Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
-
Chương 255: Nghi hoặc
Cự Kình bang là một trong những thế lực nhị lưu, chỉ xếp sau lục đại môn phái, chiếm lĩnh địa bàn tương đối rộng rãi, hơn nữa người của bang phái này nghe nói võ công rất cao cường, lại rất hung hãn tự cao tự đại, chẳng ai muốn dây vào một thế lực như vậy cả.
“Ừm, người trở về đi.”
Ngô Chính ném qua thỏi bạc cho lão ngư phu, sau đó triển khai khinh công, đạp thủy lướt tới, chớp mắt đã phóng đi thật xa.
Lão ngư phu hai mắt trở nên sáng lóa, nhanh nhẹn bắt lấy thỏi bạc, ngước đầu nhìn lên định nói lời cảm tạ thì... đã không thấy bóng dáng của bạch y thiếu niên đâu nữa rồi.
Lão sững sốt thất thần, lẩm bẩm trong miệng:
“Ta, là gặp quỷ!?”
...
Mất không bao lâu đi lại trên mặt nước, Ngô Chính lăng không đáp xuống bến thuyền, tại một tòa thành thuộc Lan Châu.
Nơi này cư dân vô cùng đông đúc, nhưng rất ít người trong giang hồ qua lại, bởi vì ai cũng biết tòa thành này, là địa bàn làm ăn của Cự Kình bang.
Điều kỳ quái chính là, hầu hết người dân sinh sống ở đây, đều không phải chịu áp bức đến từ quân Nguyên, chỉ cần hằng năm nộp thuế đầy đủ cho Cự Kình bang, liền có thể an an ổn ổn sinh nhai, không gặp phải bất trắc gì. Vì thế, mỗi ngày đều có ít nhiều những người di cư, mong muốn có thể nhập thành, sinh sống tại đây.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể dễ dàng nhập thành, thuế nửa năm cho một đầu người tương đương với một lượng bạc, quả thực là một con số trên trời. Thời loạn lạc, bách tính lầm than, phương thức này chẳng khác nào là muốn thừa nước đục thả câu, bóc lột dân chúng không thương tiếc.
Nhưng là, cái giá của sự an toàn, để được phép sống trong hòa bình không có chiến tranh đẫm máu, cái giá này cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Lúc bấy giờ, hai tên hán tử thanh niên, trên người áo vải màu lục, loan đao giắt bên hông, mặt mày nghiêm khắc, tiếp cận đến chỗ Ngô Chính, cao giọng hô lên:
“Các hạ là người phương nào? Tại sao không được sự cho phép, đã xâm nhập địa bàn của Cự Kình bang chúng ta!?”
Hai người thanh niên này không nghi ngờ chính người của Cự Kình bang, được giao phó trông coi nơi này.
Bọn hắn phát hiện Ngô Chính xuất thần nhập quỷ, không hay biết đã xuất hiện ở bến thuyền, ngay lập tức liền không dám xem thường, nhưng cũng không thể bỏ xuống mặt mũi, liền lớn tiếng dò hỏi.
Phốc!
Ngay lập tức, Ngô Chính đáp lại hắn là một ảnh kiếm, cắt ngang yết hầu, lấy đi sinh mạng của hắn, khi hắn còn chưa kịp hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công chém giết đỉnh tiêm sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x1”
“Thảm hại.”
Ngô Chính bĩu môi khinh thường.
“Ngươi, ngươi, ngươi, dám giết người của Cự Kình bang chúng ta!?”
Thanh niên còn lại trông thấy đồng bạn của mình ngã xuống, kinh hãi chỉ trỏ, bất lực quát lên.
Nghe được động tĩnh như vậy, lại trông thấy thi thể của thanh niên Cự Kình bang kém may mắn kia, thường dân quanh đây đều hốt hoảng, vứt bỏ toàn bộ vật dụng trên tay, vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.
Đồng thời, khoảng hơn hai mươi tên đệ tử Cự Kình bang, nhanh chóng tụ tập đến đây, người nào người nấy mặt mày dữ tợn, trên tay lăm le vũ khí, bao vây lấy Ngô Chính.
“Ngươi rốt cuộc là có thù oán gì!? Tại sao lại vô cớ giết người của chúng ta?”
Tên trung niên mày rậm, lớn tuổi nhất trong đám người Cự Kình bang, chỉ đao về phía Ngô Chính truy vấn.
“Trở về, gọi Cao Lãnh Thông đến đây gặp ta, bằng không...”
Quanh thân Ngô Chính, bỗng nhiên xuất hiện lục đạo kiếm, lượn vờn một cách chậm rãi, lam sắc linh quang loáng thoáng, trông qua vô cùng bắt mắt.
“Hậu quả sẽ là thế này!”
Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí thoắt ẩn biến mất, tức khắc hơn hai mươi tên đệ tử Cự Kình bang, đầu rơi máu chảy, ngã người xuống đất, hết thảy diễn ra chỉ trong vòng một cái chớp mắt, thậm chí vô thanh vô tức, không cách nào có thể phản ứng trở lại.
Người duy nhất còn sống sót, chính là tên trung niên mày rậm vừa mới chất vấn Ngô Chính, lúc bấy giờ đang trơ mắt nhìn lấy huynh đệ đồng môn xung quanh, toàn bộ đều đã ngã xuống, chỉ có hắn đầu vẫn còn nguyên vẹn, chưa lìa khỏi cổ.
“Nói với hắn, Quỷ Sát Kiếm Ma đến rồi, nếu còn lưu luyến cái đầu của mình, thì xách mông đến đây gặp ta.”
Ngô Chính ánh mắt vô thần, thản nhiên nói.
“Quỷ, Quỷ Sát, Kiếm Ma!?”
Trung niên mày rậm lẩm bẩm trong miệng.
Hắn bây giờ đã không thể nghĩ được gì nữa rồi, một màn kinh tâm động phách như vậy vừa rồi diễn ra trước mắt, để hắn thần trí đã không còn được tỉnh táo, chỉ cảm thấy tất cả đều là một giấc mơ điên cuồng mà thôi.
Cho đến khi, cơn đau từ miệng vết thương trên cánh tay, do chính hắn bấu víu, truyền đến thần kinh não bộ, hắn rốt cuộc mới minh bạch, đây không phải là huyễn mộng, mà hoàn toàn là chân thực.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta đi ngay, ta làm theo lời ngươi, làm theo lời ngươi là được...”
Trung niên mày rậm tâm trạng vô cùng kinh hãi, hắn cũng không biết là mình đang nói cái quái gì nữa, sau đó liền quay đầu triển khai khinh công, khẩn trương phóng đi thật xa.
Ngô Chính thấy thế cũng không mấy lo lắng, tin rằng cho dù tên này không trở về bẩm báo cho bang chủ của hắn chăng nữa, thì Cao Lãnh Thông sớm muộn cũng sẽ biết được tin tức, tự mình vác thủ cấp đến đây gặp Ngô Chính mà thôi.
Mấy ngày qua, Ngô Chính thăm dò được tin tức, địa bàn của Cự Kình bang không bị quân Nguyên áp bức chấn lột, ngay khi nghe được liền khiến hắn nghi hoặc không thôi, sở dĩ lần này quang minh chính đại xuất hiện ở đây, cũng là vì muốn xác thực một vài suy đoán của mình.
Nhưng là lấy thực lực Ngô Chính lúc này, nếu là đích thân đến gặp Cao Lãnh Thông, không khỏi cũng quá đánh giá cao hắn đi, tất nhiên phải để hắn tự mình đến đây mà diện kiến Ngô Chính mới đúng.
Ngô Chính cứ thế trầm mặc, quay người ra con sông, lẳng lặng chờ đợi.
Trôi qua khoảng nửa thời canh.
Đột nhiên, một luồng khí thế mạnh mẽ áp tới Ngô Chính.
Từ đằng xa xuất hiện một tên trung niên bụng phệ, trên người lục bào của Cự Kình bang, mặt mày hung tợn dữ dằn, mang theo trung niên mày rậm mới đó van xin, từ đằng xa phóng đến phía sau Ngô Chính, giữ khoảng cách hai mươi bước chân.
“Quỷ Sát Kiếm Ma!? Ngươi dám giết người của Cự Kình bang?”
Trung niên bụng phệ trông thấy thi thể người mình nằm lê lết dưới mặt đất, thần sắc liền trở nên âm trầm cực độ, gằn giọng chất vấn.
Ngô Chính chậm rãi quay lưng lại, ngay lập tức vận dụng Thuật Thăm Dò, tra xét trung niên bụng phệ trước mắt:
“Danh tính: Cao Lãnh Thông, tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.”
Thân phận của trung niên bụng phệ liền được minh bạch, người này không ai khác chính là bang chủ Cự Kình bang – Cao Lãnh Thông.
“Ngươi hình như là không sợ ta!?”
Ngô Chính nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
“Hừ, ngươi là cái thá gì mà ta phải sợ, nói đi, mục đích của ngươi là gì?”
Cao Lãnh Thông hung hăng quát lên.
“Nếu ngươi không sợ ta, sớm đã xông lên liều mạng, cần gì phải nhiều lời như vậy?”
Ngô Chính thản nhiên cười nói.
“Ừm, người trở về đi.”
Ngô Chính ném qua thỏi bạc cho lão ngư phu, sau đó triển khai khinh công, đạp thủy lướt tới, chớp mắt đã phóng đi thật xa.
Lão ngư phu hai mắt trở nên sáng lóa, nhanh nhẹn bắt lấy thỏi bạc, ngước đầu nhìn lên định nói lời cảm tạ thì... đã không thấy bóng dáng của bạch y thiếu niên đâu nữa rồi.
Lão sững sốt thất thần, lẩm bẩm trong miệng:
“Ta, là gặp quỷ!?”
...
Mất không bao lâu đi lại trên mặt nước, Ngô Chính lăng không đáp xuống bến thuyền, tại một tòa thành thuộc Lan Châu.
Nơi này cư dân vô cùng đông đúc, nhưng rất ít người trong giang hồ qua lại, bởi vì ai cũng biết tòa thành này, là địa bàn làm ăn của Cự Kình bang.
Điều kỳ quái chính là, hầu hết người dân sinh sống ở đây, đều không phải chịu áp bức đến từ quân Nguyên, chỉ cần hằng năm nộp thuế đầy đủ cho Cự Kình bang, liền có thể an an ổn ổn sinh nhai, không gặp phải bất trắc gì. Vì thế, mỗi ngày đều có ít nhiều những người di cư, mong muốn có thể nhập thành, sinh sống tại đây.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể dễ dàng nhập thành, thuế nửa năm cho một đầu người tương đương với một lượng bạc, quả thực là một con số trên trời. Thời loạn lạc, bách tính lầm than, phương thức này chẳng khác nào là muốn thừa nước đục thả câu, bóc lột dân chúng không thương tiếc.
Nhưng là, cái giá của sự an toàn, để được phép sống trong hòa bình không có chiến tranh đẫm máu, cái giá này cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Lúc bấy giờ, hai tên hán tử thanh niên, trên người áo vải màu lục, loan đao giắt bên hông, mặt mày nghiêm khắc, tiếp cận đến chỗ Ngô Chính, cao giọng hô lên:
“Các hạ là người phương nào? Tại sao không được sự cho phép, đã xâm nhập địa bàn của Cự Kình bang chúng ta!?”
Hai người thanh niên này không nghi ngờ chính người của Cự Kình bang, được giao phó trông coi nơi này.
Bọn hắn phát hiện Ngô Chính xuất thần nhập quỷ, không hay biết đã xuất hiện ở bến thuyền, ngay lập tức liền không dám xem thường, nhưng cũng không thể bỏ xuống mặt mũi, liền lớn tiếng dò hỏi.
Phốc!
Ngay lập tức, Ngô Chính đáp lại hắn là một ảnh kiếm, cắt ngang yết hầu, lấy đi sinh mạng của hắn, khi hắn còn chưa kịp hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công chém giết đỉnh tiêm sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x1”
“Thảm hại.”
Ngô Chính bĩu môi khinh thường.
“Ngươi, ngươi, ngươi, dám giết người của Cự Kình bang chúng ta!?”
Thanh niên còn lại trông thấy đồng bạn của mình ngã xuống, kinh hãi chỉ trỏ, bất lực quát lên.
Nghe được động tĩnh như vậy, lại trông thấy thi thể của thanh niên Cự Kình bang kém may mắn kia, thường dân quanh đây đều hốt hoảng, vứt bỏ toàn bộ vật dụng trên tay, vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.
Đồng thời, khoảng hơn hai mươi tên đệ tử Cự Kình bang, nhanh chóng tụ tập đến đây, người nào người nấy mặt mày dữ tợn, trên tay lăm le vũ khí, bao vây lấy Ngô Chính.
“Ngươi rốt cuộc là có thù oán gì!? Tại sao lại vô cớ giết người của chúng ta?”
Tên trung niên mày rậm, lớn tuổi nhất trong đám người Cự Kình bang, chỉ đao về phía Ngô Chính truy vấn.
“Trở về, gọi Cao Lãnh Thông đến đây gặp ta, bằng không...”
Quanh thân Ngô Chính, bỗng nhiên xuất hiện lục đạo kiếm, lượn vờn một cách chậm rãi, lam sắc linh quang loáng thoáng, trông qua vô cùng bắt mắt.
“Hậu quả sẽ là thế này!”
Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí thoắt ẩn biến mất, tức khắc hơn hai mươi tên đệ tử Cự Kình bang, đầu rơi máu chảy, ngã người xuống đất, hết thảy diễn ra chỉ trong vòng một cái chớp mắt, thậm chí vô thanh vô tức, không cách nào có thể phản ứng trở lại.
Người duy nhất còn sống sót, chính là tên trung niên mày rậm vừa mới chất vấn Ngô Chính, lúc bấy giờ đang trơ mắt nhìn lấy huynh đệ đồng môn xung quanh, toàn bộ đều đã ngã xuống, chỉ có hắn đầu vẫn còn nguyên vẹn, chưa lìa khỏi cổ.
“Nói với hắn, Quỷ Sát Kiếm Ma đến rồi, nếu còn lưu luyến cái đầu của mình, thì xách mông đến đây gặp ta.”
Ngô Chính ánh mắt vô thần, thản nhiên nói.
“Quỷ, Quỷ Sát, Kiếm Ma!?”
Trung niên mày rậm lẩm bẩm trong miệng.
Hắn bây giờ đã không thể nghĩ được gì nữa rồi, một màn kinh tâm động phách như vậy vừa rồi diễn ra trước mắt, để hắn thần trí đã không còn được tỉnh táo, chỉ cảm thấy tất cả đều là một giấc mơ điên cuồng mà thôi.
Cho đến khi, cơn đau từ miệng vết thương trên cánh tay, do chính hắn bấu víu, truyền đến thần kinh não bộ, hắn rốt cuộc mới minh bạch, đây không phải là huyễn mộng, mà hoàn toàn là chân thực.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta đi ngay, ta làm theo lời ngươi, làm theo lời ngươi là được...”
Trung niên mày rậm tâm trạng vô cùng kinh hãi, hắn cũng không biết là mình đang nói cái quái gì nữa, sau đó liền quay đầu triển khai khinh công, khẩn trương phóng đi thật xa.
Ngô Chính thấy thế cũng không mấy lo lắng, tin rằng cho dù tên này không trở về bẩm báo cho bang chủ của hắn chăng nữa, thì Cao Lãnh Thông sớm muộn cũng sẽ biết được tin tức, tự mình vác thủ cấp đến đây gặp Ngô Chính mà thôi.
Mấy ngày qua, Ngô Chính thăm dò được tin tức, địa bàn của Cự Kình bang không bị quân Nguyên áp bức chấn lột, ngay khi nghe được liền khiến hắn nghi hoặc không thôi, sở dĩ lần này quang minh chính đại xuất hiện ở đây, cũng là vì muốn xác thực một vài suy đoán của mình.
Nhưng là lấy thực lực Ngô Chính lúc này, nếu là đích thân đến gặp Cao Lãnh Thông, không khỏi cũng quá đánh giá cao hắn đi, tất nhiên phải để hắn tự mình đến đây mà diện kiến Ngô Chính mới đúng.
Ngô Chính cứ thế trầm mặc, quay người ra con sông, lẳng lặng chờ đợi.
Trôi qua khoảng nửa thời canh.
Đột nhiên, một luồng khí thế mạnh mẽ áp tới Ngô Chính.
Từ đằng xa xuất hiện một tên trung niên bụng phệ, trên người lục bào của Cự Kình bang, mặt mày hung tợn dữ dằn, mang theo trung niên mày rậm mới đó van xin, từ đằng xa phóng đến phía sau Ngô Chính, giữ khoảng cách hai mươi bước chân.
“Quỷ Sát Kiếm Ma!? Ngươi dám giết người của Cự Kình bang?”
Trung niên bụng phệ trông thấy thi thể người mình nằm lê lết dưới mặt đất, thần sắc liền trở nên âm trầm cực độ, gằn giọng chất vấn.
Ngô Chính chậm rãi quay lưng lại, ngay lập tức vận dụng Thuật Thăm Dò, tra xét trung niên bụng phệ trước mắt:
“Danh tính: Cao Lãnh Thông, tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.”
Thân phận của trung niên bụng phệ liền được minh bạch, người này không ai khác chính là bang chủ Cự Kình bang – Cao Lãnh Thông.
“Ngươi hình như là không sợ ta!?”
Ngô Chính nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
“Hừ, ngươi là cái thá gì mà ta phải sợ, nói đi, mục đích của ngươi là gì?”
Cao Lãnh Thông hung hăng quát lên.
“Nếu ngươi không sợ ta, sớm đã xông lên liều mạng, cần gì phải nhiều lời như vậy?”
Ngô Chính thản nhiên cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook