Vô Lại Quần Phương Phổ
-
Quyển 1 - Chương 17: Nguyên Lai Sỏa Nha Đầu Bất Thị Nhân
Đáng tiếc Lam Tiểu Phong không nhìn thấy được biểu tình lúc này của Yến Băng Cơ. Mặt nàng hàm ẩn nét tiếu ý, còn Diệp Vô Ưu thì biểu lộ cái vẻ muốn cười to nhưng cố kềm lại. Nếu Lam Tiểu Phong nhìn thấy biểu tình này của hai người, hắn có lẽ sẽ đoán ra được sự tình vốn khác với tưởng tượng của hắn.
- Lam tiểu ca ca, lời này của ngươi nghe thật là mát dạ! Mọi người ở đây đều nghe rõ, ngươi không được nuốt lời đấy.
Hàm Yên khuôn mặt cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục lại cái vẻ tinh nghịch cổ quái, hơn nữa nàng còn có vẻ như quỷ kế đã thành, sung sướng cười một trận, rồi quay đầu nói với bạch y thiếu nữ:
- Hàm Mộng tỷ tỷ, đưa nha đầu ngốc ấy cho tiểu ca ca đi.
- Ừ, Hàm Yên muội muội!
Bạch y thiếu nữ Hàm Mộng ứng tiếng, rồi tiến đến trước mặt Lam Tiểu Phong, tay đưa ra một thứ làm mọi người ở đó không thể tưởng tượng nổi.
- Lam công tử, xin hãy nhận lấy!
Hàm Mộng tay đưa một con thỏ trắng nhỏ đến trước mặt Lam Tiểu Phong, sau đó còn bổ sung thêm một câu
- Lam công tử, nha đầu ngốc này chính là thú cưng mà Hàm Yên muội muội sủng ái nhất, ngươi phải đối đãi cho tốt nha.
- Ha ha… ha ha ha…
Diệp Vô Ưu cuối cùng không nhịn nổi phá lên cười to. Hắn chịu đựng đến giờ đã là rất không dễ dàng.Yến Băng Cơ cũng khẽ nhếch môi cười. Chỉ riêng Lam Tiểu Phong đứng ngây ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết phải làm sao, hắn không biết phải nói gì, càng không thể tiếp nhận được sự thật ‘nha đầu ngốc’ mà Hàm Yên sủng ái lại là một con thú cưng, hơn nữa lại là một con thỏ trắng nhỏ xinh xắn.
- Hi hi, Lam tiểu ca ca, sao không đến tiếp nhận đi?
Hàm Yên cười hì hì hỏi, rồi đột nhiên làm ra vẻ giật mình như nhận ra điều gì đó nói:
- A, ta biết rồi, ngươi hiện giờ mới chỉ cấp sính lễ cho nha đầu ngốc, đương nhiên không thể nào cưới nó đi liền được rồi!
Lam Tiểu Phong lấy lại vẻ mặt lãnh khốc. Kết quả này hắn làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được. Dù hắn có thông minh cỡ nào, cũng không thể tưởng nổi nha đầu ngốc này lại là thú cưng của Hàm Yên, hơn nữa lại là một con thỏ trắng nhỏ. Bất quá hắn cuối cùng cũng biết Hàm Yên cố ý muốn chỉnh mình.
- Hì hì, Hàm Mộng tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, về nhà chờ Lam tiểu ca ca đến rước nha đầu ngốc về!
Hàm Yên vừa nói vừa bước đi, câu nói vừa hết người đã tới ngoài cửa, để lại một chuỗi những tiếng cười khúc khích đáng yêu. Hàm Mộng thì dĩ nhiên là đi theo sau nàng, còn con thỏ trắng dễ thương ấy cũng đương nhiên nằm trong lòng nàng. Lam Tiểu Phong đáng thương thì mất hết cả tiền tài trên người, cuối cùng thì tay trắng vẫn hoàn tay trắng.
- Tiểu hoa si, ha ha, ta tặng ngươi cái tên thật không sai chút nào! Không ngờ ngươi phải cưới một con thỏ trắng, ha ha ha …
Diệp Vô Ưu quay mặt về phía Lam Tiểu Phong cười lớn một trận.
- Được rồi, giờ chúng ta đi thôi!
Yến Băng Cơ ngăn hắn lại, bằng không hắn chắc sẽ cười mãi không thôi. Phía sau, Diệp Vô Ưu phát hiện Lam Tiểu Phong đang nhìn hắn với nhãn thần vô cùng cổ quái, hơn nữa trên mặt không ngờ lại có biểu tình như thế đang hạnh phúc khi thấy người khác gặp tai họa. Diệp Vô Ưu có cảm giác không hay, vội nhìn quang, lại phát hiện tra phần đông nam nhân trong Vô Hoa Lâu đều nhìn hắn và Yến Băng Cơ hai người bằng ánh mắt dâm dục.
- Nhìn nhìn cái gì? Thiếu gia các ngươi đây là nam nhân đó!
Diệp Vô Ưu thẹn quá hóa giận nghĩ.
Nhìn thấy Lam Tiểu Phong vừa bị đùa bỡn giờ lại như đang bay trên chín tầng mây, hắn có chút khó chịu. Hắn chỉ trừ khuôn mặt là có điểm giống nữ nhân, còn lại bất luận từ cử chỉ, giọng nói, đến hành động thể hiện ra bên ngoài, nhìn tới nhìn lui đều nhìn ra là nam nhân, không có thể nào những người này đều là có mắt không tròng? Chỉ là hắn thật tình không sao nghĩ ra được, lẽ nào ngoài khuôn mặt hắn còn có điểm nào giống nữ nhân?
- Ha ha ha ha…
Quay về hướng Lam Tiểu Phong phóng túng cười to một trận, Phong Thủy Luân lưu chuyển, biến đi quả thật rất nhanh.
Diệp Vô Ưu ngồi trong phòng rất phiền muộn. Vừa rồi vì không thể chịu nổi ánh mắt của đám sắc quỷ tại Vô Hoa Lâu nên đã kéo Yến Băng Cơ chạy về khách điếm.Yến Băng Cơ nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Vô Ưu, trên mặt ẩn hiện chút tiếu ý.
- Băng tỷ tỷ, chúng ta về nhà!
Diệp Vô Ưu đột nhiên nói.
- Về nhà?
Yến Băng Cơ nao nao trong lòng, người muốn trở về nhất không phải chính là nàng đó sao?
Diệp Vô Ưu gật gật đầu, trên mặt đầy vẻ đau khổ. Yến Băng Cơ trong lòng nổi lên một cảm giác yêu mến không tên, lần đầu tiên nàng thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình như vậy.
- Kỳ thật ngươi đâu cần để ý tới ánh mắt người khác!
Yến Băng Cơ nhè nhẹ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Vô Ưu. Nàng biết hắn vì cái gì mà muốn trở về. Trở về Tiêu Diêu Cốc, sẽ không có người nào ngộ nhận hắn là một nữ hài tử.
- Vô ưu vô ưu, cả đời vô ưu, ngươi có biết không? Mẹ ngươi đặt cho ngươi cái tên này, chính là hy vọng ngươi có thể suốt đời đều như một chiếc lá vô ưu vô lự, trong tâm luôn luôn được vui vẻ.
Yến Băng Cơ nhỏ giọng nói.
- Ngươi đã rất vui vẻ, hà tất phải vì người khác mà làm cho tâm mình không có lối thoát?
- Ngươi nhìn ta như thế làm gì?
Yên Băng Cơ nói xong phát hiện Diệp Vô Ưu giương mắt nhìn nàng với nhãn thần quái dị không chút hảo ý, sắc mặt từ từ đỏ dần lên, hơi giận nói.
- Băng tỷ tỷ, người đối với ta thật tốt. Ta đã nghĩ thông rồi, ta phải luôn sống vui vẻ.
Diệp Vô Ưu nhãn thần càng có vẻ không có hảo ý.
- Vì Băng tỷ tỷ giúp ta nghĩ thông suốt, nên ta quyết định phải cảm tạ người cho thật tốt!
Yến Băng Cơ nổi lên một cảm giác vô lực. Vốn nàng nghĩ rằng Diệp Vô Ưu vừa rồi là thật sự cảm thấy rất tệ, bất quá giờ xem ra, hắn chỉ là ngẫu nhiên không khỏe một chút, nàng hiện cũng minh bạch, những gì vừa nói kì thật với Diệp Vô Ưu không có hiệu quả gì lớn.
- Ngươi lại muốn gây chuyện quái quỉ gì đây?
Yến Băng Cơ trừng mắt liếc nhìn hắn.
- Hì hì, Băng tỷ tỷ, ta nghĩ rồi, từ nay về sau có người nghĩ ta là nữ, nếu hắn là nam ta đánh hắn thành đầu heo, nếu là nữ, à, nếu thật là nữ, thì ta tống làm vợ cái tên hoa si Lam Tiểu Phong, phải, đưa đi làm vợ Lam Tiểu Phong!
Diệp Vô Ưu gật gật đầu khẳng định, tự hồ rất hài lòng với quyết định của mình. Còn Yến Băng Cơ nửa cười nửa mếu, hắn lại nói tiếp:
- Bất quá, nếu nữ nhân này xinh đẹp như Băng tỷ tỷ, ta sẽ nói cho nàng ta biết ta là nam nhân!
Diệp Vô Ưu nói xong một tràng, vòng tay ôm lấy eo của Yến Băng Cơ, ôm nàng lên giường.
- Đừng có cố tình gây chuyện!
Yến Băng Cơ mặt đỏ hồng, liếc mắt nhìn hắn một cái, bất quá cũng không có giãy dụa, còn để cho hắn tự nhiên ôm ấp.
- Băng tỷ tỷ, ngươi nói xem chủ ý của ta là tốt hay không tốt? Ta vất vả lắm mới trốn ra được, nhất định phải ra ngoài chơi cho vui vẻ. Băng tỷ tỷ người nói xem chúng ta nên đi đâu chơi đây? Hay là ngày mai chúng ta ra Tiên Tử hồ, nghe nói hiện giờ ở đó có rất nhiều người. A, thật tốt quá, ngày mai ở đó nhất định có nhiều người bị ta đánh thành đầu heo. Không đúng không đúng, ta phải định thêm một điều, nam nhân nào dám giương mắt nhìn Băng tỷ tỷ, ta cũng đánh hắn thành đầu heo luôn!
Diệp Vô Ưu vui vẻ tự nói to với mình, Yến Băng Cơ không nói cũng không biểu lộ gì, vẫn giữ vẻ trầm mặc.
- Lam tiểu ca ca, lời này của ngươi nghe thật là mát dạ! Mọi người ở đây đều nghe rõ, ngươi không được nuốt lời đấy.
Hàm Yên khuôn mặt cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục lại cái vẻ tinh nghịch cổ quái, hơn nữa nàng còn có vẻ như quỷ kế đã thành, sung sướng cười một trận, rồi quay đầu nói với bạch y thiếu nữ:
- Hàm Mộng tỷ tỷ, đưa nha đầu ngốc ấy cho tiểu ca ca đi.
- Ừ, Hàm Yên muội muội!
Bạch y thiếu nữ Hàm Mộng ứng tiếng, rồi tiến đến trước mặt Lam Tiểu Phong, tay đưa ra một thứ làm mọi người ở đó không thể tưởng tượng nổi.
- Lam công tử, xin hãy nhận lấy!
Hàm Mộng tay đưa một con thỏ trắng nhỏ đến trước mặt Lam Tiểu Phong, sau đó còn bổ sung thêm một câu
- Lam công tử, nha đầu ngốc này chính là thú cưng mà Hàm Yên muội muội sủng ái nhất, ngươi phải đối đãi cho tốt nha.
- Ha ha… ha ha ha…
Diệp Vô Ưu cuối cùng không nhịn nổi phá lên cười to. Hắn chịu đựng đến giờ đã là rất không dễ dàng.Yến Băng Cơ cũng khẽ nhếch môi cười. Chỉ riêng Lam Tiểu Phong đứng ngây ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết phải làm sao, hắn không biết phải nói gì, càng không thể tiếp nhận được sự thật ‘nha đầu ngốc’ mà Hàm Yên sủng ái lại là một con thú cưng, hơn nữa lại là một con thỏ trắng nhỏ xinh xắn.
- Hi hi, Lam tiểu ca ca, sao không đến tiếp nhận đi?
Hàm Yên cười hì hì hỏi, rồi đột nhiên làm ra vẻ giật mình như nhận ra điều gì đó nói:
- A, ta biết rồi, ngươi hiện giờ mới chỉ cấp sính lễ cho nha đầu ngốc, đương nhiên không thể nào cưới nó đi liền được rồi!
Lam Tiểu Phong lấy lại vẻ mặt lãnh khốc. Kết quả này hắn làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được. Dù hắn có thông minh cỡ nào, cũng không thể tưởng nổi nha đầu ngốc này lại là thú cưng của Hàm Yên, hơn nữa lại là một con thỏ trắng nhỏ. Bất quá hắn cuối cùng cũng biết Hàm Yên cố ý muốn chỉnh mình.
- Hì hì, Hàm Mộng tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, về nhà chờ Lam tiểu ca ca đến rước nha đầu ngốc về!
Hàm Yên vừa nói vừa bước đi, câu nói vừa hết người đã tới ngoài cửa, để lại một chuỗi những tiếng cười khúc khích đáng yêu. Hàm Mộng thì dĩ nhiên là đi theo sau nàng, còn con thỏ trắng dễ thương ấy cũng đương nhiên nằm trong lòng nàng. Lam Tiểu Phong đáng thương thì mất hết cả tiền tài trên người, cuối cùng thì tay trắng vẫn hoàn tay trắng.
- Tiểu hoa si, ha ha, ta tặng ngươi cái tên thật không sai chút nào! Không ngờ ngươi phải cưới một con thỏ trắng, ha ha ha …
Diệp Vô Ưu quay mặt về phía Lam Tiểu Phong cười lớn một trận.
- Được rồi, giờ chúng ta đi thôi!
Yến Băng Cơ ngăn hắn lại, bằng không hắn chắc sẽ cười mãi không thôi. Phía sau, Diệp Vô Ưu phát hiện Lam Tiểu Phong đang nhìn hắn với nhãn thần vô cùng cổ quái, hơn nữa trên mặt không ngờ lại có biểu tình như thế đang hạnh phúc khi thấy người khác gặp tai họa. Diệp Vô Ưu có cảm giác không hay, vội nhìn quang, lại phát hiện tra phần đông nam nhân trong Vô Hoa Lâu đều nhìn hắn và Yến Băng Cơ hai người bằng ánh mắt dâm dục.
- Nhìn nhìn cái gì? Thiếu gia các ngươi đây là nam nhân đó!
Diệp Vô Ưu thẹn quá hóa giận nghĩ.
Nhìn thấy Lam Tiểu Phong vừa bị đùa bỡn giờ lại như đang bay trên chín tầng mây, hắn có chút khó chịu. Hắn chỉ trừ khuôn mặt là có điểm giống nữ nhân, còn lại bất luận từ cử chỉ, giọng nói, đến hành động thể hiện ra bên ngoài, nhìn tới nhìn lui đều nhìn ra là nam nhân, không có thể nào những người này đều là có mắt không tròng? Chỉ là hắn thật tình không sao nghĩ ra được, lẽ nào ngoài khuôn mặt hắn còn có điểm nào giống nữ nhân?
- Ha ha ha ha…
Quay về hướng Lam Tiểu Phong phóng túng cười to một trận, Phong Thủy Luân lưu chuyển, biến đi quả thật rất nhanh.
Diệp Vô Ưu ngồi trong phòng rất phiền muộn. Vừa rồi vì không thể chịu nổi ánh mắt của đám sắc quỷ tại Vô Hoa Lâu nên đã kéo Yến Băng Cơ chạy về khách điếm.Yến Băng Cơ nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Vô Ưu, trên mặt ẩn hiện chút tiếu ý.
- Băng tỷ tỷ, chúng ta về nhà!
Diệp Vô Ưu đột nhiên nói.
- Về nhà?
Yến Băng Cơ nao nao trong lòng, người muốn trở về nhất không phải chính là nàng đó sao?
Diệp Vô Ưu gật gật đầu, trên mặt đầy vẻ đau khổ. Yến Băng Cơ trong lòng nổi lên một cảm giác yêu mến không tên, lần đầu tiên nàng thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình như vậy.
- Kỳ thật ngươi đâu cần để ý tới ánh mắt người khác!
Yến Băng Cơ nhè nhẹ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Vô Ưu. Nàng biết hắn vì cái gì mà muốn trở về. Trở về Tiêu Diêu Cốc, sẽ không có người nào ngộ nhận hắn là một nữ hài tử.
- Vô ưu vô ưu, cả đời vô ưu, ngươi có biết không? Mẹ ngươi đặt cho ngươi cái tên này, chính là hy vọng ngươi có thể suốt đời đều như một chiếc lá vô ưu vô lự, trong tâm luôn luôn được vui vẻ.
Yến Băng Cơ nhỏ giọng nói.
- Ngươi đã rất vui vẻ, hà tất phải vì người khác mà làm cho tâm mình không có lối thoát?
- Ngươi nhìn ta như thế làm gì?
Yên Băng Cơ nói xong phát hiện Diệp Vô Ưu giương mắt nhìn nàng với nhãn thần quái dị không chút hảo ý, sắc mặt từ từ đỏ dần lên, hơi giận nói.
- Băng tỷ tỷ, người đối với ta thật tốt. Ta đã nghĩ thông rồi, ta phải luôn sống vui vẻ.
Diệp Vô Ưu nhãn thần càng có vẻ không có hảo ý.
- Vì Băng tỷ tỷ giúp ta nghĩ thông suốt, nên ta quyết định phải cảm tạ người cho thật tốt!
Yến Băng Cơ nổi lên một cảm giác vô lực. Vốn nàng nghĩ rằng Diệp Vô Ưu vừa rồi là thật sự cảm thấy rất tệ, bất quá giờ xem ra, hắn chỉ là ngẫu nhiên không khỏe một chút, nàng hiện cũng minh bạch, những gì vừa nói kì thật với Diệp Vô Ưu không có hiệu quả gì lớn.
- Ngươi lại muốn gây chuyện quái quỉ gì đây?
Yến Băng Cơ trừng mắt liếc nhìn hắn.
- Hì hì, Băng tỷ tỷ, ta nghĩ rồi, từ nay về sau có người nghĩ ta là nữ, nếu hắn là nam ta đánh hắn thành đầu heo, nếu là nữ, à, nếu thật là nữ, thì ta tống làm vợ cái tên hoa si Lam Tiểu Phong, phải, đưa đi làm vợ Lam Tiểu Phong!
Diệp Vô Ưu gật gật đầu khẳng định, tự hồ rất hài lòng với quyết định của mình. Còn Yến Băng Cơ nửa cười nửa mếu, hắn lại nói tiếp:
- Bất quá, nếu nữ nhân này xinh đẹp như Băng tỷ tỷ, ta sẽ nói cho nàng ta biết ta là nam nhân!
Diệp Vô Ưu nói xong một tràng, vòng tay ôm lấy eo của Yến Băng Cơ, ôm nàng lên giường.
- Đừng có cố tình gây chuyện!
Yến Băng Cơ mặt đỏ hồng, liếc mắt nhìn hắn một cái, bất quá cũng không có giãy dụa, còn để cho hắn tự nhiên ôm ấp.
- Băng tỷ tỷ, ngươi nói xem chủ ý của ta là tốt hay không tốt? Ta vất vả lắm mới trốn ra được, nhất định phải ra ngoài chơi cho vui vẻ. Băng tỷ tỷ người nói xem chúng ta nên đi đâu chơi đây? Hay là ngày mai chúng ta ra Tiên Tử hồ, nghe nói hiện giờ ở đó có rất nhiều người. A, thật tốt quá, ngày mai ở đó nhất định có nhiều người bị ta đánh thành đầu heo. Không đúng không đúng, ta phải định thêm một điều, nam nhân nào dám giương mắt nhìn Băng tỷ tỷ, ta cũng đánh hắn thành đầu heo luôn!
Diệp Vô Ưu vui vẻ tự nói to với mình, Yến Băng Cơ không nói cũng không biểu lộ gì, vẫn giữ vẻ trầm mặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook