Vợ Hờ Của Tổng Tài
Chương 34: Anh và cô

Cô tỉnh dậy. Cô còn nhớ như in cái viễn cảnh u ám đêm qua. Nếu thân dưới cô không trở nên đau nhức, cô thật không dám tin chuyện đêm qua có thật.

Cô đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh

-Anh là người giúp tôi tìm Hạo Nhiên hôm trước?

Hạo Phong mỉm cười

-Cũng có thể nói như vậy

(tg: tại có bạn nói không hiểu ai là ai nên tg k viết "anh" mà viết tên luôn nha!)

Cô không biết vì sao mình lại bật khóc, cô mím môi muốn lấy sự đau đớn xác thịt mà kiềm nén cảm xúc

Cô không giận anh ta, chỉ giận mình. Cô giận, cô chẳng hiểu vì sao đêm qua, lẫn trong sự đau đớn tủi nhục khi bị 1 người xa lạ xâm hại, cô lại có chút vui sướng hoang lạc. Cô vẫn nhớ đêm qua khi đối phương hôn cô, cô có đáp trả. 

Cô biết, người đàn ông đối diện không đơn giản chỉ từng gặp cô ở trung tâm mua sắm, chắc chắn, anh ta đã ở đâu đó trong phần ký ức bị mất của cô. Cô chẳng hiểu vì sao ở bên cạnh anh ta, cô bỗng có cảm giác thân thuộc vô cùng, kiểu cảm giác này không hề có khi cô ở bên Lam Vũ.

Hạo Phong hôn lên trán cô, khẽ áp bàn tay to ấm áp lên gương mặt yêu kiều của cô, rồi nhẹ nhàng mà lau nước mắt

-Em vẫn như ngày nào

Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh

-Anh và tôi, lúc trước quen nhau như thế nào?

Hạo Phong nhíu mày

-Hạ, em đừng gạt tôi, em không quên tôi đúng không?

-Tôi không biết anh là ai, tôi không biết chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì, tôi van cầu anh, xin anh rời xa cuộc sống của tôi đi, tôi...tôi rối lắm..van anh...

Anh ôm cô vào lòng cốt giúp cô kiềm nén cảm xúc. Nhưng bây giờ, đâu phải có mình cô biết đau. Chính anh, tim anh cũng đang đau nhói. Tim anh cũng như tim của hàng tỷ tỷ người trên thế gian này, nó làm bằng máu và thịt, và nó đang dần rỉ máu

-Hạ, em bình tĩnh, em không nhớ, anh sẽ từ từ kể cho em nghe, được không? Anh yêu em, anh không thể nào mất em được

-Anh yêu tôi? Anh yêu tôi mà việc đầu tiên khi gặp tôi không phải là hỏi xem bao năm qua tôi sống thế nào mà lại cường bạo tôi. Tôi rốt cuộc đã hiểu, vì sao ký ức của tôi bị mất là bởi vì ông trời muốn tôi quên tên người yêu cũ như anh

-Người yêu cũ? Em nói tôi?

-Tôi nghĩ, chắc lúc trước tôi đã từng yêu anh lắm. Nhưng bây giờ, tôi thật không muốn day dưa với anh nữa. Tôi đã có con, có chồng rồi, xin anh...

Anh nghe mình chết lặng, chồng cô, không phải là anh sao?

Dương Hạo Phong nâng gương mặt cô lên, nhẹ nhàng hỏi:

-Ý em nói là Đình Lam Vũ?

-Đúng

-Chồng của em chỉ có thể là tôi

Rồi anh kể hết mọi chuyện lúc trước cho cô nghe, chuyện cô gặp anh như thế nào, 2 người đã phát sinh tình cảm ra sao...

Trong khi Lam Vũ luôn tránh nhắc đến quá khứ của cô thì anh lại nói hết mọi chuyện. Cô nghĩ anh nói thật, vì cho dù thông minh đến thế nào đi nữa, trong khoảng thời gian ngắn như thế sao lại suy nghĩ ra được 1 câu chuyện hợp lô gic đến kinh người như vậy?

Cốc cốc!

Thiếu Hạo sau khi gõ cửa, mặc cho Hạo Phong có cho vào hay không, cậu cũng đá cửa xông vô. Hàn Vũ theo sau, cứ điềm tĩnh như thường lệ

Chưa kịp đến đâu, Hạo đã kịp nhìn thấy cô ngồi bên cạnh Phong, nước mắt vẫn chưa kịp khô

-nè, tôi đã nói cậu phải yêu cô ấy hơn mà! Đâu có bảo cậu bắt cóc cô ấy đâu?

Hạo Phong mỉm cười, vuốt tóc cô

-Cô ấy quên mất tôi rồi

Thiếu Hạo nhíu mày, đi đến trước mặt cô

-Em có nhớ anh không? Anh là bạn thân của Phong đó

Cô đưa cô mắt ái ngại nhìn Hạo

-Em xin lỗi, em bị mất ký ức, cho nên...

Hàn Vũ lên tiếng

-Em quên hết tất cả?

Cô đứng lên, đối diện với Hàn Vũ

-Cũng không hẳn, chỉ là có rất nhiều hình ảnh xẹt qua, tất cả đều lộn xộn. Trong mớ ký ức hỗn độn ấy, em chẳng thấy được gương mặt người nào cả. Mà anh cũng quen em sao?

Hàn vũ liếc Hạo Phong

-Để tôi đưa cô ấy đi chữa bệnh

Cô vội xua tay

-Không cần. Quá khứ đã qua, cứ để cho nó qua, tôi không muốn nhớ lại, chỉ mong có thể quên được đêm qua

Rồi cô nhắm cửa mà bước. Anh kéo tay cô lại, nói:

-Em có biết 4 năm qua tôi nhớ em đến mức nào không? Giờ gặp lại, em không nhớ ra tôi thì chớ lại còn muốn xa tôi?

-Anh buông tay ra, tôi phải về

-Tôi không cho em về

-Anh...

Hàn Vũ, nhẩn nha uống trà

-Em ngồi 1 lát, anh gọi cho Đình Lam Vũ rồi, không lâu sau cậu ta sẽ đến đón em thôi

Hạo Phong quắc mắt

-Cậu dám!

Hàn Vũ nói lớn, cố ý để cô nghe thấy

-Yêu một người không phải như vậy. Cậu yêu cô ấy nên luôn nổi lên dục vọng khi ở bên cô ấy không sai, nhưng sai ở chỗ, tình dục phải là đôi bên tình nguyện. Cậu như vậy chỉ khiến đoạn ký ức vừa hình thành của cô ấy ghi khắc hình ảnh xấu xa của cậu thôi

...

Hơn 1 tiếng sau, Lam Vũ đáp máy bay xuống Nha Trang

Bằng tốc độ bàn thờ, Lam Vũ lập tức phi đến dinh thự của Hạo Phong, không thương tiếc đạp cửa chạy vào

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương