Bên ngoài thôn, một đám quan binh đang canh gác.

– Chúng ta là người của Thần bộ ti được phái đến điều tra bệnh dịch trong thôn.

Vô Tình oai phong nói, móc ra một lệnh bài.

Quan binh A nói:

– Cấp trên có lệnh không kẻ nào được tiến vào.

Quan binh B dịu dàng nói:

– Nếu như mọi người vào khả năng không ra được đâu.

(Gã chưa thấy nam nhân nào đẹp trai thế nên có ý thương tiếc)

– Cho chúng ta ba ngày, không tra ra kết quả thì bọn ta cũng không bước ra nữa.

Vô Tình nói. Y cam chắc trong ba ngày sẽ có kết quả.

Quan binh A đành bất đắc dĩ đáp:

– Được rồi, các ngươi tự chịu chết, đừng bảo bọn ta không nhắc nhở.

Nói chung thì gã cũng không mong nam nhân đẹp trai này gặp chuyện không may, cũng muốn gặp mặt người đẹp lần nữa.

Trong làng vô cùng yên tĩnh, không có một bóng người, chỉ có mùi tử vong tràn ngập khắp nơi. Lâm Phong bắt đầu thấy sợ, vừa vào thôn đã mất đi dáng vẻ oai phong ban nãy, trốn sau lưng Lãnh Huyết, ngó xung quanh sợ cái thằng nhóc bị bệnh dại kia thoát ra cắn.

– Vô Tình, sao huynh run vậy?

Tang Chỉ Nghiên quan tâm lên tiếng hỏi. Lâm Phong tuy nhát gan nhưng cũng cần mặt mũi, câu hỏi của Tang Chỉ Nghiên chọc đúng tâm sự của y, làm y tức giận nói:

– Ai thèm cô lo!

Đột nhiên một thằng bé ngã sấp xuống trước mặt mọi người. Lãnh Huyết trừ Vô Tình ra, mọi khi đối xử với người hay việc đều rất lạnh lùng nên không hề đỡ. Lâm Phong tuy thích trẻ con nhưng đứa bé này sắp phát bệnh dại, y đương nhiên không thể chạm vào. Tang Chỉ Nghiên thấy thế đành đỡ đứa bé lên, đúng lúc nó nhỏm dậy cắn vào tay cô một cái. Lâm Phong trong lòng chợt cảm thấy bất an, sao y lại có thể ác với Tang Chỉ Nghiên vậy. Có điều nghĩ đến những việc Tang Chỉ Nghiên làm, y cảm thấy nguôi ngoai một chút.

Đứa trẻ cắn Tang Chỉ Nghiên một cái, Lãnh Huyết cũng liền xuất thủ, dùng đao chém đứa bé. Chưa từng thấy nhiều máu như vậy, Lâm Phong liền ngã ra đất bất tỉnh.

Vô Tình mở mắt ra, nghĩ đến đống máu ban nãy, dạ dày lập tức nôn nao. Tang Chỉ Nghiên đỡ lấy cổ tay y bắt mạch, nói:

– Vô Tình chỉ bị sợ hãi quá mức thôi.

– Lãnh Huyết, ngươi giết đứa bé kia rồi à?

– Ừ

– Vậy sao chúng ta tìm được gã thầy thuốc điên đây?

– Gã thầy thuốc điên?

Đứa bé đã chết, thầy thuốc điên sẽ không xuất hiện, vậy sao y tìm được gã và con chó kia?

– Vô Tình, không lẽ đứa bé kia là đầu mối quan trọng.

– Ừ… Lãnh Huyết, ta đã nói ta có thể biết trước mọi việc, ngươi có tin không? – Lâm Phong đã biết được mọi người không tin y xuyên không, đành phải nói là mình có siêu năng lực.

– Vậy tức là ngươi có thể nhìn trước mọi việc? – Lãnh Huyết nhìn thẳng Vô Tình, tròng mắt đen như mực bỗng có chút sáng sủa. Đúng là mắt sói mà – Lâm Phong thầm nghĩ.

– Không thể…

– Ngươi nói gì ta cũng tin, bao gồm cả việc ngươi nói ngươi xuyên không tới. Ta sẽ bảo vệ ngươi. – Lãnh Huyết nhìn trăng nói, như là nói với ánh trăng. Có điều ánh trăng của hắn rơi vào lòng Lâm Phong.

Tang Chỉ Nghiên không ngủ được, bên ngoài họ nói gì cô đều nghe thấy. Lãnh Huyết quả nhiên thích Vô Tình, giác quan thứ 6 của phụ nữ bao giờ cũng chuẩn xác.

Tang Chỉ Nghiên sáng sớm đã bước ra ngoài, nói là muốn tìm Long y sư. Thế rồi đến chiều vẫn chưa thấy Tang Chỉ Nghiên về, Lâm Phong liền bắt đầu lo lắng. Không phải là lo lắng cho Tang Chỉ Nghiên mà y sợ nàng ta đi rồi không ai làm thuốc giải. Cuối cùng y đành phải cùng Lãnh Huyết đi tìm Tang Chỉ Nghiên.

Hai người đi đến một gian nhà, tìm được vài dân làng chưa nhiễm bệnh.

– Có phải làng các người có một y sư không? – Vô Tình hỏi

– Đúng vậy!

– Làm sao để tìm hắn?

– Hắn ở đây nè – MỘt thôn dân chỉ vào một ngôn nhà gần đó.

Gã thầy thuốc điên đã tìm được rồi! Lâm Phong sung sướng nhào tới nhéo cổ ông lão đang say mê đọc sách thuốc – Chó của ngươi đâu?

– Hả? Công tử hỏi gì? Ta đâu nuôi chó? – Lão nhân kia ngạc nhiên nhìn Vô Tình

– Thì cái con chó bình thường ngươi hay cho ăn ấy, cái con trông giống sói ấy!

– Vô Tình công tử, Lý y sư mắc bệnh sợ chó, có bao giờ cho chó ăn đâu – Một người dân nói.

T-T oạch, sao lại thế này? Cái con chó điên đâu?

– Ngươi sao lại không rời khỏi thôn? – Vô Tình lại hỏi ông già kia.

– Tôi phải nghiên cứu người dân, không thể đi.

Lãnh Huyết đứng một bên mở miệng hỏi:

– Ông có phát hiện gì sao?

– Ta thấy mấy thôn dân bị bệnh đều có dấu bị thú cắn, chứng bệnh này lại giống với chứng chó điên. Thế nhưng ta lại mắc bệnh sợ chó nên không biết là con chó nào…

– Thế làng các ông có bao nhiêu con chó?

– Trước thì nhà nào cũng có, hiện tại chết đi nhiều nên số chó cũng ít đi, còn khoảng hơn chục con.

Hả? Hơn chục con chó? Lâm Phong muốn khóc. Biết đi tìm cái con chó điên kia ở đâu? Chả nhẽ y lại đứng ra cho cả đám chó cắn thử hết?

Lãnh Huyết không nói gì, bước ra cửa, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài. Lâm Phong trợn mắt, cái tên này đúng là y chang chó sói.

Lát sau ngoài cửa có mười một con chó ngồi tề tựu nghiêm chỉnh trước cửa. Lãnh Huyết quả nhiên là vua chó.

Lâm Phong nhìn đám chó, có đủ từ chó nhà cho đến chó thuần chủng, chó săn, rốt cuộc là con nào. Lâm Phong cố nhớ lại hình dạng con chó, nhưng ngoài nhớ mắt nó to to, y thực sự nhận không ra là con nào.

– Đám này không có chó điên. – Lãnh HUyết lẳng lặng nói.

– Sao ngươi biết?

– Vì chó điên thấy người là cắn, còn bọn này thì không. Vô Tình, ngươi ở lại đây, ta đi tìm Tang cô nương và con chó điên.

– Lãnh Huyết – Vô Tình rất sợ phải rời xa Lãnh Huyết vì y thực sự không có năng lực tự bảo vệ.

– Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương