Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
-
Chương 4
Vương Thanh Hà nhận được tấm ảnh của sợi dây chuyền, đột nhiên cảm thấy nó thật quen måt.
Trương Mỹ Văn, mẹ cô ta nhìn thoáng qua một cái rồi thở dài: “Chỉ là một sợi dây chuyền chẳng đáng bao nhiêu tiền, lại là tín vật của mợ chủ nhà họ Chử?”
Vương Thanh Hà chợt sững sờ.
Cô ta nhớ ra rồi! Sợi dây chuyền này giống hệt sợi dây chuyền trên cổ của Tần Hoài An! Hóa ra Tần Hoài An mới chính là người cứu Chử Chân Phong!
Vương Bách Điền nói: “Đừng nói nữa! Tranh thủ thời gian tìm sợi dây chuyền quan trọng hơn! Nếu tìm không được thì sao con gái chúng ta gả vào nhà họ Chử được?”
“Đúng, đúng, đúng!”.
Trương Mỹ Văn nói đoạn, liền đi xách vali của Vương Thanh Hà.
“Bố mẹ đừng tìm nữa! Con biết sợi dây chuyền nằm ở đâu rồi!” Vương Thanh Hà ngăn cản hai người, sắc mặt cô ta nặng nề.
Hai vợ chồng kinh ngạc nhìn về phía cô ta! “Sợi dây chuyền ở bên ngoài, con đi lấy về!” Nói xong, cô ta bèn ra cửa.
Một lúc sau, Vương Bách Điền và Trương Mỹ Văn mới phản ứng kịp.
Trương Mỹ Văn vuốt ngực mình: “Con bé này hại chúng ta căng thẳng quá.
Có điều, thứ quan trọng như thế, sao nó có thể để ở bên ngoài chứ..”
Vương Thanh Hà trực tiếp về trường tìm Tân Hoài An.
Cô ta nhất định phải lấy được sợi dây chuyền trở thành mợ chủ của nhà họ Chử! Mà lúc này, Tần Hoài An đang ngồi trên xe về nhà.
Cô và Vương Thanh Hà ở chung tiểu khu, nói đúng hơn, đây là nhà bố mẹ nuôi của cô.
Cô là đứa trẻ bị bỏ rơi, mười lăm năm trước được bà nội nhận nuôi ở nông thôn.
Năm đó, bệnh tình của bà nội rất nghiêm trọng nên bố mẹ nuôi mới đón hai người họ đến thành phố.
Căn nhà này, ngoài bố mẹ nuôi còn có đứa em trai nhỏ hơn cô hai tuổi đang học cấp ba! Vừa nãy, mẹ Chu gọi điện thoại tới chỗ cô bảo cô về nhà phụ đạo cho Chu Cảnh Nghi.
Chu Cảnh Nghi rất mê chơi game, mặc dù đi học lại nhưng suốt ngày cứ thích chơi game, thái độ học hành rất lười biếng.
Tần Hoài An ước gì có thể nhét bài thi vào trong đầu cậu ta.
Khó khăn lắm mới giảng xong cho cậu ta một bộ đề, Tần Hoài An trở về phòng thu xếp đồ đạc.
Cô vứt hết những thứ liên quan tới Lâm Bình Nguyên vào thùng rác! Nhân tiện nhét quần áo bẩn vào trong máy giặt bên cạnh, cố định lát nữa sẽ giặt! Không lâu sau, bố nuôi Chung Nhật Tâm về nhà.
Ông ta nhíu mày, trên mặt đượm buồn.
Tần Hoài An rót ly nước đưa cho ông ta: “Bố ơi, bố vẫn ổn chứ?” Chung Nhật Tâm thở dài một hơi, buồn bực ngồi trên ghế sô pha hút thuốc.
Thấy thế, Tần Hoài An biết vấn đề của dự án lần trước vẫn chưa được giải quyết.
Lần trước, Chung Nhật Tâm nhận một dự án, kết quả bị tổn thất nghiêm trọng dẫn tới tình.
trạng công ty ông ta bây giờ đang gặp khó khăn.
Tần Hoài An không khỏi cảm thấy lo lắng, xoay người trở về phòng.
Chu Vân Nguyệt ngồi kế bên Chung Nhật Tâm, bà ta đoạt lấy điếu thuốc trong tay ông ta, vội vàng hỏi: “Này ông, rốt cuộc tình hình thế nào rồi?”
Chung Nhật Tâm lắc đầu, tinh thần sa sút của ông ta đã nói lên tất cả.
Sắc mặt Chu Vân Nguyệt tái nhợt, hết rồi, nhà bọn họ sắp tiêu rồi!
“Chỉ tiếc là, nhà chúng ta không tốt số bằng nhà họ Vương ở sát vách!” Chung Nhật Tâm chợt thở dài nói.
Ban nãy, ông ta vào tiểu khu tình cờ gặp Trương Mỹ Văn, nghe bà ta khoe khoang con gái mình sắp gả vào làm mợ chủ nhà họ Chử giàu có!
Nhà họ Chử là dòng họ giàu có nhất trong nước, vừa có quyền vừa có thể! Lần này nhà họ Vương thực sự trèo cao, một bước lên tận trời! “Mẹ ơi, đây là cái gì thế?”
Lúc này, con trai họ Chu Cảnh Nghi từ ban công đi vào phòng khách, một tay cầm bộ đồ đã phơi khô, tay khác cầm sợi dây chuyền.
Giờ phút này, tâm trạng của Chu Vân Nguyệt đang rối bời, bà ta mất kiên nhẫn liếc mắt: “Sợi dây chuyền rẻ tiền này chắc thằng bạn trai hời của Tần Hoài An tặng cho nó đấy, cầm đi vứt đi!”
“Dạ!” Khóe miệng Chu Cảnh Nghi nhếch lên, đang định vứt vào thùng rác.
Hai mắt Chung Nhật Tâm sáng lên, vội vã ngăn cản: “Khoan đã, đưa bố xem một chút!”
Ông ta cảm thấy rất kì lạ, quan sát tỉ mỉ sợi dây chuyền cầm trong tay và nhớ lại những lời Trương Mỹ Văn đã nói ở dưới lầu:
“Nhà họ Chứ không phải là dòng họ bình thường, con trai cưới vợ cần phải có tín vật.
Chỉ là sợi dây chuyền làm bằng đồng, tuy nhiên phía sau có khắc chữ “Chử” cũng không đáng bao nhiêu tiền..”
Chung Nhật Tâm lật mặt sau của dây chuyền, quả nhiên có khắc chữ “Chử”.
Ánh mắt ông ta chợt lóe, mây mù trước đó đều bị quét sạch, kích động nói: “Chính là cái này!”
“Ông Chung, tình hình thế nào?”
Chung Nhật Tâm kể cho Chung Vân Nguyệt nghe về chuyện sợi dây chuyền, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
“Bây giờ, chỉ có Tần Hoài An mới có thể giúp chúng ta làm việc này!”.
Ánh mắt Chung Nhật Tâm sáng rỡ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền đã lấy trong tay.
“Con bé sẽ đồng ý sao? Đừng quên nó đã có người yêu rồi”.
Mặc dù sợi dây chuyền do Tần Hoài An mang về, nhưng Chu Chí Viễn dám đánh cược, một con bé quê mùa đến từ nông thôn tuyệt đối không biết được tầm quan trọng của sợi dây chuyền này, con bé không có lòng dạ sâu xa như thế.
Nghe thế, ánh mắt Chung Nhật Tâm tối sầm: “Nhất định sẽ có cách…” Sau buổi cơm tối, Tần Hoài An ở trong phòng tính toán số tiền của mình.
Công ty của bố nuôi gặp khó khăn, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nếu không tính số tiền Lâm Bình Nguyên chưa trả thì trên người cô chỉ còn hai mươi bốn triệu mà thôi.
Cô hoàn toàn không thể giúp được gì.
Tần Hoài An thở dài, cố định tìm một công việc làm thêm.
Dù cuối cùng công ty của bố nuôi phá sản, ít nhất cô cũng có thu nhập phụ giúp người nhà mua chất dinh dưỡng cho bà nội…
Đúng lúc này, Chung Nhật Tâm gõ cửa bước vào.
Thấy Tần Hoài An đang tìm việc làm, ông ta vui mừng nói: “Tần Hoài An à, bố biết con là đứa con ngoan, tuy nhiên con không cần quan tâm tới chuyện trong nhà đầu.
Nào, uống ly sữa này đi con!”
Nói đoạn, ông ta đưa ly sữa bò trên tay cho Tần Hoài An.
“Bố nuôi ơi, con chỉ muốn gánh vác một phần giúp ba!” Tần Hoài An trả lời, sau đó, cô uống hết ly sữa bò ở trước mặt Chung Nhật Tâm.
Chung Nhật Tâm hài lòng nở nụ cười: “Ngủ một giấc thật ngon đi con!” Nhìn ông ta quay người rời đi, Tần Hoài An đóng cửa lại.
Đêm nay, cô ngủ một giấc thật sâu.
Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc sopha thật lớn.
Tần Hoài An day day huyệt thái dương ngồi dậy, mạch suy nghĩ của cô dừng lại ở tối hôm qua, tại sao tối qua uống xong ly sữa bò bố nuôi đưa thì cô mơ màng thiếp đi?
Trong lòng cô nảy ra một suy đoán, nhưng cô không dám tin.
Cô quan sát xung quanh, là một căn phòng xa lạ.
Trang trí rất lộng lẫy và cổ điển, cửa sổ chạm khắc rỗng, rèm cửa màu xanh đậm được điểm xuyết bằng các tua vàng.
Đây là đâu vậy? Khi Tần Hoài An đang nghi ngờ, chiếc di động đặt ở cách đó không xa vang lên.
Cô lập tức cầm di động lên, mở ra tin nhắn của mẹ nuôi Chu Vân Nguyệt.
“Tần Hoài An, bắt đầu từ hôm nay con chính là mợ chủ nhà họ Chử.
Con ngoan à, dù người ngoài có hỏi điều gì, con chỉ cần khẳng định tín vật đó là của con! Nhớ kỹ, nhất định phải trở thành mợ chủ nhà họ Chử”
“Nếu để bị lộ tẩy, người con hại không chỉ là chính mình, còn có bà nội con đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt! Nếu nhà chúng ta bị phá sản, số tiền chữa bệnh đắt đỏ đó cũng trả không nổi!”
“Cuối cùng, mẹ phải nhắc nhở con.
Sau này, con đừng nên qua lại và đừng nói con quen biết Vương Thanh Hà, để tránh bị người khác dòm ngó!”
Mợ chủ nhà họ Chử, tín vật, Vương Thanh Hà? Ba thứ này có liên quan gì?
Nhìn tin nhắn mẹ nuôi đã gửi, Tần Hoài An mới ý thức được hoàn cảnh lúc này của mình.
Cô chợt cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân lên tới tận não.
Cô bị tính kế rồi!
Bố mẹ nuôi đã đưa cô đến nhà họ Chỉ trong tình trạng cô không hề hay biết gì, kế đó bảo cô gả cho cậu chủ nhà họ Chử mà cô chưa từng gặp mặt!
Hai người họ dùng tính mạng của bà nội làm con bài tẩy để ép cô thỏa hiệp!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook