**Dịch bởi VIP-Tại Hạ Bất Tài
Ngay sau đó, Dương Khai đem tất cả ngọn nguồn nói ra, bắt đầu từ việc mình mới tiến vào Tinh Giới, lưu lạc Bích Vũ Tông, gặp phải Ô Mông Sơn, được truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp vì là điều kiện giúp đỡ thoát vây, lại tới Toái Tinh Hải chém giết Ô Mông Sơn, để có thể hoàn thiện công pháp cho Pháp Thân, nhiều vô số, không chút dấu diếm.

Dương Viêm lẳng lặng lắng nghe, lông mày còn nhíu lại dần dần mới thả lỏng, sau khi nghe xong mới quay đầu nhìn về Pháp Thân được Dương Khai triệu hoán tới, một mặt đăm chiêu.

Pháp Thân vẫn còn ở phụ cận, Dương Khai vốn định là sau khi mình mở phong ấn ma hóa lại gọi nó ra, cùng nhau liên thủ đấu một trận với vũ quan nam tử kia, chỉ là thời khắc sống còn bỗng nhiên bị Dương Viêm xuất hiện ngăn cản, Pháp Thân một chiêu kì binh này cũng là mất đi tác dụng.

"Nói như vậy, là phân thân này của ngươi tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp?"

"Không sai." Dương Khai có chút cảnh giác nhìn nàng, "Ngươi không phải cũng muốn phế bỏ tu vi của nó chứ?"

Lại nói tới Pháp Thân, Pháp Thân cũng không phải là thân thể máu thịt, không có kinh mạch đan điền gì, dù Dương Viêm thật sự muốn phế e cũng khó có thể ra tay, trừ phi đánh nát nó.

"Lấy thân thể thạch khôi tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp." Dương Viêm đi vài vòng quanh Pháp Thân, một mặt tấm tắc lấy làm lạ, như phát hiện món đồ chơi gì mới mẻ, "Ngươi làm sao có thể nghĩ đến?"

"Gặp may đúng dịp thôi." Dương Khai bật cười, "Năm đó được Ô Mông Xuyên truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp, tuy không rõ mục đích gì, nhưng luôn cảm giác không phải chuyện tốt đẹp gì, chỉ là công pháp này lại thực sự quá ảo diệu, ta không nỡ vứt bỏ, liền để Pháp Thân thử tu luyện, ai ngờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh haha."

Dương Viêm nói: "Cũng không nhất định là trùng hợp, đây có thể là một phần cơ duyên, thạch khôi trời sinh thổ thân thạch khu, không có thất tình lục dục như những sinh linh khác, thiên phú thần thông cũng dễ dàng bài xích các loại tạp chất, để nó tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp đúng là lựa chọn tốt nhất." Nàng hiểu thạch khôi, cũng biết một ít tai hại của Phệ Thiên Chiến Pháp, từ nơi sâu xa có loại cảm giác, Phệ Thiên Chiến Pháp thật giống như là công pháp vì thạch khôi mà sinh ra, công pháp không phải thân thể máu thịt có thể tu luyện.

Ô Quảng vốn không hẳn máu lạnh vô tình như thế, chỉ là tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp khiến tâm tính của hắn bị vặn vẹo, để hắn coi chúng sinh như kiến hôi, vì tăng sức mạnh của bản thân, không tiếc hủy diệt vô số tinh vực.

Nhưn thạch khôi hoàn toàn không cần lo lắng cái này, thần thông thiên phú của nó đủ khiến tất cả tạp chất nó hút vào trong cơ thể bị loại bỏ đi, sẽ không chịu đến nửa điểm ảnh hưởng.

"Chẳng trách năm đó rất nhiều người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp đều gặp phải bình cảnh, nguyên lai cần nuốt chửng một một người cùng tu luyện công pháp này làm vật dẫn, mới có thể đột phá ràng buộc." Dương Viêm mắt đẹp lóe lên một cái, lập tức nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

Dương Khai cả kinh nói: "Phệ Thiên Chiến Pháp có rất nhiều người tu luyện?"

"Là chuyện nhiều năm trước đó."

Nàng nói nhiều năm, tuyệt đối không phải mấy chục hơn trăm năm, cũng không phải là mấy ngàn năm, mà là chuyện mấy vạn năm trước! Ô Quảng dựa vào một bộ Phệ Thiên Chiến Pháp được tụng vạn cổ đệ nhất nhân, công pháp này tự nhiên khiến người ta mơ ước, cũng không biết xảy ra chuyện gì, pháp môn tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp bị lưu truyền ra, bị một số người hữu tâm giữ, thậm chí có một số Đế Tôn cảnh, vì tu luyện môn công pháp này, không tiếc tự phế tu vi, một lần nữa tu luyện lại từ đầu.

Nhưng những người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị kẹt ở Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cả đời không hi vọng lên cấp Đế Tôn.

Cũng không phải là bọn họ tu luyện không đúng, hay bọn họ lấy được công pháp sai, mà là đặc tính Phệ Thiên Chiến Pháp như vậy. Ô Mông Xuyên dù sao cũng là hậu nhân Ô Quảng, mà ngay cả hắn cũng bị kẹt ở Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhiều năm không tiến được thêm, chớ đừng nói chi là những người khác.

Muốn đột phá cũng đơn giản, cắn nuốt một người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp khác là có thể, đây giống như là nuôi cổ, cho chúng tự giết lẫn nhau, con sống sót cuối cùng mới có hy vọng thăng cấp.

Ô Mông Xuyên năm đó truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho Dương Khai, một là lấy cái này làm điều kiện để Dương Khai cứu hắn ra khỏi cốt lao, hai cũng là vì bồi dưỡng đối tượng ngày sau còn nuốt chửng, đáng tiếc đụng phải Dương Khai võ giả tới từ hạ vị diện tinh vực, đối với đại danh Phệ Thiên Chiến Pháp hoàn toàn không biết gì cả, mới không bị mê hoặc.

Đổi lại là một võ giả sinh trưởng ở Tinh Giới, chỉ sợ lập tức liền muốn tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, cuối cùng đương nhiên phải nhận lấy kết cục bi thảm.

Mà sau Ô Quảng, dù cho có không ít người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, lại không ai có thể lên cấp Đế Tôn, dẫn đến rất nhiều người nghĩ do công pháp sai, Ô Quảng căn bản không thật sự lưu truyền Phệ Thiên Chiến Pháp, chân chính pháp môn tu luyện đã sớm chôn vùi với hắn trong Toái Tinh Hải. Thời gian thấm thoát, Phệ Thiên Chiến Pháp vì đó mà từ từ thất truyền, cũng không ai lại đi tu luyện.

Bỗng nhiên, Dương Viêm lại nghĩ tới một chuyện, Phệ Thiên Chiến Pháp đã tà môn như vậy, vậy năm đó Ô Quảng là nuốt chửng ai, mới có thể đột phá xiềng xích của công pháp đây? Nhất định có một người khác cũng tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, hay là. . . Trong đó lại có một đoạn ân oán tình cừu mà không người biết, chỉ có điều thời đại kia quá xa xưa, đã không còn cách nào có thể tìm hiểu.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn Cổn Cổn, chần chờ nói: "Đây là Huyền giới châu. . . là khí linh sao?" Huyền giới châu nàng đương nhiên sẽ không xa lạ, đầy là vật năm đó nàng đem từ Tinh Giới đến, sau bị Dương Khai đoạt được, liền để cho hắn, lại không nghĩ rằng, lúc gặp lại, Huyền giới châu thành dáng dấp như vậy, không chỉ sinh ra khí linh, còn có thể nuốt chửng.

"Chính là nó!" Dương Khai cười to, một mặt kiêu ngạo.

Huyền giới châu trên tay hắn nhiều năm, nhiều lần trợ hắn chuyển nguy thành an, hơn nữa không gian bên trong đối với việc mình tu luyện không gian thần thông có rất nhiều ích lợi, Dương Khai tự nhiên rất coi trọng nó, bây giờ sinh ra khí linh, cũng như sinh nhi tử vậy.

Ngẩn ra, vò đầu nói: "Ngươi muốn thu trở lại sao?"

"Ta nếu thật sự muốn thu hồi, ngươi sẽ làm sao?" Dương Viêm nhìn hắn.

Dương Khai phất tay nói: "Vậy thì cầm đi." Này vốn là của nàng.

Dương Viêm ngạc nhiên, không nghĩ tới Dương Khai đáp ứng thoải mái như vậy.

"Nhưng có một chuyện ngươi cần phải đáp ứng ta, không được hủy linh tính của nó, ta tuy lấy nó làm vật dẫn triển khai Phệ Thiên Chiến Pháp, để nó sinh ra khí linh, nhưng bản thân nó không xấu, cũng không làm gì sai, ngươi có thể đáp ứng điểm này, Huyền giới châu trả ngươi cũng không sao."

Thời gian này một phen lang bạt Đại Hoang tinh vực, thoả thích nuốt chửng, để không gian Tiểu Huyền Giới được mở rộng, Dương Khai đối với pháp tắc không gian nhận được cảm ngộ cũng đủ sâu sắc.

Hắn có một loại cảm giác, bây giờ mình cũng có thể tự luyện hóa một vùng thế giới, ngưng tụ thành một viên Huyền giới châu, vì lẽ đó Dương Viêm nếu thật sự muốn thu hồi Huyền giới châu, hắn cũng không phải không thể dứt bỏ, cùng lắm thì mình tự luyện thêm một viên, đem bất lão thụ cùng thương thụ trong Tiểu Huyền Giới dời đi, những vật khác cũng không đáng kể.

Dương Viêm bật cười: "Nói một chút mà thôi, không cần coi là thật." Bên trong vật này tự thành một vùng thế giới, người không tinh thông pháp tắc không gian nắm ở trên tay cũng không lấy ra được bao nhiêu tác dụng, sẽ chỉ làm minh châu không thể sáng, bằng không năm đó nàng cũng không tiếc đem loại bảo vật này để cho Dương Khai, thần sắc nghiêm lại nói: "Thận trọng mà dùng!"

"Ta biết rồi."

"Còn có phương tinh vực này, đừng có nuốt chửng nó, nếu như để sự tình làm lớn lên, mọi người cũng khó nhìn nhau." Dương Viêm chỉ vào vô biên hắc ám nói.

"Ta hiểu."

"Mặt khác, ngày khác trở về Tinh Giới, không nên để Phệ Thiên Chiến Pháp bại lộ trước mặt thế nhân, bằng không chắc chắn tai vạ đến nơi." Dương Viêm vẻ mặt ngưng túc mà căn dặn, nàng đồng ý tin tưởng Dương Khai, tin tưởng Pháp Thân, không có nghĩa là người khác cũng đồng ý tin tưởng, bình thường không nói, chính là Thiết Huyết Đại Đế, nếu là để hắn biết cõi đời này còn có người tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, chỉ sợ người thứ nhất hạ thủ chính là hắn, cơn giận của Đại Đế, Dương Khai hiện tại còn chưa thể chịu nổi.

"Ta nhớ kỹ." Dương Khai gật gù, âm thầm thở dài một hơi, Dương Viêm cửa ải này cuối cùng cũng coi như là qua, chần chờ một chút, mở miệng nói: "Hỏi ngươi một chuyện được chứ ?."

"Cái gì?"

"Tên kia là tu vi gì?"

Dương Viêm không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Đại Đế!" Dương Khai trầm giọng nói, đây cũng không phải là ảo giác, vũ quan nam tử kia mang đến cho hắn một cảm giác như là đang đối mặt với một Đại Đế, chỉ có điều hình như bởi vì phải chịu một chút áp chế, lại coi khinh Dương Khai, cho nên mới bị ăn chút thiệt thòi, nếu là đối đầu nhau ở Tinh Giới, Dương Khai phỏng chừng mình không có chút sức lực chống đỡ lại.

Hắn có thể tùy ý ngang dọc trên Long đảo, cũng có thể đối chiến trưởng lão long tộc là tồn tại sánh ngang với Đại Đế, nhưng chỗ dựa lớn nhất là huyết mạch áp chế, không có sự áp chết của Long tộc huyết mạch, hắn không thể là đối thủ của bất luận trưởng lão long tộc nào.

Dương Viêm mỉm cười lắc đầu.

"Làm sao có thể?" Dương Khai một mặt khiếp sợ, "Hắn không phải Đại Đế? Lẽ nào là Đế Tôn tam tầng cảnh? Không đúng không đúng, Đế Tôn tam tầng cảnh nào có thực lực như vậy."

"Cũng không phải Đế Tôn tam tầng cảnh."

Dương Khai trố mắt ngoác mồm: "Ngươi đừng nói cho ta, giữa Đế Tôn tam tầng cùng Đại Đế, còn có một tầng cảnh giới khác nữa!"

"Này ngược lại là không có, chỉ là người kia. . . Là Đại Đế, cũng không phải Đại Đế!"

Dương Khai bị nàng làm bị hồ đồ rồi: "Có ý gì?"

"Nói như thế nào đây. . ." Dương Viêm trầm ngâm một chút, đổi lại một Đế Tôn nhất trọng bình thường đi hỏi cái này, Dương Viêm định không trả lời, thực lực chưa cao, lại biết quá nhiều thứ, vô cùng có khả năng là một loại trở ngại đối với sự tu hành, chỉ là Dương Khai hiển nhiên không phải Đế Tôn nhất tầng bình thường, lấy sức mạnh cùng thực lực hắn bày ra khi nãy, ngược lại cũng có tư cách đi tiếp xúc tới những điều này.

"Nếu như đem toàn bộ thiên địa coi như một chiếc lọ, vậy cát đá nước bùn trong bình chính là võ giả chúng ta, dung lượng thiên địa này là có hạn."

Dương Khai trong đầu hiện ra cảnh tượng tương ứng, lại ra hiệu nàng tiếp tục nói.

"Chúng sinh chính là nước trong bình, mỗi một phần đều nhỏ bé không thể nhận ra, có thể tràn ngập toàn bộ thiên địa, thể tích bùn cát càng lớn, đại diện cho thực lực càng cao, mà Đại Đế, chính là những hòn đá lớn nhất bên trong lọ này!"

"Mười tảng đá?" Dương Khai lộ ra vẻ mặt quái lạ.

Dương Viêm cười nói: "Chính là ý này, thiên địa chi bình tuy lớn, nhưng cũng chỉ có thể chứa đựng mười tảng đá, nhiều hơn một khối cũng không dung nạp được, vì lẽ đó từ xưa tới nay liền có chuyện mười vị Đại Đế, bất luận tuyên cổ năm tháng trôi qua, số lượng ấy luôn không thay đổi. Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu thiên địa chi bình chỉ có mười tảng đá, còn có một số nhân vật mạnh mẽ khác, thoát Đế Tôn cảnh, lại không thể được thiên địa thừa nhận, những người này, là Đại Đế, cũng không phải Đại Đế, từ tu vi cấp độ tới nói, bọn họ đã đến cảnh giới Đại Đế, nhưng vì bị ràng buộc bởi thiên địa chi bình, bọn họ không có cách nào thành chân chính Đại Đế."

"Như hắn?"

Dương Viêm nói.

"Như ngươi?" Dương Khai nghi ngờ hỏi

Dương Viêm cười không nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương