Sau được mẹ Hạ đồng ý, Hạ Nghiêu lại bị bác sĩ kéo đi lấy máu, nói là muốn phân tích kỹ hơn.

Sau khi lấy máu xong, bố Chu Độ đưa Hạ Nghiêu cùng mẹ trở về nhà.

Tay mẹ Hạ bị thương, sạp hàng mấy ngày nay xem ra là không mở được. Bà sau khi về nhà việc đầu tiên là đi chợ mua ngay một con gà mái, nói rằng muốn bồi bổ Hạ Nghiêu, làm cậu có chút dở khóc dở cười.

Hạ Nghiêu biết, cậu rất nhanh sẽ phải đi nằm viện rồi, vì không để cho mẹ lo lắng, buổi tối cậu liền uống hết canh gà được mẹ đun thơm phức trong nồi.

Mẹ Hạ vui vẻ nở nụ cười.

Kết quả phân tích rất nhanh đã có rồi, Hạ Nghiêu phù hợp tất cả các điều kiện, bác sĩ nói Hạ Nghiêu tranh thủ thời gian, nhập viện trước năm ngày.

Hạ Nghiêu nói rõ hoàn cảnh với “bà chủ tiệm”, “bà chủ tiệm” vô cùng ủng hộ, ngay trên lớp học còn tổ chức một đại hội tuyên dương cậu.

Ngày cậu nằm viện, bạn học, thầy cô giáo cùng với lãnh đạo nhà trường đứng đầy trong phòng bệnh của cậu.

“Đây là một việc làm tốt, cần phải được tuyên truyền.” Mỗ hiệu trưởng biểu đạt ý kiến của mình, sợ Hạ Nghiêu vội vã từ chối, cuối cùng vẫn là bố Chu Độ đứng ra, phòng bệnh Hạ Nghiêu lúc này mới yên tĩnh lại.

Nằm viện ngày thứ hai, phải bắt đầu tiêm thuốc động viên*. Đồng thời trong năm ngày tiếp theo, mỗi ngày đều phải tiêm một liều.

*thuốc động viên: mình không tìm được tên Việt Nam hóa và tên khoa học. Đây là loại thuốc mà người hiến tủy được tiêm để làm tăng số lượng các tế bào gốc trong máu.

Phòng bệnh của Hạ Nghiêu là phòng đơn, bên trong toilet, tivi, tủ lạnh cái gì cũng có. Buổi sáng Hạ Nghiêu bị kéo đi làm kiểm tra toàn thân, chờ sau khi có kết quả kiểm tra mà không có vấn đề gì, sẽ bắt đầu tiêm mũi động viên đầu tiên.

Bốn ngày tiếp đều phải tiêm một mũi động viên, hai đầu tiên rất tốt, đến ngày thứ tư Hạ Nghiêu bắt đầu cảm thấy uể oải, đau đầu, sự thèm ăn cũng giảm xuống.

Chu Độ mỗi ngày đều đến coi cậu, mang theo bài tập cùng bài kiểm tra ban ngày giáo viên cho. Kiến thức lớp 12 tuy đã học xong hết, nhưng Hạ Nghiêu một lần nữa trở về thời cấp ba, có một vài kiến thức sớm đã quên mất tiêu.

Mẹ Chu Độ mỗi ngày đều kêu bảo mẫu nhà mình nấu nhiều món ăn ngon khác nhau bồi bổ thân thể Hạ Nghiêu, mẹ Hạ không tiện, vì vậy cũng thuận theo. Ban ngày bà sẽ ở bệnh viện cùng Hạ Nghiêu, đợi đến khi Chu Độ tan học, bà đem phòng nhường lại cho hai đứa học bài.

Lúc Hạ Nghiêu ở cùng Chu Độ một phòng, luôn rất căng thẳng. Nhất là khi Chu Độ tựa vào bên cạnh cậu giảng bài tập, cậu hoàn toàn không có cách nào tập trung được.

Hôm nay sau khi tiêm thuốc động viên, Hạ Nghiêu liền cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì không để cho mẹ lo lắng, cậu vẫn luôn chịu đựng.

Thẳng đến khi Chu Độ đem bài tập đến, cậu thật sự chịu không được nữa.

Chu Độ thấy sắc mặt Hạ Nghiêu không bình thường, vội vã muốn tìm bác sĩ, Hạ Nghiêu thế nhưng lại nắm lấy cánh tay của Chu Độ mà nói:”Không có gì, sau khi tiêm xong sẽ luôn có tác dụng phụ, cậu đừng đi tìm bác sĩ, tớ không muốn để mẹ lo lắng.”

Chu Độ đau lòng, hắn cầm ngược lại tay Hạ Nghiêu nói:”Nếu không cậu ngủ một lát đi.”

Hạ Nghiêu lắc đầu, cảm giác nhức đầu căn bản làm cậu chẳng thể ngủ được, cậu chỉ muốn tìm ít chuyện dời đi sự chú ý của mình, cậu thậm chí còn không cảm giác được Chu Độ đang nắm lấy tay mình.

“Tôi cùng cậu nằm một lát.” Chu Độ đột nhiên mở miệng nói.

Hạ Nghiêu nhất thời không phản ứng kịp, mơ hồ hỏi một câu “Cái gì?” thân thể đã bị Chu Độ ấn xuống giường.

Sau đó cậu được bao trong một cái ôm ấm áp.

Hơi thở của Chu Độ trong nháy mắt bao lấy cậu, Hạ Nghiêu đột nhiên cứng người lại.

“Cậu nghe tôi hát bao giờ chưa?” Thanh âm của Chu Độ chậm rãi vang lên bên tai cậu, Hạ Nghiêu lắc đầu, cái trán không chú ý liền đụng phải môi Chu Độ, Chu Độ khẽ cười cười khẽ một tiếng, sau đó ngâm nga một khúc hát ru.

Vành tai Hạ Nghiêu lập tức đỏ lên, cậu khó khăn nói:” Cậu, cậu coi tớ là một đứa bé sao?”

“Sao dám.” Chu Độ ngừng hát, tiến đến bên tai Hạ Nghiêu nhỏ giọng nói:”Cậu bây giờ là anh tôi nha, anh nuôi.”

Hạ Nghiêu lớn hơn Chu Độ vài tháng, sau cái ngày mà Chu Độ nhận mẹ Hạ Nghiêu làm mẹ nuôi, hắn thật sự nghĩ mình là con trai của mẹ Hạ.

Một chút tâm tư thấp thoáng dưới đáy lòng Hạ Nghiêu thoáng cái biến mất vô tung vô ảnh, trước đây cậu thầm mến Chu Độ, dù sao cũng chỉ là quan hệ bạn học, bây giờ Chu Độ trở thành em trai cậu, cái ý niệm cậu thích Chu Độ liền không thể tồn tại nữa rồi.

Chu Độ lại ngâm nga khúc hát ru hồi nãy, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của Hạ Nghiêu.

Làm Hạ Nghiêu không nghĩ tới chính là, cậu cư nhiên cứ như vậy mà ngủ mất.

Đến ngày thứ năm lúc tiêm mũi động viên cuối cùng, mẹ Hạ, bố mẹ Chu Độ cùng với Chu Độ cúp học, tất cả mọi người đều ở bên cạnh Hạ Nghiêu.

“Nghiêu Nghiêu đừng sợ, mẹ sẽ luôn ở bên con.” Vành mắt mẹ Hạ đỏ lên, đau lòng vô cùng.

Hạ Nghiêu đầu đau muốn nứt, không nói được tiếng nào.

“Bác sĩ nó thật sự sẽ không việc gì chứ?” Mẹ Hạ lôi kéo vị bác sĩ bên cạnh hỏi.

Vị bác sĩ kia luôn bày ra một khuôn mặt nghiêm túc, lúc này ông đẩy mắt kính một cái nói:”Bởi vì xương đầu cũng phải sản sinh tế bào gốc, đồng thời máu đông lại làm cho oxy không xuống được, đại não thiếu oxy nên mới có cảm giác nhức đầu. Những triệu chứng này chờ sau khi tế bào gốc được lấy ra sẽ khôi phục lại bình thường, không cần lo lắng.” (chém vì bạn editor không có học y =)))

Mẹ Hạ nghe không hiểu những lời giải thích này, sau khi biết có thể hồi phục bình thường, trái tim treo ngay cổ họng cuối cùng cũng trở về chỗ cũ rồi.

Chu Độ vẫn luôn yên lặng mà Hạ Nghiêu, không nói một tiếng.

Mẹ Chu Độ vì vẫn đang ở cữ cho nên chỉ nhìn qua một lát liền bị bố Chu Độ đưa về phòng bệnh, thắt lưng của mẹ Hạ Nghiêu lần trước bị đụng phải vẫn chưa khỏi hẳn, cũng không thích hợp đứng lâu.

Sau cùng bên ngoài phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Chu Độ, vẫn lẳng lặng nhìn Hạ Nghiêu nằm ở bên trong phòng bệnh.

Hạ Nghiêu ngủ được một giấc, nhưng ngủ chẳng an giấc, trong mộng cậu vẫn một mực muốn bắt lấy cánh tay của một người, mỗi khi tới gần người kia, lại luôn cảm giác khoảng cách càng ngày càng xa. Cậu vẫn luôn ở phía sau người đó, cầu nguyện trong lòng rằng, hãy nhìn tớ, quay đầu lại nhìn tớ đi.

Đợi đi khi người trước mặt cuối cùng cũng dừng lại, Hạ Nghiêu cũng yên lặng đứng lại. Người kia cũng chỉ hơi nghiêng mặt qua một bên khóe môi cong lên, lại tiếp tục đi thẳng về phía trước. Lúc Hạ Nghiêu muốn bước theo người kia về phía trước, lại nhận ra mình có làm thế nào cũng không di chuyển được.

“Đừng bỏ tớ lại.” Hạ Nghiêu đứng ở phía sau tuyệt vọng nghĩ, nhưng lại không dám phát ra một tiếng, tựa như thứ tình cảm đơn phương kia ở trong lòng cậu, cũng chỉ có thể chôn vào sâu dưới đáy lòng, không thể nói với ai, không thể để ai nghe thấy.

“Nghiêu Nghiêu.” Có ai ghé vào tai cậu khẽ gọi một tiếng.

Hạ Nghiêu giãy giụa muốn mở mắt ra, thế nhưng mí mắt cứ như bị treo thêm hai quả tạ nặng 10 kí, có cố thế nào cũng không mở ra được.

Chu Độ nhìn thấy vùng giữa lông mày cậu càng ngày càng chau lại, không nhịn được đưa tay ra giữa lông mày Hạ Nghiêu vuốt ve, tiếp theo ghé vào bên tai cậu thấp giọng gọi:”Nghiêu Nghiêu, tỉnh nào.”

Lúc này đã là đêm khuya, Hạ Nghiêu buổi chiều sau khi được đẩy ra từ phòng phẩu thuật vẫn luôn ngủ cho đến bây giờ, Chu Độ vốn chỉ muốn đến nhìn cậu, lại phát hiện người nằm trên giường đang gặp ác mộng.

Hạ Nghiêu môi mím thật chặt, khóe mắt lại chạy ra một giọt lệ, trái tim Chu Độ có chút nhói, bàn tay nhịn không được vuốt lên gò má của Hạ Nghiêu.

Người đang ngủ trên giường như là được trấn an, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Chu Độ, nhu thuận như một chú mèo ngoan.

Chu Độ chẳng hề phát hiện ánh mắt mình nhìn Hạ Nghiêu ôn nhu đến mức có thể chảy thành nước, hắn nhìn thấy Hạ Nghiêu đã yên ổn lại, chuẩn bị rút tay ra.

Không hề nghĩ tới khi hắn chuẩn bị rút tay mình khỏi gò má của Hạ Nghiêu, người nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Chu Độ, ủy khuất trong lòng cuối cùng vẫn là không nhịn nổi nữa, ở trên đầu lưỡi mà nhào lộn, nhảy tới bên tai Chu Độ.

“Cậu vì sao không quay đầu nhìn tớ một cái.”

“Cậu vì sao không để ý đến tớ.”

“Tớ thích cậu, cậu có biết không.”

“Tớ thật sự rất thích cậu, Chu Độ.”

Hạ Nghiêu dường như không phân biệt được đây là mộng hay thực, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ chất vất của cậu nện thẳng vào trong tim Chu Độ.

Sau khi nói xong những lời này, Hạ Nghiêu nghiêng đầu đem khuôn mặt mình vùi vào trong gối mà khóc nức nở.

Trong phòng không có bật đèn, Chu Độ chỉ có thể nhờ vào ánh đèn yếu ớt ở ngoài cửa sổ thấy được bả vai đang run lên của Hạ Nghiêu, hắn đại khái cũng cảm nhận được Hạ Nghiêu chắc là rất đau lòng.

Chu Độ có chút không biết làm sao, hắn biết Hạ Nghiêu thích hắn, nhưng sau đó thì sao?

Hắn có thích Hạ Nghiêu không?

Chu Độ không biết, hắn rất cảm kích Hạ Nghiêu, ngay từ ban đầu khi biết Hạ Nghiêu có thể cứu em gái hắn, hắn thậm chí còn hi vọng Hạ Nghiêu sẽ đưa ra một điều kiện quá mức, như vậy hắn mới có thể yên lòng một chút.

Nhưng mà Hạ Nghiêu cái gì cũng không muốn, thậm chí còn lừa hắn nói cậu không thích hắn.

Chu Độ lặng lẽ chăm chú nhìn Hạ Nghiêu một lát, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương