Võ Lâm Tam Tuyệt
-
Chương 43: Không ngờ là chị cả
Người của ba môn phái đi khỏi, Âu Dương Siêu mới cung kính chào Kính Nghiêu và cảm ơn y đã ra tay giúp đỡ như vậy.
Kinh Nghiêu vừa đáp lễ vừa mỉm cười nói :
- Hiền điệt không nên khách khứa như thế, mau ra xem vết thương của đại ca biểu muội đi.
Âu Dương Siêu gật đầu quay người đi tới chỗ Quyên Quyên với hai nữ tỳ đang đứng.
Lúc ấy Đoàn Bân với Tôn San đã được Quyên Quyên và hai nữ tỳ cho uống linh đơn và đang xoa bóp cho. Cả hai người đang ngồi xếp bằng vận khí hành công để cho sức thuốc đi nhanh chóng. Chàng đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi bỗng kêu ủa một tiếng. Rồi chàng kinh hoảng nhìn thẳng vào Đoàn Bân, cứ đứng ngẩn người ra như một tượng gỗ vậy.
Thì ra chàng thấy đại ca đã biến thành một thiếu nữ tóc dài xõa xuống tận vai.
Quyên Quyên thấy chúng kinh ngạc như vậy, cưới khúc khích hỏi :
- Có phải tam đệ ngạc nhiên vì bỗng thấy đại ca biến thành đại tỷ phải không?
Âu Dương Siêu mỉm cười đáp :
- Tiểu đệ thật không ngờ.
Quyên Quyên đáp :
- Thoạt tiên tôi cũng ngạc nhiên như hiền đệ vậy.
- Vết thương của đại huynh có nặng không?
- Không nặng lắm, nhưng phải cái máu chảy ra rất nhiều.
Âu Dương Siêu nghe Quyên Quyên nói xong lại đưa mắt nhìn Tôn San và hỏi hai nữ tỳ rằng :
- Hai vị tỷ tỷ, chẳng hay vết thương của Công chúa có nặng không?
Bạch Ngọc đáp :
- Vết thương của Công chúa khá nặng nhưng tỳ nữ đã cho Công chúa uống hai viên linh đơn của bổn môn rồi, có lẽ chỉ nghỉ ngơi chừng hai ngày là lành mạnh ngay.
Âu Dương Siêu khẽ gật đầu, rồi đi tới cạnh Tôn San ngồi xuống để điều khí vận thức và giơ một bàn tay để vào mạch môn của người biểu muội. Tôn San bỗng cảm thấy trong người có một luồng hơi nóng chạy quanh. Nội công của nàng vốn đã thâm hậu lại uống được hai viên thuốc Hải Châu nên nghỉ ngơi lại một chốc đã khỏi rất nhiều, bây giờ lại được Âu Dương Siêu truyền nội lực sang cứu chữa giúp nên nàng chóng khỏi thêm vì vậy nàng nghĩ thầm:
“Biểu ca tử tế với ta quá”.
Vừa nghĩ nàng vừa mở mắt nhìn Âu Dương Siêu tủm tỉm cười và khẽ nói :
- Cám ơn biểu ca, nhờ biểu ca giúp sức, tiểu muội đã vô sự rồi.
Âu Dương Siêu vội khuyên rằng :
- Biểu muội không nên nói nhiều, mau nhắm mắt lại vận công thêm chút nữa mới lại sức được.
Nói xong, chàng lại để thêm một tay vào yết huyệt sau lưng của Tôn San để giúp cho nàng ta hồi lại sức khỏe. Tuy vậy, chàng cũng tiêu hao khá nhiều chân lực.
Tôn San thấy mình đã khỏe mạnh như thường rồi và còn thấy trong người dễ chịu hết sức, nàng chắc công lực của mình đã tinh tiến hơn trước, nàng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ với người biểu ca này vô cùng. Nàng vội đứng dậy dùng tay áo lau chùi mồ hôi trên trán thở dài một tiếng, lúc ấy Âu Dương Siêu cũng đứng nhìn nàng và hỏi :
- Biểu muội đã thấy lành mạnh hoàn toàn chưa?
Tôn San vừa cười vừa đáp :
- Cám ơn biểu ca, hiện giờ tiểu muội không những lành mạnh mà chân khí còn sung túc nhiều, nội lực khác hơn trước là khác.
Nói xong, nàng móc túi lấy một cái lọ thuốc nho nhỏ ra, đổ ra hai viên thuốc nhỏ màu hồng trong tay, rồi chìa ra trước mắt Âu Dương Siêu và nói :
- Biểu ca chữa cho tiểu muội, tiêu hao rất nhiều, đây là Hải Châu hoàn linh đơn của bổn môn, biểu ca mau uống để lấy lại sức đi
Nói xong, nàng đưa mắt liếc nhìn Siêu một cách đầy tình tứ.
Âu Dương Siêu Siêu không giơ tay ra đỡ lấy linh đơn, trái lại chỉ nhìn Tôn San hỏi :
- Thuốc này rất quý báu phải không?
Tôn San đáp.
- Công hiệu của nó có thể chữa bách bệnh, sống lâu, tăng thêm chân nguyên của nội công, tuy không quý lắm, nhưng cũng là một thứ linh đơn hiếm có.
- Thế à? Cám ơn biểu muội, biểu muội nên bỏ vào túi cất đi để khỏi phí hai viên thuốc quý báu như vậy.
Tôn San đứng có vẻ không vui đáp :
- Sao biểu ta lại khách khứa với tiểu muội như thế?
Âu Dương Siêu lắc đầu nói tiếp :
- Chúng ta là anh em họ với nhau, có khi nào ngu huynh khách khứa với biểu muội đâu.
- Thế tại sao biểu ca không chịu uống hai viên thuốc Hải Châu hoàn này.
- Tuy chân nguyên của ngu huynh có hơi suy suyển thật, nhưng vẫn không thấy mệt mỏi chút nào, cho nên...
- Nhưng em cứ muốn biểu ca uống hai viên thuốc này.
- Sao biểu muội cứ nhất định bắt ngu huynh phải uống thuốc này như thế?
- Em không biết...
Âu Dương Siêu thấy thái độ của nàng nọ như vậy, liền nghĩ thầm:
“Chi bằng ta cất đi, để lúc khác đem ra cứu người có hơn là trả lại nàng ta không...”
Nghĩ đoạn, chàng liền mỉm cưới trả lời Tôn San rằng :
- Bây giờ ngu huynh không uống vội, để cất vào túi để lúc khác uống có được không.
Nói xong chàng đưa tay đỡ lấy hai viên thuốc bỏ vào trong túi. Bỗng Tôn San lắc đầu nói :
- Không được!
- Tại sao?
- Tôi muốn biểu ca uống ngay bây giờ cơ!
Âu Dương Siêu cau mày lại trả lời :
- Sao biểu muối cứ nhất định bắt tôi uống ngay bây giờ thế?
Tôn San vẻ mặt u oán, nhưng giọng rất nhu mì trả lời rằng :
- Biểu ca chữa thương cho tiểu muội, tiêu hao chân nguyên nếu không uống hai viên thuốc này để lấy lại sức khỏe, thì tiểu muội yên tâm sao đặng.
Bất đắc dĩ Âu Dương Siêu phải gật đầu đáp :
- Thôi được, ngu huynh uống ngay bây giờ vậy.
Nói xong chàng bỏ hai viên thuốc đó vào mồm. Tôn San thấy vậy mới cười khì và nói tiếp :
- Như vậy, tiểu muội mới yên lòng chứ.
Lúc ấy Đoàn Bân đã đều thức xong, nội công của nàng vốn đã rất thâm hậu mà nàng chỉ bị ngoại thương, vả lại Hải Châu hoàn là một linh dược cứu thương rất thần diệu, cho nên nàng chỉ điều hơi vận thức một lát đã lành mạnh liền.
Nàng vội đứng dậy chắp tay chào Tôn San và nói :
- Cám ơn San muội đã tặng cho tôi linh dược.
- Ủa chị là...
Tôn San vừa nói vừa trố mắt lên nhìn, ngạc nhiên hết sức.
Quyên Quyên cười khúc khích đỡ lời :
- Có phải San muội ngạc nhiên vì tại sao đại ca biến thành đại tỷ phải không?
Tôn San mừng rỡ vô cùng ngắm nhìn mặt xinh đẹp của Đoàn Bân một hồi rồi nói :
- Thế ra chị là đại ca giả hiệu đây.
Đoàn Bân hổ thẹn hai má đỏ bừng rồi gật đầu mỉm cười đáp :
- Ca ca giả hiệu biến thành chị thật, như vậy không được sao?
Tôn San mừng rỡ đáp :
- Sao lại không được?
Âu Dương Siêu đứng cạnh lên tiếng gọi :
- Đại ca...
Chàng bỗng cảm thấy dùng câu đại ca để gọi Đoàn Bân không thích hợp nữa, nên mới gọi được một tiếng đã vội ngắt lời ngay, rồi chàng đổi giọng gọi :
- Đại tỷ, tỷ...
Tuy vậy chàng vẫn cảm thấy ngượng nghịu và khó gọi vô cùng. Đoàn Bân liếc mắt nhìn chàng một cách rất tình tứ, rồi hỏi lại :
- Việc gì thế hở tam đệ?
- Chẳng hay vết thương của... đại tỷ đã lành mạnh chưa?
Đoàn Bân thấy chàng quan tâm đến mình cười một cách tình tứ gật đầu đáp :
- Tôi đã hoàn toàn lành mạnh rồi.
Quyên Quyên bỗng nhìn Đoàn Bân hỏi :
- Đại tỷ giả làm đại ca như vậy chắc cái tên Đoàn Bân cũng là giả nốt phải không?
Đoàn Bân mỉm cười đáp :
- Tên thật của tôi là Đoàn Băng Dung, băng là băng tuyết và chữ dung là phù dung đấy.
Âu Dương Siêu bỗng nghĩ ra một việc, nhìn vào bộ mặt xinh đẹp của Băng Dung rồi hỏi tiếp :
- Đại tỷ nốt ruồi đỏ bên tai trái của chị có phải có từ lúc mới lọt lòng không?
Băng Dung gật đầu ngạc nhiên hỏi lại Âu Dương Siêu rằng :
- Sao bỗng dưng tam đệ hỏi như vậy?
Tiểu đệ ngẫu nhiên nghĩ đến một việc, nên mới hỏi như thế.
- Việc gì thế?
- Tiểu đệ nghĩ có lẽ đại tỷ là sư tỷ của tiểu đệ.
- Là sư tỷ của hiền đệ?...
Băng Dung cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Âu Dương Siêu lại gật đầu nói tiếp :
- Vì đệ thấy tuổi của đại tỷ ngang với tuổi của sư tỷ của tiểu đệ tai trái có một nốt ruồi và đại tỷ lại họ Đoàn, cho nên tiểu đệ mới dám chứng minh như thế!
- Ừ!...
- Không biết đệ đoán như vậy đúng không nhưng đệ đoán chắc việc này Hàn Băng tiền bối thể nào cũng biết rõ.
Quyên Quyên xen lời nói :
- Phải, Hàn Băng tiền bối thể nào cũng biết rõ, chỉ cần về hỏi bà ta sẽ biết liền, có phải không đại tỷ?
Bích Giao công chúa cũng xen lời nói :
- Tiểu muội cũng không đi Hàng Châu nữa, chúng ta cùng đi kiếm Hàn Băng tiền bối hỏi thử xem, chẳng hay đại tỷ có bằng lòng như thế không?
Nói xong, nàng nhìn thẳng vào mặt Băng Dung để đợi chờ sự trả lời Bạch Y Truy Hồn đáp :
- Cũng được, nhưng...
Không đợi chờ Băng Dung nói xong. Quyên Quyên đã đỡ lời :
- Nếu vậy chúng ta lên đường ngay.
Âu Dương Siêu vái chào Bang chủ của Cái bang và lớn tiếng nói :
- Đến rằm tháng ba, mời tiền bối giá lâm Thiên Đô phong trên núi Hoàng Sơn để làm trọng tài giúp tiểu bối. Bữa đó tiểu bối sẽ dứt khoát vụ ân oán với bảy đại môn phái.
Kính Nghiên gật đầu mỉm cười đáp :
- Được, chúng ta tái kiến ở trên đỉnh núi Hoàng Sơn.
Nói xong, y giơ tay lên phất một cái, ra hiệu cho Hắc Bạch song đồng với Bát kiệt đi luôn.
Kinh Nghiêu vừa đáp lễ vừa mỉm cười nói :
- Hiền điệt không nên khách khứa như thế, mau ra xem vết thương của đại ca biểu muội đi.
Âu Dương Siêu gật đầu quay người đi tới chỗ Quyên Quyên với hai nữ tỳ đang đứng.
Lúc ấy Đoàn Bân với Tôn San đã được Quyên Quyên và hai nữ tỳ cho uống linh đơn và đang xoa bóp cho. Cả hai người đang ngồi xếp bằng vận khí hành công để cho sức thuốc đi nhanh chóng. Chàng đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi bỗng kêu ủa một tiếng. Rồi chàng kinh hoảng nhìn thẳng vào Đoàn Bân, cứ đứng ngẩn người ra như một tượng gỗ vậy.
Thì ra chàng thấy đại ca đã biến thành một thiếu nữ tóc dài xõa xuống tận vai.
Quyên Quyên thấy chúng kinh ngạc như vậy, cưới khúc khích hỏi :
- Có phải tam đệ ngạc nhiên vì bỗng thấy đại ca biến thành đại tỷ phải không?
Âu Dương Siêu mỉm cười đáp :
- Tiểu đệ thật không ngờ.
Quyên Quyên đáp :
- Thoạt tiên tôi cũng ngạc nhiên như hiền đệ vậy.
- Vết thương của đại huynh có nặng không?
- Không nặng lắm, nhưng phải cái máu chảy ra rất nhiều.
Âu Dương Siêu nghe Quyên Quyên nói xong lại đưa mắt nhìn Tôn San và hỏi hai nữ tỳ rằng :
- Hai vị tỷ tỷ, chẳng hay vết thương của Công chúa có nặng không?
Bạch Ngọc đáp :
- Vết thương của Công chúa khá nặng nhưng tỳ nữ đã cho Công chúa uống hai viên linh đơn của bổn môn rồi, có lẽ chỉ nghỉ ngơi chừng hai ngày là lành mạnh ngay.
Âu Dương Siêu khẽ gật đầu, rồi đi tới cạnh Tôn San ngồi xuống để điều khí vận thức và giơ một bàn tay để vào mạch môn của người biểu muội. Tôn San bỗng cảm thấy trong người có một luồng hơi nóng chạy quanh. Nội công của nàng vốn đã thâm hậu lại uống được hai viên thuốc Hải Châu nên nghỉ ngơi lại một chốc đã khỏi rất nhiều, bây giờ lại được Âu Dương Siêu truyền nội lực sang cứu chữa giúp nên nàng chóng khỏi thêm vì vậy nàng nghĩ thầm:
“Biểu ca tử tế với ta quá”.
Vừa nghĩ nàng vừa mở mắt nhìn Âu Dương Siêu tủm tỉm cười và khẽ nói :
- Cám ơn biểu ca, nhờ biểu ca giúp sức, tiểu muội đã vô sự rồi.
Âu Dương Siêu vội khuyên rằng :
- Biểu muội không nên nói nhiều, mau nhắm mắt lại vận công thêm chút nữa mới lại sức được.
Nói xong, chàng lại để thêm một tay vào yết huyệt sau lưng của Tôn San để giúp cho nàng ta hồi lại sức khỏe. Tuy vậy, chàng cũng tiêu hao khá nhiều chân lực.
Tôn San thấy mình đã khỏe mạnh như thường rồi và còn thấy trong người dễ chịu hết sức, nàng chắc công lực của mình đã tinh tiến hơn trước, nàng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ với người biểu ca này vô cùng. Nàng vội đứng dậy dùng tay áo lau chùi mồ hôi trên trán thở dài một tiếng, lúc ấy Âu Dương Siêu cũng đứng nhìn nàng và hỏi :
- Biểu muội đã thấy lành mạnh hoàn toàn chưa?
Tôn San vừa cười vừa đáp :
- Cám ơn biểu ca, hiện giờ tiểu muội không những lành mạnh mà chân khí còn sung túc nhiều, nội lực khác hơn trước là khác.
Nói xong, nàng móc túi lấy một cái lọ thuốc nho nhỏ ra, đổ ra hai viên thuốc nhỏ màu hồng trong tay, rồi chìa ra trước mắt Âu Dương Siêu và nói :
- Biểu ca chữa cho tiểu muội, tiêu hao rất nhiều, đây là Hải Châu hoàn linh đơn của bổn môn, biểu ca mau uống để lấy lại sức đi
Nói xong, nàng đưa mắt liếc nhìn Siêu một cách đầy tình tứ.
Âu Dương Siêu Siêu không giơ tay ra đỡ lấy linh đơn, trái lại chỉ nhìn Tôn San hỏi :
- Thuốc này rất quý báu phải không?
Tôn San đáp.
- Công hiệu của nó có thể chữa bách bệnh, sống lâu, tăng thêm chân nguyên của nội công, tuy không quý lắm, nhưng cũng là một thứ linh đơn hiếm có.
- Thế à? Cám ơn biểu muội, biểu muội nên bỏ vào túi cất đi để khỏi phí hai viên thuốc quý báu như vậy.
Tôn San đứng có vẻ không vui đáp :
- Sao biểu ta lại khách khứa với tiểu muội như thế?
Âu Dương Siêu lắc đầu nói tiếp :
- Chúng ta là anh em họ với nhau, có khi nào ngu huynh khách khứa với biểu muội đâu.
- Thế tại sao biểu ca không chịu uống hai viên thuốc Hải Châu hoàn này.
- Tuy chân nguyên của ngu huynh có hơi suy suyển thật, nhưng vẫn không thấy mệt mỏi chút nào, cho nên...
- Nhưng em cứ muốn biểu ca uống hai viên thuốc này.
- Sao biểu muội cứ nhất định bắt ngu huynh phải uống thuốc này như thế?
- Em không biết...
Âu Dương Siêu thấy thái độ của nàng nọ như vậy, liền nghĩ thầm:
“Chi bằng ta cất đi, để lúc khác đem ra cứu người có hơn là trả lại nàng ta không...”
Nghĩ đoạn, chàng liền mỉm cưới trả lời Tôn San rằng :
- Bây giờ ngu huynh không uống vội, để cất vào túi để lúc khác uống có được không.
Nói xong chàng đưa tay đỡ lấy hai viên thuốc bỏ vào trong túi. Bỗng Tôn San lắc đầu nói :
- Không được!
- Tại sao?
- Tôi muốn biểu ca uống ngay bây giờ cơ!
Âu Dương Siêu cau mày lại trả lời :
- Sao biểu muối cứ nhất định bắt tôi uống ngay bây giờ thế?
Tôn San vẻ mặt u oán, nhưng giọng rất nhu mì trả lời rằng :
- Biểu ca chữa thương cho tiểu muội, tiêu hao chân nguyên nếu không uống hai viên thuốc này để lấy lại sức khỏe, thì tiểu muội yên tâm sao đặng.
Bất đắc dĩ Âu Dương Siêu phải gật đầu đáp :
- Thôi được, ngu huynh uống ngay bây giờ vậy.
Nói xong chàng bỏ hai viên thuốc đó vào mồm. Tôn San thấy vậy mới cười khì và nói tiếp :
- Như vậy, tiểu muội mới yên lòng chứ.
Lúc ấy Đoàn Bân đã đều thức xong, nội công của nàng vốn đã rất thâm hậu mà nàng chỉ bị ngoại thương, vả lại Hải Châu hoàn là một linh dược cứu thương rất thần diệu, cho nên nàng chỉ điều hơi vận thức một lát đã lành mạnh liền.
Nàng vội đứng dậy chắp tay chào Tôn San và nói :
- Cám ơn San muội đã tặng cho tôi linh dược.
- Ủa chị là...
Tôn San vừa nói vừa trố mắt lên nhìn, ngạc nhiên hết sức.
Quyên Quyên cười khúc khích đỡ lời :
- Có phải San muội ngạc nhiên vì tại sao đại ca biến thành đại tỷ phải không?
Tôn San mừng rỡ vô cùng ngắm nhìn mặt xinh đẹp của Đoàn Bân một hồi rồi nói :
- Thế ra chị là đại ca giả hiệu đây.
Đoàn Bân hổ thẹn hai má đỏ bừng rồi gật đầu mỉm cười đáp :
- Ca ca giả hiệu biến thành chị thật, như vậy không được sao?
Tôn San mừng rỡ đáp :
- Sao lại không được?
Âu Dương Siêu đứng cạnh lên tiếng gọi :
- Đại ca...
Chàng bỗng cảm thấy dùng câu đại ca để gọi Đoàn Bân không thích hợp nữa, nên mới gọi được một tiếng đã vội ngắt lời ngay, rồi chàng đổi giọng gọi :
- Đại tỷ, tỷ...
Tuy vậy chàng vẫn cảm thấy ngượng nghịu và khó gọi vô cùng. Đoàn Bân liếc mắt nhìn chàng một cách rất tình tứ, rồi hỏi lại :
- Việc gì thế hở tam đệ?
- Chẳng hay vết thương của... đại tỷ đã lành mạnh chưa?
Đoàn Bân thấy chàng quan tâm đến mình cười một cách tình tứ gật đầu đáp :
- Tôi đã hoàn toàn lành mạnh rồi.
Quyên Quyên bỗng nhìn Đoàn Bân hỏi :
- Đại tỷ giả làm đại ca như vậy chắc cái tên Đoàn Bân cũng là giả nốt phải không?
Đoàn Bân mỉm cười đáp :
- Tên thật của tôi là Đoàn Băng Dung, băng là băng tuyết và chữ dung là phù dung đấy.
Âu Dương Siêu bỗng nghĩ ra một việc, nhìn vào bộ mặt xinh đẹp của Băng Dung rồi hỏi tiếp :
- Đại tỷ nốt ruồi đỏ bên tai trái của chị có phải có từ lúc mới lọt lòng không?
Băng Dung gật đầu ngạc nhiên hỏi lại Âu Dương Siêu rằng :
- Sao bỗng dưng tam đệ hỏi như vậy?
Tiểu đệ ngẫu nhiên nghĩ đến một việc, nên mới hỏi như thế.
- Việc gì thế?
- Tiểu đệ nghĩ có lẽ đại tỷ là sư tỷ của tiểu đệ.
- Là sư tỷ của hiền đệ?...
Băng Dung cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Âu Dương Siêu lại gật đầu nói tiếp :
- Vì đệ thấy tuổi của đại tỷ ngang với tuổi của sư tỷ của tiểu đệ tai trái có một nốt ruồi và đại tỷ lại họ Đoàn, cho nên tiểu đệ mới dám chứng minh như thế!
- Ừ!...
- Không biết đệ đoán như vậy đúng không nhưng đệ đoán chắc việc này Hàn Băng tiền bối thể nào cũng biết rõ.
Quyên Quyên xen lời nói :
- Phải, Hàn Băng tiền bối thể nào cũng biết rõ, chỉ cần về hỏi bà ta sẽ biết liền, có phải không đại tỷ?
Bích Giao công chúa cũng xen lời nói :
- Tiểu muội cũng không đi Hàng Châu nữa, chúng ta cùng đi kiếm Hàn Băng tiền bối hỏi thử xem, chẳng hay đại tỷ có bằng lòng như thế không?
Nói xong, nàng nhìn thẳng vào mặt Băng Dung để đợi chờ sự trả lời Bạch Y Truy Hồn đáp :
- Cũng được, nhưng...
Không đợi chờ Băng Dung nói xong. Quyên Quyên đã đỡ lời :
- Nếu vậy chúng ta lên đường ngay.
Âu Dương Siêu vái chào Bang chủ của Cái bang và lớn tiếng nói :
- Đến rằm tháng ba, mời tiền bối giá lâm Thiên Đô phong trên núi Hoàng Sơn để làm trọng tài giúp tiểu bối. Bữa đó tiểu bối sẽ dứt khoát vụ ân oán với bảy đại môn phái.
Kính Nghiên gật đầu mỉm cười đáp :
- Được, chúng ta tái kiến ở trên đỉnh núi Hoàng Sơn.
Nói xong, y giơ tay lên phất một cái, ra hiệu cho Hắc Bạch song đồng với Bát kiệt đi luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook