Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
-
Chương 63
Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Chu Độ lại trở nên bình tĩnh. Thừa dịp điện thoại còn chưa gọi thông, hắn vội vàng tắt điện thoại đi.
Nằm lại xuống giường, hai tay Chu Độ kê ở sau đầu.
Trước đây hắn nghĩ mãi không ra tại sao Hạ Nghiêu lại nói lời chia tay với hắn, người nọ nói là vì tiền. Lòng Chu Độ tuy không tin, thế nhưng lại bị Hạ Nghiêu kích thích đến mức ở lại thành phố B, nỗ lực kiếm tiền. Bây giờ hắn lại hiểu được rồi, có lẽ trước đây lý do của Hạ Nghiêu vốn chẳng phải là vì căn nhà kia.
Chu Độ nghiêng người, nhìn chằm chằm ánh trắng ngoài cửa sổ. Hoặc là, vết sẹo của mẹ Hạ mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc hắn và Hạ Nghiêu chia tay.
Buổi tối mẹ Hạ sau khi dỗ Hạ Dương Dương ngủ, gõ gõ cửa phòng của Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu đang ở trước máy tính làm việc, nghe thấy động tĩnh liền tháo mắt kính xuống, mở cửa.
“Con đang bận hả?” Mẹ Hạ nhìn thấy cậu mở máy tính, liền hỏi một câu.
Hạ Nghiêu lắc đầu, bước ra ngoài, “Sao vậy ạ?” Cậu nghi hoặc hỏi.
Mẹ Hạ thở dài, bước đến ghế sofa ở ngoài phòng khách, Hạ Nghiêu cũng đi theo bà.
“Con qua đây ngồi đi, mẹ muốn nói chuyện với con.”
Hạ Nghiêu cho rằng mẹ mình lại muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, khẽ cau mày, thế nhưng vẫn nghe lời mẹ mình ngồi xuống bên cạnh bà.
Mẹ Hạ nhìn gò má con trai mình, mấp máy môi hỏi: “Nghiêu Nghiêu, con có trách mẹ không?”
Hạ Nghiêu trầm mặc một lát, không biết mẹ mình nói trách là chỉ việc gì, cậu mím môi lắc đầu.
Mẹ Hạ khẽ lau khóe mắt, Hạ Nghiêu nhìn thấy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, vỗ vỗ tay bà: “Mẹ, con thật sự không có trách mẹ.”
Nghe thấy Hạ Nghiêu nói vậy, vành mắt lập tức lại đỏ lên.
“Bản thân mẹ cả cuộc đời này đã nhìn nhầm người, cho nên mẹ luôn hi vọng con có thể có được một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.” Bà lại đưa tay lau khóe mắt: “Thế nhưng mà hai người đàn ông làm sao có thể xây dựng nên một gia đình chứ? Các con lại không thể kết hôn, vạn nhất con bị nó lừa thì phải làm sao. Bản thân mẹ cũng từng bị lừa, cho nên…”
“Mẹ.” Đèn phòng khách chiếu lên đỉnh đầu Hạ Nghiêu, cậu cúi đầu, để mẹ Hạ không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt: “Mẹ đừng nói nữa, con đều hiểu hết.”
Mẹ Hạ trở tay nắm chặt lấy tay Hạ Nghiêu, “Nghiêu Nghiêu, bây giờ mẹ nghĩ thông rồi. Chú Phùng của con nói rất đúng, con người cả đời này ai cũng chẳng thể đảm bảo liên tục được thuận lợi viên mãn, ai cũng không thể nhìn thấy được tương lai rốt cuộc có hình dạng ra sao. Mẹ không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con, không nên ỷ vào cái danh mẹ mà ép bức con. Năm đó là mẹ làm sai rồi, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
“Mẹ,” Hạ Nghiêu khó khắn mấp máy môi, chậm rãi mở miệng nói: “Đây đều là những việc qua rồi, chúng ta không nói đến nữa có được không?”
Mẹ Hạ trầm mặc một lát, hỏi tiếp: “Vậy con có còn muốn ở bên Chu Độ không?”
Hạ Nghiêu trợn to hai mắt, âm thanh cậu nghẹn ngào khó chịu, thở dài, nói: “Mẹ, tất cả mọi chuyện, không phải con muốn nó như thế nào là nó có thể như thế ấy.”
Mẹ Hạ nhìn gương mặt trắng bệch của con trai cùng với bờ vai gầy yếu, trong lòng không khỏi sinh ra một tia đau lòng.
“Sau này mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con nữa, con muốn kết hôn thì kết hôn, con không muốn kết hôn mẹ cũng không ép con, con nếu vẫn còn thích Chu Độ, vậy thì đi tìm nó đi.” Bà nói những lời này liền buông tay Hạ Nghiêu ra, đứng lên, chậm rãi trở về phòng mình.
Hạ Nghiêu vẫn duy trì trạng thái này, qua một lúc lâu, cậu mới đứng lên, chậm rãi dựa lưng vào ghế sofa.
Cậu đưa cánh tay che lên mắt mình, cảm thấy có chút bi thương.
Sáng sớm hôm sau, tâm trạng Chu Đồng vô cùng tốt đang phun nước cho chậu cảnh trên bàn làm việc của mình. Đột nhiên điện thoại vang lên, Chu Độ vội vàng đặt bình xịt xuống, cầm lấy ống nghe điện thoại bàn trên bàn làm việc.
“Chu Đồng.”
“Có, Chu tổng, xin ngài cứ phân phó.”
“Buổi tối giúp tôi đặt nhà hàng.”
Chu Đồng lên tiếng đáp lại, người ở đầu bên kia còn bổ sung thêm một câu: “Bầu không khí phải lãng mạng một chút, hiểu không?”
Chu Đồng cong khóe môi, nhanh chóng trả lời: “Hiểu rồi ông chủ, ngài cứ yên tâm.”
Sau khi Chu Độ cúp điện thoại, đơ người nhìn chằm chằm cái điện thoại. Sau đó hắn mở weixin ra, đăng tấm hình hôm qua đi thủy cung lên vòng bạn bè, còn ghi thêm dòng caption ——-
Một ngày vui vẻ.
Sau đó hắn tắt điện thoại đi, lật tài liệu ở trên bàn.
Sáng thứ hai Hạ Nghiêu nhận được điện thoại từ giáo viên hướng dẫn của mình, vì vậy liền đi đến trường học.
Buổi trưa còn bị giáo viên hướng dẫn giữ lại ăn bữa cơm, hơn ba giờ chiều, cậu mới ôm một chồng tài liệu trở về nhà.
Thế nhưng cậu về nhà chưa được bao lâu, điện thoại lại reo lên.
Tên người gọi hiển thị trên màn hình là Chu Đồng, Hạ Nghiêu cho rằng chắc tài liệu lần trước mình dịch có trục trặc, vội vàng nghe điện thoại.
“Là thầy Hạ sao?” Giọng nói trong trẻo giàu kinh nghiệm của Chu Động xuyên qua điện thoại truyền đến.
Hạ Nghiêu “Vâng” một tiếng, còn chưa mở miệng hỏi chuyện gì, Chu Đồng lại hỏi: “Tối nay thầy có thời gian không?”
Hạ Nghiêu lấy làm lạ, do dự hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thư ký Chu khẽ cười vội vàng giải thích: “Thầy Hạ thầy đừng hiểu lầm, là như thế này. Tiền công cho tài liệu lần trước thầy dịch chúng tôi vẫn chưa đưa cho thầy, chúng tôi đã kiểm tra tài liệu đó rồi, không có vấn đề gì, không biết tôi này thầy có tiện đến ký tên không?”
“Bây giờ tôi đang có thời gian, không thì giờ tôi chạy qua luôn.”
Chu Đồng ngừng một chút mở miệng nói: “Thầy Hạ thật ngại quá, bây giờ tôi không có ở công ty, mà hai ngày nữa tôi phải đi công tác rồi, tối nay mượn một chút thời gian của thầy có được không?”
Hạ Nghiêu suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: “Vậy được rồi, không biết tối nay gặp mặt ở đâu?”
Chu Đồng nói xong tên nhà hàng, rồi cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại của Hạ Nghiêu, cô vội vàng gửi một tin nhắn qua máy tính cho Chu Độ.
“Ông chủ, hẹn xong rồi.”
Chu Độ vốn đang vô cùng buổi chán lật cuốn tiểu sử các nhân vật, thấy hình đại diện của Chu Đồng lóe lên, vội vàng bấm vào.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, khóe môi hắn cong lên.
“Được rồi, làm không tồi, tôi về nhà trước đây, cô làm việc chăm chỉ vào, tháng sau tăng lương.”
“Cảm ơn ông chủ!” Mặt Chu Đồng tươi cười gõ vài chữ.
Sau khi Chu Độ về đến nhà, tắm trước cái đã. Sau đó hắn đứng trước tủ đồ suy nghĩ hồi lâu, mới chọn một cái áo sơmi xám tro. Lúc mở ngăn kéo ra chọn cà vạt, Chu Độ nhìn chằm chằm chiếc cà vạt mà Hạ Nghiêu tặng hắn, đờ người, sau đó cầm lấy chiếc cà vạt đó.
Đợi hắn thu dọn xong xuôi chuẩn bị bước ra cửa, con chó ngốc nhà hắn đang lưu luyến không rời nằm trong ổ nó nhìn Chu Độ.
Chu Độ bước qua sờ sờ đầu nó, sau đó đổ một chút thức cho chó vào bát, bưng đến trước mặt nó: “Tối nay dẫn mẹ mày về chăm sóc mày, thế nào?”
Con chó lông vàng đưa một cẳng ra muốn để lên chân hắn, muốn nhào lên người hắn. Chu Độ đẩy nó ra, đứng lên chỉnh lại cà vạt.
“Con chó ngốc.” Hắn trừng con chó lông vàng một cái, sau đó cầm lấy chìa khóa bước ra ngoài.
Con chó lông vàng vội đi theo, lại bị Chu Độ vô tình nhốt lại ở sau cửa. Nó cào cái cửa nghẹn ngào kêu vài tiếng, sau đó xoay thân về ổ.
Chu Độ lúc lái xe cả người đều hưng phấn, hắn xuyên qua kính xe nhìn thấy khóe môi cong lên của bản thân, vội vàng hắng hắng cổ họng, đè khóe môi xuống.
Lúc đến nhà hàng, Chu Độ lên tiếng chào hỏi với nhân viên phục vụ, sau đó bước lên gian phòng trên lầu.
Hạ Nghiêu sau khi bước vào nhà hàng, liền có người đi đến trước mặt cậu, lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là ngài Hạ không?”
Hạ Nghiêu gật đầu.
Người nọ khom lưng làm một tư thế mời với Hạ Nghiêu, sau đó dẫn cậu lên lầu.
Lúc Hạ Nghiêu đẩy cửa gian phòng, mới nhận ra người đang ngồi bên trong là Chu Độ. Cậu lập tức có chút căng thẳng, siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi bước vào.
Chu Độ quét mắt nhìn cậu, đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi mở miệng nói: “Ngồi đi.”
Hạ Nghiêu do dự một chút, Chu Độ thấy dáng vẻ này của cậu, hắng hắng giọng nói: “Chu Đồng nói tối nay bạn trai cô ấy muốn dẫn cô ấy đi gặp trưởng bối, cho nên anh để cô ấy về trước rồi.”
Hạ Nghiêu câu nệ gật đầu, cậu vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn mặt Chu Độ. Chu Độ đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, khom lưng rót cho cậu một ly trà.
Hạ Nghiêu thấy Chu Độ đột nhiên dựa lại gần, vội vàng đứng lên, kết quả không cận thẩn đụng trúng Chu Độ, nước trong bình cứ như vậy đô lên người Chu Độ.
Hạ Nghiêu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, em, em không phải cố ý đâu.” Cậu rút khăn giấy trên bàn, lau đi nước trà đổ lên ngực Chu Độ.
Chu Độ đứng bất động, hắn cao hơn Hạ Nghiêu nửa cái đầu, lúc này Hạ Nghiêu dựa gần như vậy, hô hấp hắn cứng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu đang cách chưa tới nửa thước*.
*1 thước = 1/3 mét
Hạ Nghiêu cầm giấy lau lau trên người Chu Độ, lúc này mới nhận ra cái cà vạt hắn đeo có chút quen thuộc, ngón tay liền dừng lại.
Chu Độ nắm lấy cổ tay cậu, thanh âm trầm thấp ở bên lỗ tai cậu vang lên: “Em vẫn còn nhớ cái cà vạt này sao?”
Hạ Nghiêu tùy ý để cho Chu Độ nắm không giãy dụa.
Hai người cứ đứng yên lặng như vậy, Chu Độ nắm lấy cổ tay Hạ Nghiêu, kéo bàn tay của cậu đặt lên chiếc cà vạt.
“Em từng nói em thích dáng vẻ anh thắt cà vạt,” Hắn nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu bất động, cận thẩn mở miệng nói: “Bây giờ có còn thích nữa không?”
Hạ Nghiêu giống bị câu hỏi này của hắn làm bừng tỉnh, vội vàng rút tay ra khỏi tay Chu Độ. Câu hỏi này của Chu Độ, làm trái tim cậu rung động, thế nhưng cậu lại không có mặt mũi đi trả lời câu hỏi của Chu Độ.
Chu Độ ngược lại không hề tức giận, quay trở về chỗ ngồi của mình.
“Nghe mẹ nuôi nói Dương Dương không phải con ruột của em?” Chu Độ lại đổi chủ đề khác.
Hạ Nghiêu dừng một chút, gật đầu.
“Vậy em… chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cho thằng bé một người mẹ khác sao?” Lúc Chu Độ hỏi câu này, ngón tay siết chặt lấy ly trà trước mặt.
Hạ Nghiêu khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Chu Độ nói: “Dương Dương có mẹ của thằng bé.”
Chu Độ “ừ” một tiếng, cong khóe môi nói: “Đúng vậy, xem anh kìa vậy mà quên mất tiêu.”
Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa, đem thức ăn lần lượt bày lên bàn.
“Nghe nói ở đây thức ăn cho trẻ em cũng không tồi, lần sau dẫn Dương Dương đến thưởng thức.”
Chu Độ vừa gắp thức ăn cho Hạ Nghiêu vừa nói.
Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ “ừm” một tiếng. Chu Độ thấy cậu đồng ý, trong lòng mở cờ. Hắn lấy ra hai ly rượu, rót cho hai người mỗi người một ly.
Hạ Nghiêu nhìn thấy ly rượu trước mắt, khẽ cau mày nói: “Không phải dạ dày anh không được tốt sao, sao lại còn uống rượu?”
Chu Độ thấy cậu nói vậy, sửng sốt một chút, ánh mắt mang theo ý cười vội vàng cất ly rượu đi: “Em nói đúng, không nên uống rượu.” Hắn cố ý thở dài nói: “Chỉ là có lúc bất đắc dĩ phải uống, đến bàn nhậu mà, sao có thể anh nói không uống là không uống.”
Ánh mặt Hạ Nghiêu nhìn hắn mang theo một chút đau lòng.
Chu Độ âm thầm sung sướng.
Thế nhưng Hạ Nghiêu chẳng hề đụng đũa, mà lại mở miệng nói: “Thư lý Chu nói tối nay muốn em tới đẩy ký tên.”
Chu Độ lúc này mới làm ra dáng vẻ như chợt nhớ ra, hắn gật đầu nói: “Đúng rồi, nhưng mà tối nay anh vẫn chưa ăn cơm…”
“Vậy ăn cơm trước đi.” Hạ Nghiêu biết những người dạ dày không tốt càng phải chú ý ăn đủ 3 bữa, cậu cầm đũa lên, cúi đầu yên tĩnh ăn cơm.
Giữa hai người cũng không ai lên tiếng nữa, đợi ăn xong bữa cơm, Chu Độ giả bộ cầm cái túi tài liệu bên cạnh lên, sau khi hắn mở ra lập tức làm ra dáng vẻ ảo não.
Hạ Nghiêu trợn tròn mắt nhìn Chu Độ.
Chu Độ mang theo áy náy nở nụ cười nói: “Xem cái trí nhớ của anh nè, quên cầm theo văn kiện qua đây rồi.”
Hạ Nghiêu mím môi khẽ cau mày.
“Nếu không thì vầy đi, chỗ anh ở cách đây cũng không xa lắm, theo anh về ký thế nào?”
Hạ Nghiêu do dự không có gật đầu.
Gương mặt Chu Độ cố ý bày ra biểu tình bi thương nói: “Được rồi, anh biết em không muốn, là anh làm khó em rồi, vậy sau này ở…”
“Không phải đâu.” Hạ Nghiêu thấy Chu Độ hiểu lầm ý mình, vội vàng nói: “Em, sợ anh không tiện thôi.”
“Nhà anh lại chẳng giấu ai, có gì không tiện chứ.” Chu Độ cầm lấy chìa khóa cùng túi, nói với Hạ Nghiêu: “Đi thôi.”
Hạ Nghiêu siết chặt ngón tay, theo Chu Độ xuống lầu.
Chu Độ mở cửa nhà mình ra, còn chưa kịp mở đèn, con chó lông vàng mạnh mẽ nhào qua. Hạ Nghiêu sợ hết hồn, kêu lên một tiếng.
Chu Độ vội vàng nắm lấy tay cậu nói: “Đừng sợ, là chó anh nuôi.” Hắn mở đèn phòng khách lên, Hạ Nghiêu lúc này mới nhận ra là một con chó.
Sắc mặt Hạ Nghiêu đỏ lên, Chu Độ kéo tay cậu bước vào, Hạ Nghiêu rút bàn tay ra, những lại không rút được.
Đợi đến lúc vào trong, Chu Độ mới buông ra.
Con chó lồng vàng ngẹo đầu quan sát Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu thấy nó đáng yêu quá trời, cũng nhìn chằm chằm nó.
“Em có muốn sờ không?” Chu Độ xoa xoa đầu con chó lông vàng nói với Hạ Nghiêu: “Nó ngoan lắm.”
Hạ Nghiêu có chút muốn thử xem sao, Chu Độ cười cười, cầm lấy tay Hạ Nghiêu đặt lên đầu nó.
Hạ Nghiêu nở nụ cười với con chó lông vàng, nghiêng đầu nói với Chu Độ: “Quả thật rất ngoan.”
Chia xa lâu như vậy, đâu là đầu tiên Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu nở một nụ cười như vậy, hắn ngây người, cũng khẽ cười nói: “Ừm, em thích không?”
Hạ Nghiêu không nghe ra được ý khác trong câu hỏi của hắn, gật đầu.
Chu Độ nghĩ thầm, thích là được rồi. Hắn nhìn con chó lông vàng ngoan ngoãn nằm xuống trên sàn nhà tùy ý Hạ Nghiêu vuốt ve, vì vậy đứng lên đi vào phòng.
Sau khi Chu Độ rời đi, Hạ Nghiêu cũng thu lại bàn tay đang để trên đầu con chó lồng vàng. Cậu đứng giữa phòng khách, nhất thời có chút không biết làm thế nào.
Nhà của Chu Độ rất rộng, cậu quan sát một lát, mới nhận ra một cái cửa sổ sát đất lớn ở ngay ban công, xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sông.
Hạ Nghiêu đờ người nhìn cảnh sông, Chu Độ đi đến bên cạnh cậu, giả bộ vô ý nửa ôm lấy thắt lưng cậu nói: “Phong cách bên đó rất đẹp.” Bàn tay hắn hơi dùng lực, kéo Hạ Nghiêu ra ngoài ban công.
Bên ngoài có đặt một cái ghế hơi tựa lưng cùng với cái ghế mây.
Chu Độ ngồi xuống chiếc ghế mây, cũng tỏ ý bảo Hạ Nghiêu ngồi đi. Hạ Nghiêu lắc đầu nói: “Em, vẫn là ký tên trước trước đi.”
Chu Độ rũ khóe mắt xuống, hắn quay đầu, giọng nói mang theo phần thê lương: “Em ghét ở cùng một chỗ với anh như vậy sao?”
Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng Chu Độ, trái tim nhói lên, cậu yên lặng ngồi xuống, đắn đo mở miệng nói: “Hôm đó anh nói, không muốn nhìn thấy em nữa, em, em chỉ sợ anh…”
Cậu còn chưa nói dứt lời, Chu Độ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu nói: “Lẽ nào anh không được nói vài câu cho bõ ghét hả? Em lại còn ghi thù như vậy.”
“Không phải đâu, em.” Hạ Nghiêu sốt ruột không biết nên giải thích thế nào.
Khóe môi Chu Độ cong lên, cố ý quay đầu sang một bên, không để ý đến Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu bấu chặt lòng bàn tay, thấp thỏm không yên nhìn gáy Chu Độ, rồi lại nhẹ giọng dịu dàng gọi một tiếng: “Chu Độ.”
Chu Độ lúc này mới quay đầu lên, dãy đèn đỏ rực rỡ trước cửa sổ chiếu lên gương mặt Chu Độ. Hạ Nghiêu nhất thời nhìn đến ngây người, không biết bản thân tiếp theo phải nói gì.
Chu Độ cũng nhìn Hạ Nghiêu bất động, hai cứ như vậy lặng lẽ mà nhìn đối phương, Chu Độ lúc này mới miệng nói: “Chuyện của mẹ em, tại sao năm đó em lại không nói với anh?”
Đôi mắt Hạ Nghiêu chợt mở to, cậu siết chặt mấy ngón tay, mím môi.
Chu Độ tiếp tục nói: “Nhà của em, là của bố em cho đúng chứ.”
Hạ Nghiêu cảm thấy cổ họng nghẹn đến khó chịu, cậu cúi đầu không nói một lời. Chu Độ đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu, nửa cúi xuống trước mặt cậu hỏi: “Cho nên, những lời em nói chia tay với anh khi đó, đều là đang lừa anh có phải không?”
Chu Độ chầm chậm đưa tay đặt lên lưng bàn tay của Hạ Nghiêu, hắn dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ở bên trên.
“Em vẫn còn yêu anh đúng chứ?” Ánh mắt hắn mang theo chút dè dặt.
“Điều này,” Hạ Nghiêu khó khăn mở miệng nói: “Điều này không còn quan trọng nữa.” Cậu lấy hết dũng khí, nhìn vào mắt Chu Độ, nói từng chữ một với hắn: “Em không đáng để anh yêu em.”
Âm thanh của cậu vừa dứt, Chu Độ chợt đứng lên, sau đó đè lấy cần cổ Hạ Nghiêu hôn lên.
Hạ Nghiêu giãy dụa, Chu Độ khuỵu một chân xuống chen vào giữa hai chân Hạ Nghiêu, sau đó đề cậu xuống ghế.
Trong miệng Hạ Nghiêu nghẹn ngào vài tiếng, Chu Độ đưa lưỡi ra muốn cạy môi Hạ Nghiêu, một giọt nước mắt nóng hổi lại rớt xuống trên lưng bàn tay Chu Độ.
Chu Độ vội vàng buông Hạ Nghiêu ra, mới nhận ra người con trai trước mặt mình đang khóc.
Hạ Nghiêu chật vật xoa xoa hai mắt, muốn đứng dậy rời đi.
Chu Độ siết chặt tay thành quyền, hắn đè lại lửa giận hỏi: “Em ghét anh đến vậy sao?”
Hạ Nghiêu mạnh mẽ lắc đầu.
Chu Độ nắm lấy cằm cậu, ép buộc Hạ Nghiêu phải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh yêu em.” Hắn nói với người trước mắt: “Nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng tìm người nào khác. Anh yêu em Hạ Nghiêu, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Viền mắt Hạ Nghiêu đỏ bừng, cậu mấp máy môi, thanh âm khàn khàn nói với Chu Độ: “Chu Độ, em sợ.”
Chu Độ áp trán mình lên trán Hạ Nghiêu, dịu dàng hỏi: “Em sợ cái gì?”
“Em quá nhu nhược,” Hạ Nghiêu mấp máy môi: “Em không đáng để anh thích em, không đáng có được tình yêu của anh, em sợ em sẽ lại làm tổn thương anh, em…”
Chu Độ nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu sửng sốt quên mất lời mình muốn nói tiếp là gì.
Vì vậy Chu Độ lại hôn một cái nữa.
“Em có yêu anh không?” Chu Độ vẫn cứ chấp nhất với vấn đề này.
Hạ Nghiêu trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Chu Độ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hắn mang theo ý cười: “Anh chỉ cần cái gật đầu này là đủ rồi.”
Hắn nhắm mặt lại hôn lên đôi môi của Hạ Nghiêu.
Cái hôn này cũng chẳng biết gợi lên dục vọng của ai trước, đợi đến lúc bàn tay Chu Độ thuận theo thắt lưng Hạ Nghiêu chuẩn bị cởi nút áo, ngón tay của Hạ Nghiêu cũng đang bị ai đó liếm.
Hạ Nghiêu sợ hết hồn đến kêu một tiếng, hai người quay đầu lại xem, mới phát hiện con chó lông vàng nhà Chu Độ đang ngẹo đầu, cả gương mặt vô tội nhìn chằm chằm hai người đang dính vào với nhau.
Hạ Nghiêu lúc này mới nhận ra quần áo mình có chút xốc xếch, vội vàng ngồi thẳng lên, sắc mặt đỏ bừng chầm chậm rút đi.
Chu Độ ảo não với con chó ngốc nhà mình, chỉ nó nói: “Quay về ổ của mày đi.”
Con chó lông vàng nghe không hiểu lời Chu Độ, còn vui vẻ căn lấy gấu quần hắn kéo về phía sau. Chu Độ nổi đóa, túm vòng cổ của nó muốn tha nó đi.
Hạ Nghiêu đứng lên ngăn Chu Độ lại, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, em, em về trước đây.”
Chu Độ làm sao có thể dễ dàng buông tha miếng thịt đã đến miệng, hắn mặc kệ cho con chó lông vàng cắn gấu quần mình, hai tay ôm lấy vai Hạ Nghiêu nói: “Còn chưa ký tên nữa.”
Cả gương mặt Hạ Nghiêu đỏ lên: “Lần sau ký đi.”
Tuy rằng cái câu lần sau ký tên này có ý hai người bọn họ sẽ có lần gặp mặt tiếp theo, thế như bầu không khí lúc này đang vừa vặn, hắn cảm thấy nếu không sơ múi được chút gì, thì thật là xin lỗi người anh em đã nghẹn biết bao nhiêu năm của hắn.
Bất chấp con chó đang cố ý phá đám, hắn đè thấp giọng, âm thanh trầm thấp mang theo quyến rũ: “Nghiêu Nghiêu.” Hắn tiến đến bên tai Hạ Nghiêu, thổi vào trong tai cậu: “Chúng ta đã nhiều năm không gặp, em lẽ nào không nhớ anh sao?”
Lỗ tai Hạ Nghiêu có chút mẫn cảm, cộng thêm lời nói cố ý khiêu khích của Chu Độ, vành tai lập tức đỏ lên.
Con chó lông vàng bên chân thấy Chu Độ không để ý đến nó, cứ đi vòng vòng quanh chân Chu Độ, còn tính toan chen vào giữa hai người.
Sắc mặt Chu Độ cứng đờ, hắn nhanh chóng hôn một cái lên gò má Hạ Nghiêu, nói với cậu: “Em giữ vững trạng thái, đợi anh mười giây.”
Sau đó hắn không để ý đến phản ứng của Hạ Nghiêu, bế con chó ngốc nhà mình vào trong phòng khách.
“Mày nghe lời coi.” Chu Độ đem có chó lông vàng vào trong ổ nó, nói với nó: “Sáng mai dẫn mày đi gặp chó cái.”
Con chó lông vòng hai chân trước lên vai Chu Độ muốn quậy với hắn, Chu Độ nhướng mày, lại ôm nó vào phòng dành cho khách, sau đó đóng cửa nhốt nó trong đó.
Hạ Nghiêu lúc này đã chỉnh lại quần áo đàng hoàng, cũng đi vào trong phòng khách.
Chu Độ từ phòng dành cho khách bước ra liền nhận ra hình như Hạ Nghiêu muốn đi.
“Mẹ em vừa mới gọi điện thoại.” Hạ Nghiêu ngượng ngùng nhìn Chu Độ một cái nói: “Dương Dương đang tìm em, cho nên…”
Trong lòng Chu Độ hận không thể ném thằng con trai ngu ngốc của mình từ lầu sáu xuống, ánh mắt hắn lưu luyến bịn rịn nhìn Hạ Nghiêu, vẻ mặt có chút đáng thương.
Trong lòng Hạ Nghiêu mềm nhũn, da mặt cậu nóng lên, đi đến trước mặt Chu Độ nói: “Chúng, chúng ta lần sau lại…” Mặt cậu đỏ lên, những lời nói phía sau không nói ra được nữa.
Chu Độ lập tức hiểu, cong khóe môi cười nói: “Đây là em nói đó nha.” Hắn ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu hôn một cái trán cậu: “Vậy cuối tuần này thì sao?”
Trong lòng Hạ Nghiêu như đánh trống, cúi đầu khẽ “ừm” một tiếng.
Chu Độ lập tức trở thành một con chó có được xương, ánh mắt sáng quắc.
Nằm lại xuống giường, hai tay Chu Độ kê ở sau đầu.
Trước đây hắn nghĩ mãi không ra tại sao Hạ Nghiêu lại nói lời chia tay với hắn, người nọ nói là vì tiền. Lòng Chu Độ tuy không tin, thế nhưng lại bị Hạ Nghiêu kích thích đến mức ở lại thành phố B, nỗ lực kiếm tiền. Bây giờ hắn lại hiểu được rồi, có lẽ trước đây lý do của Hạ Nghiêu vốn chẳng phải là vì căn nhà kia.
Chu Độ nghiêng người, nhìn chằm chằm ánh trắng ngoài cửa sổ. Hoặc là, vết sẹo của mẹ Hạ mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc hắn và Hạ Nghiêu chia tay.
Buổi tối mẹ Hạ sau khi dỗ Hạ Dương Dương ngủ, gõ gõ cửa phòng của Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu đang ở trước máy tính làm việc, nghe thấy động tĩnh liền tháo mắt kính xuống, mở cửa.
“Con đang bận hả?” Mẹ Hạ nhìn thấy cậu mở máy tính, liền hỏi một câu.
Hạ Nghiêu lắc đầu, bước ra ngoài, “Sao vậy ạ?” Cậu nghi hoặc hỏi.
Mẹ Hạ thở dài, bước đến ghế sofa ở ngoài phòng khách, Hạ Nghiêu cũng đi theo bà.
“Con qua đây ngồi đi, mẹ muốn nói chuyện với con.”
Hạ Nghiêu cho rằng mẹ mình lại muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, khẽ cau mày, thế nhưng vẫn nghe lời mẹ mình ngồi xuống bên cạnh bà.
Mẹ Hạ nhìn gò má con trai mình, mấp máy môi hỏi: “Nghiêu Nghiêu, con có trách mẹ không?”
Hạ Nghiêu trầm mặc một lát, không biết mẹ mình nói trách là chỉ việc gì, cậu mím môi lắc đầu.
Mẹ Hạ khẽ lau khóe mắt, Hạ Nghiêu nhìn thấy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, vỗ vỗ tay bà: “Mẹ, con thật sự không có trách mẹ.”
Nghe thấy Hạ Nghiêu nói vậy, vành mắt lập tức lại đỏ lên.
“Bản thân mẹ cả cuộc đời này đã nhìn nhầm người, cho nên mẹ luôn hi vọng con có thể có được một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.” Bà lại đưa tay lau khóe mắt: “Thế nhưng mà hai người đàn ông làm sao có thể xây dựng nên một gia đình chứ? Các con lại không thể kết hôn, vạn nhất con bị nó lừa thì phải làm sao. Bản thân mẹ cũng từng bị lừa, cho nên…”
“Mẹ.” Đèn phòng khách chiếu lên đỉnh đầu Hạ Nghiêu, cậu cúi đầu, để mẹ Hạ không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt: “Mẹ đừng nói nữa, con đều hiểu hết.”
Mẹ Hạ trở tay nắm chặt lấy tay Hạ Nghiêu, “Nghiêu Nghiêu, bây giờ mẹ nghĩ thông rồi. Chú Phùng của con nói rất đúng, con người cả đời này ai cũng chẳng thể đảm bảo liên tục được thuận lợi viên mãn, ai cũng không thể nhìn thấy được tương lai rốt cuộc có hình dạng ra sao. Mẹ không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con, không nên ỷ vào cái danh mẹ mà ép bức con. Năm đó là mẹ làm sai rồi, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
“Mẹ,” Hạ Nghiêu khó khắn mấp máy môi, chậm rãi mở miệng nói: “Đây đều là những việc qua rồi, chúng ta không nói đến nữa có được không?”
Mẹ Hạ trầm mặc một lát, hỏi tiếp: “Vậy con có còn muốn ở bên Chu Độ không?”
Hạ Nghiêu trợn to hai mắt, âm thanh cậu nghẹn ngào khó chịu, thở dài, nói: “Mẹ, tất cả mọi chuyện, không phải con muốn nó như thế nào là nó có thể như thế ấy.”
Mẹ Hạ nhìn gương mặt trắng bệch của con trai cùng với bờ vai gầy yếu, trong lòng không khỏi sinh ra một tia đau lòng.
“Sau này mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con nữa, con muốn kết hôn thì kết hôn, con không muốn kết hôn mẹ cũng không ép con, con nếu vẫn còn thích Chu Độ, vậy thì đi tìm nó đi.” Bà nói những lời này liền buông tay Hạ Nghiêu ra, đứng lên, chậm rãi trở về phòng mình.
Hạ Nghiêu vẫn duy trì trạng thái này, qua một lúc lâu, cậu mới đứng lên, chậm rãi dựa lưng vào ghế sofa.
Cậu đưa cánh tay che lên mắt mình, cảm thấy có chút bi thương.
Sáng sớm hôm sau, tâm trạng Chu Đồng vô cùng tốt đang phun nước cho chậu cảnh trên bàn làm việc của mình. Đột nhiên điện thoại vang lên, Chu Độ vội vàng đặt bình xịt xuống, cầm lấy ống nghe điện thoại bàn trên bàn làm việc.
“Chu Đồng.”
“Có, Chu tổng, xin ngài cứ phân phó.”
“Buổi tối giúp tôi đặt nhà hàng.”
Chu Đồng lên tiếng đáp lại, người ở đầu bên kia còn bổ sung thêm một câu: “Bầu không khí phải lãng mạng một chút, hiểu không?”
Chu Đồng cong khóe môi, nhanh chóng trả lời: “Hiểu rồi ông chủ, ngài cứ yên tâm.”
Sau khi Chu Độ cúp điện thoại, đơ người nhìn chằm chằm cái điện thoại. Sau đó hắn mở weixin ra, đăng tấm hình hôm qua đi thủy cung lên vòng bạn bè, còn ghi thêm dòng caption ——-
Một ngày vui vẻ.
Sau đó hắn tắt điện thoại đi, lật tài liệu ở trên bàn.
Sáng thứ hai Hạ Nghiêu nhận được điện thoại từ giáo viên hướng dẫn của mình, vì vậy liền đi đến trường học.
Buổi trưa còn bị giáo viên hướng dẫn giữ lại ăn bữa cơm, hơn ba giờ chiều, cậu mới ôm một chồng tài liệu trở về nhà.
Thế nhưng cậu về nhà chưa được bao lâu, điện thoại lại reo lên.
Tên người gọi hiển thị trên màn hình là Chu Đồng, Hạ Nghiêu cho rằng chắc tài liệu lần trước mình dịch có trục trặc, vội vàng nghe điện thoại.
“Là thầy Hạ sao?” Giọng nói trong trẻo giàu kinh nghiệm của Chu Động xuyên qua điện thoại truyền đến.
Hạ Nghiêu “Vâng” một tiếng, còn chưa mở miệng hỏi chuyện gì, Chu Đồng lại hỏi: “Tối nay thầy có thời gian không?”
Hạ Nghiêu lấy làm lạ, do dự hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thư ký Chu khẽ cười vội vàng giải thích: “Thầy Hạ thầy đừng hiểu lầm, là như thế này. Tiền công cho tài liệu lần trước thầy dịch chúng tôi vẫn chưa đưa cho thầy, chúng tôi đã kiểm tra tài liệu đó rồi, không có vấn đề gì, không biết tôi này thầy có tiện đến ký tên không?”
“Bây giờ tôi đang có thời gian, không thì giờ tôi chạy qua luôn.”
Chu Đồng ngừng một chút mở miệng nói: “Thầy Hạ thật ngại quá, bây giờ tôi không có ở công ty, mà hai ngày nữa tôi phải đi công tác rồi, tối nay mượn một chút thời gian của thầy có được không?”
Hạ Nghiêu suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: “Vậy được rồi, không biết tối nay gặp mặt ở đâu?”
Chu Đồng nói xong tên nhà hàng, rồi cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại của Hạ Nghiêu, cô vội vàng gửi một tin nhắn qua máy tính cho Chu Độ.
“Ông chủ, hẹn xong rồi.”
Chu Độ vốn đang vô cùng buổi chán lật cuốn tiểu sử các nhân vật, thấy hình đại diện của Chu Đồng lóe lên, vội vàng bấm vào.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, khóe môi hắn cong lên.
“Được rồi, làm không tồi, tôi về nhà trước đây, cô làm việc chăm chỉ vào, tháng sau tăng lương.”
“Cảm ơn ông chủ!” Mặt Chu Đồng tươi cười gõ vài chữ.
Sau khi Chu Độ về đến nhà, tắm trước cái đã. Sau đó hắn đứng trước tủ đồ suy nghĩ hồi lâu, mới chọn một cái áo sơmi xám tro. Lúc mở ngăn kéo ra chọn cà vạt, Chu Độ nhìn chằm chằm chiếc cà vạt mà Hạ Nghiêu tặng hắn, đờ người, sau đó cầm lấy chiếc cà vạt đó.
Đợi hắn thu dọn xong xuôi chuẩn bị bước ra cửa, con chó ngốc nhà hắn đang lưu luyến không rời nằm trong ổ nó nhìn Chu Độ.
Chu Độ bước qua sờ sờ đầu nó, sau đó đổ một chút thức cho chó vào bát, bưng đến trước mặt nó: “Tối nay dẫn mẹ mày về chăm sóc mày, thế nào?”
Con chó lông vàng đưa một cẳng ra muốn để lên chân hắn, muốn nhào lên người hắn. Chu Độ đẩy nó ra, đứng lên chỉnh lại cà vạt.
“Con chó ngốc.” Hắn trừng con chó lông vàng một cái, sau đó cầm lấy chìa khóa bước ra ngoài.
Con chó lông vàng vội đi theo, lại bị Chu Độ vô tình nhốt lại ở sau cửa. Nó cào cái cửa nghẹn ngào kêu vài tiếng, sau đó xoay thân về ổ.
Chu Độ lúc lái xe cả người đều hưng phấn, hắn xuyên qua kính xe nhìn thấy khóe môi cong lên của bản thân, vội vàng hắng hắng cổ họng, đè khóe môi xuống.
Lúc đến nhà hàng, Chu Độ lên tiếng chào hỏi với nhân viên phục vụ, sau đó bước lên gian phòng trên lầu.
Hạ Nghiêu sau khi bước vào nhà hàng, liền có người đi đến trước mặt cậu, lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là ngài Hạ không?”
Hạ Nghiêu gật đầu.
Người nọ khom lưng làm một tư thế mời với Hạ Nghiêu, sau đó dẫn cậu lên lầu.
Lúc Hạ Nghiêu đẩy cửa gian phòng, mới nhận ra người đang ngồi bên trong là Chu Độ. Cậu lập tức có chút căng thẳng, siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi bước vào.
Chu Độ quét mắt nhìn cậu, đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi mở miệng nói: “Ngồi đi.”
Hạ Nghiêu do dự một chút, Chu Độ thấy dáng vẻ này của cậu, hắng hắng giọng nói: “Chu Đồng nói tối nay bạn trai cô ấy muốn dẫn cô ấy đi gặp trưởng bối, cho nên anh để cô ấy về trước rồi.”
Hạ Nghiêu câu nệ gật đầu, cậu vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn mặt Chu Độ. Chu Độ đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, khom lưng rót cho cậu một ly trà.
Hạ Nghiêu thấy Chu Độ đột nhiên dựa lại gần, vội vàng đứng lên, kết quả không cận thẩn đụng trúng Chu Độ, nước trong bình cứ như vậy đô lên người Chu Độ.
Hạ Nghiêu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, em, em không phải cố ý đâu.” Cậu rút khăn giấy trên bàn, lau đi nước trà đổ lên ngực Chu Độ.
Chu Độ đứng bất động, hắn cao hơn Hạ Nghiêu nửa cái đầu, lúc này Hạ Nghiêu dựa gần như vậy, hô hấp hắn cứng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu đang cách chưa tới nửa thước*.
*1 thước = 1/3 mét
Hạ Nghiêu cầm giấy lau lau trên người Chu Độ, lúc này mới nhận ra cái cà vạt hắn đeo có chút quen thuộc, ngón tay liền dừng lại.
Chu Độ nắm lấy cổ tay cậu, thanh âm trầm thấp ở bên lỗ tai cậu vang lên: “Em vẫn còn nhớ cái cà vạt này sao?”
Hạ Nghiêu tùy ý để cho Chu Độ nắm không giãy dụa.
Hai người cứ đứng yên lặng như vậy, Chu Độ nắm lấy cổ tay Hạ Nghiêu, kéo bàn tay của cậu đặt lên chiếc cà vạt.
“Em từng nói em thích dáng vẻ anh thắt cà vạt,” Hắn nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu bất động, cận thẩn mở miệng nói: “Bây giờ có còn thích nữa không?”
Hạ Nghiêu giống bị câu hỏi này của hắn làm bừng tỉnh, vội vàng rút tay ra khỏi tay Chu Độ. Câu hỏi này của Chu Độ, làm trái tim cậu rung động, thế nhưng cậu lại không có mặt mũi đi trả lời câu hỏi của Chu Độ.
Chu Độ ngược lại không hề tức giận, quay trở về chỗ ngồi của mình.
“Nghe mẹ nuôi nói Dương Dương không phải con ruột của em?” Chu Độ lại đổi chủ đề khác.
Hạ Nghiêu dừng một chút, gật đầu.
“Vậy em… chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cho thằng bé một người mẹ khác sao?” Lúc Chu Độ hỏi câu này, ngón tay siết chặt lấy ly trà trước mặt.
Hạ Nghiêu khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Chu Độ nói: “Dương Dương có mẹ của thằng bé.”
Chu Độ “ừ” một tiếng, cong khóe môi nói: “Đúng vậy, xem anh kìa vậy mà quên mất tiêu.”
Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa, đem thức ăn lần lượt bày lên bàn.
“Nghe nói ở đây thức ăn cho trẻ em cũng không tồi, lần sau dẫn Dương Dương đến thưởng thức.”
Chu Độ vừa gắp thức ăn cho Hạ Nghiêu vừa nói.
Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ “ừm” một tiếng. Chu Độ thấy cậu đồng ý, trong lòng mở cờ. Hắn lấy ra hai ly rượu, rót cho hai người mỗi người một ly.
Hạ Nghiêu nhìn thấy ly rượu trước mắt, khẽ cau mày nói: “Không phải dạ dày anh không được tốt sao, sao lại còn uống rượu?”
Chu Độ thấy cậu nói vậy, sửng sốt một chút, ánh mắt mang theo ý cười vội vàng cất ly rượu đi: “Em nói đúng, không nên uống rượu.” Hắn cố ý thở dài nói: “Chỉ là có lúc bất đắc dĩ phải uống, đến bàn nhậu mà, sao có thể anh nói không uống là không uống.”
Ánh mặt Hạ Nghiêu nhìn hắn mang theo một chút đau lòng.
Chu Độ âm thầm sung sướng.
Thế nhưng Hạ Nghiêu chẳng hề đụng đũa, mà lại mở miệng nói: “Thư lý Chu nói tối nay muốn em tới đẩy ký tên.”
Chu Độ lúc này mới làm ra dáng vẻ như chợt nhớ ra, hắn gật đầu nói: “Đúng rồi, nhưng mà tối nay anh vẫn chưa ăn cơm…”
“Vậy ăn cơm trước đi.” Hạ Nghiêu biết những người dạ dày không tốt càng phải chú ý ăn đủ 3 bữa, cậu cầm đũa lên, cúi đầu yên tĩnh ăn cơm.
Giữa hai người cũng không ai lên tiếng nữa, đợi ăn xong bữa cơm, Chu Độ giả bộ cầm cái túi tài liệu bên cạnh lên, sau khi hắn mở ra lập tức làm ra dáng vẻ ảo não.
Hạ Nghiêu trợn tròn mắt nhìn Chu Độ.
Chu Độ mang theo áy náy nở nụ cười nói: “Xem cái trí nhớ của anh nè, quên cầm theo văn kiện qua đây rồi.”
Hạ Nghiêu mím môi khẽ cau mày.
“Nếu không thì vầy đi, chỗ anh ở cách đây cũng không xa lắm, theo anh về ký thế nào?”
Hạ Nghiêu do dự không có gật đầu.
Gương mặt Chu Độ cố ý bày ra biểu tình bi thương nói: “Được rồi, anh biết em không muốn, là anh làm khó em rồi, vậy sau này ở…”
“Không phải đâu.” Hạ Nghiêu thấy Chu Độ hiểu lầm ý mình, vội vàng nói: “Em, sợ anh không tiện thôi.”
“Nhà anh lại chẳng giấu ai, có gì không tiện chứ.” Chu Độ cầm lấy chìa khóa cùng túi, nói với Hạ Nghiêu: “Đi thôi.”
Hạ Nghiêu siết chặt ngón tay, theo Chu Độ xuống lầu.
Chu Độ mở cửa nhà mình ra, còn chưa kịp mở đèn, con chó lông vàng mạnh mẽ nhào qua. Hạ Nghiêu sợ hết hồn, kêu lên một tiếng.
Chu Độ vội vàng nắm lấy tay cậu nói: “Đừng sợ, là chó anh nuôi.” Hắn mở đèn phòng khách lên, Hạ Nghiêu lúc này mới nhận ra là một con chó.
Sắc mặt Hạ Nghiêu đỏ lên, Chu Độ kéo tay cậu bước vào, Hạ Nghiêu rút bàn tay ra, những lại không rút được.
Đợi đến lúc vào trong, Chu Độ mới buông ra.
Con chó lồng vàng ngẹo đầu quan sát Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu thấy nó đáng yêu quá trời, cũng nhìn chằm chằm nó.
“Em có muốn sờ không?” Chu Độ xoa xoa đầu con chó lông vàng nói với Hạ Nghiêu: “Nó ngoan lắm.”
Hạ Nghiêu có chút muốn thử xem sao, Chu Độ cười cười, cầm lấy tay Hạ Nghiêu đặt lên đầu nó.
Hạ Nghiêu nở nụ cười với con chó lông vàng, nghiêng đầu nói với Chu Độ: “Quả thật rất ngoan.”
Chia xa lâu như vậy, đâu là đầu tiên Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu nở một nụ cười như vậy, hắn ngây người, cũng khẽ cười nói: “Ừm, em thích không?”
Hạ Nghiêu không nghe ra được ý khác trong câu hỏi của hắn, gật đầu.
Chu Độ nghĩ thầm, thích là được rồi. Hắn nhìn con chó lông vàng ngoan ngoãn nằm xuống trên sàn nhà tùy ý Hạ Nghiêu vuốt ve, vì vậy đứng lên đi vào phòng.
Sau khi Chu Độ rời đi, Hạ Nghiêu cũng thu lại bàn tay đang để trên đầu con chó lồng vàng. Cậu đứng giữa phòng khách, nhất thời có chút không biết làm thế nào.
Nhà của Chu Độ rất rộng, cậu quan sát một lát, mới nhận ra một cái cửa sổ sát đất lớn ở ngay ban công, xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sông.
Hạ Nghiêu đờ người nhìn cảnh sông, Chu Độ đi đến bên cạnh cậu, giả bộ vô ý nửa ôm lấy thắt lưng cậu nói: “Phong cách bên đó rất đẹp.” Bàn tay hắn hơi dùng lực, kéo Hạ Nghiêu ra ngoài ban công.
Bên ngoài có đặt một cái ghế hơi tựa lưng cùng với cái ghế mây.
Chu Độ ngồi xuống chiếc ghế mây, cũng tỏ ý bảo Hạ Nghiêu ngồi đi. Hạ Nghiêu lắc đầu nói: “Em, vẫn là ký tên trước trước đi.”
Chu Độ rũ khóe mắt xuống, hắn quay đầu, giọng nói mang theo phần thê lương: “Em ghét ở cùng một chỗ với anh như vậy sao?”
Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng Chu Độ, trái tim nhói lên, cậu yên lặng ngồi xuống, đắn đo mở miệng nói: “Hôm đó anh nói, không muốn nhìn thấy em nữa, em, em chỉ sợ anh…”
Cậu còn chưa nói dứt lời, Chu Độ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu nói: “Lẽ nào anh không được nói vài câu cho bõ ghét hả? Em lại còn ghi thù như vậy.”
“Không phải đâu, em.” Hạ Nghiêu sốt ruột không biết nên giải thích thế nào.
Khóe môi Chu Độ cong lên, cố ý quay đầu sang một bên, không để ý đến Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu bấu chặt lòng bàn tay, thấp thỏm không yên nhìn gáy Chu Độ, rồi lại nhẹ giọng dịu dàng gọi một tiếng: “Chu Độ.”
Chu Độ lúc này mới quay đầu lên, dãy đèn đỏ rực rỡ trước cửa sổ chiếu lên gương mặt Chu Độ. Hạ Nghiêu nhất thời nhìn đến ngây người, không biết bản thân tiếp theo phải nói gì.
Chu Độ cũng nhìn Hạ Nghiêu bất động, hai cứ như vậy lặng lẽ mà nhìn đối phương, Chu Độ lúc này mới miệng nói: “Chuyện của mẹ em, tại sao năm đó em lại không nói với anh?”
Đôi mắt Hạ Nghiêu chợt mở to, cậu siết chặt mấy ngón tay, mím môi.
Chu Độ tiếp tục nói: “Nhà của em, là của bố em cho đúng chứ.”
Hạ Nghiêu cảm thấy cổ họng nghẹn đến khó chịu, cậu cúi đầu không nói một lời. Chu Độ đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu, nửa cúi xuống trước mặt cậu hỏi: “Cho nên, những lời em nói chia tay với anh khi đó, đều là đang lừa anh có phải không?”
Chu Độ chầm chậm đưa tay đặt lên lưng bàn tay của Hạ Nghiêu, hắn dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ở bên trên.
“Em vẫn còn yêu anh đúng chứ?” Ánh mắt hắn mang theo chút dè dặt.
“Điều này,” Hạ Nghiêu khó khăn mở miệng nói: “Điều này không còn quan trọng nữa.” Cậu lấy hết dũng khí, nhìn vào mắt Chu Độ, nói từng chữ một với hắn: “Em không đáng để anh yêu em.”
Âm thanh của cậu vừa dứt, Chu Độ chợt đứng lên, sau đó đè lấy cần cổ Hạ Nghiêu hôn lên.
Hạ Nghiêu giãy dụa, Chu Độ khuỵu một chân xuống chen vào giữa hai chân Hạ Nghiêu, sau đó đề cậu xuống ghế.
Trong miệng Hạ Nghiêu nghẹn ngào vài tiếng, Chu Độ đưa lưỡi ra muốn cạy môi Hạ Nghiêu, một giọt nước mắt nóng hổi lại rớt xuống trên lưng bàn tay Chu Độ.
Chu Độ vội vàng buông Hạ Nghiêu ra, mới nhận ra người con trai trước mặt mình đang khóc.
Hạ Nghiêu chật vật xoa xoa hai mắt, muốn đứng dậy rời đi.
Chu Độ siết chặt tay thành quyền, hắn đè lại lửa giận hỏi: “Em ghét anh đến vậy sao?”
Hạ Nghiêu mạnh mẽ lắc đầu.
Chu Độ nắm lấy cằm cậu, ép buộc Hạ Nghiêu phải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh yêu em.” Hắn nói với người trước mắt: “Nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng tìm người nào khác. Anh yêu em Hạ Nghiêu, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Viền mắt Hạ Nghiêu đỏ bừng, cậu mấp máy môi, thanh âm khàn khàn nói với Chu Độ: “Chu Độ, em sợ.”
Chu Độ áp trán mình lên trán Hạ Nghiêu, dịu dàng hỏi: “Em sợ cái gì?”
“Em quá nhu nhược,” Hạ Nghiêu mấp máy môi: “Em không đáng để anh thích em, không đáng có được tình yêu của anh, em sợ em sẽ lại làm tổn thương anh, em…”
Chu Độ nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu sửng sốt quên mất lời mình muốn nói tiếp là gì.
Vì vậy Chu Độ lại hôn một cái nữa.
“Em có yêu anh không?” Chu Độ vẫn cứ chấp nhất với vấn đề này.
Hạ Nghiêu trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Chu Độ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hắn mang theo ý cười: “Anh chỉ cần cái gật đầu này là đủ rồi.”
Hắn nhắm mặt lại hôn lên đôi môi của Hạ Nghiêu.
Cái hôn này cũng chẳng biết gợi lên dục vọng của ai trước, đợi đến lúc bàn tay Chu Độ thuận theo thắt lưng Hạ Nghiêu chuẩn bị cởi nút áo, ngón tay của Hạ Nghiêu cũng đang bị ai đó liếm.
Hạ Nghiêu sợ hết hồn đến kêu một tiếng, hai người quay đầu lại xem, mới phát hiện con chó lông vàng nhà Chu Độ đang ngẹo đầu, cả gương mặt vô tội nhìn chằm chằm hai người đang dính vào với nhau.
Hạ Nghiêu lúc này mới nhận ra quần áo mình có chút xốc xếch, vội vàng ngồi thẳng lên, sắc mặt đỏ bừng chầm chậm rút đi.
Chu Độ ảo não với con chó ngốc nhà mình, chỉ nó nói: “Quay về ổ của mày đi.”
Con chó lông vàng nghe không hiểu lời Chu Độ, còn vui vẻ căn lấy gấu quần hắn kéo về phía sau. Chu Độ nổi đóa, túm vòng cổ của nó muốn tha nó đi.
Hạ Nghiêu đứng lên ngăn Chu Độ lại, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, em, em về trước đây.”
Chu Độ làm sao có thể dễ dàng buông tha miếng thịt đã đến miệng, hắn mặc kệ cho con chó lông vàng cắn gấu quần mình, hai tay ôm lấy vai Hạ Nghiêu nói: “Còn chưa ký tên nữa.”
Cả gương mặt Hạ Nghiêu đỏ lên: “Lần sau ký đi.”
Tuy rằng cái câu lần sau ký tên này có ý hai người bọn họ sẽ có lần gặp mặt tiếp theo, thế như bầu không khí lúc này đang vừa vặn, hắn cảm thấy nếu không sơ múi được chút gì, thì thật là xin lỗi người anh em đã nghẹn biết bao nhiêu năm của hắn.
Bất chấp con chó đang cố ý phá đám, hắn đè thấp giọng, âm thanh trầm thấp mang theo quyến rũ: “Nghiêu Nghiêu.” Hắn tiến đến bên tai Hạ Nghiêu, thổi vào trong tai cậu: “Chúng ta đã nhiều năm không gặp, em lẽ nào không nhớ anh sao?”
Lỗ tai Hạ Nghiêu có chút mẫn cảm, cộng thêm lời nói cố ý khiêu khích của Chu Độ, vành tai lập tức đỏ lên.
Con chó lông vàng bên chân thấy Chu Độ không để ý đến nó, cứ đi vòng vòng quanh chân Chu Độ, còn tính toan chen vào giữa hai người.
Sắc mặt Chu Độ cứng đờ, hắn nhanh chóng hôn một cái lên gò má Hạ Nghiêu, nói với cậu: “Em giữ vững trạng thái, đợi anh mười giây.”
Sau đó hắn không để ý đến phản ứng của Hạ Nghiêu, bế con chó ngốc nhà mình vào trong phòng khách.
“Mày nghe lời coi.” Chu Độ đem có chó lông vàng vào trong ổ nó, nói với nó: “Sáng mai dẫn mày đi gặp chó cái.”
Con chó lông vòng hai chân trước lên vai Chu Độ muốn quậy với hắn, Chu Độ nhướng mày, lại ôm nó vào phòng dành cho khách, sau đó đóng cửa nhốt nó trong đó.
Hạ Nghiêu lúc này đã chỉnh lại quần áo đàng hoàng, cũng đi vào trong phòng khách.
Chu Độ từ phòng dành cho khách bước ra liền nhận ra hình như Hạ Nghiêu muốn đi.
“Mẹ em vừa mới gọi điện thoại.” Hạ Nghiêu ngượng ngùng nhìn Chu Độ một cái nói: “Dương Dương đang tìm em, cho nên…”
Trong lòng Chu Độ hận không thể ném thằng con trai ngu ngốc của mình từ lầu sáu xuống, ánh mắt hắn lưu luyến bịn rịn nhìn Hạ Nghiêu, vẻ mặt có chút đáng thương.
Trong lòng Hạ Nghiêu mềm nhũn, da mặt cậu nóng lên, đi đến trước mặt Chu Độ nói: “Chúng, chúng ta lần sau lại…” Mặt cậu đỏ lên, những lời nói phía sau không nói ra được nữa.
Chu Độ lập tức hiểu, cong khóe môi cười nói: “Đây là em nói đó nha.” Hắn ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu hôn một cái trán cậu: “Vậy cuối tuần này thì sao?”
Trong lòng Hạ Nghiêu như đánh trống, cúi đầu khẽ “ừm” một tiếng.
Chu Độ lập tức trở thành một con chó có được xương, ánh mắt sáng quắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook