Vợ Lên Bảng Cho Thầy
-
Chương 18: Giả yêu
********
sau khi tan học ,
oanh mai đi lang thang trên đường , cô thực sự chán gét mỗi khi về nhà phải gặp mặt người phụ nữ kia , dù rằng cô ta có cố gắng tạo ra vẻ hiền dịu thì cũng chỉ che mắt được hoàng nam , chứ cô thì không ,….. nhìn vào mắt cô ta cô luôn nhìn thấy sự nham hiểm cùng giả tạo.
nếu nói điểm duy nhất khiến cô không chán gét cô ta hiện tại là sáng nào cô ta cũng thức dạy nấu bữa sáng chot ất cả mọi người .vậy nên cô không cần phải dậy sớm nữa và có thêm 15′ ngủ nướng .
sau khi đi lang thang một hồi cô chợt nhớ ra đã lâu mình chưa tới thăm bà , vậy nên tung tăng xách đồ chạy tới nhà đăng khôi thăm bà mặc dù cô có hơi e ngại sự có mặt của đăng khôi .
cô đã gọi điện báo trước cho bà nên theo thói quen nghĩ là bà sẽ ra mở cửa cho mình nên khi cánh cửa vừa mở ra dù chưa biêt snguwowif trước mawtts mình là ai nhưng theo quán tính cô lao vào ôm chầm người phía sau cánh cửa mà lớn tiếng
.-bà,,……
– con nhớ bà lắm đó , bà có nhớ con không nè , …..
– *im LẶng *
sau khi nói một chặng dài mà không thấy lời đáp trả cô chợt nhận ra có điểm không đúng , tại sao bà là cao hơn cô nhỉ , còn rắn chắc nữa .
– a…..
Lúc này oanh mai vội vã bỏ người trong lòng ra , lúc này thì cô đã nhìn rõ …. đó là đăng khôi…….
Sau khi nhận nhầm người , ôm người ta vào lòng mà gọi bà thì tình cảnh oanh mai lúc này là thực sự xấu hổ ….
Trong khi dó , đăng khôi chính là có chút ngây ngốc duy trì biểu hiện trì độn chưa từng có….
Cuối cùng thì oanh mai lên tiếng xua đi sự xấu hổ của bản thân.
– ách , xin lỗi anh nhé , … em nhầm…
Rồi cô rón rén bước qua để laj anh si ngốc đứng nhìn.
– em đi đâu vậy.
Sau cùng đăng khôi cũng bừng tỉnh phát hiện ra cô đang hướng nhà tắm của anh mà đi tới.
– a , em đi tìm bà …
Nghe anh gọi ,oanh mai bối rối trả lời, cho dù chính cô cũng không biết mình đang đi đâu.
-Bà ở phòng đọc sách mà em , còn….
Hướng đó là phòng tắm của anh ….
Sau khi nghe đăng khôi nói cô luống cuống chạy vòng lại phía sau. …
– haha…. em nhầm ….
….
Thực mất mặt nha, đó là những gì cô nghĩ lúc này .
Sau khi định hình chính xác hướng đi của mình , cô chạy thẳng vào phongc đọc sách và lần này chắc chắn là cô không nhầm lẫn nữa ….
Nhưng thời điểm cô bước vào cũng là lúc cô nhìn thấy bà đang ôm cánh tay đau đớn .
– bà ,bà làm sao vậy…
Oanh mai vội lao đến đỡ bà .
– bà không…..sao…
Dù bà nói vậy nhưng nhìn bà ,cô biết bà đang rất đau . Bởi thế mà cô nhanh chóng gọi đăng khôi tới và đưa bà vào bệnh viện.
*******
50′ sau .
Sau khi bà đã được tiêm thuốc giảm đau và đi vào giấc ngủ thì Đăng Khôi và Oanh mai gặp riêng bác sĩ để hỏi về tình hình.
– bác sĩ bà tôi hiện tại sao rồi .
Đăng khôi lo lắng hỏi vị bác sĩ đã đứng tuổi.
– điều này ….
Ông ngập ngừng.
– thực ra thì… do trước đó cánh tay bà cụ bị va đập mạnh , lại thêm bệnh lí về thần kinh , dây chằng bị nén ép xuống gây cảm giác đau nhức , hơn nữa hiện tại trong quá trình khám sơ bộ phát hiện bà cụ có triệu chứng suy tim , lại thêm bệnh cao huyết áp của người già …
Nên gia đình cần đặc biệt chú ý , không nên để bệnh nhân bị chấn động tâm lí , đặc biệt nên theo dõi sát sao , nếu thấy có triệu chứng lạ nên trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Từng câu nói của bác sĩ khiến oanh mai cảm thấy tội lỗi ….. * va chạm mạnh ….* . Đó là tại cô sao……. vì cô mà bây giờ bà mới phải đau đớn như vậy …..
Oanh mai vốn không phải người yếu đuối nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ thế tuôn rơi…
Đăng Khôi không ngờ rằng ,thế nhưng cô lại khóc vì bà của anh ….
Anh thực sự rất cảm động vì cô bé ngốc nghếch này .
Một lần nữa bờ vai anh lại là bến đỗ cho cô.
Trong phút chốc khi đôi mắt đang nhòe đi vì nước mắt, oanh mai bỗng thấy một bóng dáng lướt qua …. mùi hương này là của hoàng nam…..
Nhưng khi cô quay lại , cánh cửa thang máy đã khép lại ….
Có lẽ là ảo giác.
********
Cả buổi chiều hôm ấy cô xin nghỉ để ở lại chăm sóc cho bà .
*****
Sau khi thức dậy bà có vẻ khỏe lên , bà kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về hồi nhỏ của đăng khôi khiến cô không nhịn được cười ….
Không khi trong phòng đang vui vẻ .
Và Đăng khôi xuất hiện.
Ngay lập tức cả 2 người phụ nữ cùng quay sang nhìn anh cười vui vẻ.
Đăng khôi thấy cảnh này liền biết bà nội của mình lại lôi chiến tích huy hoàng năm xưa của anh mà kể cho cô nghe . Thấy cô cười thực vui vẻ anh cũng ngượng ngùng nở nụ cười, đã lâu lắm rồi tai anh mới ửng đỏ xấu hổ như chàng trai mới lớn năm nào .****
Không ai biết câu chuyện bằng cách nào mà chuyển chủ đề ,lại càng không biết bằng cách nào mà câu chuyện cuối cùng lại hướng về 2 người trẻ .
– Khôi , nói thật đi , cháu thích nhỏ mai phải không …
Giọng bà châu như đùa như thực hấp háy nhìn cậu cháu trai.
-………..
Khi bà hỏi tới câu này đăng khôi bỗng đứng người ,còn oanh mai cũng không tự chủ khóe môi có chút giật giật vì chính cô cũng không muốn nghe đáp án.
***★**
Một câu hỏi làm không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Bà châu dường như cũng không phải nói đùa nữa , mặt bà nghiêm lại rồi ní tiếp.
– thôi , anh không trả lời bà cũng biết anh nghĩ gì , …. hiện tại bà cũng già rồi , chẳng sống đc bao lâu , cũng muốn nhìn con cháu thành gia lập thất như người ta.
Mà anh cũng không phải trẻ trung gì nữa .
Hai đứa nếu chưa có ai thì đến vs nhau đi cho bà mừng,….. nếu không…….hụ hụ….
Nói đến đây bà bỗng dưng ho dữ dội .
Câu nói giải thích oanh mai chưa kịp nói ra liền nuốt vào trong.
– bà , ….bà không sao chứ…..
– không….. bà không…..
Nhìn bà như vậy đăng khôi liền ra dấu cho cô không nên nói gì.
Cô hiểu ý anh nên giữ im lặng.
sau khi tan học ,
oanh mai đi lang thang trên đường , cô thực sự chán gét mỗi khi về nhà phải gặp mặt người phụ nữ kia , dù rằng cô ta có cố gắng tạo ra vẻ hiền dịu thì cũng chỉ che mắt được hoàng nam , chứ cô thì không ,….. nhìn vào mắt cô ta cô luôn nhìn thấy sự nham hiểm cùng giả tạo.
nếu nói điểm duy nhất khiến cô không chán gét cô ta hiện tại là sáng nào cô ta cũng thức dạy nấu bữa sáng chot ất cả mọi người .vậy nên cô không cần phải dậy sớm nữa và có thêm 15′ ngủ nướng .
sau khi đi lang thang một hồi cô chợt nhớ ra đã lâu mình chưa tới thăm bà , vậy nên tung tăng xách đồ chạy tới nhà đăng khôi thăm bà mặc dù cô có hơi e ngại sự có mặt của đăng khôi .
cô đã gọi điện báo trước cho bà nên theo thói quen nghĩ là bà sẽ ra mở cửa cho mình nên khi cánh cửa vừa mở ra dù chưa biêt snguwowif trước mawtts mình là ai nhưng theo quán tính cô lao vào ôm chầm người phía sau cánh cửa mà lớn tiếng
.-bà,,……
– con nhớ bà lắm đó , bà có nhớ con không nè , …..
– *im LẶng *
sau khi nói một chặng dài mà không thấy lời đáp trả cô chợt nhận ra có điểm không đúng , tại sao bà là cao hơn cô nhỉ , còn rắn chắc nữa .
– a…..
Lúc này oanh mai vội vã bỏ người trong lòng ra , lúc này thì cô đã nhìn rõ …. đó là đăng khôi…….
Sau khi nhận nhầm người , ôm người ta vào lòng mà gọi bà thì tình cảnh oanh mai lúc này là thực sự xấu hổ ….
Trong khi dó , đăng khôi chính là có chút ngây ngốc duy trì biểu hiện trì độn chưa từng có….
Cuối cùng thì oanh mai lên tiếng xua đi sự xấu hổ của bản thân.
– ách , xin lỗi anh nhé , … em nhầm…
Rồi cô rón rén bước qua để laj anh si ngốc đứng nhìn.
– em đi đâu vậy.
Sau cùng đăng khôi cũng bừng tỉnh phát hiện ra cô đang hướng nhà tắm của anh mà đi tới.
– a , em đi tìm bà …
Nghe anh gọi ,oanh mai bối rối trả lời, cho dù chính cô cũng không biết mình đang đi đâu.
-Bà ở phòng đọc sách mà em , còn….
Hướng đó là phòng tắm của anh ….
Sau khi nghe đăng khôi nói cô luống cuống chạy vòng lại phía sau. …
– haha…. em nhầm ….
….
Thực mất mặt nha, đó là những gì cô nghĩ lúc này .
Sau khi định hình chính xác hướng đi của mình , cô chạy thẳng vào phongc đọc sách và lần này chắc chắn là cô không nhầm lẫn nữa ….
Nhưng thời điểm cô bước vào cũng là lúc cô nhìn thấy bà đang ôm cánh tay đau đớn .
– bà ,bà làm sao vậy…
Oanh mai vội lao đến đỡ bà .
– bà không…..sao…
Dù bà nói vậy nhưng nhìn bà ,cô biết bà đang rất đau . Bởi thế mà cô nhanh chóng gọi đăng khôi tới và đưa bà vào bệnh viện.
*******
50′ sau .
Sau khi bà đã được tiêm thuốc giảm đau và đi vào giấc ngủ thì Đăng Khôi và Oanh mai gặp riêng bác sĩ để hỏi về tình hình.
– bác sĩ bà tôi hiện tại sao rồi .
Đăng khôi lo lắng hỏi vị bác sĩ đã đứng tuổi.
– điều này ….
Ông ngập ngừng.
– thực ra thì… do trước đó cánh tay bà cụ bị va đập mạnh , lại thêm bệnh lí về thần kinh , dây chằng bị nén ép xuống gây cảm giác đau nhức , hơn nữa hiện tại trong quá trình khám sơ bộ phát hiện bà cụ có triệu chứng suy tim , lại thêm bệnh cao huyết áp của người già …
Nên gia đình cần đặc biệt chú ý , không nên để bệnh nhân bị chấn động tâm lí , đặc biệt nên theo dõi sát sao , nếu thấy có triệu chứng lạ nên trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Từng câu nói của bác sĩ khiến oanh mai cảm thấy tội lỗi ….. * va chạm mạnh ….* . Đó là tại cô sao……. vì cô mà bây giờ bà mới phải đau đớn như vậy …..
Oanh mai vốn không phải người yếu đuối nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ thế tuôn rơi…
Đăng Khôi không ngờ rằng ,thế nhưng cô lại khóc vì bà của anh ….
Anh thực sự rất cảm động vì cô bé ngốc nghếch này .
Một lần nữa bờ vai anh lại là bến đỗ cho cô.
Trong phút chốc khi đôi mắt đang nhòe đi vì nước mắt, oanh mai bỗng thấy một bóng dáng lướt qua …. mùi hương này là của hoàng nam…..
Nhưng khi cô quay lại , cánh cửa thang máy đã khép lại ….
Có lẽ là ảo giác.
********
Cả buổi chiều hôm ấy cô xin nghỉ để ở lại chăm sóc cho bà .
*****
Sau khi thức dậy bà có vẻ khỏe lên , bà kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về hồi nhỏ của đăng khôi khiến cô không nhịn được cười ….
Không khi trong phòng đang vui vẻ .
Và Đăng khôi xuất hiện.
Ngay lập tức cả 2 người phụ nữ cùng quay sang nhìn anh cười vui vẻ.
Đăng khôi thấy cảnh này liền biết bà nội của mình lại lôi chiến tích huy hoàng năm xưa của anh mà kể cho cô nghe . Thấy cô cười thực vui vẻ anh cũng ngượng ngùng nở nụ cười, đã lâu lắm rồi tai anh mới ửng đỏ xấu hổ như chàng trai mới lớn năm nào .****
Không ai biết câu chuyện bằng cách nào mà chuyển chủ đề ,lại càng không biết bằng cách nào mà câu chuyện cuối cùng lại hướng về 2 người trẻ .
– Khôi , nói thật đi , cháu thích nhỏ mai phải không …
Giọng bà châu như đùa như thực hấp háy nhìn cậu cháu trai.
-………..
Khi bà hỏi tới câu này đăng khôi bỗng đứng người ,còn oanh mai cũng không tự chủ khóe môi có chút giật giật vì chính cô cũng không muốn nghe đáp án.
***★**
Một câu hỏi làm không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Bà châu dường như cũng không phải nói đùa nữa , mặt bà nghiêm lại rồi ní tiếp.
– thôi , anh không trả lời bà cũng biết anh nghĩ gì , …. hiện tại bà cũng già rồi , chẳng sống đc bao lâu , cũng muốn nhìn con cháu thành gia lập thất như người ta.
Mà anh cũng không phải trẻ trung gì nữa .
Hai đứa nếu chưa có ai thì đến vs nhau đi cho bà mừng,….. nếu không…….hụ hụ….
Nói đến đây bà bỗng dưng ho dữ dội .
Câu nói giải thích oanh mai chưa kịp nói ra liền nuốt vào trong.
– bà , ….bà không sao chứ…..
– không….. bà không…..
Nhìn bà như vậy đăng khôi liền ra dấu cho cô không nên nói gì.
Cô hiểu ý anh nên giữ im lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook