Vô Hữu Khả Cập
-
Chương 29: Biệt ly
Hôm sau, Lâm Vị phải sang nước ngoài dự hoạt động tuyên truyền, sáng sớm hai người đã rời nhà lớn Lương gia. Mẹ Lương luyến tiếc Lâm Vị ngoan ngoãn đáng yêu, liên tiếp nhắc nhở Lâm Vị phải thường xuyên đến. Hai đứa con trai của bà đều rất ít quan tâm, ít cho bà cơ hội thể hiện tình thường của mẹ, hiện tại đem Lâm Vị thành “con dâu”, lại vì thể chất nhu nhược của cậu, càng yêu mến thêm vạn phần. Lương Cảnh Thâm thấy mẹ mình như vậy, đương nhiên cười toe toét, Lâm Vị đối với ‘người mẹ nhiệt tình’ này không biết phải làm sao, nhưng cũng cực kỳ cảm động. Từ nhỏ đến lớn cậu chỉ thân mật với ba mẹ mình, ngay cả họ hàng thân cận, hàng xóm cũng không giao tiếp nhiều, lại càng không bao giờ ngủ bên ngoài, rất sợ bị người khác đối đãi như quái vật.
Hai người trở về nhà mình, Lâm Vị sửa soạn hành lý đơn giản, sau đó được Lương Cảnh Thâm chở đến sân bay. Bô phim mới của Vương Uyển “Thành trì trăm năm cô đơn” đang trong giai đoạn công chiếu gay cấn, Chu Ly không thể thoát ra, đành để Tiểu Quách đi cùng Lâm Vị. Lâm Vị cũng không ngại tự mình đi, các đài truyền hình luân phiên phát tin về “Tiêu Dao Du 2″, thu được rating khá cao, Lâm Vị cũng theo kiểu nước lên thuyền lên, người đại diên, điện ảnh, kịch truyền hình liêc tiếp được mời, loại chuyện này cậu tập mãi cũng đã thành quen.
Từ ghế sau chiếc Bugatti đen tuyền, dải ngăn cách được hạ xuống tạo thành một không gian riêng biệt, Lương Cảnh Thâm nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay tinh tế thon dài của Lâm Vị, xoa xoa nắn nắn, mười ngón siết chặt vào nhau, bàn tay không rời, làm tim Lâm Vị vui vẻ hân hoan: “Anh phải đi Tây Âu vài ngày.”
Lâm Vị cảm giác được độ ấm từ bàn tay Lương Cảnh Thâm truyền đến, cậu cũng tín nhiệm ỷ lại loại cảm giác này, rốt cuộc sự cô đơn cũng đã dừng lại, cậu cỡ nào mong muốn đoạn đường đến sân bay cứ dài dài hơn. Nghe được mấy lời này của Lương Cảnh Thâm, lòng Lâm Vị thoáng chốc căng thẳng, cho dù cậu từ nước ngoài trở về cũng sẽ không thấy anh trong vài, có chút không muốn, cũn
g không biểu lộ ra, sợ Lương Cảnh Thâm lại chê cười, buồn bã hỏi: “Vậy là muốn, muốn đi vài ngày?”
Lương Cảnh Thâm đưa tay Lâm Vị đặt ở bên mép, từng chút từng chút hôn nhẹ, kìm lòng không được lại cắn mu bàn tay của cậu, thẳng đến khi hằn dấu răng mới bỏ qua, lòng không ngừng cuộn trào ý nghĩ mãnh liệt yêu thương. Hai người đang trong giai đoạn say đắm, ai cũng không muốn cách xa nhau, dù là vài ngày ngắn ngủi, thừa dịp vài ngày Lâm Vị ở nước ngoài, sắp đặt mọi chuyện cho tốt đẹp, không còn nỗi lo về sau, liền cười nói: “Cũng không biết, anh sẽ cố gắng nhanh chóng.”
Đảo mắt đã ra đến sân bay, Lâm Vị không muốn để Lương Cảnh Thâm xuống xe tiễn, miễn cho bị Tiểu Quách nhìn thấy, hoặc paparazi chụp lén. Lương Cảnh Thâm cũng không còn cách nào khác, chời thời cơ chín mùi rồi công bố cũng không muộn, hiện tại liều lĩnh xuất hiện bên cạnh Lâm Vị, không chừng lại làm mọi chuyện phức tạp hơn, nên thuận theo ý Lâm Vị, chỉ ở trong xe tiễn cậu.
Lâm Vị là lần đầu còn chưa phân ly đã bắt đầu nhớ thương, ngực oán giận Lương Cảnh Thâm, người khác đưa tiễn không phải thường nói “Anh sẽ nhớ em”, “Em phải nhớ kỹ anh” các loại sao, tuy chỉ là mấy lời nói thông tục buồn nôn, nhưng cũng là phát ra từ tâm can, đằng này Lương Cảnh Thâm lại chẳng nói chẳng rằng, cậu dỗi không thèm đợi trong xe nữa, tay đặt ở nắm cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
Lương Cảnh Thâm vươn một cánh tay, đè Lâm Vị lại không cho cậu tiếp tục, trong nháy mắt Lâm Vị quay đầu, áp trên môi cậu, vẫn chưa thâm nhập, chỉ là nhợt nhạt liếm duyện đôi chút, như ngọt ngào như trong tưởng tượng, óng ánh dịu êm: “Anh yêu em, bảo bối.” Dứt lời, lại hôn bên tai Lâm Vị một cái, hít sâu cho đến khi khoang mũi tràn đầy khí tức của Lâm Vị, mới buông cậu ra.
Cười cười nhìn Lâm Vị như có quan binh truy đuổi mà vội vã xuống xe, cũng không quay đầu lại đã kéo vali nhỏ rời đi, khuôn mặt Lương Cảnh Thâm hiện lên hàng nghìn tình tự mà chính anh cũng không biết.
Lâm Vị mãi đến khi gặp Tiểu Quách mặt vẫn ửng đỏ khả nghi, câu nói vừa rồi của Lương Cảnh Thâm còn hơn cả mấy cái tạm biệt như cậu từng nghĩ, khiến cho trái tim cứng rắn của cậu không muốn cũng bị làm tù binh của anh mất rồi.
Hai người trở về nhà mình, Lâm Vị sửa soạn hành lý đơn giản, sau đó được Lương Cảnh Thâm chở đến sân bay. Bô phim mới của Vương Uyển “Thành trì trăm năm cô đơn” đang trong giai đoạn công chiếu gay cấn, Chu Ly không thể thoát ra, đành để Tiểu Quách đi cùng Lâm Vị. Lâm Vị cũng không ngại tự mình đi, các đài truyền hình luân phiên phát tin về “Tiêu Dao Du 2″, thu được rating khá cao, Lâm Vị cũng theo kiểu nước lên thuyền lên, người đại diên, điện ảnh, kịch truyền hình liêc tiếp được mời, loại chuyện này cậu tập mãi cũng đã thành quen.
Từ ghế sau chiếc Bugatti đen tuyền, dải ngăn cách được hạ xuống tạo thành một không gian riêng biệt, Lương Cảnh Thâm nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay tinh tế thon dài của Lâm Vị, xoa xoa nắn nắn, mười ngón siết chặt vào nhau, bàn tay không rời, làm tim Lâm Vị vui vẻ hân hoan: “Anh phải đi Tây Âu vài ngày.”
Lâm Vị cảm giác được độ ấm từ bàn tay Lương Cảnh Thâm truyền đến, cậu cũng tín nhiệm ỷ lại loại cảm giác này, rốt cuộc sự cô đơn cũng đã dừng lại, cậu cỡ nào mong muốn đoạn đường đến sân bay cứ dài dài hơn. Nghe được mấy lời này của Lương Cảnh Thâm, lòng Lâm Vị thoáng chốc căng thẳng, cho dù cậu từ nước ngoài trở về cũng sẽ không thấy anh trong vài, có chút không muốn, cũn
g không biểu lộ ra, sợ Lương Cảnh Thâm lại chê cười, buồn bã hỏi: “Vậy là muốn, muốn đi vài ngày?”
Lương Cảnh Thâm đưa tay Lâm Vị đặt ở bên mép, từng chút từng chút hôn nhẹ, kìm lòng không được lại cắn mu bàn tay của cậu, thẳng đến khi hằn dấu răng mới bỏ qua, lòng không ngừng cuộn trào ý nghĩ mãnh liệt yêu thương. Hai người đang trong giai đoạn say đắm, ai cũng không muốn cách xa nhau, dù là vài ngày ngắn ngủi, thừa dịp vài ngày Lâm Vị ở nước ngoài, sắp đặt mọi chuyện cho tốt đẹp, không còn nỗi lo về sau, liền cười nói: “Cũng không biết, anh sẽ cố gắng nhanh chóng.”
Đảo mắt đã ra đến sân bay, Lâm Vị không muốn để Lương Cảnh Thâm xuống xe tiễn, miễn cho bị Tiểu Quách nhìn thấy, hoặc paparazi chụp lén. Lương Cảnh Thâm cũng không còn cách nào khác, chời thời cơ chín mùi rồi công bố cũng không muộn, hiện tại liều lĩnh xuất hiện bên cạnh Lâm Vị, không chừng lại làm mọi chuyện phức tạp hơn, nên thuận theo ý Lâm Vị, chỉ ở trong xe tiễn cậu.
Lâm Vị là lần đầu còn chưa phân ly đã bắt đầu nhớ thương, ngực oán giận Lương Cảnh Thâm, người khác đưa tiễn không phải thường nói “Anh sẽ nhớ em”, “Em phải nhớ kỹ anh” các loại sao, tuy chỉ là mấy lời nói thông tục buồn nôn, nhưng cũng là phát ra từ tâm can, đằng này Lương Cảnh Thâm lại chẳng nói chẳng rằng, cậu dỗi không thèm đợi trong xe nữa, tay đặt ở nắm cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
Lương Cảnh Thâm vươn một cánh tay, đè Lâm Vị lại không cho cậu tiếp tục, trong nháy mắt Lâm Vị quay đầu, áp trên môi cậu, vẫn chưa thâm nhập, chỉ là nhợt nhạt liếm duyện đôi chút, như ngọt ngào như trong tưởng tượng, óng ánh dịu êm: “Anh yêu em, bảo bối.” Dứt lời, lại hôn bên tai Lâm Vị một cái, hít sâu cho đến khi khoang mũi tràn đầy khí tức của Lâm Vị, mới buông cậu ra.
Cười cười nhìn Lâm Vị như có quan binh truy đuổi mà vội vã xuống xe, cũng không quay đầu lại đã kéo vali nhỏ rời đi, khuôn mặt Lương Cảnh Thâm hiện lên hàng nghìn tình tự mà chính anh cũng không biết.
Lâm Vị mãi đến khi gặp Tiểu Quách mặt vẫn ửng đỏ khả nghi, câu nói vừa rồi của Lương Cảnh Thâm còn hơn cả mấy cái tạm biệt như cậu từng nghĩ, khiến cho trái tim cứng rắn của cậu không muốn cũng bị làm tù binh của anh mất rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook