Vô Lại Thời Đại
-
Chương 1: Ngực trái mặt phải (1)
Tôn nghiêm của vô lại nói với tôi rằng, làm một tên vô lại cũng phải có nguyên tắc – Tiêu Hồng Vĩ
Ánh chiều tà luôn khiến con người ta cảm thấy lười biếng, đi ngang qua quảng trường học sinh quen thuộc, bước tiếp lên trung tâm hoạt động ở lầu bốn, để ngủ bù lại một giấc cho thiệt ngon. Dạo gần đây cứ hay ngủ không đủ giấc, đến cả đi đường mà cũng gật gà gật gù. Đi đến quán trà âm nhạc trên lầu bốn, đã thấy có vài người trên đó, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo tìm một chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống.
Chỗ này cũng là một vị trí khá tốt, vừa vắng vẻ lại yên tĩnh, điều quan trọng nhất là không có ánh mặt trời chói chang đến phá đám giấc mộng đẹp của bạn, mà còn nhìn thấy hết tình hình trong quán, cũng không đến nỗi để mấy cô gái đẹp bước vào quán lọt ra khỏi tầm mắt của hai người. Ngồi được một lúc thì hai người đã thiu thiu giấc nồng, mép môi khẽ hếch lên cười cười, khiến những người trong quán nhìn thấy không khỏi nghi ngờ hai tên này có thật là đang ngủ hay không. Tuy không còn ánh mặt trời đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp nhưng từ ngoài cửa lại bước vào hai cô gái cao lêu nghêu, điều này định sẵn là giấc mộng đẹp của hai tên Tiêu Lâm từ đây đã kết thúc. (Tiêu Lâm ở đây là gọi tắt họ của Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo)
Hai cô gái vừa cười nói vừa bước vào quán trà, mang theo đó là những tiếng động được tạo thành do chiếc giày cao gót nện xuống mặt đất, đương nhiên chỉ điều này thôi cũng chưa đủ để khiến hai tên Tiêu Lâm thức giấc, nhưng còn tiếng cười của họ thì khỏi phải bàn. Tiếng cười của cô gái như một lưỡi dao sắc bén chém sắt như chém bùn, cắt màng nhĩ của hai người ra, truyền vào trong tận não của họ, gọi họ từ chỗ Chu Công trở về. Hai người cùng lúc tỉnh giấc, nhìn nhau cười, cứ như đã sớm có âm mưu vậy, cùng nhau quay đầu về hướng tám giờ rưỡi. Hai người, nói một cách chính xác thì là hai cô gái, mà nói một cách cụ thể hơn thì đó là hai cô gái xinh đẹp mê người mà xem chừng cũng chưa có bạn trai, khiến người khác phải mơ tưởng tới.
“He he” Đây là lần thứ hai mà hai người Tiêu Lâm cùng phát ra tiếng cười giống nhau, điều này chứng minh mục tiêu của họ cũng giống nhau.
“Chúng ta đều là anh em, nhường cậu lên trước đó !” Vẻ mặt hào phóng của Lâm Hạo, cứ như là hai cô gái này đã là của hắn vậy.
“Vậy sao được chứ ? Cùng nhau lên đi !” Tuy miệng nói thế, nhưng động tác của Tiêu Hồng Vĩ lại không hề chịu chút ảnh hưởng nào, đứng dậy một cách tự nhiên, đẩy chiếc mắt kính trên sống mũi một cái, đó là động tác chuẩn bị cần thiết của hắn khi sắp chiến đấu.
“Cậu lên trước đi, để tớ có thể rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của cậu !” Lâm Hạo cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai cô gái, mà hình như hai cô gái cũng đã chú ý đến bên này, nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn qua.
“Cậu này chỉ biết ăn nói xui xẻo, xem tớ đây.” Nếu động tác cần thiết đã kết thúc, vậy thì cuộc chiến cần thiết sẽ phải xảy ra. Mang theo sự nhiệt tình và hy vọng tràn trề, dưới ánh mặt trời, Tiêu Hồng Vĩ chầm chậm bước về phía hai cô gái xinh đẹp, trông giống như đang mang theo ánh sáng ngũ sắc vô tận và sức mạnh vô tận vậy.
“Chào hai bạn, có thể làm quen với hai bạn được không ?” Đó là một câu hỏi quán tính, cũng giống như đi mua rau phải hỏi giá trước vậy, nhưng khác với việc mua rau là, sau khi hỏi câu này xong, cho dù đối phương có trả lời như thế nào, cũng có thể hỏi tiếp câu thứ hai.
“Chúng tôi không muốn làm bạn với anh !” Cô gái ngồi bên trái nói.
“Vậy có thể cho tớ biết số điện thoại của hai bạn được không ?” Chính là câu thứ hai này đây. Đối với câu hỏi này, theo như giải thích của Tiêu Hồng Vĩ thì, cho dù đối phương có đồng ý làm bạn với mình hay không cũng chẳng sao, chẳng qua đó chỉ là một câu chào hỏi thôi, nhưng hiện giờ thì câu chào hỏi này rất quan trọng, bất luận là thế nào cũng phải hỏi, vì bạn phải nhờ cái đó mới có thể trở thành bạn với cô ấy, đây cũng là điều kiện vô cùng cần thiết.
Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt hai người ánh lên một chút gian xảo: “Có thể cho chúng tôi bàn lại một chút không ?”
Cho số điện thoại mà cũng phải bàn bạc lại sao ? Chẳng biết làm sao đành nhìn về phía Lâm Hạo mà huơ huơ tay. Một chút sau hai cô gái quay lại, vẫn là cô gái bên trái nói: “Có thể cho anh số điện thoại, nhưng chúng ta hãy chụp hình trước đã !” Nói xong, một cô gái khác lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị chụp hình.
Chụp hình ? Không lẽ hai cô gái này nghiên cứu tới nỗi não hư luôn à, chụp hình với mình, chụp, không chụp mới là đần. Lâm Hạo nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ quả thật chụp hình với cô gái đó, rất lấy làm kinh ngạc, không khỏi nghi ngờ đó là một đả kích rất lớn, nhưng, rất mau sau hắn nhìn Tiêu Hồng Vĩ và cô gái đó với ánh mắt giống như là mới phát hiện ra một đại lục mới vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chiều cao của Tiêu Hồng Vĩ và cô gái đó cách biệt nhau quá xa, Tiêu Hồng Vĩ thấp hơn cô ta đến cả nửa cái đầu, đứng bên cạnh cô ấy quả thật có vẻ khá nhỏ bé, còn về cô gái đó rõ ràng cái cô ta cần chính là hiệu quả này, còn cố tình ép đầu của mình sát bên đầu của Tiêu Hồng Vĩ, khoác tay lên vai hắn mà nhếch miệng cười.
Tâm trạng lúc này của Tiêu Hồng Vĩ chỉ có thể dùng hai từ bó tay để mà hình dung, sao lúc đầu mình không chịu nhìn cho rõ chiều cao của cô ta chứ ? Để rồi phạm phải đại kỵ của binh gia này, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, đúng là thất sách mà. Bây giờ chỉ có thể chống chọi đến cùng thôi, nhưng với nhân vật giống như Tiêu Hồng Vĩ không thể để một chút khó khăn này gây khó dễ được, một kế hoạch còn độc ác hơn đã hình thành trong đầu hắn.
“Đợi đã !” Hắn ngăn cô gái đang định nhấn nút flash, sau đó nói: “Tớ muốn tạo thêm vài kiểu chụp có được không ?”
Đối diện với lời đề nghị của Tiêu Hồng Vĩ, hai cô gái đều cảm thấy mắc cười, rồi đáp: “Tùy anh thôi!”
Tiêu Hồng Vĩ lại lần nữa đứng trở lại vị trí lúc nãy, còn cô gái đó vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, nhưng Tiêu Hồng Vĩ bắt đầu kế hoạch của hắn. Tấm thứ nhất, hắn đặt cái đầu của mình lên trên ngực trái của cô gái đó, dù gì thì đối phương cứ luôn đè đầu hắn xuống thấp, vậy thì cho thấp thêm một tí luôn. Tấm thứ hai, tay phải của hắn ôm lấy eo cô, cô ta đã đặt tay lên vai mình, chẳng lý nào mình cứ để cô ta được lợi không như thế. Hai động tác này khiến Lâm Hạo và một cô gái khác nhìn đến nỗi không nói nên lời, trong thiên hạ quả nhiên còn có người to gan đến thế. Cô gái chụp hình hiển nhiên là rất hứng thú với những tấm hình này, đã mau chóng nhấn nút flash, lưu lại trong tấm hình là vẻ mặt đắc ý của Tiêu Hồng Vĩ, còn mặt của cô gái kia thì đầy tức giận và chẳng biết làm sao hơn.
Ánh chiều tà luôn khiến con người ta cảm thấy lười biếng, đi ngang qua quảng trường học sinh quen thuộc, bước tiếp lên trung tâm hoạt động ở lầu bốn, để ngủ bù lại một giấc cho thiệt ngon. Dạo gần đây cứ hay ngủ không đủ giấc, đến cả đi đường mà cũng gật gà gật gù. Đi đến quán trà âm nhạc trên lầu bốn, đã thấy có vài người trên đó, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo tìm một chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống.
Chỗ này cũng là một vị trí khá tốt, vừa vắng vẻ lại yên tĩnh, điều quan trọng nhất là không có ánh mặt trời chói chang đến phá đám giấc mộng đẹp của bạn, mà còn nhìn thấy hết tình hình trong quán, cũng không đến nỗi để mấy cô gái đẹp bước vào quán lọt ra khỏi tầm mắt của hai người. Ngồi được một lúc thì hai người đã thiu thiu giấc nồng, mép môi khẽ hếch lên cười cười, khiến những người trong quán nhìn thấy không khỏi nghi ngờ hai tên này có thật là đang ngủ hay không. Tuy không còn ánh mặt trời đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp nhưng từ ngoài cửa lại bước vào hai cô gái cao lêu nghêu, điều này định sẵn là giấc mộng đẹp của hai tên Tiêu Lâm từ đây đã kết thúc. (Tiêu Lâm ở đây là gọi tắt họ của Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo)
Hai cô gái vừa cười nói vừa bước vào quán trà, mang theo đó là những tiếng động được tạo thành do chiếc giày cao gót nện xuống mặt đất, đương nhiên chỉ điều này thôi cũng chưa đủ để khiến hai tên Tiêu Lâm thức giấc, nhưng còn tiếng cười của họ thì khỏi phải bàn. Tiếng cười của cô gái như một lưỡi dao sắc bén chém sắt như chém bùn, cắt màng nhĩ của hai người ra, truyền vào trong tận não của họ, gọi họ từ chỗ Chu Công trở về. Hai người cùng lúc tỉnh giấc, nhìn nhau cười, cứ như đã sớm có âm mưu vậy, cùng nhau quay đầu về hướng tám giờ rưỡi. Hai người, nói một cách chính xác thì là hai cô gái, mà nói một cách cụ thể hơn thì đó là hai cô gái xinh đẹp mê người mà xem chừng cũng chưa có bạn trai, khiến người khác phải mơ tưởng tới.
“He he” Đây là lần thứ hai mà hai người Tiêu Lâm cùng phát ra tiếng cười giống nhau, điều này chứng minh mục tiêu của họ cũng giống nhau.
“Chúng ta đều là anh em, nhường cậu lên trước đó !” Vẻ mặt hào phóng của Lâm Hạo, cứ như là hai cô gái này đã là của hắn vậy.
“Vậy sao được chứ ? Cùng nhau lên đi !” Tuy miệng nói thế, nhưng động tác của Tiêu Hồng Vĩ lại không hề chịu chút ảnh hưởng nào, đứng dậy một cách tự nhiên, đẩy chiếc mắt kính trên sống mũi một cái, đó là động tác chuẩn bị cần thiết của hắn khi sắp chiến đấu.
“Cậu lên trước đi, để tớ có thể rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của cậu !” Lâm Hạo cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai cô gái, mà hình như hai cô gái cũng đã chú ý đến bên này, nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn qua.
“Cậu này chỉ biết ăn nói xui xẻo, xem tớ đây.” Nếu động tác cần thiết đã kết thúc, vậy thì cuộc chiến cần thiết sẽ phải xảy ra. Mang theo sự nhiệt tình và hy vọng tràn trề, dưới ánh mặt trời, Tiêu Hồng Vĩ chầm chậm bước về phía hai cô gái xinh đẹp, trông giống như đang mang theo ánh sáng ngũ sắc vô tận và sức mạnh vô tận vậy.
“Chào hai bạn, có thể làm quen với hai bạn được không ?” Đó là một câu hỏi quán tính, cũng giống như đi mua rau phải hỏi giá trước vậy, nhưng khác với việc mua rau là, sau khi hỏi câu này xong, cho dù đối phương có trả lời như thế nào, cũng có thể hỏi tiếp câu thứ hai.
“Chúng tôi không muốn làm bạn với anh !” Cô gái ngồi bên trái nói.
“Vậy có thể cho tớ biết số điện thoại của hai bạn được không ?” Chính là câu thứ hai này đây. Đối với câu hỏi này, theo như giải thích của Tiêu Hồng Vĩ thì, cho dù đối phương có đồng ý làm bạn với mình hay không cũng chẳng sao, chẳng qua đó chỉ là một câu chào hỏi thôi, nhưng hiện giờ thì câu chào hỏi này rất quan trọng, bất luận là thế nào cũng phải hỏi, vì bạn phải nhờ cái đó mới có thể trở thành bạn với cô ấy, đây cũng là điều kiện vô cùng cần thiết.
Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt hai người ánh lên một chút gian xảo: “Có thể cho chúng tôi bàn lại một chút không ?”
Cho số điện thoại mà cũng phải bàn bạc lại sao ? Chẳng biết làm sao đành nhìn về phía Lâm Hạo mà huơ huơ tay. Một chút sau hai cô gái quay lại, vẫn là cô gái bên trái nói: “Có thể cho anh số điện thoại, nhưng chúng ta hãy chụp hình trước đã !” Nói xong, một cô gái khác lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị chụp hình.
Chụp hình ? Không lẽ hai cô gái này nghiên cứu tới nỗi não hư luôn à, chụp hình với mình, chụp, không chụp mới là đần. Lâm Hạo nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ quả thật chụp hình với cô gái đó, rất lấy làm kinh ngạc, không khỏi nghi ngờ đó là một đả kích rất lớn, nhưng, rất mau sau hắn nhìn Tiêu Hồng Vĩ và cô gái đó với ánh mắt giống như là mới phát hiện ra một đại lục mới vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chiều cao của Tiêu Hồng Vĩ và cô gái đó cách biệt nhau quá xa, Tiêu Hồng Vĩ thấp hơn cô ta đến cả nửa cái đầu, đứng bên cạnh cô ấy quả thật có vẻ khá nhỏ bé, còn về cô gái đó rõ ràng cái cô ta cần chính là hiệu quả này, còn cố tình ép đầu của mình sát bên đầu của Tiêu Hồng Vĩ, khoác tay lên vai hắn mà nhếch miệng cười.
Tâm trạng lúc này của Tiêu Hồng Vĩ chỉ có thể dùng hai từ bó tay để mà hình dung, sao lúc đầu mình không chịu nhìn cho rõ chiều cao của cô ta chứ ? Để rồi phạm phải đại kỵ của binh gia này, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, đúng là thất sách mà. Bây giờ chỉ có thể chống chọi đến cùng thôi, nhưng với nhân vật giống như Tiêu Hồng Vĩ không thể để một chút khó khăn này gây khó dễ được, một kế hoạch còn độc ác hơn đã hình thành trong đầu hắn.
“Đợi đã !” Hắn ngăn cô gái đang định nhấn nút flash, sau đó nói: “Tớ muốn tạo thêm vài kiểu chụp có được không ?”
Đối diện với lời đề nghị của Tiêu Hồng Vĩ, hai cô gái đều cảm thấy mắc cười, rồi đáp: “Tùy anh thôi!”
Tiêu Hồng Vĩ lại lần nữa đứng trở lại vị trí lúc nãy, còn cô gái đó vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, nhưng Tiêu Hồng Vĩ bắt đầu kế hoạch của hắn. Tấm thứ nhất, hắn đặt cái đầu của mình lên trên ngực trái của cô gái đó, dù gì thì đối phương cứ luôn đè đầu hắn xuống thấp, vậy thì cho thấp thêm một tí luôn. Tấm thứ hai, tay phải của hắn ôm lấy eo cô, cô ta đã đặt tay lên vai mình, chẳng lý nào mình cứ để cô ta được lợi không như thế. Hai động tác này khiến Lâm Hạo và một cô gái khác nhìn đến nỗi không nói nên lời, trong thiên hạ quả nhiên còn có người to gan đến thế. Cô gái chụp hình hiển nhiên là rất hứng thú với những tấm hình này, đã mau chóng nhấn nút flash, lưu lại trong tấm hình là vẻ mặt đắc ý của Tiêu Hồng Vĩ, còn mặt của cô gái kia thì đầy tức giận và chẳng biết làm sao hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook