Võ Lâm Tam Tuyệt
-
Chương 18: Gặp mặt yêu liền
Hãy nói Âu Dương Siêu đợi Đoàn Bân với Quyên Quyên ăn xong ba người cùng đứng lên đi ra ngoài quầy trả tiền, ngờ đâu người chưởng quầy đã đứng
dậy, chắp tay vái chào và cung kính nói :
- Thưa ba vị tướng công, tiền cơm của ba vị đã do Lục tứ gia trả rồi, Tứ gia còn dặn bảo từ nay trở đi, ba vị tới bổn điếm dùng cơm hay dùng bất cứ một thứ gì, cũng do Tứ gia trả hết, xin ba vị khỏi bận lòng vấn đề đó.
Đoàn Bân mỉm cười liền móc túi lấy một ít bạc vụn ra để lên trên mặt quầy, rồi bảo người chưởng quầy rằng :
- Chỗ bạc nay để thưởng cho phổ ky các ngươi.
Người chưởng quầy thấy chỗ bạc đó nặng ngót ba lạng, còn nhiều gấp mười bữa cơm của ba người ăn nên y kinh ngạc đến trợn tròn xoe đôi mắt nhìn Đoàn Bân, mồm thì cám ơn lia lịa :
- Cám ơn, cám ơn, cám ơn tướng công đã thưởng cho như vậy!
Đoàn Bân mỉm cười xua tay mấy cái, rồi cùng Quyên Quyên và Âu Dương Siêu ba người thủng thẳng đi ra ngoài khách điếm. Vừa cởi xong cương ngựa, Đoàn Bân khẽ hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ, nơi đó ở đâu thế?
Âu Dương Siêu vừa cười vừa đáp :
- Đại ca đừng hỏi vội, đại ca cùng nhị tỷ cứ theo đệ đi là được rồi.
Nói xong, chàng tung mình nhảy lên trên lưng ngựa. Đoàn Bân với Quyên Quyên cũng lên ngựa theo, cả ba cùng phi ngựa về phía tây.
Đi được ba bốn dặm đường, Quyên Quyên thấy đại ca với tam đệ không nói năng gì cả, nàng liền lên tiếng hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ, còn bao xa nữa mới tới mà cứ đi chậm như thế này, không thúc ngựa cho phóng nước đại, thì đi đến bao giờ mới tới nơi?
Âu Dương Siêu vừa cười vừa đáp :
- Nhị tỷ đừng có nóng lòng như thế, sắp tới rồi.
Quyên Quyên lại nói tiếp :
- Đi nhanh một tí nữa có được không?
Âu Dương Siêu đáp :
- Cũng được!
Ba người liền quất ngựa phóng chạy, chỉ thoáng cái đã đi thêm bốn dặm đường nữa.
Âu Dương Siêu bỗng gò cương ngựa lại cho ngựa đi chậm. Đoàn Bân với Quyên Quyên thấy vậy cũng gò cương ngựa theo. Quyên Quyên đoán chắc cũng đến nơi rồi, nhưng nàng đưa mắt nhìn bốn chung quanh không thấy nhà cửa gì hết nên ngạc nhiên vô cùng, nàng vội hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ đã đến rồi ư?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Vâng, đã đến nơi rồi.
Quyên Quyên càng ngạc nhiên thêm, hỏi tiếp :
- Sao không thấy nhà cửa gì cả?
Âu Dương Siêu, mỉm cười, chỉ tay vào một cái đồi đất nhỏ ở phía bên trái mà đáp :
- Ở sau đồi đất kia, nhị tỷ làm sao mà trông thấy được.
Nói xong, chàng thúc ngựa phi lên trên cái đồi đất đó. Chờ Quyên Quyên và Đoàn Bân phóng lên theo, rồi chàng mới chỉ tay vào một cái nhà xây trơ trọi ở bên dưới nói rằng :
- Nhị tỷ xem chả nhà là gì kia.
Quyên Quyên lại hỏi tiếp :
- Nhà đó là nhà gì thế? Sao chung quanh không có nhà khác.
- Đó là một cái miếu Sơn Thần.
Đoàn Bân xen lời hỏi.
- Trong miếu có người ở không?
Âu Dương Siêu đáp :
- Chỉ có một mình lão đạo sĩ tàn phế thôi.
Quyên Quyên lại hỏi :
- Tam đệ quen biết y hay sao?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Ông ta rất thích tiểu đệ.
Nói xong, chàng thở dài một tiếng và hồi tưởng lại chuyện cũ và thong thả nói tiếp :
- Ông ta thương tiểu đệ lắm, mỗi lần đệ bị đánh đập hay mắng là chạy tới đó kể lể cho ông ta hay, ông ta nghe xong và vuốt ve an ủi tiểu đệ luôn, vả lại lần nào tới ông ta cũng cho tiểu đệ ăn một món quà mà tiểu đệ rất ưa thích, khi từ biệt ông ta lại căn dặn bảo tiểu đệ về tới Thiên Tâm trang bất cứ gặp việc gì khó xử đến đâu hay bị oan ức đến đâu cũng phải hết sức chịu nhịn đừng có gây họa. Thực ông ta thương tiểu đệ không khác gì người cha già thương đứa con út vậy.
Đoàn Bân khôn ngoan hơn người, nghe thấy Âu Dương Siêu kể như vậy xong liền xen lời hỏi :
- Tam đệ có biết tên họ của ông ta là gì không?
- Không biết!
- Thế đạo hiệu của ông ta?
- Cũng không biết đạo hiệu của ông ta.
- Thế tam đệ có hỏi qua ông ta không?
- Có!
- Ông ta trả lời sao?
- Ông ta chỉ bảo tiểu đệ không nên hỏi thôi.
- Thế ông ta có biết tên của tam đệ không?
- Có, nhưng ông ta chỉ biết tên của tiểu đệ lúc bấy giờ bởi vì đệ đã tự nói cho ông ta hay.
Đoàn Bân ngẫm nghĩ bây lát rồi lại hỏi tiếp :
- Hiền đệ đã quen biết ông ta đã bao nhiêu lâu rồi?
- Năm sáu năm rồi.
- Tại sao hiền đệ lại quen biết ông ta?
- Có một hôm ông ta ra phố mua đồng bỗng té ngã, đệ thấy ông ta chỉ có một cánh tay và què một chân lại còn mù một mắt, có lẽ lúc đó ông ta đang đau ốm nên té ngã rồi cứ nằm ở dưới đất thở hổn hển không sao đứng dậy được, người qua đường thấy ông ta vừa xấu xí lại vừa dơ bẩn, hôi thối khó ngửi nên không ai chịu đỡ đần ông ta dậy cả. Đệ thấy ông ta tội nghiệp như vậy liền chạy tới đỡ ông ta, tốn rất nhiều hơi sức mới đỡ được ông ta dậy, ông ta nhìn đệ một hồi rồi yêu cầu đệ đưa ông ta về nhà....
Quyên Quyên ngồi cạnh đó bỗng xen lời hỏi :
- Thế rồi hiền đệ có nhận lời đưa ông ấy về đây, vì thế mà hiền đệ quen biết ông ta phải không?
Âu Dương Siêu gật đầu, nhưng chàng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại Đoàn Bân rằng :
- Đại ca hỏi cặn kẽ như thế làm chi?
Đoàn Bân nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :
- Ngu huynh đoán chắc đạo nhân này thế nào cũng liên can rất mật thiết với hiền đệ.
- Sao đại ca lại đoán như thế?
- Có lẽ ông ta là bạn thân của thúc phụ cũng nên.
Âu Dương Siêu nghe thấy Đoàn Bân nói như vậy nghĩ lại tình cảnh xưa và nghĩ ngay đến những lời dạy bảo của lão đạo sĩ chàng mới tỉnh ngộ nhận thấy sự xét đoán của Đoàn Bân có lý.
Thế rồi chàng kêu “ủa” một tiếng, gật đầu nói tiếp :
- Đại ca nói rất có lý, nếu không phải thế sao ông ta coi đệ như con cháu và khuyên bảo đệ như thế?
Nói tới đó chàng bỗng giơ tay lên vỗ đầu một cát và tự khiển trách :
- Tiểu đệ ngu xuẩn thực, sao lại không nghĩ đến những điểm đó.
Quyên Quyên thấy Âu Dương Siêu tự trách mình một cách buồn cười như vậy liền phì cười xen lời nói :
- Tam đệ tự oán trách như thế làm chi, trước kia chưa nghĩ ra thì bây giờ nghĩ tới cũng chưa muộn, huống hồ chúng ta sắp được gặp mặt ông ta rồi.
Đoàn Bân vừa cười vừa đỡ lời :
- Nhị muội nói rất phải, tam đệ hà tất phải tự oán trách như thế làm chi, bây giờ hãy còn sớm chúng ta mau đi gặp ông ta đi.
Thế là ba người phóng ngựa xuống dưới đồi, khi tới trước miếu Sơn Thần cùng xuống ngựa một lúc. Ba người thấy hai cánh cửa miếu đống chặt, bên trong tối đen như mực không có đèn đóm gì hết. Quyên Quyên bèn nói :
- Tam đệ, có lẽ ông ta đã ngủ rồi.
Âu Dương Siêu đáp :
- Chưa chắc, ngày thường ông ta chưa ngủ cũng không thắp đèn đóm đâu.
Nói xong chàng tiến lên khẽ gõ cửa hai tiếng và kêu gọi :
- Bác đạo sĩ ơi!
Không thấy người trả lời chàng lại lớn tiếng gọi thêm hai tiếng nữa cũng không thấy người trả lời. Quyên Quyên thấy vậy cau mày lại nói tiếp :
- Có lẽ ông ta ngủ rồi cũng nên.
Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :
- Chưa chắc, vì trước kia ông ta cứ đến gần canh ba mới đi ngủ và tai ông ta thính lắm, dù đang ngủ tiểu đệ chỉ gọi một tiếng là ông ta thức tỉnh ngay.
Đoàn Bân lại lên tiếng :
- Có lẽ ông ta đi vắng cũng nên.
Âu Dương Siêu đáp :
- Không có lẽ, ông ta què như thế mà đêm đông lạnh lẽo như thế này ông ta còn đi đâu giờ này?!
Đoàn Bân vừa cười vừa nói tiếp :
- Tam đệ thực thông minh suốt đời mà mê man nhất thời.
Âu Dương Siêu ngạc nhiên vô cùng nhìn mặt Đoàn Bân và hỏi :
- Có phải đại ca nói là...
Đoàn bản mỉm cười đáp :
- Tam đệ năm xưa khi thúc phụ chưa khuất núi là một tay cao thủ tuyệt thế võ lâm, những bạn hữu của ông tất nhiên phải là những cao thủ cả, nếu ông già này quả là bạn cũ của thúc phụ thì có khi nào lại tàn tật mà bị phế như thế? Có lẽ những cái đó là ông ta giả bộ để che mắt người ngoài cũng chưa chừng, nếu ngu huynh đoán không sai ông ta ẩn tích ở miếu Sơn Thần này là vì trông nôm và bảo vệ tiểu đệ cũng nên.
- Đại ca thông minh thật, lời xét đoán của đại ca thực là hợp tình hợp lý, tiểu đệ vừa hổ thẹn vừa kính phục đại ca vô cùng.
- Người trong cuộc bao giờ cũng mê man hơn người ngoài cho nên hiền đệ mới không nghĩ tới những điều đó, nếu hiền đệ chỉ hơi suy nghĩ một chút là nghĩ ra ngay.
Nói tới đó, chàng bỗng nghĩ ra một kế gì liền nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu và nói :
- Có thực tam đệ phục ngu huynh như thế không!
Âu Dương Siêu nghiêm nét mát đáp :
- Khi nào tiểu đệ dám nói dối đại ca.
- Nếu quả thực như vậy từ giờ trở đi hiền đệ phải nên nghe lời ngu huynh.
- Đại ca cứ yên chí, lúc nào tiểu đệ cũng phục tùng lời nói của đại ca.
Quyên Quyên bỗng xen lởi hỏi :
- Tam đệ, thế còn lời nói của Nhị tỷ thì sao?....
Âu Dương Siêu cung kính đáp :
- Thần Châu tam kiệt hoạn nạn tương cùng, coi nhau như ruột thịt, lời nói của đại ca, nhị tỷ tiểu đệ đều tuân theo hết.
Quyên Quyên mừng rỡ cười khúc khích, tiếp theo đó Âu Dương Siêu lại cau mày nói với Đoàn Bân rằng :
- Đại ca, bác đạo sĩ già không có ở trong miếu không ai mở cửa thì chúng ta làm thế nào mà vào được trong đó?
Đoàn Bân chưa kịp lên tiếng thì Quyên Quyên đã đỡ lời nói :
- Không có người mở cửa thì chúng ta không biết vượt qua tường vào hay sao?
Âu Dương Siêu lại hỏi Đoàn Bân tiếp :
- Đại ca nên vào như thế không?
Đoàn Bân đáp :
- Vào như vậy không những thiếu lễ phép mà còn bị người ta hiểu lầm, ông ta về tới thấy vậy thế nào cũng trách cứ chúng ta.
Âu Dương Siêu suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Không sao, bác đạo sĩ già thương tiểu đệ chỉ giải thích vài lời là ông ta thông cảm liền.
Đoàn Bấn suy nghĩ rồi gật đầu nói tiếp :
- Thôi được, tam đệ vượt tường vào mở cửa đi, nhưng phải cẩn thận đấy nhé.
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Tiểu đệ biết rồi.
Nói xong, chàng giơ cao cương ngựa cho Đoàn Bân rồi tung mình nhảy lên trên cao nhanh như sao sa biến vào trong miếu.
Giây phút sau chàng đã mở cửa cho Đoàn Bân, Quyên Quyên dắt ngựa vào đóng kín cửa miếu và cột ngựa vào sân rồi ba người mới đi thẳng vào bên trong. Bạch Y Truy Hồn thấy ngôi miếu này có tất cả là ba gian, gian giữa thờ Sơn Thần, còn hai gian ở hai bên có lẽ là phòng ở của đạo sĩ. Nhưng cửa hai căn đều có khóa lớn khóa chắc, ở chốn hoang vu này cửa khóa như vậy chỉ có đề phòng quân tử chứ không thể nào đề phòng nổi tiểu nhân, không ăn thua gì hết. Nhưng hình thức này chỉ để tỏ rõ cho người ngoài biết là chủ nhân không muốn ai tự tiện vào phòng.
Âu Dương Siêu vừa cười vừa nói với Đoàn Bân và Quyên Quyên rằng :
- Miếu này có mấy cái ghế mục nát chỉ có thể ngồi tạm được nhưng đều bị để ở trong phòng khóa trái này, đại ca với nhị tỷ hãy đợi chờ một lát để tiểu đệ vào trong bếp lấy rơm rạ phủ xuống đất ngồi hoặc nghỉ ngơi tạm chờ bác lão đạo sĩ về hãy vào trong nghỉ ngơi sau.
Nói xong chàng đi vòng quanh cạnh miếu tiến vào trong bếp lấy một bó rơm lớn ra ném cho ngựa ăn một chút còn thì đem vào trong điện rải lên mặt đất. Ba người cùng ngồi xếp bằng tròn trên đống rơm đó.
Đoàn Bân hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ, tên họ Lục vừa rồi có phải là môn hạ đệ tử của Thiên Tâm trang chủ không?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Y là đệ tử thứ tư của Trác Ngọc Khôn.
Đoàn Bân quay lại hỏi Quyên Quyên :
- Nhị muội có trông thấy thái độ của y đối với hiền muội như thế nào không?
Quyên Quyên ngạc nhiên hỏi lại :
- Thái độ gì của y?...
- Ngu huynh thấy y mới trông thấy hiền muội hình như đã muốn tỏ vẻ...
Quyên Quyên hổ thẹn vô cùng, hai má đỏ bừng, tỏ vẻ hờn giận đáp :
- Tiểu muội không chịu đâu, đại ca cứ thích nói bông tiểu muội như vậy.
Nàng vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Âu Dương Siêu một cách rất tình tứ.
Đoàn Bân lớn tiếng và cười nói :
- Nhị muội tưởng ngu huynh nói đùa với hiền muội hay sao?
Quyên Quyên cau mày lại bộ mặt lạnh lùng nói tiếp :
- Nếu quả thật y có lòng như vậy thế nào tiểu muội cũng cho y một trận nên thân và chưa biết chừng còn vãi máu dưới lưỡi kiếm của tiểu muội nữa.
- Nhị muội, y có lòng và chung tình với muội như vậy cũng không phải lề thói xấu, hà tất nhị muội phải nhẫn tâm giết y như thế.
- Tiểu muội không biết, lần đầu tiên y mới gặp tiểu muội chưa biết tên họ của tiểu muội mà y đã có lòng như thế chả con người mất nết là gì?
- Ai bảo tiểu muội xinh đẹp như thế!
Thấy Đoàn Bân khen mình đẹp. Quyên Quyên mừng thầm nhưng vẫn nũng nịu đáp :
- Nhưng tiểu muội không thích y...
- Thế nhị muội thích ai?...
Quyên Quyên càng hổ thẹn thêm, nàng liền cúi đầu xuống và đưa mắt lườm Âu Dương Siêu một cái, cái lườm đó của nàng rất tình tứ khiến ai trông thấy cũng phải động lòng.
- Thưa ba vị tướng công, tiền cơm của ba vị đã do Lục tứ gia trả rồi, Tứ gia còn dặn bảo từ nay trở đi, ba vị tới bổn điếm dùng cơm hay dùng bất cứ một thứ gì, cũng do Tứ gia trả hết, xin ba vị khỏi bận lòng vấn đề đó.
Đoàn Bân mỉm cười liền móc túi lấy một ít bạc vụn ra để lên trên mặt quầy, rồi bảo người chưởng quầy rằng :
- Chỗ bạc nay để thưởng cho phổ ky các ngươi.
Người chưởng quầy thấy chỗ bạc đó nặng ngót ba lạng, còn nhiều gấp mười bữa cơm của ba người ăn nên y kinh ngạc đến trợn tròn xoe đôi mắt nhìn Đoàn Bân, mồm thì cám ơn lia lịa :
- Cám ơn, cám ơn, cám ơn tướng công đã thưởng cho như vậy!
Đoàn Bân mỉm cười xua tay mấy cái, rồi cùng Quyên Quyên và Âu Dương Siêu ba người thủng thẳng đi ra ngoài khách điếm. Vừa cởi xong cương ngựa, Đoàn Bân khẽ hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ, nơi đó ở đâu thế?
Âu Dương Siêu vừa cười vừa đáp :
- Đại ca đừng hỏi vội, đại ca cùng nhị tỷ cứ theo đệ đi là được rồi.
Nói xong, chàng tung mình nhảy lên trên lưng ngựa. Đoàn Bân với Quyên Quyên cũng lên ngựa theo, cả ba cùng phi ngựa về phía tây.
Đi được ba bốn dặm đường, Quyên Quyên thấy đại ca với tam đệ không nói năng gì cả, nàng liền lên tiếng hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ, còn bao xa nữa mới tới mà cứ đi chậm như thế này, không thúc ngựa cho phóng nước đại, thì đi đến bao giờ mới tới nơi?
Âu Dương Siêu vừa cười vừa đáp :
- Nhị tỷ đừng có nóng lòng như thế, sắp tới rồi.
Quyên Quyên lại nói tiếp :
- Đi nhanh một tí nữa có được không?
Âu Dương Siêu đáp :
- Cũng được!
Ba người liền quất ngựa phóng chạy, chỉ thoáng cái đã đi thêm bốn dặm đường nữa.
Âu Dương Siêu bỗng gò cương ngựa lại cho ngựa đi chậm. Đoàn Bân với Quyên Quyên thấy vậy cũng gò cương ngựa theo. Quyên Quyên đoán chắc cũng đến nơi rồi, nhưng nàng đưa mắt nhìn bốn chung quanh không thấy nhà cửa gì hết nên ngạc nhiên vô cùng, nàng vội hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ đã đến rồi ư?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Vâng, đã đến nơi rồi.
Quyên Quyên càng ngạc nhiên thêm, hỏi tiếp :
- Sao không thấy nhà cửa gì cả?
Âu Dương Siêu, mỉm cười, chỉ tay vào một cái đồi đất nhỏ ở phía bên trái mà đáp :
- Ở sau đồi đất kia, nhị tỷ làm sao mà trông thấy được.
Nói xong, chàng thúc ngựa phi lên trên cái đồi đất đó. Chờ Quyên Quyên và Đoàn Bân phóng lên theo, rồi chàng mới chỉ tay vào một cái nhà xây trơ trọi ở bên dưới nói rằng :
- Nhị tỷ xem chả nhà là gì kia.
Quyên Quyên lại hỏi tiếp :
- Nhà đó là nhà gì thế? Sao chung quanh không có nhà khác.
- Đó là một cái miếu Sơn Thần.
Đoàn Bân xen lời hỏi.
- Trong miếu có người ở không?
Âu Dương Siêu đáp :
- Chỉ có một mình lão đạo sĩ tàn phế thôi.
Quyên Quyên lại hỏi :
- Tam đệ quen biết y hay sao?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Ông ta rất thích tiểu đệ.
Nói xong, chàng thở dài một tiếng và hồi tưởng lại chuyện cũ và thong thả nói tiếp :
- Ông ta thương tiểu đệ lắm, mỗi lần đệ bị đánh đập hay mắng là chạy tới đó kể lể cho ông ta hay, ông ta nghe xong và vuốt ve an ủi tiểu đệ luôn, vả lại lần nào tới ông ta cũng cho tiểu đệ ăn một món quà mà tiểu đệ rất ưa thích, khi từ biệt ông ta lại căn dặn bảo tiểu đệ về tới Thiên Tâm trang bất cứ gặp việc gì khó xử đến đâu hay bị oan ức đến đâu cũng phải hết sức chịu nhịn đừng có gây họa. Thực ông ta thương tiểu đệ không khác gì người cha già thương đứa con út vậy.
Đoàn Bân khôn ngoan hơn người, nghe thấy Âu Dương Siêu kể như vậy xong liền xen lời hỏi :
- Tam đệ có biết tên họ của ông ta là gì không?
- Không biết!
- Thế đạo hiệu của ông ta?
- Cũng không biết đạo hiệu của ông ta.
- Thế tam đệ có hỏi qua ông ta không?
- Có!
- Ông ta trả lời sao?
- Ông ta chỉ bảo tiểu đệ không nên hỏi thôi.
- Thế ông ta có biết tên của tam đệ không?
- Có, nhưng ông ta chỉ biết tên của tiểu đệ lúc bấy giờ bởi vì đệ đã tự nói cho ông ta hay.
Đoàn Bân ngẫm nghĩ bây lát rồi lại hỏi tiếp :
- Hiền đệ đã quen biết ông ta đã bao nhiêu lâu rồi?
- Năm sáu năm rồi.
- Tại sao hiền đệ lại quen biết ông ta?
- Có một hôm ông ta ra phố mua đồng bỗng té ngã, đệ thấy ông ta chỉ có một cánh tay và què một chân lại còn mù một mắt, có lẽ lúc đó ông ta đang đau ốm nên té ngã rồi cứ nằm ở dưới đất thở hổn hển không sao đứng dậy được, người qua đường thấy ông ta vừa xấu xí lại vừa dơ bẩn, hôi thối khó ngửi nên không ai chịu đỡ đần ông ta dậy cả. Đệ thấy ông ta tội nghiệp như vậy liền chạy tới đỡ ông ta, tốn rất nhiều hơi sức mới đỡ được ông ta dậy, ông ta nhìn đệ một hồi rồi yêu cầu đệ đưa ông ta về nhà....
Quyên Quyên ngồi cạnh đó bỗng xen lời hỏi :
- Thế rồi hiền đệ có nhận lời đưa ông ấy về đây, vì thế mà hiền đệ quen biết ông ta phải không?
Âu Dương Siêu gật đầu, nhưng chàng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại Đoàn Bân rằng :
- Đại ca hỏi cặn kẽ như thế làm chi?
Đoàn Bân nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :
- Ngu huynh đoán chắc đạo nhân này thế nào cũng liên can rất mật thiết với hiền đệ.
- Sao đại ca lại đoán như thế?
- Có lẽ ông ta là bạn thân của thúc phụ cũng nên.
Âu Dương Siêu nghe thấy Đoàn Bân nói như vậy nghĩ lại tình cảnh xưa và nghĩ ngay đến những lời dạy bảo của lão đạo sĩ chàng mới tỉnh ngộ nhận thấy sự xét đoán của Đoàn Bân có lý.
Thế rồi chàng kêu “ủa” một tiếng, gật đầu nói tiếp :
- Đại ca nói rất có lý, nếu không phải thế sao ông ta coi đệ như con cháu và khuyên bảo đệ như thế?
Nói tới đó chàng bỗng giơ tay lên vỗ đầu một cát và tự khiển trách :
- Tiểu đệ ngu xuẩn thực, sao lại không nghĩ đến những điểm đó.
Quyên Quyên thấy Âu Dương Siêu tự trách mình một cách buồn cười như vậy liền phì cười xen lời nói :
- Tam đệ tự oán trách như thế làm chi, trước kia chưa nghĩ ra thì bây giờ nghĩ tới cũng chưa muộn, huống hồ chúng ta sắp được gặp mặt ông ta rồi.
Đoàn Bân vừa cười vừa đỡ lời :
- Nhị muội nói rất phải, tam đệ hà tất phải tự oán trách như thế làm chi, bây giờ hãy còn sớm chúng ta mau đi gặp ông ta đi.
Thế là ba người phóng ngựa xuống dưới đồi, khi tới trước miếu Sơn Thần cùng xuống ngựa một lúc. Ba người thấy hai cánh cửa miếu đống chặt, bên trong tối đen như mực không có đèn đóm gì hết. Quyên Quyên bèn nói :
- Tam đệ, có lẽ ông ta đã ngủ rồi.
Âu Dương Siêu đáp :
- Chưa chắc, ngày thường ông ta chưa ngủ cũng không thắp đèn đóm đâu.
Nói xong chàng tiến lên khẽ gõ cửa hai tiếng và kêu gọi :
- Bác đạo sĩ ơi!
Không thấy người trả lời chàng lại lớn tiếng gọi thêm hai tiếng nữa cũng không thấy người trả lời. Quyên Quyên thấy vậy cau mày lại nói tiếp :
- Có lẽ ông ta ngủ rồi cũng nên.
Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :
- Chưa chắc, vì trước kia ông ta cứ đến gần canh ba mới đi ngủ và tai ông ta thính lắm, dù đang ngủ tiểu đệ chỉ gọi một tiếng là ông ta thức tỉnh ngay.
Đoàn Bân lại lên tiếng :
- Có lẽ ông ta đi vắng cũng nên.
Âu Dương Siêu đáp :
- Không có lẽ, ông ta què như thế mà đêm đông lạnh lẽo như thế này ông ta còn đi đâu giờ này?!
Đoàn Bân vừa cười vừa nói tiếp :
- Tam đệ thực thông minh suốt đời mà mê man nhất thời.
Âu Dương Siêu ngạc nhiên vô cùng nhìn mặt Đoàn Bân và hỏi :
- Có phải đại ca nói là...
Đoàn bản mỉm cười đáp :
- Tam đệ năm xưa khi thúc phụ chưa khuất núi là một tay cao thủ tuyệt thế võ lâm, những bạn hữu của ông tất nhiên phải là những cao thủ cả, nếu ông già này quả là bạn cũ của thúc phụ thì có khi nào lại tàn tật mà bị phế như thế? Có lẽ những cái đó là ông ta giả bộ để che mắt người ngoài cũng chưa chừng, nếu ngu huynh đoán không sai ông ta ẩn tích ở miếu Sơn Thần này là vì trông nôm và bảo vệ tiểu đệ cũng nên.
- Đại ca thông minh thật, lời xét đoán của đại ca thực là hợp tình hợp lý, tiểu đệ vừa hổ thẹn vừa kính phục đại ca vô cùng.
- Người trong cuộc bao giờ cũng mê man hơn người ngoài cho nên hiền đệ mới không nghĩ tới những điều đó, nếu hiền đệ chỉ hơi suy nghĩ một chút là nghĩ ra ngay.
Nói tới đó, chàng bỗng nghĩ ra một kế gì liền nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu và nói :
- Có thực tam đệ phục ngu huynh như thế không!
Âu Dương Siêu nghiêm nét mát đáp :
- Khi nào tiểu đệ dám nói dối đại ca.
- Nếu quả thực như vậy từ giờ trở đi hiền đệ phải nên nghe lời ngu huynh.
- Đại ca cứ yên chí, lúc nào tiểu đệ cũng phục tùng lời nói của đại ca.
Quyên Quyên bỗng xen lởi hỏi :
- Tam đệ, thế còn lời nói của Nhị tỷ thì sao?....
Âu Dương Siêu cung kính đáp :
- Thần Châu tam kiệt hoạn nạn tương cùng, coi nhau như ruột thịt, lời nói của đại ca, nhị tỷ tiểu đệ đều tuân theo hết.
Quyên Quyên mừng rỡ cười khúc khích, tiếp theo đó Âu Dương Siêu lại cau mày nói với Đoàn Bân rằng :
- Đại ca, bác đạo sĩ già không có ở trong miếu không ai mở cửa thì chúng ta làm thế nào mà vào được trong đó?
Đoàn Bân chưa kịp lên tiếng thì Quyên Quyên đã đỡ lời nói :
- Không có người mở cửa thì chúng ta không biết vượt qua tường vào hay sao?
Âu Dương Siêu lại hỏi Đoàn Bân tiếp :
- Đại ca nên vào như thế không?
Đoàn Bân đáp :
- Vào như vậy không những thiếu lễ phép mà còn bị người ta hiểu lầm, ông ta về tới thấy vậy thế nào cũng trách cứ chúng ta.
Âu Dương Siêu suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Không sao, bác đạo sĩ già thương tiểu đệ chỉ giải thích vài lời là ông ta thông cảm liền.
Đoàn Bấn suy nghĩ rồi gật đầu nói tiếp :
- Thôi được, tam đệ vượt tường vào mở cửa đi, nhưng phải cẩn thận đấy nhé.
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Tiểu đệ biết rồi.
Nói xong, chàng giơ cao cương ngựa cho Đoàn Bân rồi tung mình nhảy lên trên cao nhanh như sao sa biến vào trong miếu.
Giây phút sau chàng đã mở cửa cho Đoàn Bân, Quyên Quyên dắt ngựa vào đóng kín cửa miếu và cột ngựa vào sân rồi ba người mới đi thẳng vào bên trong. Bạch Y Truy Hồn thấy ngôi miếu này có tất cả là ba gian, gian giữa thờ Sơn Thần, còn hai gian ở hai bên có lẽ là phòng ở của đạo sĩ. Nhưng cửa hai căn đều có khóa lớn khóa chắc, ở chốn hoang vu này cửa khóa như vậy chỉ có đề phòng quân tử chứ không thể nào đề phòng nổi tiểu nhân, không ăn thua gì hết. Nhưng hình thức này chỉ để tỏ rõ cho người ngoài biết là chủ nhân không muốn ai tự tiện vào phòng.
Âu Dương Siêu vừa cười vừa nói với Đoàn Bân và Quyên Quyên rằng :
- Miếu này có mấy cái ghế mục nát chỉ có thể ngồi tạm được nhưng đều bị để ở trong phòng khóa trái này, đại ca với nhị tỷ hãy đợi chờ một lát để tiểu đệ vào trong bếp lấy rơm rạ phủ xuống đất ngồi hoặc nghỉ ngơi tạm chờ bác lão đạo sĩ về hãy vào trong nghỉ ngơi sau.
Nói xong chàng đi vòng quanh cạnh miếu tiến vào trong bếp lấy một bó rơm lớn ra ném cho ngựa ăn một chút còn thì đem vào trong điện rải lên mặt đất. Ba người cùng ngồi xếp bằng tròn trên đống rơm đó.
Đoàn Bân hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ, tên họ Lục vừa rồi có phải là môn hạ đệ tử của Thiên Tâm trang chủ không?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Y là đệ tử thứ tư của Trác Ngọc Khôn.
Đoàn Bân quay lại hỏi Quyên Quyên :
- Nhị muội có trông thấy thái độ của y đối với hiền muội như thế nào không?
Quyên Quyên ngạc nhiên hỏi lại :
- Thái độ gì của y?...
- Ngu huynh thấy y mới trông thấy hiền muội hình như đã muốn tỏ vẻ...
Quyên Quyên hổ thẹn vô cùng, hai má đỏ bừng, tỏ vẻ hờn giận đáp :
- Tiểu muội không chịu đâu, đại ca cứ thích nói bông tiểu muội như vậy.
Nàng vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Âu Dương Siêu một cách rất tình tứ.
Đoàn Bân lớn tiếng và cười nói :
- Nhị muội tưởng ngu huynh nói đùa với hiền muội hay sao?
Quyên Quyên cau mày lại bộ mặt lạnh lùng nói tiếp :
- Nếu quả thật y có lòng như vậy thế nào tiểu muội cũng cho y một trận nên thân và chưa biết chừng còn vãi máu dưới lưỡi kiếm của tiểu muội nữa.
- Nhị muội, y có lòng và chung tình với muội như vậy cũng không phải lề thói xấu, hà tất nhị muội phải nhẫn tâm giết y như thế.
- Tiểu muội không biết, lần đầu tiên y mới gặp tiểu muội chưa biết tên họ của tiểu muội mà y đã có lòng như thế chả con người mất nết là gì?
- Ai bảo tiểu muội xinh đẹp như thế!
Thấy Đoàn Bân khen mình đẹp. Quyên Quyên mừng thầm nhưng vẫn nũng nịu đáp :
- Nhưng tiểu muội không thích y...
- Thế nhị muội thích ai?...
Quyên Quyên càng hổ thẹn thêm, nàng liền cúi đầu xuống và đưa mắt lườm Âu Dương Siêu một cái, cái lườm đó của nàng rất tình tứ khiến ai trông thấy cũng phải động lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook