Vô Lại Quần Phương Phổ
-
Quyển 1 - Chương 26: Dạ Sấm Hoàng Cung
Diệp Vô Ưu và Lam Tiểu Phong rất nhanh sau đó cùng rời khỏi Thưởng Hoa đại hội. Yến Băng Cơ không có ở đó. Gã cũng đã lấy được tư cách để ngày mai tiến vào Thưởng Hoa các, vì thế đối với các cuộc tỷ thí sau đó, hắn cũng không có chút gì hứng thú, tự nhiên là thấy cũng không cần thiết phải tiếp tục ở đây.
Màn đêm đã buông xuống, Yến Băng Cơ cũng vẫn không thấy quay trở lại, nha đầu Hàm Yên kia cũng không thấy bóng dáng. Diệp Vô Ưu cuối cùng không nhẫn nại được nữa, quyết định dạ thám hoàng cung. Một mặt có thể đi tìm Yến Băng Cơ, vạn nhất tìm không thấy Yến Băng Cơ, cũng có thể đi kiếm U Lan tiên tử Hoa Nguyệt Lan, một trong Vân Mộng thập tiên tử.
Lam Tiểu Phong dù cho nói thế nào cũng không nguyện ý cùng vào, Diệp Vô Ưu lại không muốn uy hiếp gã. Hắn nghĩ đi tìm mỹ nữ, loại việc này, một người đi là đủ. Nếu nói chuyện đánh nhau, mang theo Lam Tiểu Phong đích xác là một lựa chọn không sai lầm. Rất hiển nhiên, hắn tiến nhập hoàng cung không phải để đánh nhau. Vả chăng theo lời đồn, trong hoàng cung cao thủ như mây, trừ phi là thuộc hàng thập đại cao thủ của đại lục bằng không thoát thân được là vô cùng khó khăn.
Có điều, ngay cả muốn tiến nhập hoàng cung dường như cũng không dễ dàng. Vì thế, vừa mới đi tới lối dẫn vào hoàng cung, Diện Vô Ưu đã bị thủ vệ chặn lại.
“Đứng lại, người nào?” Gã thủ vệ bên trái, niên kỷ hơi lớn, trầm giọng quát hỏi. Nhưng ngay lập tức hít vào một hơi ngây ngốc, chỉ là vì gã đã nhìn thấy dung mạo Diệp Vô Ưu.
“Đừng làm phiền ta, ta đang vội vào gặp công chúa các ngươi!” Diệp Vô Ưu nôn nóng nói.
“Ngươi phải gặp công chúa? Vậy có tín vật của công chúa hoặc là lệnh bài không?” Tên thủ vệ vẫn chưa hết ngây ngốc, cũng không hiểu người trước mặt thật ra là nam hay nữ, gã thật có chút khó phân biệt.
“Không có, ta là bằng hữu của công chúa các ngươi, tránh ra, nhanh để ta đi vào. Bằng không khi gặp Nguyệt Lan, ta khiến các ngươi không thoát tội!” Diệp Vô Ưu vẻ mặt vẫn y nhiên không lay chuyển.
“Nhưng, chúng ta làm thế nào biết ngài đúng là bằng hữu của công chúa?” Tên thủ vệ có chút bối rối, hay là, ngài ở đây một chút, ta phái người vào thỉnh ý công chúa?”
“Hừm, đi nhanh lên!” Diệp Vô Ưu vẫy vẫy tay, đôi mắt liếc vào trong cổng.
“Tiểu Cao, ngươi vào trong nghĩ cách thỉnh ý công chúa một chút, hỏi nàng có bằng hữu nói đã ước hẹn diện kiến.” Gã thủ vệ lớn tuổi nói với một tên thủ vệ khác. Diệp Vô Ưu quá sức hấp dẫn, hơn nữa thêm vào một bộ dạng không hề cố kị, khiến gã thủ vệ không thể không hoài nghi hắn với công chúa là thực sự có quen biết.
Trong lúc gã thủ vệ vừa mở cổng, chuẩn bị bước vào trong, Diệp Vô Ưu thân hình chớp động, thi triển vô ảnh thân pháp, lướt vào trong. Đến khi hai tên thủ vệ có phản ứng, Diệp Vô Ưu đã biến mất khỏi thị tuyến.
“Có thích khách, bắt thích khách!” Gã thủ vệ vội phản ứng cất tiếng la lớn, nhất thời, trong hoàng cung đâu đâu cũng có bóng người. Một toán người vội vã chạy tới tẩm cung của hoàng thượng, còn những toán thị vệ thì lùng sục khắp nơi tìm thích khách.
o0o
Bách Hoa đế quốc đương kim hoàng thượng Hoa Thiên Phong hiện nay tuổi chưa đến năm mươi, đương lúc tráng niên, tương truyền rất có dã tâm. Ông ta có hai trai một gái, phân biệt là đại hoàng tử Hoa Thừa Phong, nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên, công chúa Hoa Nguyệt Lan. Mặc dù ông ta chưa chính thức tuyên bố người kế thừa hoàng vị, song cho tới nay, đại hoàng tử vẫn siêng năng với chính sự. Nhị hoàng tử thì vui vẻ phong nhã, Bách Hoa đế quốc cũng chưa từng có tiền lệ lập nữ hoàng. Bởi thế, về cơ bản, tất cả mọi người đều cho rằng, đại hoàng tử Hoa Thừa Phong không nghi ngờ gì nữa chắc sẽ kế thừa hoàng vị.
Đương nhiên, hiện tại Hoa Thiên Phong thân thể vẫn tráng kiện, ông ta có thể ngồi bao lâu nữa trên hoàng vị, cũng không ai có thể đoán được. Bởi thế, bây giờ mà nói đến chuyện người kế thừa hoàng vị, cũng là có chút hơi sớm.
Lúc này, tại ngự thư phòng, Hoa Thiên Phong đuổi tất cả những ai không liên quan ra ngoài, chính là đang cùng hai nhi tử, Hoa Thừa Phong và Hoa Thừa Thiên mật bàn đại sự.
“Phụ hoàng, Thưởng Hoa đại hội trong năm ngày, tổng cộng có một trăm linh bảy người có tư cách tiến vào Thưởng Hoa các. Theo kế hoạch ban đầu của chúng ta về cơ bản là hoàn toàn thích hợp.” Hoa Thừa Thiên đang cung kính tâu bẩm, sau đó, chần chừ một chút, nói tiếp: “Bất quá, trong đó có một người có vấn đề.”
“Ai có vấn đề?” Hoa Thiên Phong nhướn mày, có chút bất mãn.
“Tư Không Trích Nguyệt. Hắn không ngờ lại bại dưới tay Diệp Vô Ưu, không thể tiến nhập Thưởng Hoa các.” Hoa Thừa Thiên lộ ra một tia bất lực.
“Lão đầu này, không thể tiến vào cũng tốt. Bất quá lão đầu này rất có bản sự, thật không thể nào.” Hoa Thiên Phong ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp. “Bất quá, tên Diệp Vô Ưu này, không được cho hắn mang bất kỳ tai họa nào tới.”
“Xin phụ hoàng hãy yên tâm! Ngày mai Yến tiên tử cũng có mặt tại đó. Có nàng ở đó, Diệp Vô Ưu sẽ không thể làm gì quá đáng được.” Hoa Thừa Thiên vội vàng đáp.
“Ta để ngươi có nhiều thời gian thi triển công phu trên người Yến Băng Cơ, tiến triển thế nào?” Hoa Thiên Phong nhàn nhạt hỏi.
“Tâu phụ hoàng! Theo như lời hoàng muội, Yến Băng Cơ đích thị là hôn thê của Diệp Vô Ưu, chỉ sợ…” Hoa Thừa Thiên hơi chần chừ một chút.
“Chỉ sợ cái gì? Ngươi đường đường là đế quốc nhị hoàng tử, vậy mà cũng đấu không lại một tên vô lại sao?” Hoa Thiên Phong cả giận nói. “Diệp Vô Ưu cùng lão tử Diệp Phi Phàm của hắn đều cùng một dạng, bất quá đều chỉ là những tên vô lại!”
“Phụ hoàng, nhi thần nhất định nỗ lực khống chế!” Hoa Thừa Thiên thấp giọng trả lời.
“Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi!” Hoa Thiên Phong phẩy phẩy tay, có vẻ bực mình.
Hoa Thừa Thiên rời khỏi ngự thư phòng, trên miệng không khỏi lộ xuất một tia cười khổ. Gã đương nhiên biết Hoa Thiên Phong vì sao lại phát hỏa. Chỉ là vì hồi đó ông ta cũng là một trong những người truy cầu Yến Ngọc Dao. Ông ta từng nghĩ dựa trên quan hệ giữa Bách Hoa đế quốc và Vô Song cung, ông ta khả dĩ sẽ đoạt được mỹ nhân. Thật không ngờ, lại bị Diệp Phi Phàm cướp mất giai nhân.
Muốn hắn tới truy cầu Yến Băng Cơ? Hoa Thừa Thiên thở dài một hơi. Mặc dù hắn biết Hoa Thiên Phong muốn cái gì, là Bách Hoa đế quốc nhị hoàng tử, gã cũng nên dụng lực trợ giúp phụ hoàng gã. Nhưng đúng là có một vài sự tình, rõ ràng có muốn làm cũng không thể làm được.
Yến Băng Cơ và Diệp Vô Ưu quan hệ rất thân mật, gã đã tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa, muội muội bảo bối của gã, cũng đã nghe Diệp Vô Ưu là hôn phu của Yến Băng Cơ, dưới dạng tình huống này, vẫn còn muốn gã truy cầu Yến Băng Cơ, khó khăn thật sự là một điều quá lớn.
“Phụ hoàng a phụ hoàng, có phải cha nhất định muốn con cũng phải có một lần gặt hái kinh nghiệm của cha không?” Hoa Thừa Thiên thở dài, trong lòng thầm nghĩ, nên quay về thẳng tẩm cung của mình, ngày mai là ngày Thưởng Hoa đại hội cuối cùng, cũng là ngày tối quan trọng, gã phải tu dưỡng tinh thần thật đầy đủ để ứng phó.
Màn đêm đã buông xuống, Yến Băng Cơ cũng vẫn không thấy quay trở lại, nha đầu Hàm Yên kia cũng không thấy bóng dáng. Diệp Vô Ưu cuối cùng không nhẫn nại được nữa, quyết định dạ thám hoàng cung. Một mặt có thể đi tìm Yến Băng Cơ, vạn nhất tìm không thấy Yến Băng Cơ, cũng có thể đi kiếm U Lan tiên tử Hoa Nguyệt Lan, một trong Vân Mộng thập tiên tử.
Lam Tiểu Phong dù cho nói thế nào cũng không nguyện ý cùng vào, Diệp Vô Ưu lại không muốn uy hiếp gã. Hắn nghĩ đi tìm mỹ nữ, loại việc này, một người đi là đủ. Nếu nói chuyện đánh nhau, mang theo Lam Tiểu Phong đích xác là một lựa chọn không sai lầm. Rất hiển nhiên, hắn tiến nhập hoàng cung không phải để đánh nhau. Vả chăng theo lời đồn, trong hoàng cung cao thủ như mây, trừ phi là thuộc hàng thập đại cao thủ của đại lục bằng không thoát thân được là vô cùng khó khăn.
Có điều, ngay cả muốn tiến nhập hoàng cung dường như cũng không dễ dàng. Vì thế, vừa mới đi tới lối dẫn vào hoàng cung, Diện Vô Ưu đã bị thủ vệ chặn lại.
“Đứng lại, người nào?” Gã thủ vệ bên trái, niên kỷ hơi lớn, trầm giọng quát hỏi. Nhưng ngay lập tức hít vào một hơi ngây ngốc, chỉ là vì gã đã nhìn thấy dung mạo Diệp Vô Ưu.
“Đừng làm phiền ta, ta đang vội vào gặp công chúa các ngươi!” Diệp Vô Ưu nôn nóng nói.
“Ngươi phải gặp công chúa? Vậy có tín vật của công chúa hoặc là lệnh bài không?” Tên thủ vệ vẫn chưa hết ngây ngốc, cũng không hiểu người trước mặt thật ra là nam hay nữ, gã thật có chút khó phân biệt.
“Không có, ta là bằng hữu của công chúa các ngươi, tránh ra, nhanh để ta đi vào. Bằng không khi gặp Nguyệt Lan, ta khiến các ngươi không thoát tội!” Diệp Vô Ưu vẻ mặt vẫn y nhiên không lay chuyển.
“Nhưng, chúng ta làm thế nào biết ngài đúng là bằng hữu của công chúa?” Tên thủ vệ có chút bối rối, hay là, ngài ở đây một chút, ta phái người vào thỉnh ý công chúa?”
“Hừm, đi nhanh lên!” Diệp Vô Ưu vẫy vẫy tay, đôi mắt liếc vào trong cổng.
“Tiểu Cao, ngươi vào trong nghĩ cách thỉnh ý công chúa một chút, hỏi nàng có bằng hữu nói đã ước hẹn diện kiến.” Gã thủ vệ lớn tuổi nói với một tên thủ vệ khác. Diệp Vô Ưu quá sức hấp dẫn, hơn nữa thêm vào một bộ dạng không hề cố kị, khiến gã thủ vệ không thể không hoài nghi hắn với công chúa là thực sự có quen biết.
Trong lúc gã thủ vệ vừa mở cổng, chuẩn bị bước vào trong, Diệp Vô Ưu thân hình chớp động, thi triển vô ảnh thân pháp, lướt vào trong. Đến khi hai tên thủ vệ có phản ứng, Diệp Vô Ưu đã biến mất khỏi thị tuyến.
“Có thích khách, bắt thích khách!” Gã thủ vệ vội phản ứng cất tiếng la lớn, nhất thời, trong hoàng cung đâu đâu cũng có bóng người. Một toán người vội vã chạy tới tẩm cung của hoàng thượng, còn những toán thị vệ thì lùng sục khắp nơi tìm thích khách.
o0o
Bách Hoa đế quốc đương kim hoàng thượng Hoa Thiên Phong hiện nay tuổi chưa đến năm mươi, đương lúc tráng niên, tương truyền rất có dã tâm. Ông ta có hai trai một gái, phân biệt là đại hoàng tử Hoa Thừa Phong, nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên, công chúa Hoa Nguyệt Lan. Mặc dù ông ta chưa chính thức tuyên bố người kế thừa hoàng vị, song cho tới nay, đại hoàng tử vẫn siêng năng với chính sự. Nhị hoàng tử thì vui vẻ phong nhã, Bách Hoa đế quốc cũng chưa từng có tiền lệ lập nữ hoàng. Bởi thế, về cơ bản, tất cả mọi người đều cho rằng, đại hoàng tử Hoa Thừa Phong không nghi ngờ gì nữa chắc sẽ kế thừa hoàng vị.
Đương nhiên, hiện tại Hoa Thiên Phong thân thể vẫn tráng kiện, ông ta có thể ngồi bao lâu nữa trên hoàng vị, cũng không ai có thể đoán được. Bởi thế, bây giờ mà nói đến chuyện người kế thừa hoàng vị, cũng là có chút hơi sớm.
Lúc này, tại ngự thư phòng, Hoa Thiên Phong đuổi tất cả những ai không liên quan ra ngoài, chính là đang cùng hai nhi tử, Hoa Thừa Phong và Hoa Thừa Thiên mật bàn đại sự.
“Phụ hoàng, Thưởng Hoa đại hội trong năm ngày, tổng cộng có một trăm linh bảy người có tư cách tiến vào Thưởng Hoa các. Theo kế hoạch ban đầu của chúng ta về cơ bản là hoàn toàn thích hợp.” Hoa Thừa Thiên đang cung kính tâu bẩm, sau đó, chần chừ một chút, nói tiếp: “Bất quá, trong đó có một người có vấn đề.”
“Ai có vấn đề?” Hoa Thiên Phong nhướn mày, có chút bất mãn.
“Tư Không Trích Nguyệt. Hắn không ngờ lại bại dưới tay Diệp Vô Ưu, không thể tiến nhập Thưởng Hoa các.” Hoa Thừa Thiên lộ ra một tia bất lực.
“Lão đầu này, không thể tiến vào cũng tốt. Bất quá lão đầu này rất có bản sự, thật không thể nào.” Hoa Thiên Phong ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp. “Bất quá, tên Diệp Vô Ưu này, không được cho hắn mang bất kỳ tai họa nào tới.”
“Xin phụ hoàng hãy yên tâm! Ngày mai Yến tiên tử cũng có mặt tại đó. Có nàng ở đó, Diệp Vô Ưu sẽ không thể làm gì quá đáng được.” Hoa Thừa Thiên vội vàng đáp.
“Ta để ngươi có nhiều thời gian thi triển công phu trên người Yến Băng Cơ, tiến triển thế nào?” Hoa Thiên Phong nhàn nhạt hỏi.
“Tâu phụ hoàng! Theo như lời hoàng muội, Yến Băng Cơ đích thị là hôn thê của Diệp Vô Ưu, chỉ sợ…” Hoa Thừa Thiên hơi chần chừ một chút.
“Chỉ sợ cái gì? Ngươi đường đường là đế quốc nhị hoàng tử, vậy mà cũng đấu không lại một tên vô lại sao?” Hoa Thiên Phong cả giận nói. “Diệp Vô Ưu cùng lão tử Diệp Phi Phàm của hắn đều cùng một dạng, bất quá đều chỉ là những tên vô lại!”
“Phụ hoàng, nhi thần nhất định nỗ lực khống chế!” Hoa Thừa Thiên thấp giọng trả lời.
“Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi!” Hoa Thiên Phong phẩy phẩy tay, có vẻ bực mình.
Hoa Thừa Thiên rời khỏi ngự thư phòng, trên miệng không khỏi lộ xuất một tia cười khổ. Gã đương nhiên biết Hoa Thiên Phong vì sao lại phát hỏa. Chỉ là vì hồi đó ông ta cũng là một trong những người truy cầu Yến Ngọc Dao. Ông ta từng nghĩ dựa trên quan hệ giữa Bách Hoa đế quốc và Vô Song cung, ông ta khả dĩ sẽ đoạt được mỹ nhân. Thật không ngờ, lại bị Diệp Phi Phàm cướp mất giai nhân.
Muốn hắn tới truy cầu Yến Băng Cơ? Hoa Thừa Thiên thở dài một hơi. Mặc dù hắn biết Hoa Thiên Phong muốn cái gì, là Bách Hoa đế quốc nhị hoàng tử, gã cũng nên dụng lực trợ giúp phụ hoàng gã. Nhưng đúng là có một vài sự tình, rõ ràng có muốn làm cũng không thể làm được.
Yến Băng Cơ và Diệp Vô Ưu quan hệ rất thân mật, gã đã tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa, muội muội bảo bối của gã, cũng đã nghe Diệp Vô Ưu là hôn phu của Yến Băng Cơ, dưới dạng tình huống này, vẫn còn muốn gã truy cầu Yến Băng Cơ, khó khăn thật sự là một điều quá lớn.
“Phụ hoàng a phụ hoàng, có phải cha nhất định muốn con cũng phải có một lần gặt hái kinh nghiệm của cha không?” Hoa Thừa Thiên thở dài, trong lòng thầm nghĩ, nên quay về thẳng tẩm cung của mình, ngày mai là ngày Thưởng Hoa đại hội cuối cùng, cũng là ngày tối quan trọng, gã phải tu dưỡng tinh thần thật đầy đủ để ứng phó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook