Trong sân.

Lâm Phong chống má ngồi trên bậc cầu thang, ngơ ngác nhìn ba người kia luyện công. Mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, ướt đẫm cả sau lưng. Đây mà là luyện công sao? Là tự mình hại mình thì có á!

Thiết Thủ đang ra sức dùng hai tay đấm mạnh liên tục vào cây trụ đồng, mỗi quyền ra đều cực nặng, tựa như từng cú đập của máy san lấp, đập thẳng vào ngực Lâm Phong. Trong đầu y nghĩ hình như tim cũng thót lên thót xuống theo mỗi đập của Thiết Thủ.

Truy Mệnh thì đặt hai thanh chì trên chân, cứ thế lắc đi lắc lại. Mỗi lần nghe tiếng thanh chì đập xuống mặt đất, Lâm Phong chỉ hận không thể lập tức phế đi đôi chân của mình.

Lãnh Huyết thì khá hơn, cầm một thứ Lâm Phong không-nên-gọi-là-kiếm mà nên gọi là kiếm-chặt-củi, chém trái chém phải. Loang loáng như thế, tựa như không thấy nửa thân ảnh ở trên. Cái tốc độ cực nhanh cực mạnh vậy, phải gọi là Đai hiệp tia chớp mới đúng. Lâm Phong há to mồm nhìn, thực sự không còn giữ được dáng vẻ của Vô Tình lúc nào cũng mặt lạnh như tiền nổi nữa.

– Thiết Thủ ơi, cái này đệ luyện thế nào thế? Luyện bao nhiêu năm thì được lợi hại như vậy?

Lâm Phong nhân giờ nghỉ vẫy vẫy đuôi như cún con ra hỏi.

– Từ lúc mới luyện thì phải tập đấm bao cát… Chắc khoảng mười năm thì đạt được đến độ của đệ bây giờ.

Thiết Thủ huơ huơ đôi tay sắt trước mặt Vô Tình, trên tay có vô số vết thương và cả ngàn vết chai. Lâm Phong bắt đầu thấy rờn rợn, hỏi:

– Thế đệ có từng bị thương chưa?

– Nhiều ít gì cũng có mà. Nếu nói ra thì lúc bắt đầu đã gẫy xương không ít lần, hơn nữa…

Thiết Thủ chưa nói xong, Vô Tình đã chạy như bay đến trước mặt Truy Mệnh hỏi về cùng vấn đề.

– Đầu tiên phải tập cho tốt công phu ở chân. Mỗi ngày trung bình đứng tấn khoảng bốn canh giờ, sau đó thì chạy một trăm dặm… Nói thẳng ra vì đệ thường hay phải chạy trối chết nên mới học được công phu này…

Lâm Phong xanh mặt lần thứ hai.

– Lãnh Huyết à…

Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nghĩ mình không nên hỏi người này. Để dạy cho Tiểu Đao, trong Thiếu tứ Lãnh Huyết đã nhốt nàng vào phòng củi cho chó cắn…

Trời cao đất dày ơi… Lâm Phong hắn biết làm sao bây giờ? Đứt chân đứt tay, còn có cảnh bị chó cắn te tua máu chảy đầm đìa nữ chứ. Nghĩ đến là thấy rùng mình ớn lạnh, mồ hôi ướt đẫm chảy liên tục như tắm… Ặc… Nghe một tiếng, lần thứ hai y lăn cu đơ ra xỉu.

– Vô Tình!

Ba người kia nhìn Vô Tình ngã xuống, ngất ngây chỉ phun ra được một câu.

– Thế thúc à… con…

Vô Tình tỉnh dậy, dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhất, mắt ngận nước phóng điện loe loé.

– Vô Tình, là thế thúc không tốt. Con cũng không nên phải vội quá, trước tiên phải giữ gìn sức khoẻ, nghỉ ngơi cho thật nhiều đã… – Gia Cát Chính Ngã áy náy nói.

Hoá ra làm đại hiệp không phải là việc người thường làm được. Trong đầu Lâm Phong xoay chuyển, ta phải tìm cách kéo dài thời gian mới được.

– Xem ra có lẽ con cứ nên luyện ám khí của con lại là được. – Gia Cát Chính Ngã cuối cùng cũng tìm ra biện pháp, thông cảm đề nghị.

Ối mẹ ơi! Trời ơi đất ơi! Ám khí á? Con bị cận loạn viễn mà trời ơi!~ Lần thứ hai Lâm Phong lăn quay ra đất hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương