thì chín chắn, nụ cười ôn hòa rất giống với anh trai nhà hàng xóm. Còn Đỗ Ngự Đình lại là người rất khó phán đoán, từng câu từng chữ của anh, từng cái ánh mắt cũng mang hàm ý, tất cả đều khiến cho người ta có cảm giác sâu không lường được.
Mấy người vô tư trêu ghẹo nhau, nghiễm nhiên coi Thẩm Nguyệt Nhi thành người trong suốt, lạnh nhạt như vậy, làm cho cô ta tức đến nghiến răng, lại vì ngại có Đỗ Ngự Đình ở trước mặt mà không dám phát cáu, huống chi An Dật Cảnh cũng ở đây, về sau vẫn cần anh ta dìu dắt, nên tuyệt không thể bị phá hỏng hình tượng ở chỗ này.
“Đỗ thiếu gia, An thiếu gia, Quý thiếu gia, tối nay mọi người muốn dùng món gì?” Phục vị lễ phép đặt thực đơn trong tay xuống dò hỏi.
“Các anh không cần ngại em đâu cứ gọi đồ ăn đi!” Không cam lòng để bị lãng quên hoàn toàn Thẩm Nguyệt Nhi nhanh nhẹn cầm lấy thực đơn, cúi đầu lật xem: “Ếch hầm, Chè hoa tuyết... mang đồ ăn lên nhanh một chút.” Cô ta đã có chút đói rồi, liền gọi liên tục khoảng hai mươi món ăn, ngừng cũng không ngừng lại, may là nhân viên phục vụ ở đây được đào tạo chuyên nghiệp, kỹ thuật tốc ký không tồi, nên mới không để sót một món ăn nào.
“Vâng. Xin chờ một lát.” Phục vụ gật đầu, định thu thực đơn lại rồi đi.
“Đợi chút.” Ninh Noãn Dương đứng dậy, mở miệng gọi người lại, nhỏ giọng nói với phục vụ mấy câu gì đó, cuối cùng để lại trên tay anh ta một xấp tiền boa, người phục vụ liên tục gật đầu, sau cùng cung kính lễ phép khom lưng với Ninh Noãn Dương, nói: “Đỗ phu nhân, cô chờ một chút.”
Mọi người đều nghi hoặc nhìn cô, không biết Ninh Noãn Dương đã nói những gì với người phục vụ. Ngay cả Đỗ Ngự Đình cũng khó hiểu vuốt ví tiền của mình, rốt cuộc từ lúc nào Cô nhóc này đã mò được nhiều tiền như vậy từ trên người mình chứ. Chỉ là, của anh cũng là của cô, tất cả là của cô hết. Thấy rõ ràng nụ cười tinh quái trong đáy mắt cô, thế nhưng anh lại sẵn lòng mặc cô làm bừa, cho dù gây họa cũng không sao hết, tất cả đều đã có anh ở đây.
“Chị Nguyệt Nhi, em có thay đổi món ăn một chút, chị là người bao dung như vậy, nhất định sẽ không để ý phải không!” Ninh Noãn Dương khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt lộ rõ nụ cười đùa giỡn. Vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu Thẩm Nguyệt Nhi chưa từng cho cô sắc mặt tốt, lại còn có ý đồ chấm mút người đàn ông của cô, thật sự là nhịn cái gì thì được chứ cái này là không thể nhịn. Cô đúng là mất trí nhớ không sai, nhưng là không có bị ngu. Vẫn biết phân biệt tốt xấu.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Thẩm Nguyệt Nhin không hổ là một diễn viên chuyên nghiệp, một giây trước còn vụng trộm cắn răng nghiến lợi, một giây sau lại có thể cười đến phóng khoáng hòa nhã, cho dù đối diện là người mà cô ta rất ghét.
Thức ăn được mang lên rất nhanh, mỗi món đều được đặt trên khay có nắp đậy lại, phảng phất tỏa ra mùi thơm khiến cho người ta không nhịn được tò mò đoán bên trong là mỹ vị gì.
Phục vụ đồng loạt mở nắp đậy ra, mọi người đều sửng sốt, hơn hai mươi món ăn, không thể ngờ được tất cả đều là tôm, hơn nữa toàn bộ còn là tôm hùm có vỏ cứng: “Chúc mọi người ngon miệng.”
Tôm om thịt, Tôm nấu với gừng cay, một bàn tôm màu đỏ rực.
“Anh thích.” Rất nhanh An Dật Cảnh bị mùi thơm của tôm hùm trước mặt hấp dẫn, thẳng tay thò vào mâm gắp đồ, vừa gắp vừa nói: “Tôm hùm mỹ vị, ta đến đây!”
Lúc này mọi người đã hiểu ra vừa rồi Ninh Noãn Dương đã nói gì với người phục vụ.
“Chồng ơi, em tự mình đổi hết món ăn, chị Nguyệt Nhi sẽ không tức giận chứ!” Ninh Noãn Dương ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, dường như có vẻ lo lắng, đôi tay nhỏ kéo ống tay áo Đỗ Ngự Đình: “Hay là em không nên làm như thế.” Hàm răng trắng cắn cắn cánh môi mềm mại, trong mắt lộ ra vẻ e dè.
Vẻ mặt đó khiến đáy lòng Đỗ Ngự Đình xót xa, ngón trỏ thon dài khẽ xoa cánh môi của cô: “Làm sao có thể như vậy được? Ngoan, không ai trách em đâu, đừng cắn môi nào.” Nhìn dấu răng trên môi cô, trong mắt anh hiện rõ sự không đành lòng: “Em vui là tốt rồi.”
Ở bên kia, An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm đã ăn đến khí thế ngất trời, không thèm để ý hình tượng cầm tôm hùm gặm, vừa ăn còn vừa gọi: “Noãn Noãn mau ăn đi!”
Từng đợt mùi thơm xông vào mũi, Ninh Noãn Dương cũng không nhịn được nữa, đưa tay định lấy, thì bị Đỗ Ngự Đình ngăn lại: “Để anh.” Anh cầm lên một con tôm to, đặt vào trong đĩa của mình, động tác lột vỏ tôm lưu loát, nhúng vào nước chấm, sau đó đưa tới bên môi Ninh Noãn Dương: “Tiểu quai quai, há miệng nào!”
Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn há miệng, cảm giác cay cay thơm ngon từ đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng, trong nháy mắt đôi mắt cô liền tỏa sáng: “Ngon quá.”
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, tâm tình Đỗ Ngự Đình cũng tung bay theo, bàn tay thon dài cầm khăn ăn màu trắng nhè nhẹ lau sạch khóe miệng dính nước sốt của cô, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng: “Anh bóc cho em ăn.”
“Thật chua...” Anh Dật Cảnh cười vô cùng mờ ám.
Thẩm Nguyệt Nhi bị chọc tức gần chết, mùi thơm của tôm hùm không ngừng chui vào lỗ mũi, buổi trưa cô ta cũng chưa ăn, hiện tại bụng đã đói muốn chết, vốn là muốn ăn chút đồ thanh đạm như súp gì đó, vừa đẹp da lại vừa tốt cho sức khỏe, thế mà con nhóc thối kia lại đổi hết thành tôm hùm, mà kinh tởm nhất còn là loại có vỏ cứng. Bây giờ cô ta đang là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, là ngọc nữ thanh thuần, làm sao có thể không để ý hình tượng dùng tay xé vỏ tôm được (-.-), nếu điều này bị ký giả chụp được, thì hình thượng ngọc nữ cô ta khổ tâm gây dựng trong phút chốc sẽ bị phá hủy.
Đáng giận hơn, thế mà không có một ai có ý muốn phục vụ cho cô ta cả, mà cô ta lại rất ngượng phải mở miệng nhờ người ta giúp. Thẩm Nguyệt Nhi trơ mắt nhìn tôm hùm trắng noãn xếp thành một núi nhỏ trong đĩa Ninh Noãn Dương, chua chát nói: “Noãn Noãn, ăn nhiều tôm sẽ không tốt cho da đâu, dễ bị dị ứng.”
“Ồ!” Căn bản là Ninh Noãn Dương không có thời gian rảnh rỗi tranh luận với cô ta, trực tiếp kéo hết cả đĩa tôm ở trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi tới chỗ mình: “Vậy em phải ăn thêm nhiều nữa, em không sợ dị ứng.”
Phía ngoài khách sạn Vân Thiên, kiến trúc xa hoa lộng lẫy cho thấy đẳng cấp không tầm thường của nó, bảo an phụ trách bãi đỗ xe chuyên nghiệp vội vã tiến tới, mở cửa chiếc xe thể thao Lamborghini Murcielago màu xanh dương bình thường rất hiếm khi được nhìn thấy đang dừng ở cổng: “Đỗ thiếu gia, mời ngài!” Khiến cho cậu ta kinh ngạc chính là, thông thường Đỗ Ngự Đình hay đi một mình, hôm nay lại dẫn theo phụ nữ, hơn nữa còn là một cô gái trông còn khá ít tuổi.
Bởi vì nhận lời mời của Thẩm Nguyệt Nhi, vốn đã định hẹn ở địa điểm vừa kín đáo vừa bí mật, nhưng Đỗ Ngự Đình lại đổi đến khách sạn có vị trí ngắm cảnh tốt nhất, phòng VIP có cửa sổ lớn mở sát đất. Phóng tầm mắt nhìn ra, bên ngoài cửa sổ là mặt biển xanh thẳm rộng mênh mông, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa thủy tinh, nhưng vì là chất liệu thủy tinh đặc biệt nên không thể chiếu xuyên vào được.
“Tiểu bảo bối, giơ tay lên nào!” Trong tay Đỗ Ngự Đình là áo khoác anh vừa mới cho trợ lý đi mua, anh cúi đầu cẩn thận giúp cô mặc vào, ân cần dặn dò: “Lần sau ra ngoài nhất định phải nhớ mặc ấm nhé.” Vốn không định cho cô đi cùng, nên anh đã cố ý dỗ cô ngủ từ sớm, cứ tưởng rằng cô đã ngủ say rồi nên anh mới đi, nhưng không ngờ chân trước anh vừa mới bước, chân sau cô đã đi theo rồi, hơn nữa còn không chịu mặc thêm áo khoác.
Đối với mấy lời của Đỗ Ngự Đình dường như Ninh Noãn Dương coi như mắt điếc tai ngơ, cô tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nghịch ngợm giơ tay in lên cửa thủy tinh, đôi tay xòe ra, như muốn bắt lấy ánh mặt trời.
Không chỉ có Thẩm Nguyệt Nhi, mà ngay cả An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm bị ép buộc kéo tới để tránh hiềm nghi cũng giật nảy mình, trong ánh mắt nhìn về phía Đỗ Ngự Đình có nhiều hơn một chút quái lạ. Dáng vẻ Đỗ Ngự Đình như vậy, chơi cùng bọn họ từ nhỏ đến lớn, chưa từng có bao giờ.
“Noãn Noãn, anh là An Dật Cảnh.” Một mái tóc màu xanh dương được cắt theo kiểu rất thịnh hành bây giờ cùng một khuôn mặt giống con gái, An Dật Cảnh ghé đầu vào, bộ tây trang đồng màu xanh da trời chói mắt vừa đúng lúc kết hợp với mái tóc của anh ta. Anh tự ý cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Noãn Dương, nhưng còn chưa kịp đụng vào, đã bị Đỗ Ngự Đình đẩy ra, anh ta nhìn môi Đỗ Ngự Đình không tiếng động phát ra hai chữ: Muốn chết!
Chỉ là, ưu điểm lớn nhất cua anh ta là không sợ chết, hơn nữa còn thích đem việc chọc cho Đỗ Ngự Đình xù long lên làm việc vui. Có cơ hội tốt như vậy thì có lý nào lại bỏ qua, anh ta lại vươn tay đến, ra vẻ tội nghiệp với Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, em có thể gọi anh là anh Dật Cảnh.” Anh ta nháy mắt với Ninh Noãn Dương, vốn là minh tinh điện ảnh hàng năm đều chiếm cứ vị trí trong Giới điện ảnh và truyền thông, đôi mắt quyến rũ của anh ta có thể giật chết người đó!
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Noãn Dương đỏ lên, muốn tiến tới, nhưng lại bị Đỗ Ngự Đình ngăn lại: “An – Dật – Cảnh.” Lần này là cắn răng nghiến lợi, thái độ là hận không thể đem An Dật Cảnh ra rút gân lột da, nhưng ngặt nỗi trước mặt Ninh Noãn Dương anh không thể bùng phát, phải duy trì hình tượng dịu dàng.
“Đùa thôi, đừng để ý, hehe!” An Dật Cảnh hậm hực thu tay về, đồ hẹp hòi, ngay cả tay cũng không cho chạm! Nhưng mà cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Ngự Đình tức đến giơ chân.
“Chào em, anh là Quý Giản Phàm.” Trên người Quý Giản Phàm mặc một chiếc áo len màu xám nhạt rộng thùng thình, nhưng nhìn tổng thể lại không hề mất phẩm vị, anh cười thân thiện nói: “Noãn Noãn, lần đầu tiên gặp mặt, anh chưa kịp chuẩn bị quà cho em, lần sau tới cửa hàng của anh, anh sẽ tự mình thiết kế lễ phục cho em.” Quý Giản Phàm là ông chủ của JF- một nhãn hàng thời trang mang phong cách đẳng cấp nổi tiếng, hễ là lễ phục trong cửa hàng của anh ta, thì nhất định là vô cùng kinh diễm lộng lẫy, giá cao không kể, hơn nữa còn là bình thường rất ít khi có được.
“Cảm ơn anh.” Ninh Noãn Dương ngượng ngùng gật đầu, so với An Dật Cảnh thì sức quyến rũ của Quý Giản Phàm càng thêm khó chống đỡ hơn nhiều!
So sánh với Đỗ Ngự Đình, thì không thể nghi ngờ là giao tiếp với An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm dễ dàng hơn cả. An Dật Cảnh là minh tinh nổi tiếng, tính cách cởi mở, giống như một cậu bé lớn thích nói đùa. Quý Giản Phàm thì chín chắn, nụ cười ôn hòa rất giống với anh trai nhà hàng xóm. Còn Đỗ Ngự Đình lại là người rất khó phán đoán, từng câu từng chữ của anh, từng cái ánh mắt cũng mang hàm ý, tất cả đều khiến cho người ta có cảm giác sâu không lường được.
Mấy người vô tư trêu ghẹo nhau, nghiễm nhiên coi Thẩm Nguyệt Nhi thành người trong suốt, lạnh nhạt như vậy, làm cho cô ta tức đến nghiến răng, lại vì ngại có Đỗ Ngự Đình ở trước mặt mà không dám phát cáu, huống chi An Dật Cảnh cũng ở đây, về sau vẫn cần anh ta dìu dắt, nên tuyệt không thể bị phá hỏng hình tượng ở chỗ này.
“Đỗ thiếu gia, An thiếu gia, Quý thiếu gia, tối nay mọi người muốn dùng món gì?” Phục vị lễ phép đặt thực đơn trong tay xuống dò hỏi.
“Các anh không cần ngại em đâu cứ gọi đồ ăn đi!” Không cam lòng để bị lãng quên hoàn toàn Thẩm Nguyệt Nhi nhanh nhẹn cầm lấy thực đơn, cúi đầu lật xem: “Ếch hầm, Chè hoa tuyết... mang đồ ăn lên nhanh một chút.” Cô ta đã có chút đói rồi, liền gọi liên tục khoảng hai mươi món ăn, ngừng cũng không ngừng lại, may là nhân viên phục vụ ở đây được đào tạo chuyên nghiệp, kỹ thuật tốc ký không tồi, nên mới không để sót một món ăn nào.
“Vâng. Xin chờ một lát.” Phục vụ gật đầu, định thu thực đơn lại rồi đi.
“Đợi chút.” Ninh Noãn Dương đứng dậy, mở miệng gọi người lại, nhỏ giọng nói với phục vụ mấy câu gì đó, cuối cùng để lại trên tay anh ta một xấp tiền boa, người phục vụ liên tục gật đầu, sau cùng cung kính lễ phép khom lưng với Ninh Noãn Dương, nói: “Đỗ phu nhân, cô chờ một chút.”
Mọi người đều nghi hoặc nhìn cô, không biết Ninh Noãn Dương đã nói những gì với người phục vụ. Ngay cả Đỗ Ngự Đình cũng khó hiểu vuốt ví tiền của mình, rốt cuộc từ lúc nào Cô nhóc này đã mò được nhiều tiền như vậy từ trên người mình chứ. Chỉ là, của anh cũng là của cô, tất cả là của cô hết. Thấy rõ ràng nụ cười tinh quái trong đáy mắt cô, thế nhưng anh lại sẵn lòng mặc cô làm bừa, cho dù gây họa cũng không sao hết, tất cả đều đã có anh ở đây.
“Chị Nguyệt Nhi, em có thay đổi món ăn một chút, chị là người bao dung như vậy, nhất định sẽ không để ý phải không!” Ninh Noãn Dương khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt lộ rõ nụ cười đùa giỡn. Vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu Thẩm Nguyệt Nhi chưa từng cho cô sắc mặt tốt, lại còn có ý đồ chấm mút người đàn ông của cô, thật sự là nhịn cái gì thì được chứ cái này là không thể nhịn. Cô đúng là mất trí nhớ không sai, nhưng là không có bị ngu. Vẫn biết phân biệt tốt xấu.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Thẩm Nguyệt Nhin không hổ là một diễn viên chuyên nghiệp, một giây trước còn vụng trộm cắn răng nghiến lợi, một giây sau lại có thể cười đến phóng khoáng hòa nhã, cho dù đối diện là người mà cô ta rất ghét.
Thức ăn được mang lên rất nhanh, mỗi món đều được đặt trên khay có nắp đậy lại, phảng phất tỏa ra mùi thơm khiến cho người ta không nhịn được tò mò đoán bên trong là mỹ vị gì.
Phục vụ đồng loạt mở nắp đậy ra, mọi người đều sửng sốt, hơn hai mươi món ăn, không thể ngờ được tất cả đều là tôm, hơn nữa toàn bộ còn là tôm hùm có vỏ cứng: “Chúc mọi người ngon miệng.”
Tôm om thịt, Tôm nấu với gừng cay, một bàn tôm màu đỏ rực.
“Anh thích.” Rất nhanh An Dật Cảnh bị mùi thơm của tôm hùm trước mặt hấp dẫn, thẳng tay thò vào mâm gắp đồ, vừa gắp vừa nói: “Tôm hùm mỹ vị, ta đến đây!”
Lúc này mọi người đã hiểu ra vừa rồi Ninh Noãn Dương đã nói gì với người phục vụ.
“Chồng ơi, em tự mình đổi hết món ăn, chị Nguyệt Nhi sẽ không tức giận chứ!” Ninh Noãn Dương ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, dường như có vẻ lo lắng, đôi tay nhỏ kéo ống tay áo Đỗ Ngự Đình: “Hay là em không nên làm như thế.” Hàm răng trắng cắn cắn cánh môi mềm mại, trong mắt lộ ra vẻ e dè.
Vẻ mặt đó khiến đáy lòng Đỗ Ngự Đình xót xa, ngón trỏ thon dài khẽ xoa cánh môi của cô: “Làm sao có thể như vậy được? Ngoan, không ai trách em đâu, đừng cắn môi nào.” Nhìn dấu răng trên môi cô, trong mắt anh hiện rõ sự không đành lòng: “Em vui là tốt rồi.”
Ở bên kia, An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm đã ăn đến khí thế ngất trời, không thèm để ý hình tượng cầm tôm hùm gặm, vừa ăn còn vừa gọi: “Noãn Noãn mau ăn đi!”
Từng đợt mùi thơm xông vào mũi, Ninh Noãn Dương cũng không nhịn được nữa, đưa tay định lấy, thì bị Đỗ Ngự Đình ngăn lại: “Để anh.” Anh cầm lên một con tôm to, đặt vào trong đĩa của mình, động tác lột vỏ tôm lưu loát, nhúng vào nước chấm, sau đó đưa tới bên môi Ninh Noãn Dương: “Tiểu quai quai, há miệng nào!”
Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn há miệng, cảm giác cay cay thơm ngon từ đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng, trong nháy mắt đôi mắt cô liền tỏa sáng: “Ngon quá.”
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, tâm tình Đỗ Ngự Đình cũng tung bay theo, bàn tay thon dài cầm khăn ăn màu trắng nhè nhẹ lau sạch khóe miệng dính nước sốt của cô, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng: “Anh bóc cho em ăn.”
“Thật chua...” Anh Dật Cảnh cười vô cùng mờ ám.
Thẩm Nguyệt Nhi bị chọc tức gần chết, mùi thơm của tôm hùm không ngừng chui vào lỗ mũi, buổi trưa cô ta cũng chưa ăn, hiện tại bụng đã đói muốn chết, vốn là muốn ăn chút đồ thanh đạm như súp gì đó, vừa đẹp da lại vừa tốt cho sức khỏe, thế mà con nhóc thối kia lại đổi hết thành tôm hùm, mà kinh tởm nhất còn là loại có vỏ cứng. Bây giờ cô ta đang là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, là ngọc nữ thanh thuần, làm sao có thể không để ý hình tượng dùng tay xé vỏ tôm được (-.-), nếu điều này bị ký giả chụp được, thì hình thượng ngọc nữ cô ta khổ tâm gây dựng trong phút chốc sẽ bị phá hủy.
Đáng giận hơn, thế mà không có một ai có ý muốn phục vụ cho cô ta cả, mà cô ta lại rất ngượng phải mở miệng nhờ người ta giúp. Thẩm Nguyệt Nhi trơ mắt nhìn tôm hùm trắng noãn xếp thành một núi nhỏ trong đĩa Ninh Noãn Dương, chua chát nói: “Noãn Noãn, ăn nhiều tôm sẽ không tốt cho da đâu, dễ bị dị ứng.”
“Ồ!” Căn bản là Ninh Noãn Dương không có thời gian rảnh rỗi tranh luận với cô ta, trực tiếp kéo hết cả đĩa tôm ở trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi tới chỗ mình: “Vậy em phải ăn thêm nhiều nữa, em không sợ dị ứng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook