*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tan việc, Lâm Hạo Hi đưa Lưu Uyển Oánh đến một nhà hàng Italy, Lý Nghị đã ở nơi đó chờ trước. Nhìn thấy Lâm Hạo Hi mang theo một đại mỹ nữ đến đây, Lý Nghị trong lòng rất vui vẻ a.

Lâm Hạo Hi đi tới trước mặt Lý Nghị, Lý Nghị vội vội vàng vàng đứng lên. Lâm Hạo Hi đối với Lưu Uyển Oánh đang đứng phía sau giới thiệu “Người này chính là người bạn mà tôi muốn giới thiệu cho cô quen biết, cùng tuổi với tôi, tên là Lý Nghị.”

Lưu Uyển Oánh rất có gia giáo hơi cúi người chào hỏi “Chào anh”

Lâm Hạo Hi lại giới thiệu Lưu Uyển Oánh cho Lý Nghị “Vị mỹ nữ này tên là Lưu Uyển Oánh, vừa từ Úc về nước không bao lâu, đã tốt nghiệp đại học năm ngoái.”

Lý Nghị nhìn mỹ nữ phía sau Lâm Hạo Hi, gật đầu đáp lại. Ba người ngồi xuống xung quanh bàn, Lý Nghị nói “Lúc nãy tôi đã gọi một vài món ăn rồi, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của mọi người.”

“Tôi sao cũng được.” Lâm Hạo Hi lạnh nhạt nói.

Lưu Uyển Oánh mỉm cười “Tôi cũng không kén ăn, ăn món gì cũng được.”

“Vậy thì tốt.” Lý Nghị cười cười, rất thân thiện tiếp lời, “Lúc nãy nghe Hạo Hi nói, trước đây cô sống ở Úc.”

“Phải, lúc tôi chín tuổi đã cùng cha mẹ tới Úc, mới trở về hồi năm ngoái.”

“Tiếng Trung của cô rất tốt, rất ít người ở nước ngoài đến mười mấy năm mới trở về mà vẫn còn có thể nói tiếng Trung chuẩn như thế lắm.”

Lưu Uyển Oánh cười “Thật ra cha tôi rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, tôi là chịu ảnh hưởng từ ông ấy.”

Lâm Hạo Hi nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ đến vô cùng tập trung, nói “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Lâm Hạo Hi đứng dậy hướng về phía phòng vệ sinh, nhưng khi đi tới lối vào thì lại rẽ sang hướng khác đi ra phía sau nhà hàng ngắm phong cảnh. Lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Lý Nghị: Thế nào, thoả mãn không?

Một lát sau, Lý Nghị hồi âm lại là: Đừng có quấy rầy tao cùng nữ thần nói chuyện.

Lâm Hạo Hi nhìn hàng chữ trên màn hình, không hề cười lấy một tiếng. Tuy rằng hắn vẫn không nói bất kỳ cái gì với Lý Nghị, nhưng trong lòng hắn vẫn rất coi trọng người anh em này. Những lời vào buổi tối hôm đó hồi năm ngoái khi anh uống say đã nói, Lâm Hạo Hi vẫn còn để ở trong lòng, chỉ là không có biểu hiện xa cách gì đối với anh thôi.

Lý Nghị là song tính luyến, thế nhưng hứng thú đối với người khác phái càng to lớn hơn, còn đối với đồng tính, chỉ giới hạn ở duy nhất một mình Lâm Hạo Hi. Anh trước đó từ rất sớm đã phát hiện cảm giác của mình đối với Lâm Hạo Hi hơi không được bình thường cho lắm, thế nhưng trong lòng của anh so với bất kỳ ai khác cũng đều rõ ràng hơn, giữa hai người mãi mãi chỉ có thể là anh em tốt.

Lâm Hạo Hi tựa lưng vào bức tường, lấy điện thoại di động mở ra QQ. Tống Vũ Huy rất hay thích dùng QQ gửi tin nhắn cho hắn, bởi vì như vậy có thể tiết kiệm được ít tiền, làm Lâm Hạo Hi trong vòng một tháng này đã biến thành một tên cuồng QQ.

Trên QQ có một tấm hình Tống Vũ Huy mới vừa gửi tới, đó là tấm hình lúc vừa mới thức dậy chụp cảnh mặt trời mọc, chụp rất đẹp. Lâm Hạo Hi hồi âm lại: Anh muốn nhìn em.

Bên kia qua rất lâu mới hồi âm, đại khái là đang ở trên lớp.

Tiểu Huy: Đợi nửa tiếng nữa tan học, em về nhà mở trò chuyện video.

Ánh nắng ban mai: Được, chờ em.

Lâm Hạo Hi trở lại chỗ ngồi, các món ăn đều đã mang lên, hắn nói “Thật xin lỗi, bụng có chút không thoải mái, để hai người phải đợi lâu rồi.”

Lưu Uyển Oánh vội hỏi “Hay là đi bệnh viện khám thử đi?”

Lý Nghị giúp hắn trả lời “Cậu ta bảo bụng không thoải mái là đi nhà vệ sinh liền có thể giải quyết xong, không cần phải tới bệnh viện.”

Lâm Hạo Hi vội ho một tiếng “Không thảo luận vấn đề này nữa, ăn cơm đi.”

Trong lúc dùng cơm, Lý Nghị nói về dịp kỷ niệm 3 năm ngày thành lập Ánh nắng ban mai văn học “Hạo Hi, nửa tháng nữa là tới kỷ niệm 3 năm ngày thành lập Ánh nắng ban mai văn học, Khâu tỷ đề nghị triển khai tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày thành lập, tiến hành trong vòng 2 ngày, ngày đầu tiên, khen thưởng các tác giả trong 3 năm qua đạt thành tích tốt, ngày thứ 2 triển khai hoạt động giao lưu ký tặng giữa độc giả và các tác giả, chủ yếu là nhắm vào các tác giả có sách xuất bản.”

Lâm Hạo Hi nâng ly rượu đỏ trên tay nhẹ nhàng quơ quơ “Đề nghị này không tồi, có thể thực hiện.”

“Tới lúc đó cậu có đến không?”

“Khen thưởng thì tôi sẽ lộ diện, còn ký tặng thì phải xem tình huống thế nào đã.” Lâm Hạo Hi nhìn Lưu Uyển Oánh bên cạnh một chút “Tới lúc đó cô có muốn cùng đến không?”

Lưu Uyển Oánh mím môi nở nụ cười “Cầu còn không được.”

Lúc gần dùng cơm xong, điện thoại di động của Lâm Hạo Hi đột nhiên vang lên, Lâm Hạo Hi xem màn hình điện thoại, đứng dậy rời đi nghe điện thoại. Thật ra là tự hắn đã cài đặt đồng hồ báo thức, chờ hắn giả vờ ra ngoài nghe điện thoại quay lại, lần thứ hai nói xin lỗi “Ngại quá, tôi còn có chút việc nên chắc phải đi trước. Lý Nghị, lát nữa ăn cơm xong, cậu giúp tôi đưa Uyển Oánh về nhà.”

Lý Nghị ở trong lòng thán phục hành động của Lâm Hạo Hi “Được, cậu cứ đi đi.”

Lâm Hạo Hi liền như thế mà tránh đi, về đến nhà, mở máy vi tính ra cùng vợ nói chuyện qua video.

Nói chuyện video với Tống Vũ Huy xong rồi đi tắm nước nóng, Lâm Hạo Hi sực nhớ ra phải gọi điện thoại cho Lý Nghị “Thế nào rồi?”

Lý Nghị ở trong điện thoại thở dài một hơi, “Ăn cơm xong, tao đưa cô ấy về nhà, vậy thôi.”

“Từ từ đi, không nên gấp gáp.”

“Tao mới không vội, mày nghĩ tao là người như thế nào a, mới vừa quen biết đã nghĩ muốn cùng người ta qua lại.”

Lâm Hạo Hi cười cười “Cô ta lớn lên ở nước ngoài, đối với phương diện này có thể sẽ nhìn thoáng hơn.”

“Đệch, tao đã nói là tao không vội, nhìn vậy thôi chứ tao rất truyền thống đó, có biết câu nước chảy đá mòn không?”

“Được được, tuỳ mày, mày thoả mãn là được.”

“Thoả mãn thì đúng là cũng có thoả mãn, nhưng mà tao cứ cảm thấy, trong mắt cô ấy hình như chỉ có mỗi mày thôi, phải tới lúc nào tao mới có thể làm cho cô ấy chú ý tới tao a?”

“Nhưng tao không phải mối uy hiếp với mày, thế nên mày căn bản không cần lo lắng những chuyện khác.”

“Tao đương nhiên biết mày không phải mối uy hiếp đối với tao, nếu mày mà là mối uy hiếp đối với tao hả, tao sẽ lập tức gọi điện thoại đường dài ra nước ngoài cáo trạng tội của mày.”

Khoé môi Lâm Hạo Hi hơi nhếch lên, ngồi trước máy vi tính mở ra một văn kiện, nói “Vợ của tao rất tin tưởng vào tao, chỉ dựa vào mày không làm tao với em ấy xích mích với nhau được đâu.”

Lý Nghị nghiến răng nghiến lợi “Tú ân ái, đi chết nhanh đi!”

“Nếu mày chịu khó cố gắng nỗ lực, qua một trận, mày cũng có thể tú ân ái.”

Lý Nghị quýnh quýnh “Giờ còn chưa cua đổ được.”

“Hai ngày nữa tao sẽ giúp mày hẹn cô ấy, rồi sẽ sớm đổ thôi.”

“Năm đó tao vì tác hợp mày với Tiểu Huy Huy, không biết phải đổ bao nhiêu mồ hôi bao nhiêu nước mắt, cuối cùng mày cũng coi như tri ân báo đáp lại tao.”

Lâm Hạo Hi nhìn màn hình máy vi tính “Tao cúp điện thoại đây.”

“OK.”

Cuối tuần, Lâm Hạo Hi hẹn Lưu Uyển Oánh đi thưởng ngoạn hoa đào, tạo cơ hội cho Lý Nghị. Lý Nghị rất mau mồm mau miệng, đi chung với anh khỏi phải sợ không có chuyện để nói. Dọc đường đi Lưu Uyển Oánh bị Lý Nghị chọc phát cười rất nhiều lần, nhìn qua hai người thực sự rất hợp nhau. Lâm Hạo Hi đóng vai kỳ đà cản mũi nên rất có tự giác của một con kỳ đà cản mũi, lúc không cần mở miệng thì tuyệt đối không mở miệng, lúc cần phải mở miệng thì chỉ nói rất ít vài câu qua loa, tuyệt đối không cướp hào quang của nhân vật chính.

Mỗi lần ba người cùng nhau đi ra ngoài, Lâm Hạo Hi luôn có thể ngay lúc giữa đường nhận được điện thoại rồi nói có việc phải rời đi. Lưu Uyển Oánh cũng dần dần cảm giác được, đợi đến lúc Lâm Hạo Hi lại hẹn cô, Lưu Uyển Oánh hỏi “Lâm tổng không phải là muốn hẹn tôi mà là lấy cớ hẹn tôi.”

Lâm Hạo Hi dừng một chút “Cô cảm thấy tôi không đủ thành tâm sao?”

“Không phải là không đủ thành tâm, chỉ là hình như có chút ý đồ khác thôi.”

Lâm Hạo Hi ngồi trên ghế làm việc, hai tay đặt lên bàn, nhìn cô thư ký trước mặt “Nếu cô đã biết là tôi có ý đồ khác, không biết cô còn có thể đồng ý tiếp nhận lời mời của tôi nữa hay không.”

Lưu Uyển Oánh mím môi cười cười “Đương nhiên đồng ý, thế nhưng, tôi cảm thấy bản thân rất thất bại.”

“Vì sao?”

“Tôi rõ ràng vẫn luôn nhìn Lâm tổng, nhưng dường như Lâm tổng lại muốn đem ánh mắt tôi chuyển sang trên người của người khác.”

Lâm Hạo Hi trầm ngâm nửa buổi “Xin lỗi.”

“Tại sao lại nói xin lỗi?”

“Tôi không có sự đồng ý của cô lại tự mình quyết định đem cô giới thiệu cho người khác.”

“Nếu như chỉ là chuyện này thì Lâm tổng không cần thiết phải xin lỗi.” Dừng một chút, Lưu Uyển Oánh cười khổ hỏi “Thật ra tôi rất muốn biết, tôi còn có cơ hội nào để bước vào cuộc đời của Lâm tổng hay không.”

Cách biểu lộ rất uyển chuyển. Lâm Hạo Hi im lặng trong chốc lát, trầm giọng lên tiếng “Tôi cảm thấy tôi nên nói cho cô biết sự thật.”

Tay phải của Lưu Uyển Oánh cầm thật chặt khuỷu tay trái “Sự thật gì cơ?”

“Tôi đã có người yêu rồi, em ấy đang ở nước Mỹ.”

Ánh mắt Lưu Uyển Oánh có chút ảm đạm, khóe môi hơi miễn cưỡng nhếch lên một tia cười “Nếu là như thế thì anh phải nên nói cho bá mẫu biết chứ, nếu không là bác ấy vẫn nghĩ anh còn độc thân, sẽ giới thiệu bạn gái cho anh.”

“Ba mẹ tôi không muốn tôi với người yêu của tôi được ở cùng nhau.”

“Tại sao?”

Lâm Hạo Hi cầm lấy khung ảnh trên bàn, đưa cho Lưu Uyển Oánh xem “Bởi vì người yêu của tôi là em ấy.”

Lưu Uyển Oánh nhìn bức hình trên khung ảnh, sửng sốt vài giây, kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Hi. Lâm Hạo Hi nhẹ nhàng nở nụ cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Uyển Oánh, đem khung ảnh thu hồi lại, nhìn ảnh chụp dưới mặt kính “Em ấy là người duy nhất trên thế giới này tôi muốn sống cùng đến trọn đời.”

“Cậu ta…” Lưu Uyển Oánh muốn nói gì đấy rồi lại thôi.

Lâm Hạo Hi tiếp lời cô “Cô muốn nói dung mạo em ấy rất thanh tú?” Sau đó tự hỏi tự đáp “Tôi cũng cảm thấy dung mạo của em ấy rất xinh đẹp, đặc biệt khi em ấy kéo đàn violon, quả thực muốn đem người mê đảo.” (Jian: không hiểu sao tui lại khóc ( )

Lưu Uyển Oánh mãi một lúc lâu sau mới nở một nụ cười “Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, câu nói này quả nhiên không sai.”

Lâm Hạo Hi đem khung ảnh cất về chỗ cũ “Chỉ tiếc là cha mẹ tôi không chấp nhận để tôi được ở cùng với em ấy.”

Người mình thích đã có người yêu, trong lòng Lưu Uyển Oánh tuy rằng rất đau, nhưng vẫn cười chúc phúc, “Hãy nói rõ ràng với bá phụ bá mẫu thử xem, bọn họ chắc sẽ chấp nhận thôi.”

“Đã nói rồi, sau khi thuyết phục một hồi, bọn họ đã chịu lui một bước, để tôi và em ấy tách nhau ra bốn năm, sau bốn năm, nếu như tôi và em ấy vẫn còn yêu nhau, họ sẽ không phản đối nữa.” Lâm Hạo Hi ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt mang theo sự áy náy “Không sớm nói cho cô biết những điều này, tôi thật xin lỗi, cũng hi vọng cô đừng trách cha mẹ tôi, bọn họ chỉ là đứng ở góc độ của bậc làm cha mẹ mong tôi cùng một cô gái kết hôn sinh con, họ cũng không có ác ý gì đối với cô cả.”

“Không, không có.”

Không gian giữa hai người trở nên có một chút gượng gạo, Lưu Uyển Oánh nói “Nếu như không còn chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”

“Đợi một chút” Lâm Hạo Hi gọi cô lại.

Lưu Uyển Oánh dừng bước, nhìn Lâm Hạo Hi “Lâm tổng còn có gì dặn dò?”

“Cô cảm thấy Lý Nghị thế nào?”

Khuôn mặt Lưu Uyển Oánh nở một nụ cười nhạt “Anh ta rất hài hước, biết cách làm cho người khác vui vẻ, tôi rất vui nếu có thể kết giao được với một người bạn như anh ta.”

“Cậu ấy ngoại trừ những lúc có chút buồn cười, thật ra còn có rất nhiều ưu điểm, nếu tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn, cô sẽ thấy.”

“Xem ra anh rất quan tâm đến anh ta.”

“Mấy năm nay, bất kể là tình yêu hay là sự nghiệp, cậu ấy đều hết lòng giúp đỡ tôi không ít chuyện. Tôi cũng muốn giúp cậu ấy một lần, ấn tượng của cậu ấy đối với cô rất tốt, nếu như được, tôi hi vọng cô có thể cho cậu ấy một cơ hội.”

Lưu Uyển Oánh đưa tay lên vén tóc ra phía sau tai, lại cười cười “Có thể suy nghĩ một chút.”

“Cảm ơn.”

Lưu Uyển Oánh đối với Lâm Hạo Hi cũng không phải tình cảm sâu nặng gì cả, chỉ đơn giản là bị sức quyến rũ của hắn hấp dẫn. Nam nhân vừa có tiền vừa đẹp trai lại có năng lực, dĩ nhiên đa số phụ nữ đều sẽ không chống đỡ được.

Có điều hiện tại đã biết rõ hết sự thật rồi, nhân lúc bản thân còn chưa hãm sâu vào thì lui trước ra ngoài, bảo toàn chính mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương