*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô ta nghi ngờ nhìn cô, đang định nói chuyện, cửa phòng bị mở ra.

Chử Gia Mỹ theo bản năng giấu tờ giấy ly hôn trong tay ra phía sau lưng.

Lục Hy Thiên cầm nước trái cây bước vào.

“Không biết cô muốn uống vị gì nên tôi cầm mỗi thứ một ít”
Anh ấy đặt bảy tám ly nước trái cây trước mặt Tân Hoài An.

Đối xử ân cần thế này khiến Chử Gia Mỹ ở bên cạnh cảm thấy ghen tuông.

“Lục Hy Thiên, anh đối xử với chị dâu tốt thật” Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ chị dâu, chính là muốn nhắc nhở Lục Hy Thiên Tân Hoài An là phụ nữ đã kết hôn.

“Cô đã nói là chị dâu, vậy đây chẳng phải là chuyện nên làm sao”

Lục Hy Thiên nói.

Chử Gia Mỹ cười ha ha, che giấu sự xấu hổ của cô ta, chủ động nói: “Anh ngồi ở đây trước đi, anh trai chắc là lập tức sẽ trở lại”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.

Không nghĩ tới Lục Hy Thiên gật gật đầu, thế mà lại ngồi xuống bên cạnh Tân Hoài An.

Kết quả liền biến thành giữa cô ta và Lục Hy Thiên, có một Tân Hoài An.

Nụ cười của Chử Gia Mỹ chợt cứng lại, cười ngượng ngập nói: “Lục Hy Thiên, anh có muốn bàn chuyện về nữ phụ bộ phim “Người áo trắng”
kia không? Tôi và cấp trên bên công ty đã thảo luận qua, bọn họ đều cảm thấy Dư Nhiễm không thích hợp lắm…”
“Nếu là đến đây chơi thì chuyện công việc vẫn nên giữ lại bàn vào buổi họp sau đi” Giọng điệu Lục Hy Thiên tùy ý, nhưng hàng lông mày của anh lặng lẽ cau lại.

Anh ấy rất coi trọng Dư Nhiễm, bị người khác phủ định đương nhiên trong lòng anh ấy không quá thoải mái.



Cô ta cảm thấy Tân Hoài An ở đây là một thứ thừa thãi!
Tròng mắt xoay chuyển, Chử Gia Mỹ cầm một ly nước trái cây trên bàn lên nói: “Chị dâu, chị không phải muốn uống nước trái cây sao?
Uống nước chanh này đi!”
Nói xong cô ta đưa ly nước trái cây qua.

Tân Hoài Thư đang muốn nhận, Chử Gia Mỹ làm bộ không cẩn thận trượt tay, kết quả nước trái cây đổ lên quần áo của Tân Hoài Thư.

“A, ngượng ngùng quá!” Cô ta hô nhỏ một tiếng.

Tân Hoài Thư biết rõ là cô ta cố ý, cũng không bực bội, cô đứng dậy nói: “Tôi đi xử lý một chút, thuận tiện nhìn xem anh trai của cô đã trở lại hay chưa”
Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng ký đơn rồi rời khỏi chỗ này.

“Mau đi đi, chờ lát nữa thấm vô quần áo thì sẽ lau không được đâu”
Chử Gia Mỹ giống như rất quan tâm cô vậy, thật ra trong lòng cô ta ước gì cô mau đi nhanh đi, để lại không gian cho cô ta và Lục Hy Thiên.

Tân Hoài Thư chân trước mới vừa đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Lục Hy Thiên cầm bọc khăn giấy đứng lên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương