Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
-
Chương 45
“Cái gì?” Chu Độ dường như không thể tin được, “Làm sao có thể!” Hắn vội vàng phủ định, “Tao với Hạ Nghiêu là yêu đương thuần khiết.”
Vương Hạo thở dài, bộ dạng sống nhưng không được yêu nói với Chu Độ: “Tao cảm thấy hình như tao bị người khác chịch rồi.”
Chu Độ: “…” Hắn cảm thấy tối nay người uống rượu không phải mình mà là Vương Hạo mới đúng.
“Cái gì gọi là hình như,” Chu Độ liếc hắn một cái nói: “Chuyện này mà bản thân mày cũng không biết nữa hả?”
Ánh mắt Vương Hạo buồn bã, không nói tiếng nào.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mày nói coi.”
Vương Hạo trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Chính là hôm đó, sáng sớm lúc tao tỉnh rượu, phát hiện mình đang ở nhà Trương Dương.”
Chu Độ nhớ lại một chút, trả lời: “Ồ, hôm đó không phải mày say bí tỉ sao? Tao sợ mày về nhà bị bố đập, cho nên để Trương Dương mang mày về. Nhưng mà mày yên tâm đi, tao nói với mẹ mày rồi.”
“Thì ra là mày hại tao.” Vương Hạo vẻ mặt như đưa đám nói với Chu Độ: “Buổi sáng thức dậy phát hiện mình bị Trương Dương chịch rồi, thằng chó đó!”
Chu Độ không thể tin được trợ to hai mắt nói: “Mày thần kinh hả?”
“Hai đưa tao trần như nhộng ôm nhau, buổi sáng Trương Dương tỉnh lại còn nói xin lỗi với tao là nó không kiềm chế được, mày nói coi nếu không phải tao bị nó chịch còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa!”
Chu Độ như không thể tin được trợn to hai mắt nói: “Mày thần kinh hả?”
“Hai đứa tao trần truồng như nhộng cùng ôm nhau, sáng đó Trương Dương tỉnh lại còn nói xin lỗi tao, rằng nó không khống chế được, mày nói coi không phải tao bị nó chịch rồi còn có thể xảy ra chuyện gì khác nữa chứ!” Vương Hạo nói một tràng không nghỉ giống như đậu đổ, “Tao cmn nếu không phải xem Trương Dương như là anh em, chó chứ! Anh em cũ! Tao đã sớm đập chết nó rồi, từ bây giờ tao với nó không còn tình nghĩa gì nữa!”
Chu Độ nghe xong trợn mắt há mồm.
“Không chừng mày nghĩ nhiều rồi, có thể chỉ là lúc ngủ có hơi nóng nên cởi đồ ra mà thôi, Trương Dương không có việc gì dưng lại đi muốn chịch mày.”
“Ai nói! Nó!” Vương Hạo hung hăng trợn mắt nhìn Chu Độ nói: “Thằng chó đó nói nó thích tao lâu rồi, mẹ nó mày không chịch Hạ Nghiêu thì lúc ngủ có cởi đồ cậu ấy ra không!”
Chu Độ nghe Vương Hạo nói vậy, cảm thấy cũng có chút đúng.
“Vậy mày tính làm gì?”
“Tao muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với nó.”
Chu Độ thấy bộ dạng tức muốn nổ tung của cậu ta, đột nhiên hỏi: “Vậy mày không đi học là vì đau mông?”
“Cái gì?” Sắc mặt Vương Hạo ù ù cạc cạc hỏi: “Vì sao tao lại đau mông?”
Chu Độ ho nhẹ một tiếng, vành tai hơi đỏ lên nói: “Ờ thì, lúc rảnh rỗi tao lên mạng tìm hiểu, hình như thấy bảo là con trai bị người khác chịch mông sẽ rất đau, mấy nay mày không đi học, lẽ nào là vì chuyện này?”
“Mới không phải!” Vương Hạo nhảy dựng lên nói: “Tao là vì không muốn nhìn thấy Trương Dương, dù sao tao cũng phải đi Mỹ, có đi học hay không thì cũng như nhau. Còn mông tao không có đau chút nào hết!”
Chu Độ nghĩ nghĩ, cau mày nói: “Vậy có khi nào mày chịch Trương Dương không?”
“Tao… tao mới không có! Tao lúc đó say bí tỉ, chẳng biết cái gì nữa.”
“Vậy thì đúng rồi, mày uống say rồi chịch Trương Dương rồi.” Chu Độ đưa ra kết luận cho việc này.
Vẻ mặt Vương Hạo khiếp sợ, cậu ta mấp máy môi nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì. Nghĩ kỹ lại, sáng hôm đó sắc mặt Trương Dương quả thật trắng bệch, lẽ nào mình chịch cậu ta rồi?
“Mày nhìn đi, Trương Dương bị mày chịch, sợ mày áy náy nên còn tỏ tình với mày, kết quả mày vậy mà lại muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với nó.” Chu Độ lắc đầu nói: “Đồng cảm Trương Dương.”
“Cái rắm!” Sắc mặt Vương Hạo lập tức đỏ lên, cậu ta vội vàng giải thích: “Cứ, cứ xem như tao chịch nó rồi, vậy cũng trách nó chứ, lẽ nào nó không biết phản kháng hả! Tao làm gì đánh lại nó.”
“Không phải mày nói rồi sao, Trương Dương nói nó thích mày đó, mày muốn chịch nó, nó còn có thể đập mày sao.”
Vương Hạo cảm thấy hình như mình bị Chu Độ thuyết phục rồi.
“Không, không thể nào.” Cậu ta vẫn còn không thể tin được, “Tao muốn về nhà nghĩ lại đàng hoàng đã.”
Vẻ mặt Vương Hạo xốc xếch ra khỏi phòng Chu Độ.
Đợi sau khi cậu ta đi rồi, Chu Độ lúc này mới phản ứng lại, lúc này Vương Hạo nói gì ấy ta? Trương Dương thích nó? Sao mình không biết ta?
————
Điện thoại trong túi quần Hạ Nghiêu rung lên nhiều lần, thế nhưng cậu lại chẳng có tí tâm tình nào để ý đến nó.
Ở trong gian nhà, một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trên bàn đặt một ly nước. Bà thẳng người lên, cầm lên đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm. Như đang uống không phải là nước trắng được đun sôi từ hệ thống cấp nước, mà là như thưởng thức một thứ cà phê nổi tiếng trong một tiệm cà phê cao cấp.
Bà ta tao nhã đặt cái ly xuống bàn, nở một nụ cười vừa đủ với Hạ Nghiêu.
“Kỳ thi kết thúc rồi phải không? Cảm thấy như thế nào?”
Hạ Nghiêu mím môi, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc cùng một tia thù địch, cậu luôn cảm thấy người phụ nữ này không giống như những gì mẹ mình nói, là một người bạn ở xa của mẹ.
“Khá tốt.” Hạ Nghiêu chậm rãi phun ra hai chữ.
“Ồ?” Người phụ nữ kia hất khóe mắt hỏi: “Vậy có nghĩ đến việc muốn học trường nào chưa?”
Hạ Nghiêu lần này ngay cả hai chữ nói cho có lệ cũng không muốn cho bà ta, trực tiếp đứng lên nói với mẹ mình ở bên cạnh: “Mẹ, con mệt rồi, vào phòng nằm một lát.”
“Con đi đi.” Tâm tình mẹ Hạ phức tạp nhìn con trai mình.
Hạ Nghiêu “dạ” một tiếng, nhìn cũng chẳng thèm nhìn người phụ nữ kia, bước vào trong phòng.
“Cô đi đi.” Mẹ Hạ hạ giọng nói với người phụ nữ kia: “Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Trên mặt người phụ nữ kia mang theo một chút cau có, ánh mắt bà ta quét một vòng quan sát căn nhà cũ nát của mẹ Hạ nói: “Chỗ này, tôi nhớ trước đây vẫn là anh ấy sắp xếp cho các người.”
Sắc mặt mẹ Hạ trắng bệch.
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, quả thật là do tôi suy nghĩ không chu toàn. Chuyện tôi nói chị nghĩ lại cho kỹ đi, dù sao, nó đi theo bố nói cùng với theo chị, sự chênh lệnh giữa hai việc này tôi nghĩ rằng chị rõ hơn ai hết.”
Hạ Nghiêu nằm ở trong phòng, cuộc nói chuyện ở bên ngoài cậu nghe rõ ràng hết thảy.
Bố, cậu lại nghe được một chữ này.
Cậu nghiêng người sang, một tay kê dưới đầu, trên mặt lại chẳng lộ ra bất kỳ biểu tình nào.
Sau khi người phụ nữ kia rời đi, mẹ Hạ ngồi một mình bên ngoài phòng khách thật lâu. Đợi đến khi trời tối đến mức không còn nhìn thấy nữa, lúc này bà mới đứng lên đi mở đèn.
“Nghiêu Nghiêu.” Giọng nói mẹ Hạ có chút khàn khàn, “Đói rồi hả, giờ mẹ đi nấu cơm.”
Hạ Nghiêu mở cửa phòng ra, trong phòng của cậu cũng chẳng mở đèn, tối hù, mẹ Hạ nhất thời không thấy rõ mặt con trai mình.
Đợi đến lúc Hạ Nghiêu bước đến chỗ có ánh đèn, mẹ Hạ lúc này mới nhận ra trên mặt Hạ Nghiêu mang theo một nụ cười.
“Đói lâu rồi, mẹ, con giúp mẹ rửa thức ăn, tối nay con muốn thịt kho tàu.”
Sống mũi mẹ Hạ có chút cay, bà nhìn bóng lưng con trai mình, trong lòng lại sinh một tâm tình khác.
Con trai mình ưu tú như vậy, đi theo mình quả có thật rất… thế nhưng bà không muốn, bà không cam tâm, dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc người đàn bà kia không sinh được con trai, liền muốn cướp đi con trai mình sao.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, lần đầu tiên mẹ Hạ không phải một mình trở về phòng.
Hạ Nghiêu rất ít khi đi vào trong phòng mẹ mình, thật ra hai căn phòng bố cục như nhau. Không gian nhỏ, kê một cái giường, thêm một cái bàn nữa là không còn kê được thứ gì khác nữa. Mấy thứ đồ như quần áo các kiểu, đều phải dùng mấy cái thùng xốp nhét dưới đáy giường.
Cũng may hai người cũng không có nhiều quần áo lắm.
Hạ Nghiêu cùng mẹ mình ngồi song song trên giường, mẹ Hạ lục lọi mấy cái thùng xốp ở dưới đáy giường, lấy ra một tấm hình cũ đã ngã vàng.
Bà đặt tấm hình vào trong tay Hạ Nghiêu nói với cậu: “Tấm này là mẹ chụp lúc còn trẻ.”
Tấm hình là hình trắng đen, mẹ Hạ lúc này quả thật còn rất trẻ, thắt hai bím tóc đuôi sam thịnh hành vào thời đó, nở một nụ cười ngượng ngùng với ống kính.
Người đàn ông đứng bên cạnh cao hơn bà một cái đầu. Mặc dù là ở trong một tấm hình cũ mơ hồ, Hạ Nghiêu vẫn có thể nhận ra người này rất thanh tú, rất trắng, trên gương mặt có thể nhìn ra một dáng vẻ quen thuộc.
Người đàn ông trên tấm ảnh một tay đút túi quần, tay còn lại thì hơi ôm lấy vai mẹ Hạ.
“Ông ta chính là bố… của con?” Lúc Hạ Nghiêu nói ra chữ kia, bởi vì không quen miệng nên dừng lại một chút.
Mẹ Hạ im lặng gật đầu.
“Sao rồi ạ, ông ấy chết rồi hay là đã vứt vỏ chúng ta?” Ngữ khí Hạ Nghiêu rất bình thản, mẹ Hạ kinh ngạc nhìn cậu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Ông ấy, không có kết hôn với mẹ.”
Mẹ Hạ mang thai trước thi kết hôn, mà bố Hạ Nghiêu – Triệu Văn Hoa, năm đó là sinh viên duy nhất ở khu nhà bọn họ.
“Lúc mẹ làm người yêu của ông ta, người trong nhà không ai biết. Sau này ông ta thi đậu đại học, đi lên thành phố. Mẹ vốn cho rằng ông ta sẽ không trở về nữa, không ngờ tới kỳ nghỉ đông năm thứ 2 ông ta lại xuất hiện.”
“Ông ta nói muốn kết hôn với mẹ,” lúc mẹ Hạ nói đến đên cười gượng một tiếng: “Lúc đấy ông ấy có lẽ là thật sự muốn kết hôn cùng với mẹ đi.”
“Mẹ dẫn ông ta đến gặp anh mẹ, bố mẹ mẹ đã mất từ sớm, mẹ cùng lớn lên với anh mình.” Mẹ Hạ dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Anh mẹ vậy mà lại không phản đối việc kết hôn của mẹ với ông ta, nhưng mà anh ấy nói, sau này kết hôn, ông ấy phải đón mẹ lên thành phố cùng sinh sống.”
“Ông ta khi đó hứa hẹn cam đoan với anh mẹ, nói tốt nghiệp sau sẽ đón mẹ lên. Sau đó qua tết ông ta liền rời đi, ông ta đi được được khoảng 3 tháng, mẹ mới phát hiện mình đã mang thai con.”
“Anh mẹ sai người viết thư cho ông ta, bảo ông ta quay về kết hôn với mẹ, thế nhưng vẫn luôn chẳng có hồi âm, mẹ liền nói với anh ấy, để mẹ lên thành phố tìm ông ta. Cho dù ông ta không cần mẹ, cũng phải cho mẹ một câu trả lời.”
“Mẹ được người quen dẫn lên thành phố, tìm đến được trường học của ông ta, thế nhưng khi ông ta nghe thấy tin mẹ đến, hình như rất không vui.” Mẹ Hạ nói đến đây, kìm không được quay đầu đi, bà trầm mặc một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Mẹ hỏi ông ta có phải ông muốn nhận mẹ nữa, ông ta nói không có, gần đây sắp tốt nghiệp nên bận rộn, không có thời gian trả lời thư.”
“Ông ta tìm cho mẹ một nhà trọ nhỏ, để mẹ ở đó. Mẹ viết thư cho bác con nói mẹ tìm thấy ông ta rồi, ông ta đồng ý sẽ lấy mẹ, thế nhưng, mẹ ở nhà trọ đó gần ba tháng, ông ta cũng chẳng nhắc đến việc quay về kết hôn với mẹ.”
“Cái thai ngày càng lớn, lúc này nếu như mẹ về làng, chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện, mẹ năn nỉ ông ấy cùng mẹ quay về, thế nhưng ngày hôm sau ông ta lại dẫn một người phụ nữ đến.”
“Chính là cái người phụ nữ lúc nãy ngồi ở bên ngoài, ông ta nói bà ấy là vị hôn phu của ông ta.” Mẹ Hạ hơi lộ ra một tiếng cười khe khẽ, chỉ là tiếng cười này mang theo một tia mỉa mai: “Trong bụng mẹ còn đang mang thai con ông ta, ông ta vậy mà lại nói với mẹ ông ta có vị hôn thê.”
“Mẹ còn có thể làm sao được nữa, người phụ nữ kia nói chỉ cần mẹ đồng ý, đứa bé có thể được sinh ra. Nhưng mà, đứa bé được sinh ra phải không được có quan hệ với Triệu Văn Hoa, rằng mẹ chỉ là một người họ hàng xa cùng thôn với ông ta, mang thai trước khi kết hôn nên mới trốn đến thành phố nhờ ông ta giúp đỡ.”
“Quả báo, đều là quả báo.” Trong mắt mẹ Hạ lộ ta một tia oán hận, “Người phụ nữ kia bây giờ không sinh được con, lại muốn mẹ cho con đi nhận lại Triệu Văn Hoa. Nghiêu Nghiêu, con nói mẹ có thể cho con nhận lại không?”
“Mẹ không cam tâm, dựa vào cái gì chứ, mười mấy năm nay, ông ta ngoài một cái nơi để ở ra, có từng hỏi thăm con câu nào chưa? Dựa vào cái gì con phải đi làm con trai ông ta, cho ông lợi lộc chứ?”
“Mẹ.” Hạ Nghiêu đột nhiên đưa tay ôm mẹ vào ngực, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ ở bên cạnh mẹ, không đi đâu hết.”
“Nghiêu Nghiêu, có phải mẹ rất ích kỷ không? Con đi theo mẹ, trải qua biết bao nhiêu cực khổ, người kia lấy được tiểu thư nhà giàu, bây giờ phát đạt lắm, muốn đón con về làm đại thiếu gia nhà có tiền.”
“Mẹ, mặc kệ ông ta có tiền hay không có tiền, mặc kệ ông ta là ai, con chỉ có mẹ. Con lớn như vậy, là được mẹ ngậm đắng nuốt cay từng chút một mà nuôi lớn, sau này khi con thành công hai chúng ta sẽ cùng sống những ngày thoải mái, cho dù con không có tiền độ, cũng sẽ không để mẹ chết đói đâu, chúng ta đã cùng nhau trải qua những ngày gian khổ, con tin rằng sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Mẹ Hạ nghe thấy con trai mình nói vậy, rốt cuộc kìm không được gục đầu vào bờ vai gầy yếu của cậu.
Trong tiếng khóc nức nở của bà, không biết là ủy khuất nhiều hơn, hay là vui mừng nhiều hơn.
Vương Hạo thở dài, bộ dạng sống nhưng không được yêu nói với Chu Độ: “Tao cảm thấy hình như tao bị người khác chịch rồi.”
Chu Độ: “…” Hắn cảm thấy tối nay người uống rượu không phải mình mà là Vương Hạo mới đúng.
“Cái gì gọi là hình như,” Chu Độ liếc hắn một cái nói: “Chuyện này mà bản thân mày cũng không biết nữa hả?”
Ánh mắt Vương Hạo buồn bã, không nói tiếng nào.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mày nói coi.”
Vương Hạo trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Chính là hôm đó, sáng sớm lúc tao tỉnh rượu, phát hiện mình đang ở nhà Trương Dương.”
Chu Độ nhớ lại một chút, trả lời: “Ồ, hôm đó không phải mày say bí tỉ sao? Tao sợ mày về nhà bị bố đập, cho nên để Trương Dương mang mày về. Nhưng mà mày yên tâm đi, tao nói với mẹ mày rồi.”
“Thì ra là mày hại tao.” Vương Hạo vẻ mặt như đưa đám nói với Chu Độ: “Buổi sáng thức dậy phát hiện mình bị Trương Dương chịch rồi, thằng chó đó!”
Chu Độ không thể tin được trợ to hai mắt nói: “Mày thần kinh hả?”
“Hai đưa tao trần như nhộng ôm nhau, buổi sáng Trương Dương tỉnh lại còn nói xin lỗi với tao là nó không kiềm chế được, mày nói coi nếu không phải tao bị nó chịch còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa!”
Chu Độ như không thể tin được trợn to hai mắt nói: “Mày thần kinh hả?”
“Hai đứa tao trần truồng như nhộng cùng ôm nhau, sáng đó Trương Dương tỉnh lại còn nói xin lỗi tao, rằng nó không khống chế được, mày nói coi không phải tao bị nó chịch rồi còn có thể xảy ra chuyện gì khác nữa chứ!” Vương Hạo nói một tràng không nghỉ giống như đậu đổ, “Tao cmn nếu không phải xem Trương Dương như là anh em, chó chứ! Anh em cũ! Tao đã sớm đập chết nó rồi, từ bây giờ tao với nó không còn tình nghĩa gì nữa!”
Chu Độ nghe xong trợn mắt há mồm.
“Không chừng mày nghĩ nhiều rồi, có thể chỉ là lúc ngủ có hơi nóng nên cởi đồ ra mà thôi, Trương Dương không có việc gì dưng lại đi muốn chịch mày.”
“Ai nói! Nó!” Vương Hạo hung hăng trợn mắt nhìn Chu Độ nói: “Thằng chó đó nói nó thích tao lâu rồi, mẹ nó mày không chịch Hạ Nghiêu thì lúc ngủ có cởi đồ cậu ấy ra không!”
Chu Độ nghe Vương Hạo nói vậy, cảm thấy cũng có chút đúng.
“Vậy mày tính làm gì?”
“Tao muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với nó.”
Chu Độ thấy bộ dạng tức muốn nổ tung của cậu ta, đột nhiên hỏi: “Vậy mày không đi học là vì đau mông?”
“Cái gì?” Sắc mặt Vương Hạo ù ù cạc cạc hỏi: “Vì sao tao lại đau mông?”
Chu Độ ho nhẹ một tiếng, vành tai hơi đỏ lên nói: “Ờ thì, lúc rảnh rỗi tao lên mạng tìm hiểu, hình như thấy bảo là con trai bị người khác chịch mông sẽ rất đau, mấy nay mày không đi học, lẽ nào là vì chuyện này?”
“Mới không phải!” Vương Hạo nhảy dựng lên nói: “Tao là vì không muốn nhìn thấy Trương Dương, dù sao tao cũng phải đi Mỹ, có đi học hay không thì cũng như nhau. Còn mông tao không có đau chút nào hết!”
Chu Độ nghĩ nghĩ, cau mày nói: “Vậy có khi nào mày chịch Trương Dương không?”
“Tao… tao mới không có! Tao lúc đó say bí tỉ, chẳng biết cái gì nữa.”
“Vậy thì đúng rồi, mày uống say rồi chịch Trương Dương rồi.” Chu Độ đưa ra kết luận cho việc này.
Vẻ mặt Vương Hạo khiếp sợ, cậu ta mấp máy môi nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì. Nghĩ kỹ lại, sáng hôm đó sắc mặt Trương Dương quả thật trắng bệch, lẽ nào mình chịch cậu ta rồi?
“Mày nhìn đi, Trương Dương bị mày chịch, sợ mày áy náy nên còn tỏ tình với mày, kết quả mày vậy mà lại muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với nó.” Chu Độ lắc đầu nói: “Đồng cảm Trương Dương.”
“Cái rắm!” Sắc mặt Vương Hạo lập tức đỏ lên, cậu ta vội vàng giải thích: “Cứ, cứ xem như tao chịch nó rồi, vậy cũng trách nó chứ, lẽ nào nó không biết phản kháng hả! Tao làm gì đánh lại nó.”
“Không phải mày nói rồi sao, Trương Dương nói nó thích mày đó, mày muốn chịch nó, nó còn có thể đập mày sao.”
Vương Hạo cảm thấy hình như mình bị Chu Độ thuyết phục rồi.
“Không, không thể nào.” Cậu ta vẫn còn không thể tin được, “Tao muốn về nhà nghĩ lại đàng hoàng đã.”
Vẻ mặt Vương Hạo xốc xếch ra khỏi phòng Chu Độ.
Đợi sau khi cậu ta đi rồi, Chu Độ lúc này mới phản ứng lại, lúc này Vương Hạo nói gì ấy ta? Trương Dương thích nó? Sao mình không biết ta?
————
Điện thoại trong túi quần Hạ Nghiêu rung lên nhiều lần, thế nhưng cậu lại chẳng có tí tâm tình nào để ý đến nó.
Ở trong gian nhà, một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trên bàn đặt một ly nước. Bà thẳng người lên, cầm lên đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm. Như đang uống không phải là nước trắng được đun sôi từ hệ thống cấp nước, mà là như thưởng thức một thứ cà phê nổi tiếng trong một tiệm cà phê cao cấp.
Bà ta tao nhã đặt cái ly xuống bàn, nở một nụ cười vừa đủ với Hạ Nghiêu.
“Kỳ thi kết thúc rồi phải không? Cảm thấy như thế nào?”
Hạ Nghiêu mím môi, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc cùng một tia thù địch, cậu luôn cảm thấy người phụ nữ này không giống như những gì mẹ mình nói, là một người bạn ở xa của mẹ.
“Khá tốt.” Hạ Nghiêu chậm rãi phun ra hai chữ.
“Ồ?” Người phụ nữ kia hất khóe mắt hỏi: “Vậy có nghĩ đến việc muốn học trường nào chưa?”
Hạ Nghiêu lần này ngay cả hai chữ nói cho có lệ cũng không muốn cho bà ta, trực tiếp đứng lên nói với mẹ mình ở bên cạnh: “Mẹ, con mệt rồi, vào phòng nằm một lát.”
“Con đi đi.” Tâm tình mẹ Hạ phức tạp nhìn con trai mình.
Hạ Nghiêu “dạ” một tiếng, nhìn cũng chẳng thèm nhìn người phụ nữ kia, bước vào trong phòng.
“Cô đi đi.” Mẹ Hạ hạ giọng nói với người phụ nữ kia: “Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Trên mặt người phụ nữ kia mang theo một chút cau có, ánh mắt bà ta quét một vòng quan sát căn nhà cũ nát của mẹ Hạ nói: “Chỗ này, tôi nhớ trước đây vẫn là anh ấy sắp xếp cho các người.”
Sắc mặt mẹ Hạ trắng bệch.
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, quả thật là do tôi suy nghĩ không chu toàn. Chuyện tôi nói chị nghĩ lại cho kỹ đi, dù sao, nó đi theo bố nói cùng với theo chị, sự chênh lệnh giữa hai việc này tôi nghĩ rằng chị rõ hơn ai hết.”
Hạ Nghiêu nằm ở trong phòng, cuộc nói chuyện ở bên ngoài cậu nghe rõ ràng hết thảy.
Bố, cậu lại nghe được một chữ này.
Cậu nghiêng người sang, một tay kê dưới đầu, trên mặt lại chẳng lộ ra bất kỳ biểu tình nào.
Sau khi người phụ nữ kia rời đi, mẹ Hạ ngồi một mình bên ngoài phòng khách thật lâu. Đợi đến khi trời tối đến mức không còn nhìn thấy nữa, lúc này bà mới đứng lên đi mở đèn.
“Nghiêu Nghiêu.” Giọng nói mẹ Hạ có chút khàn khàn, “Đói rồi hả, giờ mẹ đi nấu cơm.”
Hạ Nghiêu mở cửa phòng ra, trong phòng của cậu cũng chẳng mở đèn, tối hù, mẹ Hạ nhất thời không thấy rõ mặt con trai mình.
Đợi đến lúc Hạ Nghiêu bước đến chỗ có ánh đèn, mẹ Hạ lúc này mới nhận ra trên mặt Hạ Nghiêu mang theo một nụ cười.
“Đói lâu rồi, mẹ, con giúp mẹ rửa thức ăn, tối nay con muốn thịt kho tàu.”
Sống mũi mẹ Hạ có chút cay, bà nhìn bóng lưng con trai mình, trong lòng lại sinh một tâm tình khác.
Con trai mình ưu tú như vậy, đi theo mình quả có thật rất… thế nhưng bà không muốn, bà không cam tâm, dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc người đàn bà kia không sinh được con trai, liền muốn cướp đi con trai mình sao.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, lần đầu tiên mẹ Hạ không phải một mình trở về phòng.
Hạ Nghiêu rất ít khi đi vào trong phòng mẹ mình, thật ra hai căn phòng bố cục như nhau. Không gian nhỏ, kê một cái giường, thêm một cái bàn nữa là không còn kê được thứ gì khác nữa. Mấy thứ đồ như quần áo các kiểu, đều phải dùng mấy cái thùng xốp nhét dưới đáy giường.
Cũng may hai người cũng không có nhiều quần áo lắm.
Hạ Nghiêu cùng mẹ mình ngồi song song trên giường, mẹ Hạ lục lọi mấy cái thùng xốp ở dưới đáy giường, lấy ra một tấm hình cũ đã ngã vàng.
Bà đặt tấm hình vào trong tay Hạ Nghiêu nói với cậu: “Tấm này là mẹ chụp lúc còn trẻ.”
Tấm hình là hình trắng đen, mẹ Hạ lúc này quả thật còn rất trẻ, thắt hai bím tóc đuôi sam thịnh hành vào thời đó, nở một nụ cười ngượng ngùng với ống kính.
Người đàn ông đứng bên cạnh cao hơn bà một cái đầu. Mặc dù là ở trong một tấm hình cũ mơ hồ, Hạ Nghiêu vẫn có thể nhận ra người này rất thanh tú, rất trắng, trên gương mặt có thể nhìn ra một dáng vẻ quen thuộc.
Người đàn ông trên tấm ảnh một tay đút túi quần, tay còn lại thì hơi ôm lấy vai mẹ Hạ.
“Ông ta chính là bố… của con?” Lúc Hạ Nghiêu nói ra chữ kia, bởi vì không quen miệng nên dừng lại một chút.
Mẹ Hạ im lặng gật đầu.
“Sao rồi ạ, ông ấy chết rồi hay là đã vứt vỏ chúng ta?” Ngữ khí Hạ Nghiêu rất bình thản, mẹ Hạ kinh ngạc nhìn cậu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Ông ấy, không có kết hôn với mẹ.”
Mẹ Hạ mang thai trước thi kết hôn, mà bố Hạ Nghiêu – Triệu Văn Hoa, năm đó là sinh viên duy nhất ở khu nhà bọn họ.
“Lúc mẹ làm người yêu của ông ta, người trong nhà không ai biết. Sau này ông ta thi đậu đại học, đi lên thành phố. Mẹ vốn cho rằng ông ta sẽ không trở về nữa, không ngờ tới kỳ nghỉ đông năm thứ 2 ông ta lại xuất hiện.”
“Ông ta nói muốn kết hôn với mẹ,” lúc mẹ Hạ nói đến đên cười gượng một tiếng: “Lúc đấy ông ấy có lẽ là thật sự muốn kết hôn cùng với mẹ đi.”
“Mẹ dẫn ông ta đến gặp anh mẹ, bố mẹ mẹ đã mất từ sớm, mẹ cùng lớn lên với anh mình.” Mẹ Hạ dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Anh mẹ vậy mà lại không phản đối việc kết hôn của mẹ với ông ta, nhưng mà anh ấy nói, sau này kết hôn, ông ấy phải đón mẹ lên thành phố cùng sinh sống.”
“Ông ta khi đó hứa hẹn cam đoan với anh mẹ, nói tốt nghiệp sau sẽ đón mẹ lên. Sau đó qua tết ông ta liền rời đi, ông ta đi được được khoảng 3 tháng, mẹ mới phát hiện mình đã mang thai con.”
“Anh mẹ sai người viết thư cho ông ta, bảo ông ta quay về kết hôn với mẹ, thế nhưng vẫn luôn chẳng có hồi âm, mẹ liền nói với anh ấy, để mẹ lên thành phố tìm ông ta. Cho dù ông ta không cần mẹ, cũng phải cho mẹ một câu trả lời.”
“Mẹ được người quen dẫn lên thành phố, tìm đến được trường học của ông ta, thế nhưng khi ông ta nghe thấy tin mẹ đến, hình như rất không vui.” Mẹ Hạ nói đến đây, kìm không được quay đầu đi, bà trầm mặc một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Mẹ hỏi ông ta có phải ông muốn nhận mẹ nữa, ông ta nói không có, gần đây sắp tốt nghiệp nên bận rộn, không có thời gian trả lời thư.”
“Ông ta tìm cho mẹ một nhà trọ nhỏ, để mẹ ở đó. Mẹ viết thư cho bác con nói mẹ tìm thấy ông ta rồi, ông ta đồng ý sẽ lấy mẹ, thế nhưng, mẹ ở nhà trọ đó gần ba tháng, ông ta cũng chẳng nhắc đến việc quay về kết hôn với mẹ.”
“Cái thai ngày càng lớn, lúc này nếu như mẹ về làng, chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện, mẹ năn nỉ ông ấy cùng mẹ quay về, thế nhưng ngày hôm sau ông ta lại dẫn một người phụ nữ đến.”
“Chính là cái người phụ nữ lúc nãy ngồi ở bên ngoài, ông ta nói bà ấy là vị hôn phu của ông ta.” Mẹ Hạ hơi lộ ra một tiếng cười khe khẽ, chỉ là tiếng cười này mang theo một tia mỉa mai: “Trong bụng mẹ còn đang mang thai con ông ta, ông ta vậy mà lại nói với mẹ ông ta có vị hôn thê.”
“Mẹ còn có thể làm sao được nữa, người phụ nữ kia nói chỉ cần mẹ đồng ý, đứa bé có thể được sinh ra. Nhưng mà, đứa bé được sinh ra phải không được có quan hệ với Triệu Văn Hoa, rằng mẹ chỉ là một người họ hàng xa cùng thôn với ông ta, mang thai trước khi kết hôn nên mới trốn đến thành phố nhờ ông ta giúp đỡ.”
“Quả báo, đều là quả báo.” Trong mắt mẹ Hạ lộ ta một tia oán hận, “Người phụ nữ kia bây giờ không sinh được con, lại muốn mẹ cho con đi nhận lại Triệu Văn Hoa. Nghiêu Nghiêu, con nói mẹ có thể cho con nhận lại không?”
“Mẹ không cam tâm, dựa vào cái gì chứ, mười mấy năm nay, ông ta ngoài một cái nơi để ở ra, có từng hỏi thăm con câu nào chưa? Dựa vào cái gì con phải đi làm con trai ông ta, cho ông lợi lộc chứ?”
“Mẹ.” Hạ Nghiêu đột nhiên đưa tay ôm mẹ vào ngực, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ ở bên cạnh mẹ, không đi đâu hết.”
“Nghiêu Nghiêu, có phải mẹ rất ích kỷ không? Con đi theo mẹ, trải qua biết bao nhiêu cực khổ, người kia lấy được tiểu thư nhà giàu, bây giờ phát đạt lắm, muốn đón con về làm đại thiếu gia nhà có tiền.”
“Mẹ, mặc kệ ông ta có tiền hay không có tiền, mặc kệ ông ta là ai, con chỉ có mẹ. Con lớn như vậy, là được mẹ ngậm đắng nuốt cay từng chút một mà nuôi lớn, sau này khi con thành công hai chúng ta sẽ cùng sống những ngày thoải mái, cho dù con không có tiền độ, cũng sẽ không để mẹ chết đói đâu, chúng ta đã cùng nhau trải qua những ngày gian khổ, con tin rằng sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Mẹ Hạ nghe thấy con trai mình nói vậy, rốt cuộc kìm không được gục đầu vào bờ vai gầy yếu của cậu.
Trong tiếng khóc nức nở của bà, không biết là ủy khuất nhiều hơn, hay là vui mừng nhiều hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook