Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!
-
Chương 63: Tất cả hy vọng của cô đều đặt lên người Cận Kỳ Ngôn
"Không có cách khác sao?"
Nước mắt ngày càng ngưng nhiều trong hốc mắt, từ từ trượt xuống, cô òa khóc.
Cô biết tầm quan trọng của báo cáo kiểm định, nhưng mà, cô không tin ba cô cố tình làm, cô không tin ba cô kiếm tiền bằng cách độc ác này.
Nhất định là Chính Đông bị người khác hãm hại!
Vân Thủy Dạng càng nghĩ càng khổ sở.
Nếu như đúng như cô suy đoán, thì ai là người hại Chính Đông?
Rốt cuộc đối phương có mục đích gì?
Thật đáng sợ! Trong lúc nhất thời, cô không biết nên tìm chứng cứ thế nào.
Vốn Cận Kỳ Ngôn không muốn nhiều lời với Vân Thủy Dạng, nhưng mà, khi thấy nước mắt của cô, dáng vẻ đáng thương bất lực, không thể không khiến thái độ anh mềm mỏng hơn.
Cô khóc đau lòng như vậy, như thể anh là người bắt nạt cô, vừa phiền não vừa có chút không đành lòng.
"Có, trừ phi cô có thể chứng minh Chính Đông bị người khác hãm hại. Nếu như có chứng cứ chứng minh có người bí mật bỏ Melamine vào trong sữa và cà phê, thì chuyện này sẽ nằm trong phạm vi của pháp luật, để cơ quan tư pháp xử lý."
"Nếu như scandal là thật, hoặc Chính Đông bị người khác thu mua hoặc tuyên bố phá sản. Kết quả càng nghiêm trọng, thì đương sự càng đối mặt với án phạt nặng hơn."
Một chút hi vọng dấy lên, trong nháy mắt bị đập tan, hai mắt Vân Thủy Dạng đẫm lệ nhìn Cận Kỳ Ngôn.
"Ý của anh là ba tôi có thể bị ngồi tù? Tôi phải làm gì để chứng minh ba tôi bị hãm hại?"
"Có ngồi tù hay không cũng không phải tôi quyết định! Vân Thủy Dạng, chẳng qua đây là một trong những kết quả tệ nhất thôi! Chính Đông có bị hãm hại hay không, đó là vấn đề bên trong Chính Đông, phải đi điều tra, hiểu không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ mới điều tra, chắc đã trễ rồi, chứng cứ cũng đã bị người ta xóa bỏ, không có khả năng còn ở đó cho cô tìm."
"Melamine là chất không thể tự tiện thêm vào sữa hoặc thực phẩm, làm về mảng thực phẩm đều biết rõ quy định về chất này của pháp luật, ba của cô cũng không ngu đến mức làm chuyện trắng trợn như vậy. Có thể dễ dàng bỏ Melamine vào thực phẩm mà không ai hay biết, chắc địa vị của người này ở Chính Đông không phải dạng tầm thường. Tôi nói nhiều như vậy, cô có hiểu không?"
Vân Thủy Dạng gật gật đầu, sau đó, cô lại lắc đầu.
"Anh có thể giúp tôi không?"
"Cô có thể đừng đùa như vậy không? Tôi đâu phải chúa cứu thế? Nếu như ngay cả cô cũng không hiểu tình hình trong nội bộ Chính Đông, thì tôi khuyên cô nên chuẩn bị tinh thần, chắc chắn có người cố ý nhằm vào Chính Đông."
"Chờ xem, cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Cô nên làm thế nào, tôi đã nói rõ ràng, nếu cô không hiểu, tôi cũng chẳng thể giúp được gì. Bão sắp đến gần rồi, về nhà sớm đi."
Cận Kỳ Ngôn tắt đèn, anh muốn rời đi, Vân Thủy Dạng liền khóc gọi anh lại.
Sợ anh không dừng bước, cô còn kéo anh lại.
Cô cũng không còn cách nào, nên mới nghĩ đến anh.
Anh là thiếu gia của tập đoàn Hoa Vũ, chắc chắn rất nhiều người biết anh, hơn nữa, nhà họ Cận cũng là gia tộc có quyền thế, chắc chắn lời nói của anh cũng có tác dụng hơn lời nói của cô.
Không hề giấu giếm, toàn bộ hy vọng của cô đều đặt trên người Cận Kỳ Ngôn.
"Cận Kỳ Ngôn, tôi có thể xin lỗi anh, trước kia là tôi không đúng, là tôi quá không coi ai ra gì, tự cho là mình thông minh đắc tội anh, thật xin lỗi! Tôi không hiểu chuyện thương trường này, xin anh giúp tôi một chút, tôi tình nguyện hoàn toàn biến mất trước mắt anh."
"..."
"Có thể tôi sẽ rời khỏi Thượng Hải, vĩnh viễn không trở lại nữa."
Nước mắt ngày càng ngưng nhiều trong hốc mắt, từ từ trượt xuống, cô òa khóc.
Cô biết tầm quan trọng của báo cáo kiểm định, nhưng mà, cô không tin ba cô cố tình làm, cô không tin ba cô kiếm tiền bằng cách độc ác này.
Nhất định là Chính Đông bị người khác hãm hại!
Vân Thủy Dạng càng nghĩ càng khổ sở.
Nếu như đúng như cô suy đoán, thì ai là người hại Chính Đông?
Rốt cuộc đối phương có mục đích gì?
Thật đáng sợ! Trong lúc nhất thời, cô không biết nên tìm chứng cứ thế nào.
Vốn Cận Kỳ Ngôn không muốn nhiều lời với Vân Thủy Dạng, nhưng mà, khi thấy nước mắt của cô, dáng vẻ đáng thương bất lực, không thể không khiến thái độ anh mềm mỏng hơn.
Cô khóc đau lòng như vậy, như thể anh là người bắt nạt cô, vừa phiền não vừa có chút không đành lòng.
"Có, trừ phi cô có thể chứng minh Chính Đông bị người khác hãm hại. Nếu như có chứng cứ chứng minh có người bí mật bỏ Melamine vào trong sữa và cà phê, thì chuyện này sẽ nằm trong phạm vi của pháp luật, để cơ quan tư pháp xử lý."
"Nếu như scandal là thật, hoặc Chính Đông bị người khác thu mua hoặc tuyên bố phá sản. Kết quả càng nghiêm trọng, thì đương sự càng đối mặt với án phạt nặng hơn."
Một chút hi vọng dấy lên, trong nháy mắt bị đập tan, hai mắt Vân Thủy Dạng đẫm lệ nhìn Cận Kỳ Ngôn.
"Ý của anh là ba tôi có thể bị ngồi tù? Tôi phải làm gì để chứng minh ba tôi bị hãm hại?"
"Có ngồi tù hay không cũng không phải tôi quyết định! Vân Thủy Dạng, chẳng qua đây là một trong những kết quả tệ nhất thôi! Chính Đông có bị hãm hại hay không, đó là vấn đề bên trong Chính Đông, phải đi điều tra, hiểu không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ mới điều tra, chắc đã trễ rồi, chứng cứ cũng đã bị người ta xóa bỏ, không có khả năng còn ở đó cho cô tìm."
"Melamine là chất không thể tự tiện thêm vào sữa hoặc thực phẩm, làm về mảng thực phẩm đều biết rõ quy định về chất này của pháp luật, ba của cô cũng không ngu đến mức làm chuyện trắng trợn như vậy. Có thể dễ dàng bỏ Melamine vào thực phẩm mà không ai hay biết, chắc địa vị của người này ở Chính Đông không phải dạng tầm thường. Tôi nói nhiều như vậy, cô có hiểu không?"
Vân Thủy Dạng gật gật đầu, sau đó, cô lại lắc đầu.
"Anh có thể giúp tôi không?"
"Cô có thể đừng đùa như vậy không? Tôi đâu phải chúa cứu thế? Nếu như ngay cả cô cũng không hiểu tình hình trong nội bộ Chính Đông, thì tôi khuyên cô nên chuẩn bị tinh thần, chắc chắn có người cố ý nhằm vào Chính Đông."
"Chờ xem, cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Cô nên làm thế nào, tôi đã nói rõ ràng, nếu cô không hiểu, tôi cũng chẳng thể giúp được gì. Bão sắp đến gần rồi, về nhà sớm đi."
Cận Kỳ Ngôn tắt đèn, anh muốn rời đi, Vân Thủy Dạng liền khóc gọi anh lại.
Sợ anh không dừng bước, cô còn kéo anh lại.
Cô cũng không còn cách nào, nên mới nghĩ đến anh.
Anh là thiếu gia của tập đoàn Hoa Vũ, chắc chắn rất nhiều người biết anh, hơn nữa, nhà họ Cận cũng là gia tộc có quyền thế, chắc chắn lời nói của anh cũng có tác dụng hơn lời nói của cô.
Không hề giấu giếm, toàn bộ hy vọng của cô đều đặt trên người Cận Kỳ Ngôn.
"Cận Kỳ Ngôn, tôi có thể xin lỗi anh, trước kia là tôi không đúng, là tôi quá không coi ai ra gì, tự cho là mình thông minh đắc tội anh, thật xin lỗi! Tôi không hiểu chuyện thương trường này, xin anh giúp tôi một chút, tôi tình nguyện hoàn toàn biến mất trước mắt anh."
"..."
"Có thể tôi sẽ rời khỏi Thượng Hải, vĩnh viễn không trở lại nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook