Võ Lâm Bại Hoại
Chương 28

Trong hoàng hôn u ám, hai bóng người một trước một sau đi rất thong thả, giống như dưới chân đang kéo theo cả ngàn cân nặng. Tới dòng suối nhỏ bên cạnh, người phía trước dừng lại, hồng y dần dần biến thành sắc tím. Người phía sau cũng hơi sững, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, sóng vai mà đứng cùng nàng. Gió đêm kéo theo hơi lạnh, song hai người vẫn không ai mở miệng, cứ lẳng lặng nhìn khe suối nhỏ lấp lánh lóe sáng trong đêm.

Một lúc lâu sau, âm thanh trầm thấp vang lên cắt đứt sự yên lặng: “Hồng Linh, nàng… ở đây bao lâu rồi?” Lời định nói đã tới bên miệng nhưng cuối cùng lại không cách nào phun ra.

“Hơn năm tháng thì phải? Chu Vô Mệnh cứu ta ở dưới vách núi.” Giọng nói tràn ngập chua xót vang lên, hơn năm tháng, ở cái nơi mà bất cứ lúc nào nàng cũng bị tên điên kia hạ dược, cũng từng bởi vì một loại dược y mới chế mà suýt mất mạng do không có thuốc giải. Đường ra duy nhất thì lại bị độc chướng ngăn trở, mỗi một lần trốn, là lại một lần bị hạ một loại dược kỳ quái, cho đến một tháng trước, Chu Vô Mệnh chế được một loại dược mà người thử dược phải cam tâm tình nguyện, đương nhiên nàng sẽ không chịu, mà y lại không ép buộc nàng, chỉ là ngày nào cũng gào thét muốn nàng cam tâm tình nguyện uống nó…. Rồi vì cứu Triệu Tĩnh, nàng cam tâm mà uống, về phần hậu quả thế nào, thì ngay cả Chu Vô Mệnh cũng không thể xác định. Hỏi y đây là dược gì, y chỉ đáp: Cam tâm tình nguyện. Y đặt tên cũng thật hoa văn.

Hơn năm tháng, ngay khi mình nhảy xuống núi, nàng cũng nhảy theo. Triệu Tĩnh giật mình, tự dưng nhớ lại chuyện trước kia: “Kỳ thật… nàng đã sớm biết mối quan hệ của ta và y… đúng không?” Còn một câu hắn không thể hỏi, đó là vì sao nàng lại dụ hắn đến ngọn đình ở trên núi? Tình cảnh lúc đó không khi nào không hiện ra trong đầu hắn, làm hắn không thể quên được, chỉ cần nghĩ tới là cảm thấy buồn nôn.

Hồng Linh là một người si tình nhưng cũng là người thông minh, cho nên đã biết hắn muốn hỏi gì, cả người nàng chấn động, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời. Mà Triệu Tĩnh cũng không ép hỏi, hắn vẫn đứng bên cạnh nàng, không biết có oán nàng, hận nàng hay không?

Gió lạnh thổi qua từng cơn, làm người ta có chút run rẩy.

Rốt cuộc, Hồng Linh cũng mở miệng: “Có lẽ đã từ rất lâu, cũng có thể từ lúc hai người mới bắt đầu. Khi đó ta không vạch trần chàng, vốn là bởi vì ta ngây thơ nghĩ rằng chàng chỉ bị dung nhan của y mê hoặc, tưởng rằng tình yêu của ta có thể đổi lấy trái tim của chàng… Nhưng ta đã thua hoàn toàn, thì ra ta vẫn chỉ là bóng dáng của y, không, ngay cả bóng dáng cũng không phải, đơn giản chỉ vì ta với y cùng tên, nên mới có thể được ở lại bên chàng. Khi ta sắp nản chí, lại nghe y nói “thứ người khác chạm qua, y tuyệt không chạm tới”, ta lại dấy lên hy vọng, chỉ có làm thế mới có thể chia rẽ chàng và y, và đây cũng có thể là cơ hội duy nhất của ta. Bởi vậy, ta đã thuê một tên… nhưng ta không ngờ tên khốn đó lại gọi thêm người khác…”

“Đừng nói nữa!”

Trời đã tối, dòng suối nhỏ cũng không nhìn rõ, Hồng Linh mặc dù không nhìn thấy bộ dạng ôm ngực đầy khó chịu của Triệu Tĩnh, nhưng từ trong thanh âm thống khổ của hắn, nàng hiểu rất rõ cảm giác của hắn bây giờ.

“Chàng biết không? Ta vốn có ý định, nếu không được trở thành người chàng yêu, thì ta sẽ trở thành người chàng hận, để chàng nhớ kỹ ta, ta có phải rất ngu ngốc không?”

“Không… ha ha…” Triệu Tĩnh biết rõ nàng không nhìn thấy, nhưng vẫn lắc đầu, trong tiếng cười khẽ mang theo cả khổ sở: “Kỳ thật ta và nàng vốn ngu ngốc như nhau, ta cũng đã làm cái việc ngu ngốc mà nàng từng làm, cho nên ta không có tư cách trách nàng. Yêu một người không sai, sai là tại cách yêu của chúng ta, một lầm lỗi cũng đủ để đổi lấy cả đời hủy diệt…”

“Bây giờ y đã thành như vậy, mà chàng vẫn thương y?”

Triệu Tĩnh im lặng một lúc, rồi nói: “Hồng Linh, ta biết bây giờ nói đã là quá muộn, ta không nên kéo nàng vào chuyện này…”

Nghe vậy, trong lòng nàng có chút giật mình, thân thể lung lay như sắp ngã, Hồng Linh cười nhẹ, điều phải tới cuối cùng cũng tới.

“Mặc kệ y như thế nào, y vẫn là Triệu Hồng Lân, là cửu hoàng thúc của ta. Ta biết nói như vậy vẫn chưa có sức thuyết phục…”

“Không, ta hiểu.” Cũng từng yêu một người, nàng làm sao không rõ tâm tình của Triệu Tĩnh. Nếu hôm nay Triệu Tĩnh già đi, chẳng lẽ nàng có thể thu hồi lại trái tim của mình?

“Làm sao dung mạo có thể làm trái tim trầm luân? Trên đời này có ai không già đi chứ.”

“Hồng Linh…” Triệu Tĩnh thở dài thật sâu: “Hồng Linh, nàng là người thông minh, sẽ tự biết làm gì cho đúng…”

“Chàng cũng nên biết, lòng ta như trái tim chàng, chàng có thể buông tay sao?” Giống như đã biết đáp án của hắn, nàng bỗng nhẹ nhàng cười: “Yên tâm đi, ta sẽ không bám lấy chàng. Sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, ta đã muốn buông tay, mà buông tay cũng là một cách thể hiện tình yêu của ta với chàng. Nếu ta không thể chiếm được trái tim chàng, thì nên dứt khoát buông tha lẫn nhau. Huống chi bây giờ ta còn không biết tên điên kia hạ dược gì với ta, sống hay chết còn chưa rõ. Ta chỉ mong chàng mau mau mang theo Kiến nhi rời khỏi nơi này, đừng để Kiến nhi cũng trở thành dược nhân trong tay tên điên.”

Triệu Tĩnh giật mình, quả nhiên từ đầu đến cuối, hắn đều là người ích kỷ. Hắn chưa từng chia sẻ nỗi khổ với Hồng Linh, không thể làm tròn trách nhiệm một người cha, một người chồng, mấy ngày nay còn phải để Kiến nhi chăm sóc hắn.

“Về thôi, bên ngoài lạnh lẽo, cẩn thận nhiễm phong hàn.” Hồng Linh dịu dàng nói.

“Còn nàng?”

“Một lúc nữa ta về sau, chàng về trước đi.” Không biết bao đêm, một mình nàng đứng đây, cái gì cũng không nghĩ, chỉ mong gió thổi… thổi đi hết đau đớn trong lòng…

Về phòng, Kiến nhi đang ngồi ở mép giường chờ hắn, còn đám người Triệu Hồng Lân thì đang vận công chữa thương. Triệu Tĩnh bế Kiến nhi lên, im lặng nhìn bọn họ. Triệu Kiến Thành nhàm chán mà vặn tay phụ thân ra, lẩm bẩm đếm ngón tay, một lát sau, nó cũng buồn ngủ mà thiếp đi.

Triệu Tĩnh ôm nó đặt lên giường, sau đó đắp chăn cho nó, rồi lại ngồi bên bàn đọc sách giết thời gian. Y thư này là do Triệu Kiến Thành lấy ở chỗ Chu Vô Mệnh, nghĩ cũng kỳ lạ, thần y tính cách cổ quái, nhưng lại đối với Kiến nhi rất tốt, ngay cả y thư cũng đưa cho nó, không biết có mục đích gì?

Đoàn Vô Ngân đẩy cửa tiến vào, một thân ảnh đáng lẽ phải ở sau lưng hắn cũng không thấy đâu, Triệu Tĩnh lên tiếng hỏi: “Ngũ đệ đâu, sao không thấy?”

“Đệ ấy đang thu dọn hành lý, ngày mai bọn đệ phải đi rồi, nên muốn qua đây nói một tiếng. Đệ cũng đã rời cung hơn một tháng, không biết trong triều có việc gì không, các huynh thân thể đều đã ổn, đệ cũng nên về.” Đoàn Vô Ngân đi tới góc phòng bê một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Triệu Tĩnh.

“Ngày mai các đệ đi sao?” Triệu Tĩnh nói: “Chúng ta còn chưa hàn huyên tâm sự, thế mà đệ đã phải về rồi?”

“Không thể không về, huynh biết mà. Còn mọi người, có muốn theo đệ về Đại Lý không?”

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người đáng lẽ đang sắp xếp hành lý lại xuất hiện ở đây, khuôn mặt tuấn tú của y cau lại, cùng con ngươi xinh đẹp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Triệu Tĩnh cười cười: “Cám ơn, nhưng các đệ đang có chuyện quan trọng, tốt nhất là mau trở về, nếu có duyên, bọn huynh sẽ tới thăm.”

Đoàn Vô Ngân ngầm trừng mắt nhìn người mới vào, rồi lấy trong áo ra một túi bạc vụn và vài tấm ngân phiếu đưa cho Triệu Tĩnh: “Đừng từ chối, trong người huynh không có tiền, cứ cầm lấy đi. Dù sao khi trở về Đại Lý, đệ cũng không cần dùng tới, Tĩnh ca, nhớ sau này nhất định phải đến thăm đệ đó.”

“Được rồi, chắc chắn.” Triệu Tĩnh cũng không từ chối, còn cầm tay Đoàn Vô Ngân, tình huynh đệ không cần nói cũng biết. Song ở bên, Đoàn Vô Dữ thấy vậy, tức giận đến xanh cả mặt, nói từ biệt thì nói đi, cần gì phải nắm tay chặt như thế.

Dưới sự thúc giục của Đoàn Vô Dữ, Đoàn Vô Ngân đành rời khỏi phòng.

Nhìn ba người đang vận công, Triệu Tĩnh cầm y thư lên đọc tiếp, hơn một canh giờ sau, hắn lại quay đầu xem ba người kia, thấy vẫn chưa xong, cộng thêm cảm giác uể oải làm hắn ghé vào bàn ngủ gật.

Sau khi vận công trị thương xong, người đầu tiên mở mắt là Ngọc Như Hồng, sau đó đến Triệu Hồng Lân, còn Giới Viện nội lực vì đã bị hao tổn gần nửa, nên giờ vẫn chưa xong.

Vừa mở mắt ra, thấy Triệu Tĩnh đang gục xuống bàn ngủ, Triệu Hồng Lân nhíu mày, đứng dậy đi tới bên cạnh, ôm lấy hắn.

Triệu Tĩnh ngủ không sâu, nên vừa động đã bừng tỉnh, thấy Triệu Hồng Lân đang ôm mình, vội nói: “Cửu hoàng thúc, mau bỏ ta xuống, thương thế của ngươi còn chưa khỏi…”

“Muốn ngủ thì lên giường mà ngủ, ngủ ở bàn sẽ bị lạnh đấy.” Thanh âm mềm mại quyến rũ, pha lẫn quan tâm sủng nịch, nhưng y lại ngẩng đầu lên, như không dám nhìn người trong lòng. Đặt hắn lên giường, y ôn nhu đắp chăn cho hắn, rồi lập tức xoay người rời đi.

“Cửu hoàng thúc…” Triệu Tĩnh kéo tay y lại: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Có chuyện gì để mai hãy nói, bây giờ nghỉ ngơi đi.” Triệu Hồng Lân đột nhiên quay sang, nhanh chóng điểm huyệt ngủ cuả hắn, nhìn hắn trầm lắng thiếp đi, y ngồi xuống bên giường, bất động một lúc lâu.

Lúc này Giới Viện cũng đã mở mắt, cùng Ngọc Như Hồng lẳng lặng nhìn, trong lòng có chút xúc động, khóe mắt hắn bỗng dưng liếc về phía Ngọc Như Hồng. Nếu như y biến thành thế kia, hắn sẽ cảm thấy gì đây, chẳng lẽ bởi vì dung mạo thay đổi mà y sẽ bớt bá đạo cùng vô lại sao?

Ngọc Như Hồng cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền quay đầu lại ôn nhu cười, nhất thời càng thêm quyến rũ. Trái tim Giới Viện bỗng đập thình thịch, hắn lập tức quay đầu đi, cố gắng dẹp cơn xúc động quái dị trong lòng. Có chút thất vọng, Ngọc Như Hồng lại quay ra nhìn về phía đối diện, phụ thân vẫn ngồi đằng kia, ngóng nhìn gương mặt ngủ say của Triệu Tĩnh. Trong lòng y cũng cảm thấy nặng nề, lặng im một lúc lâu, y thở nhẹ một cái, rồi lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: “Cha, sớm nghỉ ngơi đi.”

“…” Chốc lát sau, Triệu Hồng Lân mới nói nhỏ: “Các con đi ngủ trước đi.”

Đêm khuya tĩnh lặng, bốn đạo hít thở nhẹ nhàng càng khiến căn phòng lộ vẻ an tĩnh.

Ôn nhu vuốt ve gương mặt của Triệu Tĩnh, Triệu Hồng Lân thở dài trong lòng, dù trăng đã treo cao, nhưng y vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Đứng bên giường thật lâu, như cố gắng khắc sâu dung nhan của hắn vào lòng, sau đó, y mới chậm rãi xoay người, mở cửa đi ra ngoài, lén lút tới dòng suối, đứng đó hứng gió lạnh.

Có nên rời đi hay không? Trong màn đêm mù mịt, trái tim ai kia cũng mờ mịt không kém, đứng giữa không gian tối tăm tịch mịch không ánh sáng, y không biết nên đi nơi nào. Khuôn mặt vui mừng, đôi mày nhíu lại đầy sầu bi… tất cả như hòa vào máu y, không chỗ nào không có… Cơn đau đớn khắc cốt ghi tâm, há có thể quên dễ dàng?

Song không đi thì sao? Y sợ giờ đây hắn đã không muốn nhìn thấy mình nữa, ở lại bên cạnh hắn, chỉ sợ càng làm hắn cảm thấy ghê tởm, thừa dịp hắn chưa dùng ánh mắt chán ghét nhìn y, thừa dịp trái tim y vẫn chưa đẫm máu, không bằng y tự động biến mất khỏi mắt hắn…

Cần phải đi, nhưng thân thể y không động đậy được, hai chân cứ như buộc đá nghìn cân…

Bất đắc dĩ thở dài, theo gió đêm bay đi, chỉ là không có chút hồi âm?

“Ai?”

Hai âm thanh khác nhau cùng vang lên, sau đó không gian lại trở nên tĩnh lặng, đối mặt với tình địch, hai người không nói gì, cứ đứng như thế, mặc kệ gió lạnh xâm nhập.

Sáng sớm, một bóng người chạy tới chỗ Triệu Tĩnh, lắc lắc hắn dậy, la to: “Tĩnh ca, Tĩnh ca dậy mau, Tĩnh ca…”

Triệu Tĩnh vẫn mê man bất tỉnh, ngược lại, ba người Ngọc Như Hồng, Giới Viện và Triệu Kiến Thành đang ngủ lại bị đánh thức, Triệu Kiến Thành vuốt vuốt mắt, nói: “Mẹ.”

“Kiến nhi ngoan, mau đánh thức cha con đi.”

“Vô dụng thôi, hắn bị điểm huyệt, qua nửa canh giờ nữa mới tỉnh.” Ngọc Như Hồng thấy nàng khẩn trương, không khỏi cười lạnh đáp.

Biết nguyên nhân, Hồng Linh lập tức giải huyệt đạo cho hắn, thấy hắn tỉnh dậy, thần sắc cuống quít ngược lại có chút chần chờ, nhưng rất nhanh đã nói: “Triệu Hồng Lân đi rồi…”

Y đi rồi? Triệu Tĩnh sửng sốt một hồi, sau đó bay nhanh xuống giường, không sửa sang quần áo đã lao ra cửa, nhưng nào thấy thân ảnh của Triệu Hồng Lân? Ánh mặt trời chiếu vào trong cốc, ánh lên độc chướng tạo thành một làn sương xanh quỷ dị… Triệu Tĩnh thản nhiên nhìn, rồi nói với mấy người sau lưng: “Độc chướng còn chưa trừ, nếu xuất cốc y phải có giải dược.”

“Đúng vậy, mau đến chỗ Chu Vô Mệnh.”

Vội vàng xoay người, nhưng cả đám lại sững lại, thì ra Triệu Hồng Lân đã đi lấy giải dược về, còn đụng trúng bọn họ, bởi vậy y cũng lặng người đi một chút. Nhìn về phía Hồng Linh, chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người đưa lưng về phía y. Tối hôm qua hai người đứng cả đêm không nói gì, đến khi trời sắp sáng, y mới đi đến phòng Chu Vô Mệnh, không ngờ nàng lại đoán được. Chỉ là, nàng không phải nên cao hứng nhìn y rời đi sao, thế nào lại báo cho Tĩnh nhi?

Triệu Tĩnh đi tới bên y, gục đầu xuống nhìn y, bình tĩnh hỏi: “Không phải ngươi nói có chuyện thì để hôm nay nói ư? Sao lại định một mình rời đi?”

Tránh ánh mắt của hắn, Triệu Hồng Lân thản nhiên nói: “Nói cái gì? Ngươi quan tâm chỉ là dung mạo của ta, hôm nay ta đã già đi, ngươi còn có thể để mắt tới ta sao? Mấy tháng qua ngươi vẫn trốn tránh ta, chẳng lẽ bây giờ ngươi mới nói, kỳ thật ngươi vẫn để ta trong lòng? Ha ha… ta không cần ngươi đồng tình.”

“Vì sao ngươi không nhìn ta? Từ khi nào cửu hoàng thúc đã trở nên tự ti như thế?” Triệu Tĩnh nâng mặt y lên, nhìn khuôn mặt tiều tụy của y, trong con ngươi hiện lên một tia đau xót. Một chữ “tình” vốn đả thương người nhất, si tình chung quy sẽ bị vô tình đả thương. Khí chất lãnh đạo của y tuyệt không vì dung nhan già đi mà biến mất, chỉ có cảm tình, mới có thể hoàn toàn phá hủy ý chí của một người. Triệu Tĩnh hiểu rõ điều đó, hắn thật sâu nhìn vào mắt y, ôn nhu nói: “Ta biết, dù ta nói không quan tâm việc ngươi già đi, ngươi cũng sẽ không tin. Bởi vậy, ngươi ở đây chờ ta một chút, ngàn vạn lần không được đi trước, ta sẽ trở lại ngay.” Đến lúc đó, ngươi sẽ không có lý do một mình rời đi nữa rồi.

Nhìn bóng lưng chạy nhanh của hắn, mọi người nhất thời trầm mặc, đoán không ra hắn định làm gì.

Hai huynh đệ Đoàn Vô Ngân nghe tiếng động mà tỉnh dậy, giờ phút này thấy mọi người nhìn nhau, không khỏi mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế.”

Giới Viện trả lời ngắn gọn, chỉ thấy Đoàn Vô Ngân biến sắc, bên kia Hồng Linh cũng giật mình, hai người đột nhiên cùng đồng thanh: “Không ổn rồi.” Vừa dứt câu, cả hai đều lao về phòng Chu Vô Mệnh.

Chẳng lẽ… Triệu Hồng Lân run lên, thân hình như khói ảo bay theo. Ngọc Như Hồng cùng Giới Viện dắt theo Triệu Kiến Thành đang ngẩn ngơ chẳng hiểu gì theo sau.

Vội vã tìm đến căn phòng cuối cùng kia, chỉ thấy Triệu Tình cầm cái bình Chu Vô Mệnh đưa, mở ra đưa đến bên miệng.

“Không được uống!” Đoàn Vô Ngân hô to, gấp đến độ chỉ hận cái chai không thể lập tức vỡ vụn, gió bên tai bỗng vù vù, một bóng người đã lao vào.

Triệu Hồng Lân cấp bách đến không kịp ngừng lại, lao cả người vào Triệu Tĩnh, khiến cả hai ngã bịch xuống đất, cái chai trong tay Triệu Tĩnh rơi xuống, nước thuốc vẩy khắp nhà.

“Cửu hoàng thúc?”

“Đứa ngốc! Sao ngươi ngu ngốc thế hả?” Triệu Hồng Lân ngồi trên người hắn, tức giận rống lên: “Ngươi còn trẻ, không được uống cái thứ quỷ kia.”

Người bị mắng lại cười cười, ôm cổ y, nói: “Ta chỉ không muốn ngươi rời xa ta, cửu hoàng thúc, nếu ngươi để ý đến dung mạo mà rời xa ta, vậy ta chỉ có thể trở nên già giống ngươi thôi.”

“Ngươi… thật là ngốc…” Triệu Hồng Lân than nhẹ.

“Các ngươi!” Một tiếng bạo rống đột nhiên vang lên, Chu Vô Mệnh tay cầm cái lọ trống rỗng, oán hận trừng trừng nhìn hai người, miệng cũng cười một cách đầy âm hiểm, y lù lù tới gần bọn họ, giơ chân định giẫm một cái…

Đám người Đoàn Vô Ngân vội tiến lên ngăn lại: “Sư huynh, ngươi định làm gì?”

Ngọc Như Hồng cùng Triệu Kiến Thành thì đi tới đỡ phụ thân dậy.

“Làm gì? Ta muốn giẫm chết bọn hắn!” Chu Vô Mệnh trừng mắt nhìn, chỉ hận không thể đập nát bọn họ, lắc lắc cái bình rỗng, y khóc không ra nước mắt: “Niên hoa dĩ thệ của ta, chỉ còn một lọ này, thế mà lại bị bọn hắn phá mất, ta muốn giết bọn hắn!!!”

“Chờ chút, người chết không thể tái sinh, nhưng dược ngươi có thể chế lại mà.”

“Nhưng cái quan trọng là cách điều chế ta lỡ… cho thành giấy vệ sinh rồi…” Chu Vô Mệnh uể oải nói.

“Phụt… ha ha….” Mọi người không nhịn được mà cười to.

“Còn dám cười, ta giết các ngươi!” Chu Vô Mệnh lấy bao bột phóng trong lòng ra.

Mắt thấy y sắp vẩy, Đoàn Vô Ngân vội nói:

“Sư huynh, nếu ngươi giết chúng ta, thì ngươi đừng nghĩ tới Lan Chung Vương nữa.” Biết sư huynh thích độc dược hơn giải được, nên hắn mới chưa giao lan Chung vương cho y, chính vì thế bây giờ mới có thể lôi ra dùng.

Quả nhiên, Chu Vô Mệnh như bị điểm huyệt, một lúc lâu sau mới quát: “Cút cho ta! Không… Hồng Y lưu lại, có dũng khí hủy dược của lão tử, ngươi phải có trách nhiệm.”

“Yên tâm, ở đây rất thoải mái, làm sao ta bỏ đi được?” Hồng Linh cười nói, liếc nhìn Triệu Tĩnh, trong mắt nàng như được bao phủ một lớp sương mù: “Tĩnh ca, Kiến nhi nhờ chàng chăm sóc.”

“Hồng Linh…”

“Mẹ, mẹ không cùng đi sao, mẹ không đi con cũng không đi.” Triệu Kiến Thành lao lên ôm chân nàng không tha.

Rất nhanh Chu Vô Mệnh đã tới bên nàng, nhìn chằm chằm Triệu Kiến Thành, cười lạnh: “Không đi hả? Vậy uống mau!” Như một nhà ảo thuật, y lại móc một bình sứ trong lòng ra, rồi tới gần Triệu Kiến Thành.

Đoàn Vô Ngân vội ôm lấy nó, chạy thẳng ra cửa: “Chúng ta cũng nên đi, sư huynh, ngươi không cần tiễn đâu.”

“Không, con muốn mẹ, con muốn mẹ…” Triệu Kiến Thành khóc hô.

“Kiến nhi, mẹ con ở đây, khi nào muốn gặp mẹ, con chỉ cần đến đây là gặp được, đừng khóc nữa.” Đoàn Vô Dữ liếc mắt xem thường, nhưng trên mặt lại nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.

“Hồng Linh…” Triệu Tĩnh do dự nhìn nàng, chúng ta đều rời đi, nhưng lại để nàng ở đây chịu hành hạ?

“Tĩnh ca, bảo trọng.” Nói xong, Hồng Linh chạy vội ra ngoài, Triệu Tĩnh cũng chạy theo ra, nhưng đã không thấy bóng nàng đâu.

Lặng đi một chút, Triệu Tĩnh xoay người, đi về phía Triệu Hồng Lân, mỉm cười nói: “Cửu hoàng thúc, đi thôi.”

“Ừ, đi thôi.”

Độc chướng màu xanh đã được Triệu Hồng Lân vẩy giải dược, đoàn người thuận lợi đi ra ngoài.

Đứng ở nóc nhà, nhìn đoàn người đang rời khỏi sơn ao, nước mắt của nàng đã sớm rơi xuống…

Gió lạnh thổi qua, hồng y tung bay, sơn cốc lại yên tĩnh như cũ, chỉ là thỉnh thoảng truyền tới tiếng nức nở nho nhỏ.

P/s: Thế là cuối cùng cũng hoàn, nhưng nói thật là phần 1 hoàng tộc bại hoại, có cái phiên ngoại nho nhỏ nói về lúc Đoàn Vô Ngân và Triệu Tĩnh còn bé bị bắt cóc, rồi được Triệu Hồng Lân cứu về, nhưng Tiêu lười lắm, chả mún làm >”<

~Toàn văn hoàn~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương