Sáng hôm sau, Hạ Nghiêu đút cho Hạ Dương Dương ăn xong chén cháo nhỏ, sau đó lên tiếng nói với mẹ mình: “Mẹ, lát nữa con dẫn Dương Dương đi chích là được rồi, bên ngoài nóng lắm, mẹ ở nhà đi.

Mẹ Hạ từ trong phòng bếp bước ra, nhìn thấy một lớn một nhỏ ở trên bàn hỏi: “Một mình con có được không? Mẹ sợ thằng bé sẽ khóc lên, con không dỗ nổi.”

Hạ Dương Dương mở to đôi mắt tròn, nhìn bà mình, lớn tiếng nói: “Dương Dương ngoan! Không khóc!”

Mẹ Hạ yêu thương nhìn thằng bé nở nụ cười, phất phất tay nói: “Được rồi, con dẫn nó đi đi, lát nữa nếu khóc dữ quá, thì gọi điện cho mẹ. Đường không xa, mẹ sẽ nhanh chóng chạy qua đó.”

Hạ Nghiêu đội một chiếc mũ nhỏ che nắng cho Hạ Dương Dương, dắt tay thằng bé vẫy tay với mẹ Hạ, sau đó rời khỏi nhà.

Làm Hạ Nghiêu không ngờ được chính là, cậu mới bước xuống khu nhà liền nhìn thấy đứng bên cạnh luống hoa ngay cổng ra vào, là Chu Độ đang cúi đầu nhàm chán đá mấy viên đá nhỏ.

Trái tim Hạ Nghiêu chợt đập nhanh, cậu còn chưa kịp làm gì, Hạ Dương Dương sớm đã nhào đến người nọ đang đứng không xa, giọng nói vô cùng vui mừng gọi một tiếng: “Ba ba!”

Thằng be ôm lấy chân Chu Độ ngửa đầu lên, ánh mắt lấp lánh, cả mặt vui vẻ.

Hạ Nghiêu lúng túng bước qua, cậu kéo thằng bé ra, hắng hắng cổ họng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Chu Độ nhướng mày nở nụ cười: “Không phải hôm qua đã nói rồi sao, dẫn Dương Dương đi chích ngừa.”

Vành tai Hạ Nghiêu nóng lên, Hạ Dương Dương biết được chỉ cần mình lấy lòng Chu Độ có nghĩ là cái gì cũng được mua mua mua, vì vậy bám vào chân hắn như viên kẹo sữa. Hạ Nghiêu mới kéo nó ra khỏi chân Chu Độ, cậu không chú ý một chút nó lại dính tới.

Chu Độ khom lưng bế nó vào lòng, hất cằm với Hạ Nghiêu nói: “Đi thôi.”

Hạ Nghiêu chỉ có thể đi bên cạnh hắn, dẫn hắn đi đến trung tâm y tế trong khu nhà.

Hôm nay mấy bạn nhỏ được dẫn đến chích ngừa rất đông, ba người bọn họ vừa mới bước vô cửa trung tâm y tế, liền nghe thấy xung quanh truyền đến những tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Hạ Dương Dương dường như có chút sợ hãi, siết chặt lấy cổ Chu Độ. Hạ Nghiêu thấy dáng vẻ này của thằng bé, vì vậy nói với Chu Độ: “Để em bế cho.”

Chu Độ chỉ có thể đưa Hạ Dương Dương cho Hạ Nghiêu.

Những tiếng khóc của trẻ em trong phòng liên tục không ngừng, Hạ Dương Dương như bị ảnh hưởng, gương mặt nhỏ đều nhăn lại.

Chu Độ móc điện thoại trong tay ra, hỏi Hạ Nghiêu: “Bình thường ở nhà thằng bé thường xem phim hoạt hình gì?”

Hạ Nghiêu lúng túng nhìn Chu Độ, trả lời: “Gấu ra chưa.”

Sau đó Chu Độ mở ứng dụng coi video trên điện thoại ra, search “Gấu ra chưa”, làm dời đi sự chú ý của Hạ Dương Dương.

Đợi đến lượt của Hạ Dương Dương, thằng bé đã hoàn toàn chìm đắm trong cuộc phiêu lưu của gấu lớn gấu bé và đầu trọc.

Hạ Nghiêu giơ cánh tay thằng bé lên, lúc chị y tá lấy cồn sát trùng xoa xoa lên cánh tay thằng bé, Hạ Dương Dương mới chuyển sự chú ý đến cánh tay mình.

Chu Độ đột nhiên mở miệng nói chuyện với Hạ Dương Dương: “Con có muốn cái này không?” Hắn chỉ gấu lớn gấu bé trên màn hình, Hạ Dương Dương lại quay đầu lại nhìn điện thoại, ra sức gật đầu.

“Vậy lát nữa chúng ta đi mua có được không?” Chu Độ đưa ra một lời dụ dỗ hấp dẫn.

Hạ Dương Dương lập tức vui vẻ hết sức, lại quay sang Chu Độ gọi một tiếng: “Ba ba!”

Chị y tá cười nói: “Cậu nhìn tuổi tác cũng chẳng lớn lắm, nhưng mà dỗ trẻ em thật giỏi nha. Hôm nay phần lớn những người mang trẻ em đến chỗ chúng tôi chích người đều là mẹ hoặc là bà, hai cậu thật là thú vị, là anh em sao?”

Sắc mặt Hạ Dương trắng bệch, Chu Độ lại hào sảng nói: “Không phải, là bạn bè.”

Chị y tá sửng sốt một chút, ánh mắt quan sát giữa hai người bọn họ, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi lấy kim.

Hạ Nghiêu cúi đầu xuống, Chu Độ thì lại căng thẳng nhìn cậu.

Hạ Dương Dương hoàn toàn bị phim hoạt hình hấp dẫn, đợi đến lúc chị y tá lấy đầu kim ra khỏi cánh tay mình, thằng bé lúc này mới hậu tri hậu giác quay đầu lại nhìn.

Trên mặt nó có chút mơ hồ, nhìn thấy bố đang cầm bông gòn ấn trên cánh tay mình, nó hình như mới có cảm giác sợ hãi, đôi mắt to xinh đẹp lập tức ngậm đầy nước mắt.

“Ba ba.” Thằng bé ủy khuất nhào vào lòng Hạ Nghiêu, ôm lấy cổ cậu không buông, Chu Độ biết được lúc này có nói thêm gì nữa cũng không kịp, chỉ có giúp Hạ Nghiêu cầm đồ, hai người ôm lấy Hạ Dương Dương trở về nhà.

Lúc Hạ Nghiêu đi đến cửa ra vào của khu nhà, liền gặp phải người mẹ trẻ tuổi sống đối diện nhà mình.

“Thầy Hạ.” Cô lên tiếng chào hỏi.

Trong lòng Hạ Nghiêu đang bế Hạ Dương Dương, khách khí gật đầu với cô.

Hạ Dương Dương vùi đầu vào cần cổ Hạ Dương, khóc thút thít. Hạ Nghiêu dịu dàng xoa xoa lưng thằng bé, nói chuyện với người mẹ trẻ trước mắt: “Hôm nay chị cũng dẫn bé đi chích sao?”

“Đúng vậy.” Người mẹ trẻ nở nụ cười: “Ở nhà dỗ mãi mới chịu đi, còn thầy, một mình dẫn thằng bé đi sao?”

Bé gái được mẹ mình bế trong lòng, khóe mắt Hạ Nghiêu khẽ liếc sang Chu Độ hình như đang muốn dịch sang một bên, vì vậy cậu nhích lại gần Chu Độ, nhìn hắn một cái, sau đó giới thiệu: “Đi với bạn.”

Chu Độ thuận thế lên tiếng chào hỏi với người mẹ trẻ.

Ánh mắt người mẹ trẻ lóe qua một tia kinh ngạc, thế nhưng khóe môi nhanh chóng cong lên cười nói: “Vậy hả, vậy chị đi trước đây, Dương Dương ngoan quá, không khóc nhỉ.” Cô xoa xoa đầu Dương Dương, sau đó lên tiếng chào Hạ Nghiêu, rồi rời đi.

Chu Độ cả đường đều đi bên cạnh Hạ Nghiêu, vẫn luôn không nói tiếng nào. Đợi lúc đến đi đến tầng dưới nhà của Hạ Nghiêu, lúc này hắn mới nói với Hạ Nghiêu: “Anh không lên đâu, em bế thằng bé chắc không sao đâu ha?”

Hạ Nghiêu ngạc nhiên nhìn Chu Độ, lên tiếng hỏi: “Không lên ngồi chơi sao?”

Một nụ cười gượng gạo chợt lướt qua trên gương mặt Chu độ: “Anh sợ mẹ nuôi… không chào đón anh lắm.” Chu Độ không phải là thằng ngu, có một vài việc chỉ cần hắn suy nghĩ kĩ sẽ biết được lý do. Hạ Nghiêu năm đó chia tay với hắn, hắn tin tưởng Hạ Nghiêu chắc chắn không đồng ý, nếu đã không đồng ý, vậy thì là ai không muốn hắn và Hạ Nghiêu ở bên nhau, không nói cũng biết.

Chu Độ hiểu được thái độ của bố mẹ mình, từ đó suy ra, đương nhiên cũng có thể đoán được quan điểm của mẹ Hạ về việc Hạ Nghiêu thích con trai.

Trái tim Hạ Nghiêu như bị ai đó đâm vào một nhát, đau đến tê dại, ánh mắt cậu mang theo áy náy, Chu Độ phất phất tay: “Không sao, em… tối nay em có thời gian cùng đi ăn bữa cơm với anh không?”

Chu Độ nhìn chằm chằm gương mặt Chu Độ bất động, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Chu Độ vui vẻ cười rộ lên.

“Vậy tối nay anh lại đến đón em.” Sự vui sướng trong ánh mắt hắn làm vành mắt Hạ Nghiêu đỏ lên.

“Được.” Cổ họng cậu khô khốc trả lời.

Lúc hai người chuẩn bị nói lời tạm biết, không ngờ đến mẹ Hạ lại bước ra từ hành lang, bà vừa nhìn liền thấy Chu Độ đứng bên cạnh Hạ Nghiêu.

Trong lòng Chu Độ lập tức hoảng hốt, thế nhưng sắc mặt vẫn bình chân như vại, lễ phép lên tiếng chào hỏi mẹ Hạ.

Mẹ Hạ nhìn hai người một cái nói: “Chu Độ đến lúc nào vậy, sao không lên trên?”

Hạ Nghiêu chuẩn bị trả lời, Chu Độ lại chen vào nói: “Mới qua đây liền đụng phải Hạ Nghiêu, cũng không có chuyện gì, con đến đây gặp khách hàng, trùng hợp gặp Hạ Nghiêu.”

Mẹ Hạ lòng biết rõ, bà cũng không vạch trần, trái lại lại mời Chu Độ: “Hôm nay nóng lắm, lên trên ngồi chơi đi, uống ly trà.”

Sắc mặt Chu Độ lộ ra vài phần xoắn xuýt, hắn quả thật rất muốn ở cùng với Hạ Nghiêu thêm chốc nữa, thế nhưng…

“Lên đi.” Hạ Nghiêu đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng nói một câu, hắn lúc này mới theo Hạ Nghiêu đi lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương