Vợ Mới Của Bố Ở Nhà Đối Diện
-
Chương 34
“Bố không cần tức giận, từ nay về sau Đậu Đậu sẽ không để ý đến chú Phùng nữa.” – Đậu Đậu ở trong lòng Bạch Tiểu Sao, vươn tay về phía Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư bế cô bé cười nói: “Bố không tức giận, chỉ là đùa thôi mà.”
Bạch Tiểu Sao nhìn về phía mộ, Phùng Nam đã rời đi: “Còn muốn tiếp tục không?” – Cậu hỏi Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư cười khổ: “Thôi, đã lạy rồi, trên núi cũng lạnh, chúng ta về thôi.”
“Được.” – Bạch Tiểu Sao đáp ứng, ba người rời khỏi nghĩa trang.
Dọc đường đi, Hoàng Diệu Sư trầm mặc ôm Đậu Đậu, nhìn ra ngoài cửa xe, như đang suy nghĩ gì đó.
Không khí có chút áp lực, Đậu Đậu không dám nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Sao, muốn cậu nói chuyện với anh.
Bạch Tiểu Sao làm bộ không nhìn thấy, khép hờ mắt, dựa đầu vào ghế.
Đậu Đậu không có trợ giúp, chỉ còn cách ở trong lòng Hoàng Diệu Sư ngọ nguậy tới lui.
Cuối cùng, cô bé cũng thành công.
“Con cứ xoay vậy làm gì?” – Hoàng Diệu Sư nhíu mày, nhìn bé con trong lòng.
Đậu Đậu cong môi: “Hai người không thèm để ý tới con, buồn lắm.”
Hoàng Diệu Sư xoa đầu Đậu Đậu: “Bố đang suy nghĩ vài chuyện.”
“Bố….vừa rồi bố cõ nói với mẹ là Đậu Đậu rất ngoan không?” – Đậu Đậu ngẩng đầu hỏi Hoàng Diệu Sư.
“Đương nhiên là có rồi, bố nói với mẹ con, là Đậu Đậu rất ngoan, các cô giáo ở nhà trẻ đều thích con, Đậu Đậu còn rất thông minh nữa, mẹ con nghe được chắc chắn sẽ rất vui.”
Đậu Đậu cười toe: “Bố ơi, thế mẹ có nhắn gì con không?”
“Mẹ con rất vui, còn muốn Đậu Đậu sau này sẽ là một đứa trẻ ngoan.” – Hoàng Diệu Sư cười nói.
“Vâng.” – Đậu Đậu gật đầu – “Đậu Đậu là trẻ ngoan mà.”
Bạch Tiểu Sao nhìn Hoàng Diệu Sư đã khôi phục được khuôn mặt tươi cười sáng lạn, trong lòng cảm động, nhớ tới một câu “Có con gái thì việc gì cũng thành.”
Dỗ Đậu Đậu đi ngủ xong, Hoàng Diệu Sư vào phòng.
Bạch Tiểu Sao không chơi game mà đang ngồi đọc quyển sách gì đó.
Hoàng Diệu Sư mở tủ, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, nghe được Bạch Tiểu Sao hỏi: “Cái người tên là Phùng Nam đó, hình như rất hứng thú với Đậu Đậu.”
Cửa tủ mở được một nửa, Hoàng Diệu Sư dừng lại, hừ một tiếng, tiếp tục tìm quần áo: “Hắn ta là đồ bệnh hoạn.”
“Anh sợ hắn ta?” – Bạch Tiểu Sao ngồi xuống, nửa trêu đùa hỏi.
“Anh sợ hắn?” – Hoàng Diệu Sư lấy quần áo ra, cười lạnh – “Nếu không phải…..” – Nói một nửa, dừng lại, lắc đầu – “Quên đi, chuyện này không có liên quan đến em.”
Bạch Tiểu Sao nghe vậy, cảm thấy không thỏa mãn, có chút mất hứng, liền túm chăn, tiếp tục đọc sách.
Hoàng Diệu Sư không đi tắm, ngồi xuống giường, im lặng.
“Tiểu Sao, em còn nhớ rõ lần đầu của mình không?” – Hoàng Diệu Sư hỏi.
Bạch Tiểu Sao kinh ngạc nhìn Hoàng Diệu Sư: “Lần đầu tiên? Sao anh lại hỏi cái này?”
“A, không có gì.” – Hoàng Diệu Sư vội vàng đứng lên, chuẩn bị vào nhà tắm.
Bạch Tiểu Sao nhìn bóng lưng của anh, cười nói: “Chẳng lẽ lần đầu tiên của anh là tên Phùng Nam kia?”
Hoàng Diệu Sư bế cô bé cười nói: “Bố không tức giận, chỉ là đùa thôi mà.”
Bạch Tiểu Sao nhìn về phía mộ, Phùng Nam đã rời đi: “Còn muốn tiếp tục không?” – Cậu hỏi Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư cười khổ: “Thôi, đã lạy rồi, trên núi cũng lạnh, chúng ta về thôi.”
“Được.” – Bạch Tiểu Sao đáp ứng, ba người rời khỏi nghĩa trang.
Dọc đường đi, Hoàng Diệu Sư trầm mặc ôm Đậu Đậu, nhìn ra ngoài cửa xe, như đang suy nghĩ gì đó.
Không khí có chút áp lực, Đậu Đậu không dám nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Sao, muốn cậu nói chuyện với anh.
Bạch Tiểu Sao làm bộ không nhìn thấy, khép hờ mắt, dựa đầu vào ghế.
Đậu Đậu không có trợ giúp, chỉ còn cách ở trong lòng Hoàng Diệu Sư ngọ nguậy tới lui.
Cuối cùng, cô bé cũng thành công.
“Con cứ xoay vậy làm gì?” – Hoàng Diệu Sư nhíu mày, nhìn bé con trong lòng.
Đậu Đậu cong môi: “Hai người không thèm để ý tới con, buồn lắm.”
Hoàng Diệu Sư xoa đầu Đậu Đậu: “Bố đang suy nghĩ vài chuyện.”
“Bố….vừa rồi bố cõ nói với mẹ là Đậu Đậu rất ngoan không?” – Đậu Đậu ngẩng đầu hỏi Hoàng Diệu Sư.
“Đương nhiên là có rồi, bố nói với mẹ con, là Đậu Đậu rất ngoan, các cô giáo ở nhà trẻ đều thích con, Đậu Đậu còn rất thông minh nữa, mẹ con nghe được chắc chắn sẽ rất vui.”
Đậu Đậu cười toe: “Bố ơi, thế mẹ có nhắn gì con không?”
“Mẹ con rất vui, còn muốn Đậu Đậu sau này sẽ là một đứa trẻ ngoan.” – Hoàng Diệu Sư cười nói.
“Vâng.” – Đậu Đậu gật đầu – “Đậu Đậu là trẻ ngoan mà.”
Bạch Tiểu Sao nhìn Hoàng Diệu Sư đã khôi phục được khuôn mặt tươi cười sáng lạn, trong lòng cảm động, nhớ tới một câu “Có con gái thì việc gì cũng thành.”
Dỗ Đậu Đậu đi ngủ xong, Hoàng Diệu Sư vào phòng.
Bạch Tiểu Sao không chơi game mà đang ngồi đọc quyển sách gì đó.
Hoàng Diệu Sư mở tủ, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, nghe được Bạch Tiểu Sao hỏi: “Cái người tên là Phùng Nam đó, hình như rất hứng thú với Đậu Đậu.”
Cửa tủ mở được một nửa, Hoàng Diệu Sư dừng lại, hừ một tiếng, tiếp tục tìm quần áo: “Hắn ta là đồ bệnh hoạn.”
“Anh sợ hắn ta?” – Bạch Tiểu Sao ngồi xuống, nửa trêu đùa hỏi.
“Anh sợ hắn?” – Hoàng Diệu Sư lấy quần áo ra, cười lạnh – “Nếu không phải…..” – Nói một nửa, dừng lại, lắc đầu – “Quên đi, chuyện này không có liên quan đến em.”
Bạch Tiểu Sao nghe vậy, cảm thấy không thỏa mãn, có chút mất hứng, liền túm chăn, tiếp tục đọc sách.
Hoàng Diệu Sư không đi tắm, ngồi xuống giường, im lặng.
“Tiểu Sao, em còn nhớ rõ lần đầu của mình không?” – Hoàng Diệu Sư hỏi.
Bạch Tiểu Sao kinh ngạc nhìn Hoàng Diệu Sư: “Lần đầu tiên? Sao anh lại hỏi cái này?”
“A, không có gì.” – Hoàng Diệu Sư vội vàng đứng lên, chuẩn bị vào nhà tắm.
Bạch Tiểu Sao nhìn bóng lưng của anh, cười nói: “Chẳng lẽ lần đầu tiên của anh là tên Phùng Nam kia?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook