Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
-
Chương 395: Lẫn nhau tàn sát
Âm thanh của Hình Na vang lên như lời báo tử, mặc kệ cho sự bất ngờ và ngạc nhiên của Ryan và Vu Thiên, một trận cuồng phong nổi lên đột ngột kéo đi tất cả, đứng ở bên cạnh Hình Na, Ryan lập tức phải dụng võ hồn của mình găm xuống đất để không bị cuốn đi.
Hình bóng của một chuẩn thần Pokemon xuất hiện to lớn và mạnh mẹ, sức mạnh và hồn lực bao phủ dồi dào như không có đáy ngọn, cặp mắt của Hình Na sáng lên ánh sáng màu tím và hồng, sự kết hợp của Fairy và Psychic.
“ Thực Mộng – Dream Eater”
Một lớp cầu màu đen tụ lại, sau đó nó giải phóng ra, bao phủ hết tất cả mọi thứ, kể cả bản thân Hình Na, kể cả Ryan và cũng như Vu Thiên, Đắc Minh.
Tuy nhiên chỉ có duy nhất một người gục ngã xuống, dù đã đứng ở rất xa, hơn nữa còn sử dụng vòng bảo hộ tuyệt đối, thế nhưng mà anh lại không thể chống chọi lại được cảm giác vô lực và mệt mỏi ập đến, Đắc Minh lập tức chìm đắm vào bên trong một giấc mơ được xây dựng triệt để.
Một khu vực đen tối khắp nơi là tử vực, một màu đen vô tận, tiếng gào thét và sự nguyền rủa của kẻ thù, của đồng đội mà anh từng phản bội, từng hình bóng một, chúng nó khơi lên điều mà anh không muốn nhớ tới nhất.
“ Thế giới này là của ta, ở trong thế giới của ta, ngươi bất quá cũng chỉ là con kiến hôi không có lực phản kháng”
Trước khi mất đi hết tất cả, giọng nói của Hình Na như phán xét, như mệnh lệnh không thể không phủ phục, Đắc Minh bị câu nói đó đè nặng vào lồng ngực.
Đột ngột khuôn mặt trợn trắng của Độc Tâm xuất hiện, khắp nơi đều là máu, cái đầu bị đốt cháy tới thiêu bỏng không nhìn ra nhân dạng, nhưng anh vẫn rất dễ dàng phân biệt ra hắn ta là ai.
“ Rắc rắc rắc rắc”
Tiếng xương cốt di động tạo nên những âm thanh đáng sợ trên tông nền màu tối, một vài phần của khối bạch cốt này bị đốt tới tro bụi đen tàn, nhưng nó vẫn đang cố di chuyện để vói tới bên cạnh anh ta.
Xúc cảm băng lãnh của xương vuốt ve khuôn mặt tràn đầu mồ hôi, tiếng xột xoạt ma sát làm da thịt đau đớn, nhưng mà anh lại không thể di chuyển được, chỉ có thể trở họng lên ú ớ không thành lời.
“ Ư ….. Ưu uuu”
Nhìn vào cặp con ngươi không một chút ánh sáng nào, rõ ràng là một cặp con ngươi của người chết, đồng tử cũng giãn ra hết mức vì tử vong, nhưng sâu thẳm trong đó, anh nhìn thấy một con dao sắc nhọn, máu, huyết tinh, màu mùi của tử vong thuần khiết.
Hai bàn tay bằng xương cốt trắng tính vuốt ve khuôn mặt điển trai của Đắc Minh, nó xoa nhẹ phần má ra, kéo căng cơ miệng, banh mồm anh ra không chút thương tiếc, để lại đó là hai vệt máu khi bị xé rách.
“ A…. a…..a..ư ….ư …..”
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, anh muốn hét lên, nhưng không thể làm, anh muốn phản kháng, nhưng không thể di chuyển, để mặc cho cái xác của Độc Tâm di chuyển tự do chơi đùa từng bộ phận trên cơ thể anh.
Ngón tay móc vào bên trong cái lưỡi đỏ mọng mềm mại, phần đốt ngón tay nhọn hoắc đâm vào, chọt ra vết máu đỏ rượi làm tô đậm thêm sắc đẹp của cái miệng thơm tho này.
Không thể la hét, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nổi đau này một cách chân thực nhất, con ngươi co giật vì quá mức đau đớn, máu theo khóe miệng tuôn trào, Đặc Minh lo lắng, hắn sợ hãi.
Hắn chưa từng hối hận khi phản bội lại đồng đội của mình để cầu xin sự sống, đó là một chuyện bình thường phải không, không phải là bất cứ ai cũng nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ để bản thân mình còn sống ư?
Nhưng mà giờ khắc này, hắn hối hận, hắn sợ hãi, hắn muốn cầu xin đồng đội của mình để từ bỏ bản thân đi, hắn biết lỗi rồi, đừng hạnh hạ hắn nữa.
“ Làm ơn, làm ơn, tha cho tôi đi, làm ơn, Độc Tâm, anh em tốt, đừng làm vậy với ta”
“ Dừng lại đi mà, dừng lại ….”
Cơ thể cố gắng quằn quại di chuyển, anh muốn né tránh rời đi đối phương, nhưng rất tiếc, mọi nỗ lực bỏ trốn đều trở nên vô dụng, thậm chí cho dù muốn nhích đi một phân cũng không thể.
Nguyên một bàn tay trắng tinh xảo toàn thân là xương trắng cứng rắn, năm đầu ngón tay vuốt ve khóe miệng đang bị banh ra, và rồi cứ thế
“ PHỌT”
Một nhát đâm thẳng trực tiếp đi xuyên qua cổ họng và hầu của Đắc Minh, cảm giác tởm lợn và máu me, nhìn thấy máu huyết của mình trào ra trực tiếp mà lại không thể làm gì, thậm chí hắn còn không thể tự kết liễu bản thân đi để không phải chịu loại đau đớn này.
Vậy mà, hắn vẫn còn sống, hắn sống dù hắn không muốn, “ Bịch”
Bị ném ngã xuống dưới đất, dần dần từ trong hư không, một người, hai người, ba người, những người vô tội đã từng bị anh giết chết, nhưng đồng đội mà anh đã bỏ rơi, thậm chí là dùng như một con vật thí mạng để bảo vệ mình, bọn họ từng người một xuất hiện.
Trên tay cầm một con dao sắc bén, khuôn mặt cười nhoẻn miệng, các vết thương và nỗi đau của họ hiển thị rõ ràng qua từng vệt máu lớn, có người đứt đầu, có người ngũ quan không toàn vẹn, nhưng tất cả bọn chúng,… đều đang nhắm tới Đặc Minh.
Đừng mà, đừng hành hạ tôi, giết tôi đi, giết tôi đi, giết tôi đi….
Từng bước chân tiến tới, có người cầm dao, có người cầm kéo, “ Phịch” một nhát đâm thẳng tiến và trực tiếp khiến anh đau đớn như muốn chết đi sống lại, sau đó nó “ lạch tạch” “ lõm tõm” rơi ra dịch nhầy và máu.
Tiếng thanh kéo đâm xuyên qua con ngươi to tròn trắng bự của anh thật gọn gàng và đã tai, kéo sau đó là âm thanh cười thích thú và tên của anh được nhắc lên không ngừng.
“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
“ ……… a aaaa. … aaa”
Tiếng gào thét từ to lớn điên cuồng cho đến khi cạn khô và nói không nói, hắn ta bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, cho đến khi không còn chịu nổi nữa, các cái bóng bắt đầu rời đi, tuy nhiên
“ Về với chúng ta thôi, Tiểu Đặc Minh, về cùng chơi với chúng ta nào, chúng ta sẽ cùng vui vẻ với nhau, NHÉ ~! Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc”
Một chân bị chặt đứt, còn lại một chân bị kéo đi như kéo một món đồ rác rưởi, kéo lê thê nó tiến vào một cái động đen không lối về …
Ở phía bên ngoài, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, thời gian tưởng chừng trôi qua rất lâu, nhưng thực chất mới chỉ có năm phút đồng hồ.
Vu Thiên và Ryan ớn lạnh khi nhìn thấy đối phương đột ngột bất tỉnh, sau đó gào lên đau đớn, rồi tiếp tục gào cho đến khàn họng khan tiếng không thể tiếp tục gào, nước mắt nước dãi chảy ra, rồi sau đó là máu tươi đỏ thẩm không ngừng toạt vỡ phun trào.
Cho đến khi hơi thở ngừng đập, sinh mệnh của Đắc Minh chìm vào trong tử vong, thế giới trong sương mù của Hình Na cũng tan biến.
“ Đây là …?”
“ Trở lại rồi sao?”
Mọi người hoang mang khi hoàn cảnh một lần nữa thay đổi chóng mặt, năng lực lúc nãy của Hình Na là Dream Eater, một loại skill của Pokemon hệ tâm linh ném đối phương vào giấc mộng mà mình mong muốn và không mong muốn nhất, để rồi sau đó một ngụm nuốt chửng tất cả.
“ Được rồi về thôi, Ryan, đừng có đi lông nhông nữa…”
Quay người rời đi, lúc nãy bị hai Hồn Đấu La tập kích khá là bất ngờ, nếu không phải là trong giấc mộng của bản thân thì cô đã không dám sơ hở tới vậy, tuy nhiên thực lực của Hồn Đấu La đúng là không thể coi thường.
“ Ể, thần không được đi theo sao?”
“ Cổn”
“ Ôi bà kia, không cần bà chen họng vào nghen!”
“ Hừ”
Thở dài nhìn hai người bắt đầu cãi nhau, Hình Na xoay người rời đi trở về khu vực của nhóm mình, cô đã quá tay giết mất hai cường giả của Bản Thể Tông, đắc tội hơn lớn rồi, nhưng dù sao thì cô cũng không quá sợ hãi đối phương.
Hình bóng của một chuẩn thần Pokemon xuất hiện to lớn và mạnh mẹ, sức mạnh và hồn lực bao phủ dồi dào như không có đáy ngọn, cặp mắt của Hình Na sáng lên ánh sáng màu tím và hồng, sự kết hợp của Fairy và Psychic.
“ Thực Mộng – Dream Eater”
Một lớp cầu màu đen tụ lại, sau đó nó giải phóng ra, bao phủ hết tất cả mọi thứ, kể cả bản thân Hình Na, kể cả Ryan và cũng như Vu Thiên, Đắc Minh.
Tuy nhiên chỉ có duy nhất một người gục ngã xuống, dù đã đứng ở rất xa, hơn nữa còn sử dụng vòng bảo hộ tuyệt đối, thế nhưng mà anh lại không thể chống chọi lại được cảm giác vô lực và mệt mỏi ập đến, Đắc Minh lập tức chìm đắm vào bên trong một giấc mơ được xây dựng triệt để.
Một khu vực đen tối khắp nơi là tử vực, một màu đen vô tận, tiếng gào thét và sự nguyền rủa của kẻ thù, của đồng đội mà anh từng phản bội, từng hình bóng một, chúng nó khơi lên điều mà anh không muốn nhớ tới nhất.
“ Thế giới này là của ta, ở trong thế giới của ta, ngươi bất quá cũng chỉ là con kiến hôi không có lực phản kháng”
Trước khi mất đi hết tất cả, giọng nói của Hình Na như phán xét, như mệnh lệnh không thể không phủ phục, Đắc Minh bị câu nói đó đè nặng vào lồng ngực.
Đột ngột khuôn mặt trợn trắng của Độc Tâm xuất hiện, khắp nơi đều là máu, cái đầu bị đốt cháy tới thiêu bỏng không nhìn ra nhân dạng, nhưng anh vẫn rất dễ dàng phân biệt ra hắn ta là ai.
“ Rắc rắc rắc rắc”
Tiếng xương cốt di động tạo nên những âm thanh đáng sợ trên tông nền màu tối, một vài phần của khối bạch cốt này bị đốt tới tro bụi đen tàn, nhưng nó vẫn đang cố di chuyện để vói tới bên cạnh anh ta.
Xúc cảm băng lãnh của xương vuốt ve khuôn mặt tràn đầu mồ hôi, tiếng xột xoạt ma sát làm da thịt đau đớn, nhưng mà anh lại không thể di chuyển được, chỉ có thể trở họng lên ú ớ không thành lời.
“ Ư ….. Ưu uuu”
Nhìn vào cặp con ngươi không một chút ánh sáng nào, rõ ràng là một cặp con ngươi của người chết, đồng tử cũng giãn ra hết mức vì tử vong, nhưng sâu thẳm trong đó, anh nhìn thấy một con dao sắc nhọn, máu, huyết tinh, màu mùi của tử vong thuần khiết.
Hai bàn tay bằng xương cốt trắng tính vuốt ve khuôn mặt điển trai của Đắc Minh, nó xoa nhẹ phần má ra, kéo căng cơ miệng, banh mồm anh ra không chút thương tiếc, để lại đó là hai vệt máu khi bị xé rách.
“ A…. a…..a..ư ….ư …..”
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, anh muốn hét lên, nhưng không thể làm, anh muốn phản kháng, nhưng không thể di chuyển, để mặc cho cái xác của Độc Tâm di chuyển tự do chơi đùa từng bộ phận trên cơ thể anh.
Ngón tay móc vào bên trong cái lưỡi đỏ mọng mềm mại, phần đốt ngón tay nhọn hoắc đâm vào, chọt ra vết máu đỏ rượi làm tô đậm thêm sắc đẹp của cái miệng thơm tho này.
Không thể la hét, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nổi đau này một cách chân thực nhất, con ngươi co giật vì quá mức đau đớn, máu theo khóe miệng tuôn trào, Đặc Minh lo lắng, hắn sợ hãi.
Hắn chưa từng hối hận khi phản bội lại đồng đội của mình để cầu xin sự sống, đó là một chuyện bình thường phải không, không phải là bất cứ ai cũng nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ để bản thân mình còn sống ư?
Nhưng mà giờ khắc này, hắn hối hận, hắn sợ hãi, hắn muốn cầu xin đồng đội của mình để từ bỏ bản thân đi, hắn biết lỗi rồi, đừng hạnh hạ hắn nữa.
“ Làm ơn, làm ơn, tha cho tôi đi, làm ơn, Độc Tâm, anh em tốt, đừng làm vậy với ta”
“ Dừng lại đi mà, dừng lại ….”
Cơ thể cố gắng quằn quại di chuyển, anh muốn né tránh rời đi đối phương, nhưng rất tiếc, mọi nỗ lực bỏ trốn đều trở nên vô dụng, thậm chí cho dù muốn nhích đi một phân cũng không thể.
Nguyên một bàn tay trắng tinh xảo toàn thân là xương trắng cứng rắn, năm đầu ngón tay vuốt ve khóe miệng đang bị banh ra, và rồi cứ thế
“ PHỌT”
Một nhát đâm thẳng trực tiếp đi xuyên qua cổ họng và hầu của Đắc Minh, cảm giác tởm lợn và máu me, nhìn thấy máu huyết của mình trào ra trực tiếp mà lại không thể làm gì, thậm chí hắn còn không thể tự kết liễu bản thân đi để không phải chịu loại đau đớn này.
Vậy mà, hắn vẫn còn sống, hắn sống dù hắn không muốn, “ Bịch”
Bị ném ngã xuống dưới đất, dần dần từ trong hư không, một người, hai người, ba người, những người vô tội đã từng bị anh giết chết, nhưng đồng đội mà anh đã bỏ rơi, thậm chí là dùng như một con vật thí mạng để bảo vệ mình, bọn họ từng người một xuất hiện.
Trên tay cầm một con dao sắc bén, khuôn mặt cười nhoẻn miệng, các vết thương và nỗi đau của họ hiển thị rõ ràng qua từng vệt máu lớn, có người đứt đầu, có người ngũ quan không toàn vẹn, nhưng tất cả bọn chúng,… đều đang nhắm tới Đặc Minh.
Đừng mà, đừng hành hạ tôi, giết tôi đi, giết tôi đi, giết tôi đi….
Từng bước chân tiến tới, có người cầm dao, có người cầm kéo, “ Phịch” một nhát đâm thẳng tiến và trực tiếp khiến anh đau đớn như muốn chết đi sống lại, sau đó nó “ lạch tạch” “ lõm tõm” rơi ra dịch nhầy và máu.
Tiếng thanh kéo đâm xuyên qua con ngươi to tròn trắng bự của anh thật gọn gàng và đã tai, kéo sau đó là âm thanh cười thích thú và tên của anh được nhắc lên không ngừng.
“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
“ ……… a aaaa. … aaa”
Tiếng gào thét từ to lớn điên cuồng cho đến khi cạn khô và nói không nói, hắn ta bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, cho đến khi không còn chịu nổi nữa, các cái bóng bắt đầu rời đi, tuy nhiên
“ Về với chúng ta thôi, Tiểu Đặc Minh, về cùng chơi với chúng ta nào, chúng ta sẽ cùng vui vẻ với nhau, NHÉ ~! Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc”
Một chân bị chặt đứt, còn lại một chân bị kéo đi như kéo một món đồ rác rưởi, kéo lê thê nó tiến vào một cái động đen không lối về …
Ở phía bên ngoài, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, thời gian tưởng chừng trôi qua rất lâu, nhưng thực chất mới chỉ có năm phút đồng hồ.
Vu Thiên và Ryan ớn lạnh khi nhìn thấy đối phương đột ngột bất tỉnh, sau đó gào lên đau đớn, rồi tiếp tục gào cho đến khàn họng khan tiếng không thể tiếp tục gào, nước mắt nước dãi chảy ra, rồi sau đó là máu tươi đỏ thẩm không ngừng toạt vỡ phun trào.
Cho đến khi hơi thở ngừng đập, sinh mệnh của Đắc Minh chìm vào trong tử vong, thế giới trong sương mù của Hình Na cũng tan biến.
“ Đây là …?”
“ Trở lại rồi sao?”
Mọi người hoang mang khi hoàn cảnh một lần nữa thay đổi chóng mặt, năng lực lúc nãy của Hình Na là Dream Eater, một loại skill của Pokemon hệ tâm linh ném đối phương vào giấc mộng mà mình mong muốn và không mong muốn nhất, để rồi sau đó một ngụm nuốt chửng tất cả.
“ Được rồi về thôi, Ryan, đừng có đi lông nhông nữa…”
Quay người rời đi, lúc nãy bị hai Hồn Đấu La tập kích khá là bất ngờ, nếu không phải là trong giấc mộng của bản thân thì cô đã không dám sơ hở tới vậy, tuy nhiên thực lực của Hồn Đấu La đúng là không thể coi thường.
“ Ể, thần không được đi theo sao?”
“ Cổn”
“ Ôi bà kia, không cần bà chen họng vào nghen!”
“ Hừ”
Thở dài nhìn hai người bắt đầu cãi nhau, Hình Na xoay người rời đi trở về khu vực của nhóm mình, cô đã quá tay giết mất hai cường giả của Bản Thể Tông, đắc tội hơn lớn rồi, nhưng dù sao thì cô cũng không quá sợ hãi đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook