Vô Lại Quần Phương Phổ
-
Quyển 1 - Chương 24: Dị Thuật Đại Tái
Thưởng Hoa đại lục ngày thứ sáu, Diệp Vô Ưu và Lam Tiểu Phong hai người cũng đi tới hội trường.
Hai ngày qua Diệp Vô Ưu tâm trạng không được tốt lắm, Yến Băng Cơ không một lần trở lại khách sạn nói gì đến chuyện bồi tiếp hắn, còn hai ả nha đầu Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không thấy bóng dáng đâu. Hắn cũng muốn đến hoàng cung tìm thử xem, đáng tiếc lại không quen thuộc hoàng cung đành phải bỏ qua.
Bất quá, trong hai ngày này Diệp Vô Ưu cũng không phải là không có thu hoạch gì. Ít nhất bây giờ hắn biết rằng cái tên Lam Tiểu Phong tiểu hoa si này đối với các sự việc của các chủng tộc tại đại lục tỏ ra rất hiểu biết. Vì vậy hắn cứ theo lời giải thích của Lam Tiểu Phong mà ngày càng hiểu rõ Thưởng Hoa đại hội hơn.
Nếu trước kia hắn biết Thưởng Hoa đại hội diễn ra trong bảy ngày, ngày đầu tiên mới chân chính là thưởng hoa, nhưng từ ngày thứ hai đến ngày thứ sáu chính là tỷ thí tư cách đoạt bảo. Ngày thứ hai là tỷ thí tiên thuật, chỉ mười người đứng đầu là khả dĩ có tư cách tiến nhập Thưởng hoa các. Ngày thứ ba là tỷ thí tài phú, chỉ hai mươi người đầu có tư cách tiến nhập Thưởng hoa các. Ngày thứ tư thì tỷ thí danh vọng, khảo lựa cá nhân tại Vân Mộng đại lục, thêm ba mươi người đứng đầu được tiến nhập. Còn hai ngày thứ năm và thứ sáu thì tỷ thí về dị thuật.
Tất nhiên, ngoài tiên thuật cũng còn có những loại năng lực rất đặc thù, nhưng cụ thể là loại năng lực đặc thù gì thì Thưởng hoa đại hội lại không hề có một quy định rõ ràng nào. Bất quá chỉ cần trước mặt ban giám khảo sử ra loại năng lực đó, được ban giám khảo đồng ý và công nhận đó là dị thuật là được.
Từ phiến thuật, thâu thuật, đổ thuật, độc thuật các loại… đều là các phần của dị thuật. Vì có rất nhiều loại dị thuật nên mỗi loại dị thuật đều chỉ chọn một người để tiến nhập Thưởng hoa các. Kẻ đứng đầu đều có dị thuật khác với những người khác.
Diệp Vô Ưu không gặp lại Yến Băng Cơ một lần nào nhưng nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên vẫn an nhiên chủ trì đại hội. Khi nhìn thấy Diệp Vô Ưu thì lộ ra một vẻ mặt cổ quái, bất quá hắn cũng chẳng nói lời nào.
“Diệp ca ca, đệ không có một dị thuật nào, xem ra đệ không có biện pháp gì để tiến nhập rồi.” Lam Tiểu Phong đau khổ nói. Tiểu tử này có vọng tưởng được tham gia tiên thuật tỉ thí vì với tu vi của hắn muốn đả bại Âu Dương Vân Phi tịnh không phải là chuyện khó. Chỉ là, tiểu tử này trên đường đi vì chạy theo mỹ nữ, sau đó mới đến Bách Hoa thành, nên tiên thuật tỉ thí đã sớm kết thúc.
“Ai nói muốn vào nhất định phải cần tới dị thuật? Khi gặp thời cơ thì sẽ dễ dàng tiến vào thôi.” Diệp Vô Ưu nhãn thần khinh bỉ nhìn Lam Tiểu Phong, “Ta đã bảo là sao mà ngươi vô dụng như thế? Chẳng phải ta đã nói là cha người là một ngươi rất lợi hại sao? Sao lại có một đứa con như ngươi chứ?”
“Ta, Lam Tiểu Phong, quang minh chính đại, không thèm làm mấy cái việc trộm gà bắt chó đó!” Lam Tiểu Phong bất phục nói.
“Đầu óc ngươi có chuyện rồi!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong cả nửa ngày chỉ thốt ra được bốn chữ như thế.
Lam Tiểu Phong vẫn còn muốn mở miệng ra cãi nhưng phát hiện Diệp Vô Ưu đã quay đầu đi, ngay từ đầu đã không thèm nhìn tới hắn nên đành ngậm miệng lại, lời gì cũng không nói ra.
Hiện giờ đang có hai người tỷ thí độc thuật. Loại tỷ thí độc thuật này quy tắc cũng đã được phổ biến, đó là hai người phân biệt đưa ra hai loại độc dược cho đối phương nếm thử. Người nào bị ngấm thuốc độc trước là thua.
Xem cả nửa ngày mà hai người chẳng ai thua cả, Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy buồn chán, bèn xoay sang hỏi Lam Tiểu Phong: “Tiểu hoa si, ngươi xem bọn họ hai người ai bị độc chết trước?”
Lam Tiểu Phong suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu phân tích: “Hai người này, một xưng là Độc vương, một thì xưng là Độc ma, năng lực dụng độc tựa như không sai biệt lắm. Bất quá, những loại độc của Độc vương tựa hồ kiến hiệu nhanh hơn, một loại độc là đạt được mục đích. Độc dược của Độc ma thì có tác dụng lâu dài. Theo đệ thấy a, Độc ma có nhiều khả năng thắng hơn.”
“Độc ma, vừa nghe tên đã biết không phải là thứ tốt lành gì rồi. Còn tên Độc vương thì còn chán hơn, cái gì không vương, lại là Độc vương!” Diệp Vô Ưu cáu giận nói.
“Vậy, Diệp ca ca, huynh hi vọng ai thắng?” Lam Tiểu Phong sững sững sốt sốt, nhịn không được hỏi.
“Ta không quản ai thắng, với ta không có quan hệ. Hai lão gia hỏa này, đồng quy vu tận mới là chuyện cực tốt.” Diệp Vô Ưu tùy tiện nói.
“Xú tiểu tử, ngươi thật là không biết tôn kính người già?” Từ bên cạnh truyền đến một giọng nói giận dữ, nhưng nghe lại có chút quen thuộc.
“Lại là lão à?” Diệp Vô Ưu chán nản nói. “Uy, ta nói cho lão biết, mặc kệ lão là cha của Tinh di, đừng có đến làm phiền ta!”
Thì ra lão già này không phải ai xa lạ, ngay ngày đầu Diệp Vô Ưu đến Bách Hoa thành, lão đã tưởng có thể uy hiếp Diệp Vô Ưu ai ngờ lại bị hắn chơi khăm lại, chính là phụ thân của Tư Không Hàn Tinh, đương thế đệ nhất thần thâu Tư Không Trích Nguyệt.
“Vãn bối Lam Tiểu Phong, xin được ra mắt Tư Không tiền bối.” Lam Tiểu Phong lúc này cung cung kính kính hành lễ ra mắt với Tư Không Trích Nguyệt.
“Ngươi xem người ta kìa, thật là có lễ phép. Còn không biết học tập người ta nữa à?” Tư không Trích Nguyệt bắt đầu giáo huấn Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu hung ác trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong, sau đó quay lại nhìn Tư Không Trích Nguyệt, không hề có hảo ý nói: “Không cần ngươi đến đây để giáo huấn ta. Ngươi tốt nhất nên tránh xa ta ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Lúc này trên đài, Độc vương đã ngã xuống bất tỉnh nhân sự, đúng như dự báo của Lam Tiểu Phong.
“Độc thuật tỉ thí, Độc ma Cừu Tiễn Hoạch thắng. Tiếp tục là cuộc tỉ thí thâu thuật, chúng ta xin mời đương thế Đệ nhất thần thâu Tư Không Trích Nguyệt!” Tiếng của Hoa Thừa Thiên truyền tới tai mọi người. Nghe đến tên của Tư Không Trích Nguyệt, cả hội trường xôn xao bàn tán, tựa hồ như có ai đó muốn nhảy lên đài, tính là Tư Không Trích Nguyệt đã trộm gì đó của bọn họ, nên muốn tìm lão để thanh toán nợ nần.
“Xú tiểu tử, ta trước tiên phải tham gia tỉ thí đã, đợi lát nữa lại đến giáo huấn ngươi.” Tư Không Trích Nguyệt khẽ nói. Người vừa chớp lên đã thấy xuất hiện trên đài.
“Ông già chết bầm, đừng ỷ già mà khinh ta!” Diệp Vô Ưu thầm chửi một câu, ánh mắt đảo đi đảo lại, tức thời tìm chủ ý đối phó với Tư Không Trích Nguyệt.
“Tư Không tiền bối tại Vân Mộng đại lục đã được công nhận là đệ nhất thần thâu, ta nghĩ, thâu thuật của của ông ta đúng là nhất hạng, chắc chẳng có ai muốn cùng với ông ấy tỉ thí nhỉ?” Hoa Thừa Thiên cười mỉm. “Nếu đúng là không có ai lên đài nữa, vậy ta tuyên bố…”
“Ai nói lão ta là đệ nhất?” Một giọng nói oang oang truyền đến tai chúng nhân, ngay lập tức Diệp Vô Ưu đã xuất hiện trên đài.
Bên dưới đài những tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên ồn ào khắp nơi. Nguyên Diệp Vô Ưu đứng trong một chỗ kín, không mấy người chú ý đến hắn, bất quá hiện tại đại đa số mọi người đều nhận ra hắn đã tới. Phần lớn mọi người ở đây đều đã xem cuộc tỉ thí tiên thuật vào ngày thứ hai, ngoài ra cũng có nhiều người tham gia vào buổi tiệc tối hôm đó, có thể nói họ có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Diệp Vô Ưu.
Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Hoa Thừa Thiên thật sự có chút đau đầu. Thân thế của tên gia hỏa này hiện tại hắn rõ hai năm rõ mười. Thậm chí mối quan hệ giữa Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ hắn cũng đã được muội muội bảo bối của mình cho biết. Tuy Yến Băng Cơ cũng chỉ mới vừa bước ra giang hồ nhưng giữa hoàng thất của Bách Hoa đế quốc và Vô Song cung từ trước đến nay quan hệ vẫn rất tốt, hắn tự nhiên đối với Yến Băng Cơ hiểu biết rõ ràng hơn. Nói tóm lại, đối với Diệp Vô Ưu hắn chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là phiền toái, đích thị là đại phiền toái, không thể nào đối phó nổi.
Hai ngày qua Diệp Vô Ưu tâm trạng không được tốt lắm, Yến Băng Cơ không một lần trở lại khách sạn nói gì đến chuyện bồi tiếp hắn, còn hai ả nha đầu Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không thấy bóng dáng đâu. Hắn cũng muốn đến hoàng cung tìm thử xem, đáng tiếc lại không quen thuộc hoàng cung đành phải bỏ qua.
Bất quá, trong hai ngày này Diệp Vô Ưu cũng không phải là không có thu hoạch gì. Ít nhất bây giờ hắn biết rằng cái tên Lam Tiểu Phong tiểu hoa si này đối với các sự việc của các chủng tộc tại đại lục tỏ ra rất hiểu biết. Vì vậy hắn cứ theo lời giải thích của Lam Tiểu Phong mà ngày càng hiểu rõ Thưởng Hoa đại hội hơn.
Nếu trước kia hắn biết Thưởng Hoa đại hội diễn ra trong bảy ngày, ngày đầu tiên mới chân chính là thưởng hoa, nhưng từ ngày thứ hai đến ngày thứ sáu chính là tỷ thí tư cách đoạt bảo. Ngày thứ hai là tỷ thí tiên thuật, chỉ mười người đứng đầu là khả dĩ có tư cách tiến nhập Thưởng hoa các. Ngày thứ ba là tỷ thí tài phú, chỉ hai mươi người đầu có tư cách tiến nhập Thưởng hoa các. Ngày thứ tư thì tỷ thí danh vọng, khảo lựa cá nhân tại Vân Mộng đại lục, thêm ba mươi người đứng đầu được tiến nhập. Còn hai ngày thứ năm và thứ sáu thì tỷ thí về dị thuật.
Tất nhiên, ngoài tiên thuật cũng còn có những loại năng lực rất đặc thù, nhưng cụ thể là loại năng lực đặc thù gì thì Thưởng hoa đại hội lại không hề có một quy định rõ ràng nào. Bất quá chỉ cần trước mặt ban giám khảo sử ra loại năng lực đó, được ban giám khảo đồng ý và công nhận đó là dị thuật là được.
Từ phiến thuật, thâu thuật, đổ thuật, độc thuật các loại… đều là các phần của dị thuật. Vì có rất nhiều loại dị thuật nên mỗi loại dị thuật đều chỉ chọn một người để tiến nhập Thưởng hoa các. Kẻ đứng đầu đều có dị thuật khác với những người khác.
Diệp Vô Ưu không gặp lại Yến Băng Cơ một lần nào nhưng nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên vẫn an nhiên chủ trì đại hội. Khi nhìn thấy Diệp Vô Ưu thì lộ ra một vẻ mặt cổ quái, bất quá hắn cũng chẳng nói lời nào.
“Diệp ca ca, đệ không có một dị thuật nào, xem ra đệ không có biện pháp gì để tiến nhập rồi.” Lam Tiểu Phong đau khổ nói. Tiểu tử này có vọng tưởng được tham gia tiên thuật tỉ thí vì với tu vi của hắn muốn đả bại Âu Dương Vân Phi tịnh không phải là chuyện khó. Chỉ là, tiểu tử này trên đường đi vì chạy theo mỹ nữ, sau đó mới đến Bách Hoa thành, nên tiên thuật tỉ thí đã sớm kết thúc.
“Ai nói muốn vào nhất định phải cần tới dị thuật? Khi gặp thời cơ thì sẽ dễ dàng tiến vào thôi.” Diệp Vô Ưu nhãn thần khinh bỉ nhìn Lam Tiểu Phong, “Ta đã bảo là sao mà ngươi vô dụng như thế? Chẳng phải ta đã nói là cha người là một ngươi rất lợi hại sao? Sao lại có một đứa con như ngươi chứ?”
“Ta, Lam Tiểu Phong, quang minh chính đại, không thèm làm mấy cái việc trộm gà bắt chó đó!” Lam Tiểu Phong bất phục nói.
“Đầu óc ngươi có chuyện rồi!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong cả nửa ngày chỉ thốt ra được bốn chữ như thế.
Lam Tiểu Phong vẫn còn muốn mở miệng ra cãi nhưng phát hiện Diệp Vô Ưu đã quay đầu đi, ngay từ đầu đã không thèm nhìn tới hắn nên đành ngậm miệng lại, lời gì cũng không nói ra.
Hiện giờ đang có hai người tỷ thí độc thuật. Loại tỷ thí độc thuật này quy tắc cũng đã được phổ biến, đó là hai người phân biệt đưa ra hai loại độc dược cho đối phương nếm thử. Người nào bị ngấm thuốc độc trước là thua.
Xem cả nửa ngày mà hai người chẳng ai thua cả, Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy buồn chán, bèn xoay sang hỏi Lam Tiểu Phong: “Tiểu hoa si, ngươi xem bọn họ hai người ai bị độc chết trước?”
Lam Tiểu Phong suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu phân tích: “Hai người này, một xưng là Độc vương, một thì xưng là Độc ma, năng lực dụng độc tựa như không sai biệt lắm. Bất quá, những loại độc của Độc vương tựa hồ kiến hiệu nhanh hơn, một loại độc là đạt được mục đích. Độc dược của Độc ma thì có tác dụng lâu dài. Theo đệ thấy a, Độc ma có nhiều khả năng thắng hơn.”
“Độc ma, vừa nghe tên đã biết không phải là thứ tốt lành gì rồi. Còn tên Độc vương thì còn chán hơn, cái gì không vương, lại là Độc vương!” Diệp Vô Ưu cáu giận nói.
“Vậy, Diệp ca ca, huynh hi vọng ai thắng?” Lam Tiểu Phong sững sững sốt sốt, nhịn không được hỏi.
“Ta không quản ai thắng, với ta không có quan hệ. Hai lão gia hỏa này, đồng quy vu tận mới là chuyện cực tốt.” Diệp Vô Ưu tùy tiện nói.
“Xú tiểu tử, ngươi thật là không biết tôn kính người già?” Từ bên cạnh truyền đến một giọng nói giận dữ, nhưng nghe lại có chút quen thuộc.
“Lại là lão à?” Diệp Vô Ưu chán nản nói. “Uy, ta nói cho lão biết, mặc kệ lão là cha của Tinh di, đừng có đến làm phiền ta!”
Thì ra lão già này không phải ai xa lạ, ngay ngày đầu Diệp Vô Ưu đến Bách Hoa thành, lão đã tưởng có thể uy hiếp Diệp Vô Ưu ai ngờ lại bị hắn chơi khăm lại, chính là phụ thân của Tư Không Hàn Tinh, đương thế đệ nhất thần thâu Tư Không Trích Nguyệt.
“Vãn bối Lam Tiểu Phong, xin được ra mắt Tư Không tiền bối.” Lam Tiểu Phong lúc này cung cung kính kính hành lễ ra mắt với Tư Không Trích Nguyệt.
“Ngươi xem người ta kìa, thật là có lễ phép. Còn không biết học tập người ta nữa à?” Tư không Trích Nguyệt bắt đầu giáo huấn Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu hung ác trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong, sau đó quay lại nhìn Tư Không Trích Nguyệt, không hề có hảo ý nói: “Không cần ngươi đến đây để giáo huấn ta. Ngươi tốt nhất nên tránh xa ta ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Lúc này trên đài, Độc vương đã ngã xuống bất tỉnh nhân sự, đúng như dự báo của Lam Tiểu Phong.
“Độc thuật tỉ thí, Độc ma Cừu Tiễn Hoạch thắng. Tiếp tục là cuộc tỉ thí thâu thuật, chúng ta xin mời đương thế Đệ nhất thần thâu Tư Không Trích Nguyệt!” Tiếng của Hoa Thừa Thiên truyền tới tai mọi người. Nghe đến tên của Tư Không Trích Nguyệt, cả hội trường xôn xao bàn tán, tựa hồ như có ai đó muốn nhảy lên đài, tính là Tư Không Trích Nguyệt đã trộm gì đó của bọn họ, nên muốn tìm lão để thanh toán nợ nần.
“Xú tiểu tử, ta trước tiên phải tham gia tỉ thí đã, đợi lát nữa lại đến giáo huấn ngươi.” Tư Không Trích Nguyệt khẽ nói. Người vừa chớp lên đã thấy xuất hiện trên đài.
“Ông già chết bầm, đừng ỷ già mà khinh ta!” Diệp Vô Ưu thầm chửi một câu, ánh mắt đảo đi đảo lại, tức thời tìm chủ ý đối phó với Tư Không Trích Nguyệt.
“Tư Không tiền bối tại Vân Mộng đại lục đã được công nhận là đệ nhất thần thâu, ta nghĩ, thâu thuật của của ông ta đúng là nhất hạng, chắc chẳng có ai muốn cùng với ông ấy tỉ thí nhỉ?” Hoa Thừa Thiên cười mỉm. “Nếu đúng là không có ai lên đài nữa, vậy ta tuyên bố…”
“Ai nói lão ta là đệ nhất?” Một giọng nói oang oang truyền đến tai chúng nhân, ngay lập tức Diệp Vô Ưu đã xuất hiện trên đài.
Bên dưới đài những tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên ồn ào khắp nơi. Nguyên Diệp Vô Ưu đứng trong một chỗ kín, không mấy người chú ý đến hắn, bất quá hiện tại đại đa số mọi người đều nhận ra hắn đã tới. Phần lớn mọi người ở đây đều đã xem cuộc tỉ thí tiên thuật vào ngày thứ hai, ngoài ra cũng có nhiều người tham gia vào buổi tiệc tối hôm đó, có thể nói họ có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Diệp Vô Ưu.
Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Hoa Thừa Thiên thật sự có chút đau đầu. Thân thế của tên gia hỏa này hiện tại hắn rõ hai năm rõ mười. Thậm chí mối quan hệ giữa Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ hắn cũng đã được muội muội bảo bối của mình cho biết. Tuy Yến Băng Cơ cũng chỉ mới vừa bước ra giang hồ nhưng giữa hoàng thất của Bách Hoa đế quốc và Vô Song cung từ trước đến nay quan hệ vẫn rất tốt, hắn tự nhiên đối với Yến Băng Cơ hiểu biết rõ ràng hơn. Nói tóm lại, đối với Diệp Vô Ưu hắn chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là phiền toái, đích thị là đại phiền toái, không thể nào đối phó nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook