Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự
-
Chương 47
Khi Thư Trường Hoa tỉnh lại, y đã ở trong tiểu viện của một hộ người Hán ngoài Ngọc Khê tộc.
Y có chút bần thần, ký ức y chỉ dừng lại ở giây phút hai cái xúc tua dài của cổ vương đâm vào cơ thể mình, còn về sau chỉ toàn nhờ vào ý chí chống đỡ.
Y mở mắt ra, trong nhất thời còn có chút mơ màng.
Tiểu viện tĩnh lặng thanh u, cửa sổ mở rộng, sáng ngời mà ấm áp. Đột nhiên cửa gỗ bị đẩy ra, người vào chính là Tần Phương Xuyên.
Tần Phương Xuyên còn bưng một chén thuốc trong tay, phát hiện Thư Trường Hoa tỉnh lại, liền kinh ngạc hô lên: “Trình Mạc! Sư huynh tỉnh rồi!”
Trình Mạc theo sát phía sau Tần Phương Xuyên từ bao giờ, lộ ra nụ cười ôn hòa, “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”
Thư Trường Hoa giật mình nói: “Trình Mạc?”
Trình Mạc tiếp nhận chén thuốc trong tay Tần Phương Xuyên, đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Uống thuốc trước.”
Thư Trường Hoa nhắm mắt lại, rên nhẹ một tiếng, rồi lại mở mắt ra, nhìn thẳng vào Trình Mạc, cười một tiếng, “Ta còn đang nằm mơ sao.”
Trình Mạc lại không cười, cúi đầu thổi thổi thuốc trong bát, nói: “Uống thuốc.”
Trên mặt Thư Trường Hoa vẫn đọng ý cười, “Sao vậy? Còn giận ta ư?”
Trình Mạc hỏi: “Thư Trường Hoa, ngươi còn nhớ rõ đã nói những gì với ta không?”
Thư Trường Hoa nhắm mắt lại, lắc đầu, “Nói quá nhiều, không nhớ nổi.”
Trình Mạc nói: “Nhưng ta thì nhớ rõ từng câu từng chữ.”
Thư Trường Hoa mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ phức tạp, khóe miệng vẫn nhoẻn cười, trong mắt loe lóe ánh nước trong suốt, “Cho nên ngươi mới là Trình Mạc.”
Trình Mạc nói: “Uống thuốc đi.”
Thư Trường Hoa nói: “Ngươi xem bộ dạng này của ta, làm sao mà uống, không bằng ngươi mớm cho ta đi?”
Trình Mạc nói: “Được.”
Hắn bưng lên chén thuốc, đưa đến bên môi ngậm một ngụm trong miệng, không nuốt xuống, cúi đầu đưa đến bên miệng Thư Trường Hoa.
Thư Trường Hoa hé miệng, nuốt nước thuốc xuống, y khẽ động miệng vết thương trước ngực, không khỏi thở hổn hển, nhíu mày nói: “Đắng quá.”
Trình Mạc nói: “Ta cùng với ngươi.”
Hắn lại ngậm ngụm thuốc thứ hai trong miệng, chậm rãi mớm cho Thư Trường Hoa.
Một bát thuốc uống xong đều từ Trình Mạc mớm cho Thư Trường Hoa như vậy.
Bỏ chén thuốc qua một bên, Thư Trường Hoa thống khổ ho khan vài tiếng, lại nhắm mắt lại. Trình Mạc vốn tưởng lòng mình sẽ tràn ngập oán giận không cam, đợi đến lúc Thư Trường Hoa tỉnh lại nhất định phải nói hết cho y nghe, nhưng tới trước mắt, một câu cũng không nói ra miệng.
Thư Trường Hoa không đề cập, hắn cũng không lên tiếng, sự phẫn nộ không cam lòng này, theo Thư Trường Hoa từ nơi sinh tử dạo trở về, đều nhạt đi cả.
Tựa như Thư Trường Hoa nói, bởi vì hắn là Trình Mạc, bản tính thiện lương, không oán không hận, cũng không có lòng tham, cho nên hắn biết quý trọng.
Trình Mạc lẳng lặng canh giữ bên giường, lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của Thư Trường Hoa, đợi y ngủ say mới đứng dậy bưng bát không, đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Phương Xuyên đang ngồi xổm ngay cửa, có vẻ chán đến chết mà ném mấy viên sỏi, từ lúc Trình Mạc đi vào, y vẫn luôn ngồi ở chỗ này.
Trình Mạc đi ra, Tần Phương Xuyên lập tức đứng dậy, hỏi: “Sư huynh nói cái gì?”
Trình Mạc lắc đầu, “Để y nghỉ ngơi đi, vết thương trên người y không biết khi nào mới có thể khỏi hẳn?”
Tần Phương Xuyên đáp: “Bị thương ở ngực, dù sao cũng phải tĩnh dưỡng hai ba tháng, ngươi không cần lo lắng quá mức. Ngược lại, cổ độc của ngươi…”
Trình Mạc hỏi: “Như thế nào?”
Tần Phương Xuyên nói: “Máu ở tim cổ vương có thể giải cổ độc được ghi lại trong bản ghi chép cổ của Ngọc Khê, nhưng giải ra sao, ta còn phải suy xét lại.”
Trình Mạc nói: “Không vội, vết thương của Thư Trường Hoa còn cần bảo dưỡng một thời gian, chúng ta không ngại tạm dừng chân ở đây một thời gian, ngươi cứ từ từ cân nhắc.”
“Ừ.” Tần Phương Xuyên gật đầu, vươn tay muốn ôm Trình Mạc, nhưng lại thấy tay mình dính bùn đất, thế là cọ cọ tay lên quần áo mới giương hai tay, ôm eo hắn.
Trình Mạc vòng tay ôm lại, vỗ vỗ lưng y.
Y có chút bần thần, ký ức y chỉ dừng lại ở giây phút hai cái xúc tua dài của cổ vương đâm vào cơ thể mình, còn về sau chỉ toàn nhờ vào ý chí chống đỡ.
Y mở mắt ra, trong nhất thời còn có chút mơ màng.
Tiểu viện tĩnh lặng thanh u, cửa sổ mở rộng, sáng ngời mà ấm áp. Đột nhiên cửa gỗ bị đẩy ra, người vào chính là Tần Phương Xuyên.
Tần Phương Xuyên còn bưng một chén thuốc trong tay, phát hiện Thư Trường Hoa tỉnh lại, liền kinh ngạc hô lên: “Trình Mạc! Sư huynh tỉnh rồi!”
Trình Mạc theo sát phía sau Tần Phương Xuyên từ bao giờ, lộ ra nụ cười ôn hòa, “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”
Thư Trường Hoa giật mình nói: “Trình Mạc?”
Trình Mạc tiếp nhận chén thuốc trong tay Tần Phương Xuyên, đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Uống thuốc trước.”
Thư Trường Hoa nhắm mắt lại, rên nhẹ một tiếng, rồi lại mở mắt ra, nhìn thẳng vào Trình Mạc, cười một tiếng, “Ta còn đang nằm mơ sao.”
Trình Mạc lại không cười, cúi đầu thổi thổi thuốc trong bát, nói: “Uống thuốc.”
Trên mặt Thư Trường Hoa vẫn đọng ý cười, “Sao vậy? Còn giận ta ư?”
Trình Mạc hỏi: “Thư Trường Hoa, ngươi còn nhớ rõ đã nói những gì với ta không?”
Thư Trường Hoa nhắm mắt lại, lắc đầu, “Nói quá nhiều, không nhớ nổi.”
Trình Mạc nói: “Nhưng ta thì nhớ rõ từng câu từng chữ.”
Thư Trường Hoa mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ phức tạp, khóe miệng vẫn nhoẻn cười, trong mắt loe lóe ánh nước trong suốt, “Cho nên ngươi mới là Trình Mạc.”
Trình Mạc nói: “Uống thuốc đi.”
Thư Trường Hoa nói: “Ngươi xem bộ dạng này của ta, làm sao mà uống, không bằng ngươi mớm cho ta đi?”
Trình Mạc nói: “Được.”
Hắn bưng lên chén thuốc, đưa đến bên môi ngậm một ngụm trong miệng, không nuốt xuống, cúi đầu đưa đến bên miệng Thư Trường Hoa.
Thư Trường Hoa hé miệng, nuốt nước thuốc xuống, y khẽ động miệng vết thương trước ngực, không khỏi thở hổn hển, nhíu mày nói: “Đắng quá.”
Trình Mạc nói: “Ta cùng với ngươi.”
Hắn lại ngậm ngụm thuốc thứ hai trong miệng, chậm rãi mớm cho Thư Trường Hoa.
Một bát thuốc uống xong đều từ Trình Mạc mớm cho Thư Trường Hoa như vậy.
Bỏ chén thuốc qua một bên, Thư Trường Hoa thống khổ ho khan vài tiếng, lại nhắm mắt lại. Trình Mạc vốn tưởng lòng mình sẽ tràn ngập oán giận không cam, đợi đến lúc Thư Trường Hoa tỉnh lại nhất định phải nói hết cho y nghe, nhưng tới trước mắt, một câu cũng không nói ra miệng.
Thư Trường Hoa không đề cập, hắn cũng không lên tiếng, sự phẫn nộ không cam lòng này, theo Thư Trường Hoa từ nơi sinh tử dạo trở về, đều nhạt đi cả.
Tựa như Thư Trường Hoa nói, bởi vì hắn là Trình Mạc, bản tính thiện lương, không oán không hận, cũng không có lòng tham, cho nên hắn biết quý trọng.
Trình Mạc lẳng lặng canh giữ bên giường, lắng nghe tiếng hô hấp đều đều của Thư Trường Hoa, đợi y ngủ say mới đứng dậy bưng bát không, đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Phương Xuyên đang ngồi xổm ngay cửa, có vẻ chán đến chết mà ném mấy viên sỏi, từ lúc Trình Mạc đi vào, y vẫn luôn ngồi ở chỗ này.
Trình Mạc đi ra, Tần Phương Xuyên lập tức đứng dậy, hỏi: “Sư huynh nói cái gì?”
Trình Mạc lắc đầu, “Để y nghỉ ngơi đi, vết thương trên người y không biết khi nào mới có thể khỏi hẳn?”
Tần Phương Xuyên đáp: “Bị thương ở ngực, dù sao cũng phải tĩnh dưỡng hai ba tháng, ngươi không cần lo lắng quá mức. Ngược lại, cổ độc của ngươi…”
Trình Mạc hỏi: “Như thế nào?”
Tần Phương Xuyên nói: “Máu ở tim cổ vương có thể giải cổ độc được ghi lại trong bản ghi chép cổ của Ngọc Khê, nhưng giải ra sao, ta còn phải suy xét lại.”
Trình Mạc nói: “Không vội, vết thương của Thư Trường Hoa còn cần bảo dưỡng một thời gian, chúng ta không ngại tạm dừng chân ở đây một thời gian, ngươi cứ từ từ cân nhắc.”
“Ừ.” Tần Phương Xuyên gật đầu, vươn tay muốn ôm Trình Mạc, nhưng lại thấy tay mình dính bùn đất, thế là cọ cọ tay lên quần áo mới giương hai tay, ôm eo hắn.
Trình Mạc vòng tay ôm lại, vỗ vỗ lưng y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook