Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
-
Chương 1
“Chúng ta… chia tay đi.” Hạ Nghiêu lúc nói ra những lời này, sắc mặt có chút tái nhợt, lại như thở phào nhẹ nhõm vì buông xuống được những gánh nặng. Cốc cà phê trong tay đang bốc hơi nóng, đầu ngón tay cầm ly cà phê đã bị hơi nóng làm cho đỏ lên.
Chu Độ ngồi đối diện mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, giọng nói không nghe ra là vui hay giận mà hỏi ngược lại: “Cậu có ý gì?”
Hạ Nghiêu cúi đầu không trả lời.
Chu Độ nhìn cậu chằm chằm thật lâu, giọng nói âm u hỏi: “Tôi đang hỏi cậu có ý gì?”
Hạ Nghiêu hít sâu một hơi, bình thản mở miệng nói: “Chu Độ, em không thích anh nữa, chúng ta chia tay thôi.”
“Không thích tôi?” Ánh mắt Chu Độ lạnh đi, hùng hổ dọa người nói: “Cậu lớp 12 ép tôi cùng một chỗ với cậu tại sao không nói không thích tôi, cậu đại học lôi kéo tôi cùng cậu lăn giường tại sao không nói không thích tôi? Cậu cùng tôi bên nhau 7 năm, hiện tại mới nói rằng cậu không thích tôi nữa?”
Lời này của Chu Độ như một thanh đao sắc bén, moi những thứ bỉ ổi hèn hạ mà Hạ Nghiêu giấu sâu dưới đáy lòng ra ngoài ánh sáng.
Năm đó đúng là cậu dùng thủ đoạn để ép Chu Độ ở bên cậu, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cậu biết mình làm sai rồi, một người nếu như không thích mình, thì dù có ép buộc người đó ở bên mình cũng vô dụng.
Cậu hiện tại nhận ra được sai lầm của mình, cho nên cậu muốn buông tay Chu Độ để anh rời đi.
Hạ Nghiêu im lặng nghe xong những lời này của Chu Độ, bàn tay cầm cốc cà pha hơi siết chặt lại, cúi đầu nhẹ giọng lặp lại một câu: “Em muốn cùng anh chia tay.”
“Chia thì chia!” Chu Độ đột nhiên từ ghế đứng lên, “Cậu nghĩ rằng tôi thích việc ở bên cậu sao?” Hắn cao giọng nói, ánh mắt của những người xung quanh thoáng cái đều tập chung hết về phía hai người.
“Nhìn gì mà nhìn!” Chu Độ hét to với những người vây xem, sau đó cầm cái áo khoát vắt trên lưng ghế đi ra ngoài.
Chu Độ vừa đi, cái lưng căng thẳng của Hạ Nghiêu liền cong xuống, đôi mắt bị hơi nóng của cà phê bốc lên làm cho có chút ướt át, cậu dùng sức nháy mắt một cái.
Nhưng làm cho cậu bất ngờ nhất chính là, Chu Độ còn chưa đi ra tới cửa, liền xoay người đứng lại bên cạnh cậu.
Hạ Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn Chu Độ xuất hiện lần nữa trước mắt mình.
Vẻ mặt Chu Độ có chút không kiên nhẫn nói với Hạ Nghiêu: “Còn ngồi ngốc ở đây làm gì, về nhà!”
Lông mi Hạ Nghiêu hơi run một chút: “Em… chút nữa sẽ tự về.”
“Tự về?” Chu Độ lại lần nữa cao giọng, “Bên ngoài tuyết lớn như vậy cậu làm sao trở về, với lại sau khi trở về chẳng phải vẫn cùng tôi ở một chỗ sao.”
Hạ Nghiêu lúc này mới chậm rãi từ ghết đứng lên, cúi đầu đi theo sau Chu Độ.
Hai người vừa đi tới cửa của tiệm cà phê, Chu Độ liền ngừng lại, anh nhìn tuyết bay tán loạn bên ngoài, nhíu mày một cái, kéo cái khăn quàng từ trên cổ xuống, xoay người quấn lên cổ Hạ Nghiêu. Không đợi Hạ Nghiêu mở miệng lần nữa, anh liền xoay người kéo cửa kính của tiệm cà phê, đi vào trong cơn gió tuyết đang thổi tới tấp.
Hệ thống sưởi trong xe vặn đủ ấm, mùi hương của chiếc khăn quàng vốn ở trên cổ Chu Độ trong không gian chật hẹp chậm rãi quấn quanh chóp mũi của Hạ Nghiêu, cậu cúi đầu, đem nửa khuôn mặt vùi vào trong chiếc khăn quàng đang được quấn trên cổ.
Hai người cả đường đều im lặng, khi xe đứng chờ đèn xanh ở một ngã tư, Chu Độ mới mở miệng hỏi: “Chia bao lâu?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi cậu muốn chia tay trong bao lâu, tôi biết, cậu không phải đang làm mình làm mẩy với tôi sao? Vì cái gì, chẳng lẽ là lễ Giáng Sinh mấy ngày trước không ở bên cậu? Tôi nói rồi hôm đó có việc, tối hôm đó thật sự phải tăng ca. Đến năm mới tôi được nghỉ, lúc đó sẽ cùng cậu đi ——”
“Chu Độ.” Hạ Nghiêu lên tiếng cắt ngang hắn, “Anh… yêu em sao?” Cậu quay đầu nhìn Chu Độ, nhẹ giọng hỏi một câu.
Lỗ tai Chu Độ liền đỏ lên, anh ho khan một cái hắng giọng nói:” Nói cái này làm gì.” Sau đó giống như phản ứng kịp, nhịn xuống khóe miệng nhanh chóng liếc qua Hạ Nghiêu ở bên, lại đem đầu hai người đặt đối diện, mặt nhìn thẳng phía trước mà nói: ” Thì ra ban đầu cậu là muốn nghe cái này sao, thật là, sao cậu lại giống mấy em gái vậy hả, đều là người lớn rồi, mà sao ngày nào cũng nói nào tình nào yêu —-”
“Anh yêu em sao?” Hạ Nghiêu lại lần nữa cắt ngang hắn.
“Lời, lời này nếu như cậu muốn nghe, vậy tôi yêu cậu được chưa.” Tay cầm lái của Chu Độ dùng lực nắm chặt.
Hạ Nghiêu mất mác quay đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Em biết rồi.”
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như muốn đem cả thành phố chôn vùi. Hạ Nghiêu cảm thấy có chút buồn bực, vì vậy vươn tay mở cửa sổ xe xuống một chút, gió lạnh theo khe hở trên cửa sổ xe lùa vào.
“Cậu không lạnh sao.” Chu Độ đưa tay vặn hệ thống sưởi hơi trong xe cao lên vài độ.
Hạ Nghiêu chuẩn bị được sống lại đóng cửa sổ xe lại, khóe mắt liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chu Độ té nhào vào phía dưới thân của mình.
“Rầm” một tiếng, Hạ Nghiêu ngay cả đau đớn cũng chưa kịp cảm nhận cả người đã mất đi ý thức.
—–
Xung quanh thật ồn, Hạ Nghiêu cảm giác mình thở không nổi, cậu hình như đang nằm trên một cái bàn, có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng mà một câu cũng nghe không rõ.
Đợi lúc cậu dùng toàn bộ sức lực mở mắt ra, lại phát hiện xung quanh chẳng có ai.
Phòng học trống rỗng chỉ có mỗi tiếng vi vu vi vu của quạt máy, Hạ Nghiêu đực mặt nhìn bảng đen trước mặt, nắng chiều xuyên qua cửa sổ phủ lên Hạ Nghiêu đang ngồi một mình ở trong phòng học một lớp vàng nhạt.
Đây là… phòng học?
Vì sao cậu lại xuất hiện ở phòng học, chẳng phải cậu đang ở cùng với Chu Độ, đang trên đường về nhà sao?
Hạ Nghiêu đưa tay ra nhìn bàn tay của mình, cái đồng hồ đeo ở cổ tay hấp dẫn sự chú ý của cậu. Cậu liền vội vàng giơ cánh tay lên trước mặt, mặt đồng hồ hiển thị thời gian ——
17 giờ 30 phút ngày 12 tháng 9 năm 2008
Cái ngày này làm cho Hạ Nghiêu cảm thấy có chút quen thuộc, cậu đột nhiên kịp phản ứng, năm này chính là lớp 12 năm đó, mà ngày hôm nay vừa vặn là sinh nhật 18 tuổi của cậu.
Sinh nhật…
Hạ Nghiêu không còn kịp suy nghĩ tại sao mình lại quay về thời trung học này, cậu vội vội vàng vàng kéo ghế ngồi ra, tìm một cuốn nhật ký.
Chỗ ngồi hoàn toàn không có cái cuốn nhật ký màu xám kia.
Vậy chắc là ở chỗ ngồi của Chu Độ rồi, cậu nhớ tại sinh nhật năm nay của mình, cầm cuốn nhật ký tỏ tình nhét vào trong chỗ ngồi của Chu Độ.
Hạ Nghiêu vội vàng đứng thẳng người lên, bước nhanh tới chỗ ngồi của Chu Độ, sau đó kéo hộc bàn của hắn ra.
Không có.
Hạ Nghiêu hạ thấp thắt lưng, coi trong coi ngoài coi tới coi lui cũng không tìm thấy cuốn nhật ký kia.
“Ê, mày đang làm gì đấy!”
Bỗng nhiên ở cửa có một người hét lên một tiếng.
Hạ Nghiêu hốt hoảng từ chỗ ngồi của Chu Độ ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy được Vương Hạo đang đứng ở cửa phòng học.
Vương Hạo nhanh chóng đi tới bên người Hạ Nghiêu, kéo cậu từ trong chỗ ngồi của Chu Độ sang một bên.
Cậu ta nhìn Hạ Nghiêu từ trên xuống dưới, mặt đen lại hỏi: “Mày đang làm gì đó, trộm đồ sao?”
“Tớ…” Hạ Nghiêu đang chuẩn bị giải thích, Chu Độ và Trương Dương cửa phòng học phía sau lưng Vương Hạo bước vào.
Vương Hạo vội vàng chỉ vào Hạ Nghiêu rồi nói với Chu Độ:” Cậu ta vừa mới lục lọi hộc bàn của cậu, cậu xem coi có mất thứ gì không.”
Ánh mắt của Chu Độ lập tức chuyển sang Hạ Nghiêu.
“Tớ không có.” Hạ Nghiêu vội vàng giải thích, “Tớ mất đồ, muốn tìm thôi.”
“Ê mày có ý gì, mày mất đồ sao lại lục lọi hộc bàn của Chu Độ, lẽ nào Chu Độ lại trộm đồ của mày.”
Trương Dương vội vàng kéo Vương Hạo lại, ý bảo cậu ta không nên nói nữa.
Chu Độ ý vị thâm trường* nhìn thoáng qua Hạ Nghiêu hỏi: “Cậu mất cái gì?”
* ý vị thâm trường: thích thú
“Một cuốn sổ.”
“Ha.” Vương Hạo phát ra một tiếng cười nhạo, “Ai sẽ lấy cuốn số của mày chứ.”
Chu Độ không đếm xỉa đến Vương Hạo, tiếp tục nhìn Hạ Nghiêu hỏi: “Sổ gì?”
“Một cuốn… tập chép bài, có bìa màu xám, khá cũ, trên bìa không có ký tên.”
Hạ Nghiêu có chút khẩn trương nắm lấy vạt áo, cậu nhớ năm đó Chu Độ không hề nhìn thấy cuốn nhật ký, sau khi tan học cậu liền đặt ở trong hộc bàn của Chu Độ, bị anh em thân thiết của hắn Vương Hạo phát hiện, lúc đó cậu bị Vương Hạo kéo tới WC đánh một trận, đối với chuyện này cũng không biết rõ lắm.
Về sau không biết vì sao mà Chu Độ phát hiện cậu bị Vương Hạo đánh, liền mời cậu đi uống nước, nói rằng hắn thay Vương Hạo xin lỗi cậu, mà cậu cũng đến tận lúc đó mới thật sự tiếp xúc với Chu Độ.
Cậu thầm mến Chu Độ hai năm, nhưng lại chẳng có dũng khí mở miệng nói chuyện với Chu Độ một câu nào, khi cậu lấy hết can đảm cả đời mà đặt cuốn nhật ký viết đầy những lời tỏ tình dành cho Chu Độ vào trong hộc bàn của hắn, nhân vật chính dường như chẳng hề phát hiện ra nó.
“Cậu, có nhìn thấy không?” Giọng nói Hạ Nghiêu có chút run rẩy.
“Không thấy.” Chu Độ nhàn nhạt phun ra hai chữ, rồi hỏi ngược lại: “Tại sao cậu lại nghĩ rằng cuốn sổ tay của cậu lại ở trong hộc bàn của tôi?”
Hạ Nghiêu há miệng, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chẳng nhẽ phải nói cho Chu Độ, cuốn sổ kia chính là cậu cố ý đặt trong hộc bàn của hắn?
Chu Độ nhìn cậu một cái, thấy cậu không trả lời cũng không tiếp tục truy hỏi, cầm lấy ba-lô nói với Vương Hạo:”Về nhà thôi.”
“Hả? Về nhà? Hôm nay không chơi nữa hả?”
“Không chơi nữa.”
Phòng học lại lần nữa trở về yên tĩnh.
Chu Độ sau khi về đến nhà, liền cầm cuốn sổ ghi chép từ trong ba-lô ra, hắn xem chăm chú cuốn nhật ký màu xám kia một hồi, sau đó cầm nó bỏ vào trong ngăn kéo bàn học.
Chu Độ ngồi đối diện mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, giọng nói không nghe ra là vui hay giận mà hỏi ngược lại: “Cậu có ý gì?”
Hạ Nghiêu cúi đầu không trả lời.
Chu Độ nhìn cậu chằm chằm thật lâu, giọng nói âm u hỏi: “Tôi đang hỏi cậu có ý gì?”
Hạ Nghiêu hít sâu một hơi, bình thản mở miệng nói: “Chu Độ, em không thích anh nữa, chúng ta chia tay thôi.”
“Không thích tôi?” Ánh mắt Chu Độ lạnh đi, hùng hổ dọa người nói: “Cậu lớp 12 ép tôi cùng một chỗ với cậu tại sao không nói không thích tôi, cậu đại học lôi kéo tôi cùng cậu lăn giường tại sao không nói không thích tôi? Cậu cùng tôi bên nhau 7 năm, hiện tại mới nói rằng cậu không thích tôi nữa?”
Lời này của Chu Độ như một thanh đao sắc bén, moi những thứ bỉ ổi hèn hạ mà Hạ Nghiêu giấu sâu dưới đáy lòng ra ngoài ánh sáng.
Năm đó đúng là cậu dùng thủ đoạn để ép Chu Độ ở bên cậu, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cậu biết mình làm sai rồi, một người nếu như không thích mình, thì dù có ép buộc người đó ở bên mình cũng vô dụng.
Cậu hiện tại nhận ra được sai lầm của mình, cho nên cậu muốn buông tay Chu Độ để anh rời đi.
Hạ Nghiêu im lặng nghe xong những lời này của Chu Độ, bàn tay cầm cốc cà pha hơi siết chặt lại, cúi đầu nhẹ giọng lặp lại một câu: “Em muốn cùng anh chia tay.”
“Chia thì chia!” Chu Độ đột nhiên từ ghế đứng lên, “Cậu nghĩ rằng tôi thích việc ở bên cậu sao?” Hắn cao giọng nói, ánh mắt của những người xung quanh thoáng cái đều tập chung hết về phía hai người.
“Nhìn gì mà nhìn!” Chu Độ hét to với những người vây xem, sau đó cầm cái áo khoát vắt trên lưng ghế đi ra ngoài.
Chu Độ vừa đi, cái lưng căng thẳng của Hạ Nghiêu liền cong xuống, đôi mắt bị hơi nóng của cà phê bốc lên làm cho có chút ướt át, cậu dùng sức nháy mắt một cái.
Nhưng làm cho cậu bất ngờ nhất chính là, Chu Độ còn chưa đi ra tới cửa, liền xoay người đứng lại bên cạnh cậu.
Hạ Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn Chu Độ xuất hiện lần nữa trước mắt mình.
Vẻ mặt Chu Độ có chút không kiên nhẫn nói với Hạ Nghiêu: “Còn ngồi ngốc ở đây làm gì, về nhà!”
Lông mi Hạ Nghiêu hơi run một chút: “Em… chút nữa sẽ tự về.”
“Tự về?” Chu Độ lại lần nữa cao giọng, “Bên ngoài tuyết lớn như vậy cậu làm sao trở về, với lại sau khi trở về chẳng phải vẫn cùng tôi ở một chỗ sao.”
Hạ Nghiêu lúc này mới chậm rãi từ ghết đứng lên, cúi đầu đi theo sau Chu Độ.
Hai người vừa đi tới cửa của tiệm cà phê, Chu Độ liền ngừng lại, anh nhìn tuyết bay tán loạn bên ngoài, nhíu mày một cái, kéo cái khăn quàng từ trên cổ xuống, xoay người quấn lên cổ Hạ Nghiêu. Không đợi Hạ Nghiêu mở miệng lần nữa, anh liền xoay người kéo cửa kính của tiệm cà phê, đi vào trong cơn gió tuyết đang thổi tới tấp.
Hệ thống sưởi trong xe vặn đủ ấm, mùi hương của chiếc khăn quàng vốn ở trên cổ Chu Độ trong không gian chật hẹp chậm rãi quấn quanh chóp mũi của Hạ Nghiêu, cậu cúi đầu, đem nửa khuôn mặt vùi vào trong chiếc khăn quàng đang được quấn trên cổ.
Hai người cả đường đều im lặng, khi xe đứng chờ đèn xanh ở một ngã tư, Chu Độ mới mở miệng hỏi: “Chia bao lâu?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi cậu muốn chia tay trong bao lâu, tôi biết, cậu không phải đang làm mình làm mẩy với tôi sao? Vì cái gì, chẳng lẽ là lễ Giáng Sinh mấy ngày trước không ở bên cậu? Tôi nói rồi hôm đó có việc, tối hôm đó thật sự phải tăng ca. Đến năm mới tôi được nghỉ, lúc đó sẽ cùng cậu đi ——”
“Chu Độ.” Hạ Nghiêu lên tiếng cắt ngang hắn, “Anh… yêu em sao?” Cậu quay đầu nhìn Chu Độ, nhẹ giọng hỏi một câu.
Lỗ tai Chu Độ liền đỏ lên, anh ho khan một cái hắng giọng nói:” Nói cái này làm gì.” Sau đó giống như phản ứng kịp, nhịn xuống khóe miệng nhanh chóng liếc qua Hạ Nghiêu ở bên, lại đem đầu hai người đặt đối diện, mặt nhìn thẳng phía trước mà nói: ” Thì ra ban đầu cậu là muốn nghe cái này sao, thật là, sao cậu lại giống mấy em gái vậy hả, đều là người lớn rồi, mà sao ngày nào cũng nói nào tình nào yêu —-”
“Anh yêu em sao?” Hạ Nghiêu lại lần nữa cắt ngang hắn.
“Lời, lời này nếu như cậu muốn nghe, vậy tôi yêu cậu được chưa.” Tay cầm lái của Chu Độ dùng lực nắm chặt.
Hạ Nghiêu mất mác quay đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Em biết rồi.”
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như muốn đem cả thành phố chôn vùi. Hạ Nghiêu cảm thấy có chút buồn bực, vì vậy vươn tay mở cửa sổ xe xuống một chút, gió lạnh theo khe hở trên cửa sổ xe lùa vào.
“Cậu không lạnh sao.” Chu Độ đưa tay vặn hệ thống sưởi hơi trong xe cao lên vài độ.
Hạ Nghiêu chuẩn bị được sống lại đóng cửa sổ xe lại, khóe mắt liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chu Độ té nhào vào phía dưới thân của mình.
“Rầm” một tiếng, Hạ Nghiêu ngay cả đau đớn cũng chưa kịp cảm nhận cả người đã mất đi ý thức.
—–
Xung quanh thật ồn, Hạ Nghiêu cảm giác mình thở không nổi, cậu hình như đang nằm trên một cái bàn, có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng mà một câu cũng nghe không rõ.
Đợi lúc cậu dùng toàn bộ sức lực mở mắt ra, lại phát hiện xung quanh chẳng có ai.
Phòng học trống rỗng chỉ có mỗi tiếng vi vu vi vu của quạt máy, Hạ Nghiêu đực mặt nhìn bảng đen trước mặt, nắng chiều xuyên qua cửa sổ phủ lên Hạ Nghiêu đang ngồi một mình ở trong phòng học một lớp vàng nhạt.
Đây là… phòng học?
Vì sao cậu lại xuất hiện ở phòng học, chẳng phải cậu đang ở cùng với Chu Độ, đang trên đường về nhà sao?
Hạ Nghiêu đưa tay ra nhìn bàn tay của mình, cái đồng hồ đeo ở cổ tay hấp dẫn sự chú ý của cậu. Cậu liền vội vàng giơ cánh tay lên trước mặt, mặt đồng hồ hiển thị thời gian ——
17 giờ 30 phút ngày 12 tháng 9 năm 2008
Cái ngày này làm cho Hạ Nghiêu cảm thấy có chút quen thuộc, cậu đột nhiên kịp phản ứng, năm này chính là lớp 12 năm đó, mà ngày hôm nay vừa vặn là sinh nhật 18 tuổi của cậu.
Sinh nhật…
Hạ Nghiêu không còn kịp suy nghĩ tại sao mình lại quay về thời trung học này, cậu vội vội vàng vàng kéo ghế ngồi ra, tìm một cuốn nhật ký.
Chỗ ngồi hoàn toàn không có cái cuốn nhật ký màu xám kia.
Vậy chắc là ở chỗ ngồi của Chu Độ rồi, cậu nhớ tại sinh nhật năm nay của mình, cầm cuốn nhật ký tỏ tình nhét vào trong chỗ ngồi của Chu Độ.
Hạ Nghiêu vội vàng đứng thẳng người lên, bước nhanh tới chỗ ngồi của Chu Độ, sau đó kéo hộc bàn của hắn ra.
Không có.
Hạ Nghiêu hạ thấp thắt lưng, coi trong coi ngoài coi tới coi lui cũng không tìm thấy cuốn nhật ký kia.
“Ê, mày đang làm gì đấy!”
Bỗng nhiên ở cửa có một người hét lên một tiếng.
Hạ Nghiêu hốt hoảng từ chỗ ngồi của Chu Độ ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy được Vương Hạo đang đứng ở cửa phòng học.
Vương Hạo nhanh chóng đi tới bên người Hạ Nghiêu, kéo cậu từ trong chỗ ngồi của Chu Độ sang một bên.
Cậu ta nhìn Hạ Nghiêu từ trên xuống dưới, mặt đen lại hỏi: “Mày đang làm gì đó, trộm đồ sao?”
“Tớ…” Hạ Nghiêu đang chuẩn bị giải thích, Chu Độ và Trương Dương cửa phòng học phía sau lưng Vương Hạo bước vào.
Vương Hạo vội vàng chỉ vào Hạ Nghiêu rồi nói với Chu Độ:” Cậu ta vừa mới lục lọi hộc bàn của cậu, cậu xem coi có mất thứ gì không.”
Ánh mắt của Chu Độ lập tức chuyển sang Hạ Nghiêu.
“Tớ không có.” Hạ Nghiêu vội vàng giải thích, “Tớ mất đồ, muốn tìm thôi.”
“Ê mày có ý gì, mày mất đồ sao lại lục lọi hộc bàn của Chu Độ, lẽ nào Chu Độ lại trộm đồ của mày.”
Trương Dương vội vàng kéo Vương Hạo lại, ý bảo cậu ta không nên nói nữa.
Chu Độ ý vị thâm trường* nhìn thoáng qua Hạ Nghiêu hỏi: “Cậu mất cái gì?”
* ý vị thâm trường: thích thú
“Một cuốn sổ.”
“Ha.” Vương Hạo phát ra một tiếng cười nhạo, “Ai sẽ lấy cuốn số của mày chứ.”
Chu Độ không đếm xỉa đến Vương Hạo, tiếp tục nhìn Hạ Nghiêu hỏi: “Sổ gì?”
“Một cuốn… tập chép bài, có bìa màu xám, khá cũ, trên bìa không có ký tên.”
Hạ Nghiêu có chút khẩn trương nắm lấy vạt áo, cậu nhớ năm đó Chu Độ không hề nhìn thấy cuốn nhật ký, sau khi tan học cậu liền đặt ở trong hộc bàn của Chu Độ, bị anh em thân thiết của hắn Vương Hạo phát hiện, lúc đó cậu bị Vương Hạo kéo tới WC đánh một trận, đối với chuyện này cũng không biết rõ lắm.
Về sau không biết vì sao mà Chu Độ phát hiện cậu bị Vương Hạo đánh, liền mời cậu đi uống nước, nói rằng hắn thay Vương Hạo xin lỗi cậu, mà cậu cũng đến tận lúc đó mới thật sự tiếp xúc với Chu Độ.
Cậu thầm mến Chu Độ hai năm, nhưng lại chẳng có dũng khí mở miệng nói chuyện với Chu Độ một câu nào, khi cậu lấy hết can đảm cả đời mà đặt cuốn nhật ký viết đầy những lời tỏ tình dành cho Chu Độ vào trong hộc bàn của hắn, nhân vật chính dường như chẳng hề phát hiện ra nó.
“Cậu, có nhìn thấy không?” Giọng nói Hạ Nghiêu có chút run rẩy.
“Không thấy.” Chu Độ nhàn nhạt phun ra hai chữ, rồi hỏi ngược lại: “Tại sao cậu lại nghĩ rằng cuốn sổ tay của cậu lại ở trong hộc bàn của tôi?”
Hạ Nghiêu há miệng, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chẳng nhẽ phải nói cho Chu Độ, cuốn sổ kia chính là cậu cố ý đặt trong hộc bàn của hắn?
Chu Độ nhìn cậu một cái, thấy cậu không trả lời cũng không tiếp tục truy hỏi, cầm lấy ba-lô nói với Vương Hạo:”Về nhà thôi.”
“Hả? Về nhà? Hôm nay không chơi nữa hả?”
“Không chơi nữa.”
Phòng học lại lần nữa trở về yên tĩnh.
Chu Độ sau khi về đến nhà, liền cầm cuốn sổ ghi chép từ trong ba-lô ra, hắn xem chăm chú cuốn nhật ký màu xám kia một hồi, sau đó cầm nó bỏ vào trong ngăn kéo bàn học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook