Vô Hữu Khả Cập
-
Chương 31: Trở về
Bởi vì chuyện loạn thất bát tao lần trước, Trần Minh Nhất cũng không dám thường xuyên tìm đến Lâm Vị, đành lôi kéo cậu lên mang chơi trò chơi để giải buồn. Lâm Vị vì Lương Cảnh Thâm không có nhà, chẳng có tinh thần làm việc gì, cũng theo hắn phá rối cho qua ngày. Vài ngày chậm rãi trôi qua mà cứ như nửa tháng, dài dằng dặc.
Từ Chu Ly, Lâm Vị biết được đạo diễn nổi tiếng Trần Đạo, nhân vật truyền kỳ bảo chứng tỷ suất phòng vé có ý định mời cậu hợp tác trong bộ phim mới “Phong nhã hào hoa”, vai diễn là một nhân vật có thể lấy nước mắt của người xem, Chu Ly nhìn lịch trình hoạt động cũng thong thả thời gian, liền thay cậu đồng ý, ngày hôm đó phải tiến hành quay phần diễn xuất của cậu.
Nhìn thấy Trần Đạo, mới nhớ bữa tiệc nửa năm trước, Lương Cảnh Thâm từng đích thân nhấn mạnh giới thiệu cậu cho ông ta. Hóa ra là sự nghiệp phát triển lên như diều gặp gió, cũng không phải vì bản thân mình mà thành, Lâm Vị chua xót suy nghĩ, lòng không hẳn không thoải mái, trái lại khơi lên ý chí ‘chiến đấu’ của cậu, nhất định phải làm thật tốt, chứng minh với người kia: Em không cần dựa dẫm vào anh!
Vì vậy, ban ngày Lâm Vị chăm chỉ quay phim, buổi tối lại bát nháo thả lỏng với Minh Nhất, sau đó chuẩn bị diễn xuất cho ngày thứ hai, cho đến tận đêm khuya. Mỗi lời thoại, mỗi động tác, thậm chí nhữg biểu tình rất nhỏ, đều được Lâm Vị nhập vai với sự thăng hoa không ngờ, như đã định liệu trước, ngày thứ hai trước máy quay, chỉ ngắn ngủi sau năm ngày tập dợt, ngay cả Trần Đạo cũng phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, khen ngợi không dứt.
Chạng vạng năm ngày sau, Lâm Vị khoác áo ấm từ phim trường đi ra, trời phá lệ tối sớm, chưa đến sáu giờ, trời đã không còn một tia sáng, Hồng Kông không có tuyết rơi, nhưng Lâm Vị mặc hai lớp quần áo vẫn còn thấy quá lạnh.
Vốn có hẹn với Tiểu Quách lái xe chờ phía trước, nhưng vừa mở cửa, hai mắt Lâm Vị đã mở to, sáng long lanh.
Một chiếc Bugatti đen tuyền đứng bên kia đường, hòa cùng đêm tối thành một màu huyền ảo.
Lâm Vị không khỏi nở nụ cười, bước nhanh lên phía trước, vừa đến gần thì cửa sau xe chậm rãi mở ra, bên trong là gương mặt mà mỗi ngày cậu đều mong nhớ.
Còn không đợi cậu ngồi ổn định, khí tức nóng rực của Lương Cảnh Thâm đã đè lên, đầu tiên là môi hòa môi tầng tầng lớp lớp mãnh liệt trằn trọc lẫn nhau, nhiều lần trêu đùa đôi môi Lâm Vị, sau như thế nào cũng lại không đủ, duyện hấp vẫn không được, bắt đầu nặng nề cắn mút. Cho đến khi Lâm Vị hô đau, Lương Cảnh Thâm mới bình phục kích động, dùng lời lẽ dịu dàng an ủi cậu.
Lâm Vị tỉnh táo lại đôi chút, giãy dũa muốn đẩy anh ra, đảo mắt nhìn đến ghế phía trước, may mắn là rèm cửa đã buông xuống. Hai tay Lương Cảnh Thâm đang vuốt ve mặt cậu, không cho cậu nhìn nơi khác, cau mày nói: “Mặt sao lạnh vậy, em rốt cuộc mặ
c nhiều hay ít?”
Lâm Vị đỏ mặt không trả lời, môi hôn vẫn quẩn quanh cả người, cậu cũng không muốn phá hư bầu không khí, để Lương Cảnh Thâm biết cậu chỉ mặc hai lớp áo, còn không cằn nhằn đến chết.
Lương Cảnh Thâm không có cách, đành ôm cậu vào ngực, chăm chú ôm, truyền độ ấm từ mình qua cho Lâm Vị, cúi đầu hít hà một hơi: “Cho tới bây giờ, anh vẫn không nghĩ sẽ nhớ một người đến như vậy.” Nhớ đến nửa đêm không ngủ được, không thể làm gì hơn là không ngừng rút ngắn thời gian xa nhau, đem lịch trình sắp xếp đến kín mít, từ nước này qua nước kia, nghe một người lại một người báo cáo, không biết uể oải.
Lâm Vị nghe được tâm ý của Lương Cảnh Thâm, vươn tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của anh, đem mặt vùi thật sâu vào lòng người đó.
Từ Chu Ly, Lâm Vị biết được đạo diễn nổi tiếng Trần Đạo, nhân vật truyền kỳ bảo chứng tỷ suất phòng vé có ý định mời cậu hợp tác trong bộ phim mới “Phong nhã hào hoa”, vai diễn là một nhân vật có thể lấy nước mắt của người xem, Chu Ly nhìn lịch trình hoạt động cũng thong thả thời gian, liền thay cậu đồng ý, ngày hôm đó phải tiến hành quay phần diễn xuất của cậu.
Nhìn thấy Trần Đạo, mới nhớ bữa tiệc nửa năm trước, Lương Cảnh Thâm từng đích thân nhấn mạnh giới thiệu cậu cho ông ta. Hóa ra là sự nghiệp phát triển lên như diều gặp gió, cũng không phải vì bản thân mình mà thành, Lâm Vị chua xót suy nghĩ, lòng không hẳn không thoải mái, trái lại khơi lên ý chí ‘chiến đấu’ của cậu, nhất định phải làm thật tốt, chứng minh với người kia: Em không cần dựa dẫm vào anh!
Vì vậy, ban ngày Lâm Vị chăm chỉ quay phim, buổi tối lại bát nháo thả lỏng với Minh Nhất, sau đó chuẩn bị diễn xuất cho ngày thứ hai, cho đến tận đêm khuya. Mỗi lời thoại, mỗi động tác, thậm chí nhữg biểu tình rất nhỏ, đều được Lâm Vị nhập vai với sự thăng hoa không ngờ, như đã định liệu trước, ngày thứ hai trước máy quay, chỉ ngắn ngủi sau năm ngày tập dợt, ngay cả Trần Đạo cũng phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, khen ngợi không dứt.
Chạng vạng năm ngày sau, Lâm Vị khoác áo ấm từ phim trường đi ra, trời phá lệ tối sớm, chưa đến sáu giờ, trời đã không còn một tia sáng, Hồng Kông không có tuyết rơi, nhưng Lâm Vị mặc hai lớp quần áo vẫn còn thấy quá lạnh.
Vốn có hẹn với Tiểu Quách lái xe chờ phía trước, nhưng vừa mở cửa, hai mắt Lâm Vị đã mở to, sáng long lanh.
Một chiếc Bugatti đen tuyền đứng bên kia đường, hòa cùng đêm tối thành một màu huyền ảo.
Lâm Vị không khỏi nở nụ cười, bước nhanh lên phía trước, vừa đến gần thì cửa sau xe chậm rãi mở ra, bên trong là gương mặt mà mỗi ngày cậu đều mong nhớ.
Còn không đợi cậu ngồi ổn định, khí tức nóng rực của Lương Cảnh Thâm đã đè lên, đầu tiên là môi hòa môi tầng tầng lớp lớp mãnh liệt trằn trọc lẫn nhau, nhiều lần trêu đùa đôi môi Lâm Vị, sau như thế nào cũng lại không đủ, duyện hấp vẫn không được, bắt đầu nặng nề cắn mút. Cho đến khi Lâm Vị hô đau, Lương Cảnh Thâm mới bình phục kích động, dùng lời lẽ dịu dàng an ủi cậu.
Lâm Vị tỉnh táo lại đôi chút, giãy dũa muốn đẩy anh ra, đảo mắt nhìn đến ghế phía trước, may mắn là rèm cửa đã buông xuống. Hai tay Lương Cảnh Thâm đang vuốt ve mặt cậu, không cho cậu nhìn nơi khác, cau mày nói: “Mặt sao lạnh vậy, em rốt cuộc mặ
c nhiều hay ít?”
Lâm Vị đỏ mặt không trả lời, môi hôn vẫn quẩn quanh cả người, cậu cũng không muốn phá hư bầu không khí, để Lương Cảnh Thâm biết cậu chỉ mặc hai lớp áo, còn không cằn nhằn đến chết.
Lương Cảnh Thâm không có cách, đành ôm cậu vào ngực, chăm chú ôm, truyền độ ấm từ mình qua cho Lâm Vị, cúi đầu hít hà một hơi: “Cho tới bây giờ, anh vẫn không nghĩ sẽ nhớ một người đến như vậy.” Nhớ đến nửa đêm không ngủ được, không thể làm gì hơn là không ngừng rút ngắn thời gian xa nhau, đem lịch trình sắp xếp đến kín mít, từ nước này qua nước kia, nghe một người lại một người báo cáo, không biết uể oải.
Lâm Vị nghe được tâm ý của Lương Cảnh Thâm, vươn tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của anh, đem mặt vùi thật sâu vào lòng người đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook