*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Độ kéo Hạ Nghiêu dùng khá nhiều sức, Hạ Nghiêu thiếu chút nữa té cả người lên người hắn. Xung quanh sân tập khắp nơi đều là học sinh ở lại để luyện tập, Chu Độ không có ngu, cũng biết lúc này hôn Hạ Nghiêu không thích hợp.

Hắn cầm lấy cánh tay Hạ Nghiêu đi ra ngoài cổng trường, Hạ Nghiêu bị hắn kéo lảo đảo sắp ngã, vội vàng hỏi: “Chu Độ cậu muốn làm gì.”

“Đưa cậu về nhà. ” Chu Độ đầu cũng không quay lại nói.

Hạ Nghiêu muốn nói không cần đâu, lại sợ Chu Độ không vui, chỉ có thể bị Chu Độ kéo về phía trước. Đợi đến khi ra đến cổng trưởng, Chu Độ lúc này mới buông Hạ Nghiêu ra.

Chu Độ nhớ kỹ những thứ Tưởng Thi Văn bảo hắn làm, lúc đi cố ý đi bên phải Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu cúi đầu nhìn mấy ngón chân, tạm thời không biết phải làm sao bây giờ.

“Tối hôm qua cậu làm gì?” Chu Độ đột nhiên mở miệng hỏi.

Giọng nói Hạ Nghiêu căng thẳng, trả lời: “Cũng không có gì, về nhà làm được một đề thi, học từ vựng tiếng Anh rồi đi ngủ.”

Lúc này bọn họ đã đi tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Chu Độ dựa theo trình tự Tưởng Thi Văn dạy hắn, hỏi tiếp: “Cậu có nhớ tôi không?”

“Cái, cái gì?” Hạ Nghiêu nghi ngờ hình như tai mình có vấn đề rồi.

Chu Độ cho rằng Hạ Nghiêu chưa nghe rõ, liền dừng lại, quay đầu nhìn cậu lần nữa mở miệng nói: “Cậu có nhớ tôi không?”

Hạ Nghiêu trợn mắt nhìn, đôi môi có chút run rẩy, không thể tin được hỏi Chu Độ: “Cậu có biết cậu đang nói gì không?”

Chu Độ đương nhiên biết mình đang nói cái gì, hắn không nghe được đáp án như mình mong muốn, không vừa lòng nhăn mày lại.

Sắc mặt Hạ Nghiêu trắng bệch, cậu nghĩ có lẽ nào là Chu Độ đang giỡn với mình không?

Chu Độ nhìn chằm chằm đôi môi của Hạ Nghiêu, nghĩ thầm, mình muốn hôn cậu ấy. Vì vậy hắn làm luôn.

Hắn đẩy Hạ Nghiêu một cái, đẩy lên bức tường xám phía sau. Đây là do lúc trước khi hắn xem phim điện ảnh học được, hắn nhớ nam chính chính là đẩy nữ chính đến bên tường như này, sau đó hôn lên.

Chu Độ chẳng cho Hạ Nghiêu thời gian phản ứng, đem môi mình mãnh liệt dán lán đôi môi cậu.

Hạ Nghiêu mở to hai mắt, nhịp tim nhất thời dừng lại.

Qua vài giây, không, có lẽ là vài phút. Toàn bộ máu trong cơ thể cậu mới bắt đầu chậm rãi lưu thông, thân thể không ngừng run rẩy.

Tim Chu Độ như đang đánh trống, tùng tùng tùng như muốn ù tai. Hắn gắt gao dán lên đôi môi của Hạ Nghiêu, lại chẳng biết tiếp theo phải làm gì, còn có, tại sao Hạ Nghiêu không nhắm mặt lại chứ. Hắn nhớ nữ chính trong các bộ phim đều nhắm lại vòng tay qua cổ nam chính mà ta?

Bị Hạ Nghiêu sững sờ nhìn mình, Chu Độ rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút ngượng ngùng.

Bọn họ cứ như vậy mũi kề mũi, môi dán môi, mắt to trừng mắt mắt nhỏ một lúc lâu, Hạ Nghiêu chợt tỉnh lại, cố gắng đẩy một cái, kiên quyết đẩy Chu Độ ra ——–

“Chu Độ cậu điên rồi hả?” Cậu bỏ lại câu này, chạy trối chết, chỉ để lại Chu Độ đứng một mình trong con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Vẻ mặt Chu Độ có chút không tin còn một chút mơ màng, hắn rốt cuộc phải làm như thế nào, Hạ Nghiêu mới có thể thích hắn lần nữa? Rõ ràng hắn đều… đều dựa theo như lời của Tưởng Thi Văn mà làm, từng bước từng bước, ngay cả thứ tự cũng không dám sai một bước.

Nhưng mà Hạ Nghiêu chạy mất rồi, Hạ Nghiêu cảm thấy hắn điên rồi.

Mình chẳng lẽ là điên thật rồi sao, Chu Độ mặt không biến sắc nghĩ, chỉ có điên rồi mới ngu ngốc đi tin những lời Tưởng Thi Văn nói. Chẳng có tí tác dụng nào.

Lúc Hạ Nghiêu chạy về đến nhà, cả người không cầm được run rẩy, cậu dựa vào dựa nhà, hai tay ôm lấy cơ thể chậm rãi ngồi xuống.

Trên môi hình như vẫn còn lưu lại vị đạo của Chu Độ, cậu vô thức đưa tay ra chạm nhẹ vào, cuối cùng cũng sụp đổ, vùi đầu vào đầu gối khóc nức lên.

Ngày hôm sau là cuối tuần, ánh mắt Chu Độ mang theo một chút thanh sắc nhàn nhạt, mặt không biểu tình từ trên lầu bước xuống.

Người giúp việc của Chu gia đang ôm em gái Chu Độ, mẹ Chu được bố Chu đỡ lấy, ba người đều hướng ánh mặt về phía Chu Độ đang bước xuống lầu.

“Tối hôm qua có phải lại thức khuya nữa đúng không?” Bố Chu không hài lòng nhìn Chu Độ.

Mẹ Chu thì lại vỗ vỗ cánh tay chồng mình nói: “Tụi thanh niên thức khuya cũng có sao, anh nghĩ ai cũng giống mình sao.”

Chu Độ đi về phía huyền quan*, mang giày vào, giúp bố mẹ mở cửa.

*huyền quan: là một cái lối đi nhỏ nối từ cửa nhà đến phòng khách, để giá treo áo khoác hoặc tủ giày.

huyền quan

Mẹ Chu hơi nhíu mày, bà cảm thấy không phải con trai mình thức khuya, mà giống như tâm trạng không tốt.

Bà dạo này vẫn đang ở cữ, cộng thêm sự việc kia của con gái, cho nên đều đặt hết chú ý lên người bé con, không quan tâm đến Chu Độ lắm.

“Chu Độ qua đây.” Bà vẫy vẫy tay, Chu Độ nghe thấy đi đến bên cạnh mẹ mình, “Lát nữa để bố con lái xe, con ngồi ở phía sau với mẹ.”

Bố Chu Độ vốn muốn để tài xế riêng của nhà mình lái, để ông ngồi với vợ mình, nhưng mà lời này của vợ, ông cũng không thể cự tuyệt được, chỉ có thể hiền lành đi xuống dưới tầng hầm lấy xe.

Người giúp việc ôm bé con đứng một bên, mẹ Chu kéo cánh tay của con trai mình, nghiêng mặt sang cười cười nhìn con trai hỏi: “Sao đấy, có bí mật nào muốn kể cho mẹ nghe không?”

Chu Độ lắc đầu.

“Haizz, xem ra con trai tôi trưởng thành rồi, lúc trước cái gì cũng với tôi hết.”

Chu Độ có chút không được tự nhiên nghiêng đầu sang một bên.

“Vậy mẹ đoán một chút, có phải con trai mẹ có người thích rồi không?”

Chu Độ quay đầu, kinh ngạc nhìn mẹ mình.

Mẹ Chu không nhịn được cười lên, con trai của mình quả nhiên vẫn con non lắm, “Cái này có là gì, mẹ cũng nói cho con một bí mật, mẹ cấp hai đã có bạn trai rồi.”

Chu Độ không được tự nhiên phản bác: “Không có người thích.”

“Ồ ~ ” Mẹ Chu ý vị thâm trường nhìn con trai mình, cười cười nói: “Nếu con không muốn nói với mẹ thì thôi, đợi đến lúc con muốn nói, mẹ bất cứ lúc nào cũng có thể giúp con giải quyết vấn đề nha.” Bà nghịch ngợm nháy mắt với Chu Độ một cái, xe của bố Chu cũng vừa vặn chạy đến.

Cả nhà bọn họ muốn đi bệnh viện để Chu Châu tái khám.

Chu Độ không nghĩ tới sẽ gắp Tưởng Thi Văn ở bệnh viện, lúc hắn nhìn thấy Tưởng Thi Văn sắc mặt trong nháy mắt đen lại, mà Tưởng Thi Văn hoàn toàn chẳng ra gương mặt trầm xuống của Chu Độ, nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

Ánh mắt mẹ Chu đảo qua một vòng trên người con trai cùng với mỹ nữ trước mặt, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nói với Chu Độ: “Con đi chơi với bạn con một lát đi.”

Chu Độ vẻ mặt không tình nguyện, cuối cùng vẫn đi theo Tưởng Thi Văn ra chòi nghỉ mát ở trong sân của bệnh viện.

“Mặt sao bốc mùi thế, tớ vẫn còn đợi cậu mời tớ đi ăn nè.” Tưởng Thi Văn mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Chu Độ nhìn Tưởng Thi Văn một hồi, trầm giọng hỏi: “Cậu đang đùa tôi có phải không?”

Vẻ mặt Tưởng Thi Văn ù ù cạc cạc, “Tớ đùa cậu cái gì?”

Chu Độ nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, đem việc xảy ra trong con hẻm nhỏ hôm qua nói hết với Tưởng Thi Văn.

Tưởng Thi Văn sau khi nghe xong, gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra một chút nghi hoặc. “Không phải chứ.” Nhỏ lẩm bẩm nói thầm một câu.

Cuối cùng hình nhỏ nhớ ra cái gì đó, nói với Chu Độ: “Tớ khẳng định tớ không đùa cậu, nhưng mà tớ muốn biết một chuyện, quan hệ của hai cậu bây giờ là gì, đang quen nhau hả?”

Quen nhau? Sắc mặt Chu Độ tối sầm lại, Hạ Nghiêu đã tỏ rõ không thích hắn, sao có thể đang quen nhau với cậu ấy được chứ.

Tưởng Thi Văn sau khi nghe Chu Độ nói không có, cả người đều cảm thấy xong rồi, “Hai cậu vẫn mà vẫn chưa quen nhau hả, chời má, tớ chỉ cậu mấy cái gì rồi, chỉ cậu đùa giỡn lưu manh với người ta rồi.”

Chu Độ nghe nhỏ nói vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Cái gì gọi là đùa giỡn lưu manh với người ta, hắn mới không đùa giỡn lưu manh với Hạ Nghiêu.

“Đợi chút, Chu Độ, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề, làm sao cậu biết người ta thích cậu vậy, nhỏ nói với cậu hay là?”

Chu Độ nhìn lướt qua Tưởng Thi Văn: “Tôi tự mình biết được.”

“Cho nên mới hỏi làm sao cậu biết được đó, nhỏ viết thư tình cho cậu hả?”

Chu Độ lắc đầu.

Tưởng Thi Văn cũng gấp rồi, “Nếu cậu không nói thật với tớ, tớ làm sao có thể giúp cậu được.”

Chu Độ suy nghĩ chốc lát, nói với nhỏ: “Tôi xem nhật ký của cậu ấy.”

“Nhật ký?”

“Trong nhật ký cậu ấy nói thích tôi mà.”

“Cũng có thể nói là cậu lén xem nhật ký của người ta, sau đó cho là nhỏ thích cậu, tiếp theo dựa vào những lời tớ nói mà đùa giỡn lưu manh với người ta.”

Chu Độ lập tức không vui, hắn không có lén xem nhật ký của Hạ Nghiêu, cái quyển nhật ký kia của Hạ Nghiêu rõ ràng để ở chỗ ngồi của hắn, mà nếu đã để ở chỗ ngồi của hắn, không phải chính là ý bảo hắn có thể xem sao?

Thế nhưng hắn không muốn nói nhiều với Tưởng Thi Văn, chỉ có thể ậm ờ gật đầu.

Tưởng Thi Văn hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng nhỏ hỏi Chu Độ lần nữa: “Vậy tớ hỏi cậu một vấn đề nữa, cậu có thích nhỏ không?”

Chu Độ cảm thấy Tưởng Thi Văn hỏi một câu thừa thãi, Tưởng Thi Văn cũng cảm thấy như vậy, vì vậy nói tiếp: “Chu Độ ơi, quá trình yêu đương bình thường là đầu tiên phải tỏ tình rồi mới đến đùa giỡn lưu manh, cậu mới nhào vô đã đùa giỡn lưu manh đương nhiên người ta sẽ bị dọa sợ mà chạy mất.”

Chu Độ cả giận nói: “Tôi đều làm theo những gì cậu nói mà!”

Tưởng Thi Văn nghĩ thầm trong lòng lẽ nào là đang trách mình sao, rồi lại ôm tâm trạng thôi lỡ giúp rồi thì giúp cho trót, nói với Chu Độ: “Vầy đi, cậu tỏ tình trước đi, thành công thì tớ sẽ nói với cậu bước tiếp theo phải làm như nào.”

“Tỏ tình?”

“Đúng rồi.”

Chu Độ trầm mặc, Tưởng Thi Văn cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, “Đừng nói với tớ cậu không làm.”

“Biết rồi.” Chu Độ nói xong câu đó liền đứng lên, “Tôi hiểu ý của cậu rồi.”

Nhận thức được những lời nhắc nhở của Tưởng Thi Văn, hắn lúc này mới biết, vấn đề trước giờ mình luôn bỏ qua ——- hắn từ trước đến giờ cũng chưa nói với Hạ Nghiêu tình cảm của hắn, cái việc hắn thích cậu, Hạ Nghiêu một chút cũng chẳng biết.

Thì ra hắn đem cái chuyện quan trọng như vậy quên mất tiêu.

Chu Độ muốn lập tức chạy đến bên cạnh Hạ Nghiêu nói với cậu tình cảm của hắn đối với cậu, nhưng mà lý trí lôi hắn về. Hắn nói cảm ơn với Tưởng Thi Văn, bọn họ đi vào trong bệnh viện.

Vết thương ở chân của Chu Độ đã tốt lên khá nhiều, bác sĩ khám cho hắn nói: “Hai ngày nữa thì có thể khỏi hẳn.”

Hai ngày cuối tuần đối với Chu Độ mà nói, trở nên vô cùng gian nan. Hắn muốn gặp Hạ Nghiêu, vô cùng muốn.

Thế nhưng điều mà hắn không biết, Hạ Nghiêu bên kia vẫn còn đang chìm đắm trong những hồi ức đau khổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương