Vợ Ngố Tổng Tài
Chương 34: Người quen cũ

Mạc Đại Linh đi ở bên đường, Đường Vấn phía sau nhắm mắt đuổi theo, cô cũng phát hiện, bản thân vợ nhà hôm nay có gì đó không thích hợp. Hai người về đến khách sạn, đang chờ thang máy, Đường Vấn có chút khẩn trương kéo tay Mạc Đại Linh, sai lệch nghiêng đầu hỏi:

"Vợ.. chị làm sao vậy?"

Mạc Đại Linh cơ bản ban đầu chỉ là thầm nghĩ muốn mê hoặc Đường Vấn một phen, để có thể bù lỗ cho bản thân chiếm tiện nghi Đường Vấn một chút, thế nhưng lại không ngờ tới, khi tay Đường Vấn chu du trên đùi cư nhiên bản thân lại có phản ứng, cho nên mới như vậy gấp gáp đòi quay trở về khách sạn. Hiện tại nghe Đường Vấn hỏi, Mạc Đại Linh sắc mặt đỏ ửng, có chút mất tự nhiên nói:

"không việc gì, chỉ là có chút mệt thôi"

Thấy Mạc Đại Linh không muốn nói, Đường Vấn lại gãi đầu, chỉ "Oh" một tiếng.

Cửa thang máy mở, Mạc Đại Linh vừa muốn đi vào, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, thẳng tắp hướng cô chạy ra, đem Mạc Đại Linh té nhào trên mặt đất. Vì thế hình ảnh trước mặt liền đập vào mắt Đường Vấn, một cô gái tóc dài đen đang đè trên người vợ mình, chân phải lại còn đặt ở giữa hai chân vợ, đầu cư nhiên chôn chặc nơi ngực ngọt ngào của mình, Đường Vấn liền bốc hỏa, nhanh như bay xong lên mang người kia trên người vợ xuống, đỡ Mạc Đại Linh đứng dậy, trừng thật to đôi mắt nhỏ, tức giận nhìn người vẫn còn đang ngồi dưới đất.

"Ui..thật xin lỗi, tôi vội quá, có làm chị bị thương không?", cô gái từ trên mặt đất đứng lên, xoa xoa cái trán, xấu hổ nói.

Mạc Đại Linh lúc này mới có thể nhìn rõ người đụng té mình, tóc dài thẳng đen huyền cùng với khuôn mặt nhỏ bé rất dễ làm người khác động lòng, có thể vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhắn ẩn hiện nét hồng hồng, nhìn vào càng thêm mê người.

Mạc Đại Linh lạnh mặt nhìn cô gái vài giây, sau đó nhìn Đường Vấn hai gò má cũng đã đỏ lên, có chút không chắc chắn hỏi:

"Cô là...tiểu Miêu đúng không?"

"Ai" nghe thấy mỹ nhân trước mặt gọi đúng tên mình, cô gái ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc

"Xin hỏi chị là???..."

"Tiểu Miêu thật là em, tôi là chị Đại Linh của em đây", nhận được câu trả lời chắc chắn, Mạc Đại Linh rõ ràng là hưng phấn, đi qua kéo tay Tiểu Miêu thật vui vẻ.

Tiểu Miêu, tên chính xác là Tống Miêu, cô là con gái một của Tống gia, trước đây lúc Mạc Gia cùng Tống gia còn tốt đẹp, tiểu Miêu thường đến Mạc gia tìm Mạc Đại Linh chơi, có thể xem Tiểu Miêu chính là ánh mặt trời tươi sáng của tuổi thơ Mạc Đại Linh.

Do Mạc gia luôn trọng nam khinh nữ, Mạc Đại Linh từ nhỏ đã không được coi trọng, cho nên khi thấy tiểu thư Tống gia thường đến chơi liền lấy mối quan hệ của hai người để làm công cụ, lúc này mới xem trọng Mạc Đại Linh một chút.

Thời bé của Mạc Đại Linh, cô rất thích tiểu muội muội hay đi theo mình, chí ít lúc đó không ai làm cho cô cảm thấy ấp áp bằng tiểu muội muội. Thế nhưng về sau, không hiểu lý do gì Tống gia đóng cửa, hai người cũng vì thế mà cắt đứt quan hệ, không nghĩ đến ngày hôm nay cư nhiên tại nơi này có thể gặp lại, chính là cảm giác thật sự vui vẻ, cho nên hai người cứ như vậy mà em một lời chị một lời hàn huyên.

Thấy Mạc Đại Linh cùng cô gái lạ nói chuyện vui vẻ đến như vậy, đồng thời còn đối với người ta cực kỳ ôn nhu, hoàn toàn quên mất mình, Đường Vấn càng thêm tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm giận dữ, vài bước tiến lên, đoạt lấy Mạc Đại Linh, tách tay người kia ra, quay đầu cường ngạnh cùng Mạc Đai Linh nói:

"Không phải nói mệt hay sao? như thế nào còn chưa chịu về!".

Bị Đường Vấn cường thế làm Mạc Đại Linh kinh ngạc, tiểu tử nhà mình đây là bị làm sao vậy?, lại thấy Đường Vấn thở phì phì, Mạc Đại Linh bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang Tiểu Miêu cười cười nói:

"Tiểu Miêu, tôi lên phòng trước, đưa số điện thoại của em cho tôi, chúng ta lần sau nói chuyện"

"Được", Tống Miêu gật đầu, chạy nhanh đến quầy lễ tân lấy một miếng giấy, viết ra dãy số rồi đưa cho Mạc Đại Linh, nhận lấy số điện thoại, Mạc Đại Linh còn chưa kịp nói tạm biệt đã bị Đường Vấn không thèm nhìn tới, nắm tay kéo đi. Nhìn hai người đi vào thang máy, Tiểu Miêu xoa xoa cằm, trong lòng thầm nghĩ, cô gái nhỏ kia cùng chị Đại Linh quan hệ không hề bình thường tý nào.

Tại lúc còn đang suy đoán lung tung, một đôi tay vươn tới má cô nhẹ nhàng nhéo nhéo, làm bản thân phút chốc cũng mềm nhũn ra.

"Vật nhỏ! đang nghĩ cái gì đó? để tôi chờ lâu như vậy, còn em thì ngẩn ra ở đây", một cô gái khác áo tắm hai mảnh màu xanh, tóc quăn lọn lớn, ôm tiểu Miêu từ phía sau, bất mãn nói.

Thè lưỡi, Tống Miên lấy lòng quay lại, ôm lấy thắt lưng người đối diện, cái đầu cọ cọ trong lòng, nũng nịu nói:

"Không có, mới nãy vừa gặp lại người bạn cũ, chỉ nói chuyện một chút mà thôi, được rồi được rồi, chúng ta đi thôi"

Đường Vấn lôi kéo Mạc Đại Linh vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, liền bỏ tay Mạc Đại Linh ra, một chút cũng không nhìn đến.

Cảm giác được động tác Đường Vấn, Mạc Đại Linh có chút khó chiểu, trong đầu hiện lên không biết bao nhiêu dấu chấm hỏi, Mạc Đại Linh nắm lại tay Đường Vấn hỏi: "Bảo bối..làm sao vậy?"

Đường Vấn quay lại, mở to hai mắt trừng trừng nhìn Mạc Đại Linh, tựa hồ như muốn nói là chị gây ra mà giờ còn hỏi!

"Haha..." nhìn dáng dấp khả ái, Mạc Đại Linh cười lớn, vương tay toàn tâm toàn ý nhẹ nhà xoa lên hai má đang phòng to của người trước mặt, vẻ tức giận Đường Vấn cũng dần dần tản ra một chút vì cử chỉ ôn nhu của Mạc Đại Linh, chỉ là trong lòng vẫn còn ấm ức.

"Ba" một tiếng vang nhỏ, Đường Vấn đẩy ra đôi bàn tay đang trên mặt mình, sắc mặt làm ra chút hung tợn trừng liếc nhìn Mạc Đại Linh.

Tay bị từ chối, tuy rằng không có đau đớn, nhưng lòng Mạc Đại Linh càng thêm nghi hoặc, đây là làm sao vậy? Như thế nào tính tình hôm nay lại náo lớn như thế? Còn chưa kịp hỏi, cửa thang máy mở, Đường Vấn trực tiếp hướng phòng đi đến, một chút không để ý đến Mạc Đại Linh, nhìn Đường Vấn bỏ đi, Mạc Đại Linh cuối đầu nhìn hai tay trống, cười khẽ một tiếng, cũng theo ra khỏi thang máy.

Đi tới phòng thuộc về hai người, với thân phận của Mạc Đại Linh và còn vì Đường Vấn, nên chuyến du lịch này Mạc Đại Linh đã đặt một phòng tổng thống. Khu này chính là 1 tầng chỉ duy nhất có 1 phòng, cho nên cách thất xa Mạc Đại Linh đã thấy Đường Vấn đứng chờ trước cửa, Đường Vấn đang đứng khoanh tay vừa bĩu môi, thỉnh thoảng liếc nhìn Mạc Đại Linh đang đi tới, tại cùng khi ánh mắt hai người giao nhau, Đường Vấn lại lập tức quay đầu đi, tựa như muốn nói mình đang rất tức giận.

Bất đắc dĩ lắc thở dài, mở cửa phòng, Mạc Đại Linh bắt lấy tay Đường Vấn lôi đến phòng ngủ, đem Đường Vấn đẩy lên giường, bản thân cũng bò theo, nằm xuống ôm lấy Đường Vấn, bàn tay ma sát làn da mịn màng, Đường Vấn không tránh khỏi có chút động tâm, Mạc Đại Linh lại nhớ đến chuyện mình thầm nghĩ lúc tập bơi, bất quá trước tiên vẫn chính là bình tâm dằn xuống, bởi vì hiện tại cần phải biết rõ nguyên nhân tên ngốc này vì cái gì mà tức giận mới là trọng yếu.

"Bảo bối, nói tôi biết, tôi làm cái gì sai sao?", Mạc Đại Linh vừa hỏi cũng vừa chồm lên hôn nhẹ lên má trái Đường Vấn, ở bên tai giọng khàn khàn hỏi.

Hơi thở Mạc Đại Linh bên tai, một trận tê dại cảm giác truyền đến, khiến cho bản thân Đường Vấn trong lòng rung động, thân thể có chút vô lực nương hết vào lòng của Mạc Đại Linh, Đường Vấn cứ như vậy mà đầu hàng.

"Oh..chị không để ý đến em, đã thế còn cười với người kia"

Biết rõ nguyên nhân chính là như vậy, Mạc Đại Linh đầu tiên là ngẩn người, sau đó chính là cực kỳ vui vẻ nở nụ cười: "Bảo bối..em là đang ghen sao?"

"Ghen? Tại sao em phải ghen chứ? dấm chua cũng không thể ăn!", hơi hơi quay đầu lại nhìn Mạc Đại Linh, vẻ mặt mê man

Không trả lời nghi vấn của Đường Vấn, Mạc Đại Linh trực tiếp hôn lên môi tiểu ngốc nhà mình, vừa nghĩ đến Đường Vấn chính là ghen tị, lòng Mạc Đại Linh tràn đầy ngọt ngào.

Nụ hôn ban đầu đơn thuần dần dần thành nụ hôn sâu, Mạc Đại Linh trong lòng bóc hỏa, nhượng cô thập phần khó chịu, xoay một cái liền áp Đường Vấn dưới thân, Mạc Đại Linh rời khỏi môi Đường Vấn, mang theo chút thở dốc, nói:

"Vấn Vấn...hàng ngày đều là em ăn đậu đậu của tôi, hiện tại....tôi có thể ăn của em không?"

Đường Vấn nằm ở trên giường ngẩng đầu nhìn Mạc Đại Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thứ nhất là bởi vì nụ hôn khi nãy mà thiếu dưỡng khí, thứ hai chính là khe rãnh thật sâu ở ngực Mạc Đại Linh trước mắt, nghe Mạc Đại Linh hỏi, Đường Vấn mơ hồ gật đầu.

Nhận được sự đồng ý của Đường Vấn, Mạc Đại Linh khóe miệng nở nụ cười câu dẫn đặc biệt mê người, lần nữa làm Đường Vấn rơi vào mê loạn.

Mảnh khảnh bàn tay trên người Đường Vấn nhẹ nhàng mang chướng ngại vật trên của cô cởi ra, đây là lần thứ 2 Mạc Đại Linh nhìn thấy hai khỏa anh đào của Đường Vấn, lần đầu tiên chính là lúc giúp cô tắm, khi đó, căn bản nhìn Mạc Đại Linh cũng không dám nhìn, mà hiện tại.. lại quang minh chính đại nhìn.

Hai tiểu màn thầu (bánh báo) của Đường Vấn không tính là quá lớn, xòe nắm tay là có thể nắm giữ, thế nhưng xúc cảm mang đến thật tốt, mềm êm-mịn màng, phía trên hai màn thầu chính là hai tiểu tiểu màn thầu hồng, thoạt nhìn qua cũng thật sự mê người.

Mạc Đại Linh cúi đầu thưởng thức một bên, tay cũng không quên nhàn rỗi mà nhẹ nhàng xoa nắn chăm sóc bên còn lại, động tác chính là áp dụng theo cách Đường Vấn thường hay làm với mình, lúc này là lúc Mạc Đại Linh mang toàn bộ đáp trả Đường Vấn.

Nhìn Đường Vấn vì ngượng ngùng nhắm chặt mắt, Mạc Đại Linh trong mắt hiện lên tia trêu tức, đoán cũng biết chính bản thân cũng không nhịn được mà chìm đắm trong loại cảm giác đặc biệt khó cưỡng lại này..., giờ thì Mạc Đại Linh hiểu rõ, Đường Vấn vì sao lại thích ăn đậu của mình như vậy.

Một phần riêng tư cơ thể được một nơi ấp ám ướt át bao lấy, hàm răng thỉnh thoảng nhẹ nhàng cắn cắn, làm Đường Vấn chợt hét lên, tựa hồ cảm giác có chút đau nhưng cũng lại có chút thoải mái, tuy nhiên cảm giác tiếp theo làm Đường Vấn khó nhịn mà nheo chặt lông mày, Đường Vấn rốt cục cũng hiểu vì sao mỗi lần bản thân ăn đậu của vợ, nhìn vợ biểu hiện cực kỳ thống khổ, hóa ra cảm giác bị ăn chính là khó chịu đến như vậy, sau này có cần ăn đậu của vợ nữa không nhỉ?

"Uhmm... khó chịu quá", cảm giác trống rỗng không được đáp ứng, Đường Vấn đẩy đầu Mạc Đại Linh đang chôn trước ngực mình ra, nhu nhuyễn giọng nói cũng trở nên kiều mị.

"Làm sao vậy? không thích sao?", bị Đường Vấn cắt đứt, Mạc Đại Linh mang theo chút thất bại, lẽ nào tiểu ngốc không thích mình đụng vào.

Lắc đầu, Đường Vấn cau mày, chăm chú suy tư một phen:

"Thích á! rất thoải mái, nhưng cũng rất khó chịu.."

Rốt cục Mạc Đại Linh cũng minh bạch ý tứ Đường Vấn, thâm ý khóe miệng khẽ cong, hỏi: "Vấn Vấn.. có muốn thoải mái hơn không?"

Trừng mắt nhìn Mạc Đại Linh, Đường Vấn vừa định trả lời lại bị chuông điện thoại đầu giường vang lên làm gián đoạn.

Cầm lấy điện thoại, bên trong chính là giọng của Ngô Đồng:

"Alo, Mạc tổng, chúng tôi muốn ra bãi biển nướng đồ ăn, tất cả mọi người đều muốn cô cùng tham gia, cô có thể đi cùng không?"

Mạc Đại Linh cắn răng "ân" một tiếng, liền cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương