Bạch Tiểu Sao nhíu mày: “Phiền muốn chết, sao hắn lại theo tới đây chứ?”

“Hắn vốn là người cố chấp.” – Hoàng Diệu Sư vừa xoay người bế Đậu Đậu vừa kéo bạch Tiểu Sao cùng xuống sân khấu.

“Anh đã từng nói với em, Đậu Đậu rất giống chị gái anh.” – Hoàng Diệu Sư nói rồi đi về phía phòng trưng bày tranh của các bé – “Anh lớn lên giống chị ấy, mà Phùng Nam với chị ấy lại có một loại tình cảm cố chấp. Vì chị ấy đã mất, thế nên hắn muốn nắm giữ tất cả những gì có liên quan đến chị ấy, anh cũng được, Đậu Đậu cũng được. Nhưng mà anh không hi vọng sẽ giao Đậu Đậu cho hắn, hắn nhất định sẽ nuôi Đậu Đậu theo khuôn mẫu chị anh, thật đáng sợ.”

Đậu Đậu nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng biết là chuyện của mình với Phùng Nam, liền xen vào: “Con không ở với chú Phùng đâu, chú Phùng đáng sợ lắm. Đậu Đậu muốn ở cùng với bố, vời chú….. a cậu cơ, cậu còn đẹp hơn cả chú Phùng.”

Bạch Tiểu Sao cười, nhịn không được vươn tay nhéo má cô bé: “Cháu đúng là tiểu sắc lang.”

“Đậu Đậu không phải là lang, Đậu Đậu là tiểu nữ sinh.” – Đậu Đậu mất hứng biện bạch.

“Được, được. Con là tiểu nữ sinh, là tiểu cô nương xinh đẹp.” – Hoàng Diệu Sư nhẹ nhàng vỗ về Đậu Đậu trong lòng mình.

Nghe được lời khích lệ, Đậu Đậu thỏa mãn cười rộ lên.

Trên tường ở phòng học lớn có treo rất nhiều tranh của các bé vẽ, màu sắc rực rỡ.

Hoàng Diệu Sư buông Đậu Đậu xuống, Đậu Đậu nắm tay hai người, đi vào bên trong, vừa đi vừa chỉ các bức tranh trên tường cho hai người xem. Con khỉ này là Nhạc Nhạc vẽ, bà mẹ đang đi chợ mua đồ ăn là Tiểu Nghệ vẽ, phi thuyền vũ trụ là của Bảo Bảo, vườn bách thú là của Tiểu Uy…… Không có gì đặc biệt. Rồi đến một bức tranh vẽ một gian phòng, có một nam nhân chải tóc cho cô bé, bên cạnh có một người đang ngồi ở trước cái gì đó như máy tính.

“Đây là Đậu Đậu vẽ.” – Đậu Đậu kiêu ngạo nói, rồi vươn tay chỉ vào cô bé – “Đây là Đậu Đậu.” – Chỉ vào người đang chải tóc cho cô bé – “Đây là bố.” – lại chỉ người bên cạnh – “Đây là cậu.” – Nói xong đắc ý nhìn Hoàng Diệu Sư và Bạch Tiểu Sao.

“Hóa ra là cậu.” – Bên cạnh vang lên tiếng của một cô gái trẻ, Bạch Tiểu Sao và Hoàng Diệu Sư quay ra nhìn, là một cô gái hơi thấp, mặc một chiếc váy màu tím.

“Cô giáo Đỗ.” – Đậu Đậu lên tiếng.

Cô giáo Đỗ khẽ xoa mặt Đậu Đậu, cười nói: “Đậu Đậu vẽ ảnh gia đình rất đẹp.” – Lại nhìn Hoàng Diệu Sư và Bạch Tiểu Sao – “Người một nhà, quả thực là không sai.”

Bạch Tiểu Sao đỏ mặt, có chút xấu hổ, kéo tay Đậu Đậu: “Thiết, nữ nhân nhàm chán, Đậu Đậu, chúng ta đi xem cái khác.”

Hoàng Diệu Sư vội xin lỗi cô giáo Đỗ, đuổi kịp Bạch Tiểu Sao.

“Tiểu hài tử thối, còn ngoan cố.” – Hoảng hốt nghe thấy cô giáo Đỗ nói nhỏ.

Thấy vẻ mặt oán hận của Bạch Tiểu Sao, Hoàng Diệu Sư cười cười: “Có người đồng ý gia đình như vậy, không phải là tốt sao?”

“Em ghét đồng nghiệp nữ.” – Bạch Tiểu Sao hừ một tiếng, bị Đậu Đậu chăm chú nhìn.

Đồng nghiệp nữ áo tím cô giáo Đỗ chính là một nốt nhạc đệm.

Hoàng Diệu Sư đi theo Bạch Tiểu Sao và Đậu Đậu, nhưng trong lòng vẫn không yên.

Mục đích của Phùng Nam rất rõ ràng, bắt cóc Đậu Đậu, tốt nhất là có thể đem cả bản thân mình về bên người hắn. Mất đi một Hoàng Vũ Phi, lại có được hai người giống Hoàng Vũ Phi ở bên cạnh, đương nhiên tốt nhất là có thể biến Đậu Đậu thành một Hoàng Vũ Phi thứ hai, cố chấp đến khủng bố. Mà Bạch Tiểu Sao lại là người cướp đi những gì Phùng Nam muốn, không biết Phùng Nam sẽ làm gì.

Cẩn thận đi phía sau Bạch Tiểu Sao và Đậu Đậu, bảo vệ bảo bối của mình, bảo vệ người nhà của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương