“Nói, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?” Vô Tình nhãn thần lãnh khốc, kề đao vào cỗ của Ngô Trác Hi mà hỏi.

“A…A Phong…có việc gì từ từ nói…!” Ngô Trác Hi đầu óc trống rống, trán đổ đầy mồ hôi. Lâm Phong làm sao thế, bị quỷ ám à? Hắn tưởng cái này chỉ ở trên phim mới có thôi chứ

“Nói lại lần nữa, ta là Vô Tình!” Vô Tình đanh giọng lần thứ hai, y bắt đầu nghĩ Ngô Trác Hi là người ngoại bang.

“A…” Vừa gọi một nữa, Ron đã kịp ngừng lại để đổi tên, “Vô Tình….ta nghĩ ngươi nhất định hiểu lầm rồi! Ta không có ác ý…” Ngô Trác Hi tưởng như sắp cà lăm đến nơi.

“Mang ta ra ngoài!”

“Gì…được! Được, được” Ngô Trác Hi chỉ dám nói chứ không dám động đậy, chỉ sợ lung lay một chút là cái đao kia cứa cổ hắn như chơi. Cả tay chân Ngô Trác Hi cũng đều sợ đến chẳng dám động đậy luôn.

“Đại ca, ngươi có thể cho ta đứng lên mở cửa được không?” Ngô Trác Hi khó khăn cố gắng đẩy chiếc đao sắc ở trên cổ ra.

“Ta thả ngươi ra, ngươi sẽ lập tức giở trò ngay!” Vô Tình lạnh lùng nói, con đao lại lùi về kề sát cổ Ngô Trác Hi.

“Ngươi…cõng ta…” Vô Tình không có khả năng đi lại nhưng chưa bao giờ y nhờ vả ai, đối với kẻ địch lại càng không, nhưng lần này là để cứu mình, y phải hạ quyết tâm lắm mới thốt ra được những lời này. Ai bảo bên cạnh y chẳng còn Kim Ngân Kiếm, cũng chẳng còn Tuyết Di nữa.

“Ngươi…” Ngô Trác Hi nói đến đó thì ngừng, tên Lâm Phong này quả thực bị quỷ ám rồi, giờ mạng ta trong tay ngươi, thôi ngươi muốn gì ta chiều vậy.

Vừa nghĩ, Ngô Trác Hi nhè nhẹ đưa lưng cho Lâm Phong cưỡi, rồi từ từ đi về phía cửa, khi đến gần thì cửa tự động mở ra.

Vô Tình trầm trồ, quả thực là rất kì diệu, thế ra Ngô Trác Hi cũng là chuyên gia chế tạo mật đạo sao? Nhưng những gì y thấy sau đó còn kì diệu bội phần.

Chuyện gì thế này? Bên ngoài y nhìn thấy thật nhiều hộp lớn màu đen, Vô Tình nghĩ có lẽ nào đây là quan tài? Kì thực đó là chiếu Audi của Ron, Vô Tình chưa từng thấy qua. Thời xưa sang trọng nhất cũng chỉ có xe tám ngựa kéo của hoàng tộc thôi.

Rồi thì…ngoài cửa nam nữ đều ăn mặc rất kì quái, có mấy cô mặc đồ để lộ hết cả chân cả bụng, cả cổ, thế này thì cảm lạnh mất thôi. Nhưng cũng nhiều người ăn mặc kiểu hoàng tộc, có cả bá tánh, quý tộc, nhưng tất cả đều đi lại nói chuyện với nhau như bằng vai bằng vế. Kiến trúc thì càng lạ kì hơn, ngoài một khu vực có kiến trúc của Đại Tống, các khoảng đất kia khung cảnh trông cực kì quái dị. (Các vị không nên quên nơi đây là trường quay) Thế đây rốt cục là nơi nào? Chẳng lẽ kiến thức địa lí của y thoái hóa hết rồi hay sao? Hay là tối hôm qua bệnh suyễn của y tái phát, y đã sớm hồn lìa khỏi xác, còn chốn này chính là cõi âm?

“Nói, đây là nơi nào?” Vô Tình lần thứ hai dí mạnh dao vào cổ của Ron.

“Trường quay, ở đây là trường quay nội cảnh ở Hồng Kông!” Ron nói rõ ràng.

“Hồng Kong?” Vô Tình cố nhớ lại, không thấy có ghi chép trong sách nào. Lẽ nào y đọc còn chưa đủ sao? Nhất định y sẽ phải nghiên cứu về nơi này.

“Hiện tại là ngày nào năm nào tháng nào?”

“Tháng 4 năm 2007” Ron đáp.

“Năm 2007? Niên hiệu gì?”

“Niên hiệu? Công Nguyên 2007, không có niên hiệu!” Ron đáp, vẫn không dám ngoái đầu vì sợ bị đao cứa.

Vô Tình nghe như bị sét đánh, vậy là y đã từ năm Chính Hòa thứ sáu đi đến 1000 năm sau rồi sao? Không thể nào, nhất định y đang mơ rồi.

Vô Tình không chấp nhật được đả kích này, ngất lịm trên lưng của Ron, cây đao nhỏ từ trên tay rơi nhắm vào …chỗ giữa của Ron. Ron phát hoảng, cũng may không trúng.

“Ngươi cẩn thận một chút chứ, muốn hại chết ta hay sao?”

Nhưng Ron nói một hồi thấy đối phương vẫn gục tại chỗ, người mềm oặt, Ron phát hiện Lâm Phong trên lưng đã hôn mê bất tỉnh. Ron vỗ vỗ Lâm Phong để kiểm tra, quả nhiên không thấy phản ứng. Có lẽ con quỷ nhập vào Lâm Phong đã bị tiêu hao thể lực, giờ nó đã đi chỗ khác.

Không còn cách nào, Ron đành bế Vô Tình đang ngất xỉu lên và cho vào ghế sau của xe. Nghĩ một hồi, Ron chở Lâm Phong về nhà.

Ron vác Vô Tình vào nhà, y vẫn hôn mê chưa tình lại. Trong đầu Ron chắc chắn tên Lâm Phong kia lại mượn cớ ngủ đây. Ron đặt Vô Tình lên giường, dự định giúp y thay quần áo, để lát nữa tên kia tỉnh dậy khỏi càu nhàu khó chịu. Ron rất thuần khiết cởi bỏ y phục của Vô Tinh, thuần khiết bắt đầu giúp Vô Tình cởi giày, thuần khiết dự định gỡ tóc giả của y xuống.

Sao thế này? Ron phát hiện hình như tóc này cứ như là tóc..thật mọc trên đầu Lâm Phong ấy. Kéo trên kéo dưới đều không thể được. Thợ hóa trang chẳng lẽ dùng keo 502 dán tóc của hắn vào à? 0-0 … Thôi thì thay quần áo trước vậy. Ron lại càng ngạc nhiên phát hiện trong quần áo của Lâm Phong giấu đầy ám khí…Nhưng lạ nhất là…Ron dán mắt vào cơ thể của Vô Tình. Người này toàn thân trơn tru, chẳng giống gì với tên cậu ấm lắm lông mà hắn quen biết cả, chẳng lẽ mới đi wax à?

Vô Tình trong mơ hồ thấy da đầu bị kéo đau liên hồi, liền tỉnh lại, mắt thấy ngay Ron đang nhìn cơ thể y chằm chằm.

“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Vô Tình thét chói ai, bị tên Ngô Trác Hi lột hết áo sống quả thực không còn mặt mũi nào.

“Giúp ngươi thay quần áp, ngươi tỉnh rồi ha? Vậy tự thay đi!” Ron giận dỗi nói, đã có lòng tốt mà còn bị mắng, không thèm làm nữa.

“Ngươi quả thực vô lễ!” Vô Tình tiếp tục mắng!

“Ngươi cùng ta lộ mông đóng Song Long rồi, có gì mà chưa từng trải qua chứ!”

Lộ mông? Vô Tình bắt đầu xây xẩm, vô ý thức định phóng ám khí mới nhận ra rằng giờ đang nằm không quần áo trên giường, mặt lập tức đỏ như mông khỉ.

“Đưa quần áo cho ta!”

“Không phải ở xung quanh ngươi à?” Ron bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Chuyện gì thế này? Lẽ nào con quỷ kia vẫn chưa rời khỏi Lâm Phong?

Suy nghĩ một chút, hắn liều thử gọi: “Vô Tình!”

“Uhm” Vô Tình đáp, tay dò dò mớ trang phục kì quái ở bên cạnh. Đó là một chiếc áo phông và một cái quần sooc. Y ngẩn người ra, đây là vật gì, có phải vật để y mặc vào người không? Vô Tình thông minh bắt đầu nghiên cứu điều mới mẻ, cái kia có hình chữ T, trông giống như thân người không đầu, chắc là áo để mặc rồi, còn vật còn lại chắc để mặc bên dưới.

“Có y phục khác để ta thay không? Mấy thứ này…mặc vào e là dễ nhiễm phong hàn.” Vô Tình vừa nói vừa nghĩ mặc mấy thứ kia vào chắc chắn sẽ hở mảng lớn da thịt, mà y luôn ăn mặc đĩnh đạc, kín đáo.

Ron không hiểu đầu đuôi, hoang mang hỏi “Ngươi rốt cục là Lâm Phong, hay Vô Tình?”

Vô Tình ánh mắt thông minh mà băng lãnh đáp: “Tại hạ là Thần Bổ Ti Vô Tình!”

Ron mở căng mắt, không biết có nên đi tìm thầy trừ tà cho Vô Tình hay không.

Vô Tình điềm tĩnh mặc quần áo vào, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Cuối cùng, khi y mặc quần áo xong, Ron vẫn đứng chết trân ở đó. Vô Tình có chỉ số thông minh cực cao, sớm đã nghĩ thấu mọi chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương