*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Anh ta vừa thanh toán xong, thấy Tân Hoài An mãi vẫn không xuống liền đi lên xem, không ngờ lại chứng kiến được một màn này.

Anh ta bước nhanh lên lâu, chen qua từ trước mặt Vương Thanh Hà, đứng bên cạnh Tân Hoài An, bộ dáng như chống đỡ cho cô.

Không phải vì Chử Chấn Phong ở đây mà anh ta sẽ chừa cho anh chút thể diện.

Chuyện qua lại với nhà họ Chử là chuyện của đời trước, còn anh ta lại coi trọng người bạn Tần Hoài An này hơn.

Trương Nhược Phi nói: “Anh Chử, chi bằng cứ như cô ấy nói, tìm những người xung quanh hỏi chuyện vừa rồi, không phải sẽ rõ sự thật sao?”
Vương Thanh Hà mở miệng, nhưng không dám tùy tiện lên tiếng.

Chủ yếu là vì cô ta không biết thân phận của Trương Nhược Phi, đã là người quen của cậu Chử thì cô ta tốt nhất không nên cứng rắn quá.

Nghĩ như vậy, cô ta liền kéo tay Chử Chấn Phong, dịu dàng nói: “Chấn Phong, đây chỉ là chuyện nhỏ, em thật sự không muốn làm lớn lên”

“Vậy lúc cô vu khống cho người khác, sao không nghĩ mọi chuyện sẽ ầm?” Trương Nhược Phi cười nhạo.

Tân Hoài An nghe lời này liền bật cười, dùng một ánh mắt đánh giá cao nhìn anh.

Quả thực như vậy.

Trương Nhược Phi cũng cười lại với cô.

Hành động tương tác của hai người lọt vào tầm mắt của Chử Chấn Phong, đôi mắt vốn lạnh lẽo của anh càng thêm trầm xuống.

Một ngọn lửa vô hình bỗng cháy rực lên bên trong anh.

Anh lập tức cảm thấy hai người họ đứng cạnh nhau, vô cùng chói mắt.

Mí mắt Chử Chấn Phong cụp xuống, thu lại cảm xúc, thản nhiên nói với Vương Thanh Hà: “Nói không sai, không cần phải làm ầm ï mọi chuyện”

Nói rồi, anh dẫn Vương Thanh Hà rời đi.

Tân Hoài An lại có chút không cam lòng.

Cô không thích so đo với người khác, cũng rất ít khi làm vậy.

Nhưng thủ đoạn nham hiểm vừa rồi của Vương Thanh Hà khiến cô thấy ghê tởm.

“Vương Thanh Hà, cô diễn xong liền bỏ đi vậy, chẳng lẽ chột dạ rồi sao?” Tân Hoài An đứng trên lầu, từ trên cao nói vọng xuống.

Trương Nhược Phi nói theo: “Phải đấy, tùy tiện vu oan cho người khác, chí ít cũng phải biết xin lỗi rồi hãng rời đi chứ!”
“Tôi..” Vương Thanh Hà quay đầu nhìn hai người, lại ủy khuất nhìn Chử Chấn Phong.

Không ngờ, Chử Chấn Phong lại không có ý định lên tiếng.

Không thể mong đợi anh sẽ giúp cô ta.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương