Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự
-
Chương 39
Tần Phương Xuyên nói: “Đây không phải chỉ là chuyện giữa ngươi và Thư Trường Hoa, mà còn cả ta nữa.”
Cho dù đang đứng trên lập trường không bình đẳng, y cũng không nguyện bị loại trừ ra bên ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Phương Xuyên ăn không ít khổ, y cũng từng dùng chính thân thể mình nuôi cổ vương. Sinh tồn trong hoàn cảnh gian nan như vậy, dù phải chịu đựng cảnh cơ thể dần dần lụi bại, y cũng kiên quyết muốn thoát khỏi sự khống chế của cổ vương, thế cho nên tính tình y càng ngày càng trở nên cổ quái bướng bỉnh, đối với sư huynh cùng nhau lớn lên của mình cũng không có cảm tình sâu đậm.
Không phải y nhẫn tâm nhìn Thư Trường Hoa đi chịu chết, chỉ là lâu nay, y cho rằng cả hai rồi cũng sẽ đi lên con đường tử vong, chẳng qua xem ai kéo dài hơi tàn lâu hơn một chút mà thôi. Nếu Thư Trường Hoa có thể sử dụng mạng mình đến đổi hai cái mạng của y và Trình Mạc, có gì không thể? Hay nói cách khác, nếu cuối cùng Thư Trường Hoa bất lực, y cũng sẽ không chần chừ mà dùng mạng mình để cứu Trình Mạc.
Nhưng điều khiến y không thể chịu đựng được chính là Trình Mạc muốn đẩy y ra ngoài. Đã tới nước này, bọn họ bằng cái gì mà muốn trừ y ra?
Tần Phương Xuyên áp trán lên lưng Trình Mạc.
Trình Mạc bỗng nhiên buồn bã, hắn nắm chặt tay Tần Phương Xuyên, nói lại một lần: “Thực xin lỗi.”
Một bàn tay của Tần Phương Xuyên vòng qua eo Trình Mạc, ôm chặt hắn, nói: “Trình Mạc, ta và ngươi cùng đi giết cổ vương, cứu sư huynh.”
Trình Mạc đáp: “Được, chúng ta cùng đi.”
Tần Phương Xuyên siết chặt vòng tay, im lặng chôn mặt trên lưng Trình Mạc, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nhẹ hít mũi một cái.
Trình Mạc không khỏi thấy buồn cười, gỡ ra tay y muốn xoay người lại, đột nhiên phát hiện một ngón tay của Tần Phương Xuyên đã để ngay huyệt khẩu của hắn.
Trình Mạc dở khóc dở cười, bắt lấy tay Tần Phương Xuyên, nói: “Đừng, ngày mai còn muốn lên đường gấp.”
Tần Phương Xuyên nói: “Sẽ không làm ngươi bị thương.”
Trình Mạc còn định cự tuyệt, nhưng ngón tay dính một lớp thuốc mỡ lạnh lẽo của Tần Phương Xuyên đã nhẹ ấn huyệt khẩu của hắn, y ghé sát vào bên tai Trình Mạc nói: “Để ta làm một lần.”
Giọng điệu bướng bỉnh nhưng không đến nỗi quá bá đạo, cứ như một đứa bé nhìn chuẩn kẹo hồ lô bên đường.
Trình Mạc mềm lòng, hai tay chống thân cây, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”
Cho nên có chừng có mực.
Dù vậy, Tần Phương Xuyên vẫn cảm thấy thỏa mãn, y cũng sợ lỡ giờ lên đường cho nên động tác nhẹ nhàng đến bất thường, dùng thuốc mỡ bôi trơn cẩn thận mới nắm lấy eo Trình Mạc, chậm rãi đâm vào.
Trình Mạc hít một hơi thật sâu, thả lỏng người, cảm giác Tần Phương Xuyên hoàn toàn vùi vào thân thể của mình
Động tác của Tần Phương Xuyên rất nhẹ, nhưng tiến vào rất sâu, Trình Mạc có chút hoảng hốt, cứ như thiếu niên này muốn khắc một ký hiệu lên người hắn vậy.
Đến khi Tần Phương Xuyên siết chặt eo hắn, bắn vào trong cơ thể hắn, hắn mới thở sâu, nhìn chất lỏng màu trắng hạ thân mình bắn lên thân cây.
Trình Mạc chôn đầu trên cánh tay, chờ cảm giác nóng rẫy trên mặt biến mất mới ngẩng đầu lên.
Cánh tay hắn còn hơi run rẩy, định mặc quần vào thì bị Tần Phương Xuyên ngăn lại, “Còn chưa có bôi thuốc.”
Tần Phương Xuyên cẩn thận bôi thuốc cho hắn, lại giúp hắn kéo quần dài lên.
“Được rồi,” Hai má Trình Mạc vẫn đỏ bừng.
Ra khỏi khu rừng, Tuệ Tịch đã nằm cách đống lửa không xa, còn Tử Tiêu thì cầm lương khô trên tay hơ nóng.
Trình Mạc đi qua ngồi cạnh Tử Tiêu, Tần Phương Xuyên thì ngồi một bên khác của đống lửa.
Tử Tiêu đưa lương khô cho Trình Mạc, Trình Mạc nhận lấy, chia một nửa cho Tần Phương Xuyên.
Trình Mạc nói: “Canh giờ không còn sớm, ăn xong rồi nghỉ ngơi đi.”
Tử Tiêu gật đầu, cầm lấy trường kiếm bên người, đi đến một gốc cây đại thụ, dựa thân cây, khoanh chân ngồi.
Trình Mạc nằm xuống, nhẹ giọng nói với Tần Phương Xuyên: “Nghỉ ngơi đi.”
Tần Phương Xuyên gật đầu, nằm đối diện Trình Mạc mà ngủ.
Cho dù đang đứng trên lập trường không bình đẳng, y cũng không nguyện bị loại trừ ra bên ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Phương Xuyên ăn không ít khổ, y cũng từng dùng chính thân thể mình nuôi cổ vương. Sinh tồn trong hoàn cảnh gian nan như vậy, dù phải chịu đựng cảnh cơ thể dần dần lụi bại, y cũng kiên quyết muốn thoát khỏi sự khống chế của cổ vương, thế cho nên tính tình y càng ngày càng trở nên cổ quái bướng bỉnh, đối với sư huynh cùng nhau lớn lên của mình cũng không có cảm tình sâu đậm.
Không phải y nhẫn tâm nhìn Thư Trường Hoa đi chịu chết, chỉ là lâu nay, y cho rằng cả hai rồi cũng sẽ đi lên con đường tử vong, chẳng qua xem ai kéo dài hơi tàn lâu hơn một chút mà thôi. Nếu Thư Trường Hoa có thể sử dụng mạng mình đến đổi hai cái mạng của y và Trình Mạc, có gì không thể? Hay nói cách khác, nếu cuối cùng Thư Trường Hoa bất lực, y cũng sẽ không chần chừ mà dùng mạng mình để cứu Trình Mạc.
Nhưng điều khiến y không thể chịu đựng được chính là Trình Mạc muốn đẩy y ra ngoài. Đã tới nước này, bọn họ bằng cái gì mà muốn trừ y ra?
Tần Phương Xuyên áp trán lên lưng Trình Mạc.
Trình Mạc bỗng nhiên buồn bã, hắn nắm chặt tay Tần Phương Xuyên, nói lại một lần: “Thực xin lỗi.”
Một bàn tay của Tần Phương Xuyên vòng qua eo Trình Mạc, ôm chặt hắn, nói: “Trình Mạc, ta và ngươi cùng đi giết cổ vương, cứu sư huynh.”
Trình Mạc đáp: “Được, chúng ta cùng đi.”
Tần Phương Xuyên siết chặt vòng tay, im lặng chôn mặt trên lưng Trình Mạc, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nhẹ hít mũi một cái.
Trình Mạc không khỏi thấy buồn cười, gỡ ra tay y muốn xoay người lại, đột nhiên phát hiện một ngón tay của Tần Phương Xuyên đã để ngay huyệt khẩu của hắn.
Trình Mạc dở khóc dở cười, bắt lấy tay Tần Phương Xuyên, nói: “Đừng, ngày mai còn muốn lên đường gấp.”
Tần Phương Xuyên nói: “Sẽ không làm ngươi bị thương.”
Trình Mạc còn định cự tuyệt, nhưng ngón tay dính một lớp thuốc mỡ lạnh lẽo của Tần Phương Xuyên đã nhẹ ấn huyệt khẩu của hắn, y ghé sát vào bên tai Trình Mạc nói: “Để ta làm một lần.”
Giọng điệu bướng bỉnh nhưng không đến nỗi quá bá đạo, cứ như một đứa bé nhìn chuẩn kẹo hồ lô bên đường.
Trình Mạc mềm lòng, hai tay chống thân cây, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”
Cho nên có chừng có mực.
Dù vậy, Tần Phương Xuyên vẫn cảm thấy thỏa mãn, y cũng sợ lỡ giờ lên đường cho nên động tác nhẹ nhàng đến bất thường, dùng thuốc mỡ bôi trơn cẩn thận mới nắm lấy eo Trình Mạc, chậm rãi đâm vào.
Trình Mạc hít một hơi thật sâu, thả lỏng người, cảm giác Tần Phương Xuyên hoàn toàn vùi vào thân thể của mình
Động tác của Tần Phương Xuyên rất nhẹ, nhưng tiến vào rất sâu, Trình Mạc có chút hoảng hốt, cứ như thiếu niên này muốn khắc một ký hiệu lên người hắn vậy.
Đến khi Tần Phương Xuyên siết chặt eo hắn, bắn vào trong cơ thể hắn, hắn mới thở sâu, nhìn chất lỏng màu trắng hạ thân mình bắn lên thân cây.
Trình Mạc chôn đầu trên cánh tay, chờ cảm giác nóng rẫy trên mặt biến mất mới ngẩng đầu lên.
Cánh tay hắn còn hơi run rẩy, định mặc quần vào thì bị Tần Phương Xuyên ngăn lại, “Còn chưa có bôi thuốc.”
Tần Phương Xuyên cẩn thận bôi thuốc cho hắn, lại giúp hắn kéo quần dài lên.
“Được rồi,” Hai má Trình Mạc vẫn đỏ bừng.
Ra khỏi khu rừng, Tuệ Tịch đã nằm cách đống lửa không xa, còn Tử Tiêu thì cầm lương khô trên tay hơ nóng.
Trình Mạc đi qua ngồi cạnh Tử Tiêu, Tần Phương Xuyên thì ngồi một bên khác của đống lửa.
Tử Tiêu đưa lương khô cho Trình Mạc, Trình Mạc nhận lấy, chia một nửa cho Tần Phương Xuyên.
Trình Mạc nói: “Canh giờ không còn sớm, ăn xong rồi nghỉ ngơi đi.”
Tử Tiêu gật đầu, cầm lấy trường kiếm bên người, đi đến một gốc cây đại thụ, dựa thân cây, khoanh chân ngồi.
Trình Mạc nằm xuống, nhẹ giọng nói với Tần Phương Xuyên: “Nghỉ ngơi đi.”
Tần Phương Xuyên gật đầu, nằm đối diện Trình Mạc mà ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook