Vô Hạn Tương Lai
Chương 71: Người không ngờ đến (tam)

Song phương dây dưa lẫn nhau, khiến cho Lăng Tân cùng nam tử côn đồ, Trần Hạo Thao cùng Đạt Vân Hi đều không còn tinh lực đi lấy Phong Thần bảng, chiến đấu của hai biên tiêu tốn khá nhiều thời gian, bất quá may mắn chính là đám cảnh sát kia không biết vì duyên cớ gì, vẫn chỉ phong tỏa ở phía xa, cho nên trong lúc mấy người chiến đấu đều không cần đề phòng bị cái gì quấy nhiễu.

-... Ngươi thật sự là đồng bọn của Lăng Tân sao?

Trong lúc đang chiến đấu, hơn mười Trần Hạo Thao giống nhau như đúc bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Tại sao phải hỏi như vậy? Ta có chỗ nào nhìn không giống như là đồng bọn của Lăng Tân à?

Đạt Vân Hi cười hì hì hỏi, trong khi nói chuyện, nàng lại đánh nát một Trần Hạo Thao, thêm một lần nữa biến hắn thành những mảnh gương vỡ trên mặt đất.

- Bởi vì ngươi rất tỉnh táo...

Trần Hạo Thao thở dài nói:

- Ta đã quá quen thuộc với Lăng Tân, tuy rằng hắn rất thông minh, trí tuệ cũng mạnh hơn so với ta, nhưng trong lòng hắn lại có một loại nhiệt huyết người ngoài khó có thể tưởng tượng, nhiệt huyết đối với người, nhiệt huyết đối với sự việc bất bình. Hắn là một người rất đơn thuần, luôn kỳ vọng thế giới này cũng đơn thuần giống như hắn, nhưng mà đơn thuần như vậy sẽ dễ bị tổn thương... Thế giới này cũng không như hắn tưởng tượng vậy, đây là một thế giới tràn đầy đáng ghê tởm, cho nên ta vẫn luôn rất lo lắng sau khi hắn đạt được lực lượng sẽ đi quán triệt chính nghĩa trong lòng hắn, sau đó sẽ thất vọng rồi tuyệt vọng, cuối cùng đi về hướng cực đoan... Nhưng mà ngươi rất tỉnh táo, hiện tại ta đã có thể yên tâm, hắn không đến gặp ta, có thể cũng là do chủ ý của ngươi sao?

Đạt Vân Hi mỉm cười, nàng vừa cười vừa nói:

- Theo ngươi đoán thì thế nào?

Nói xong, nàng lại lần nữa vọt đến trước mặt một Trần Hạo Thao, nhẹ nhàng một chưởng đánh nát.

- Không có tác dụng đâu...

Trần Hạo Thao khẽ lắc đầu nói:

- Có lẽ ngươi rất tỉnh táo, nhưng dù sao ngươi cũng không phải Lăng Tân, ngươi sẽ không thể tìm ra sơ hở chiêu thức này. Theo đạo lý mà nói, người như Lăng Tân không thể nào xem ngươi với tư cách đồng bọn, cho dù thực lực ngươi có mạnh đến đâu đi nữa, đoán chừng cũng sẽ không, nhưng ngươi xác thực là đang vì hắn mà chiến đấu, đây cũng là chỗ ta suy đoán sai. Thật sự vẫn muốn chiến đấu đến cùng sao? Nếu vậy ta sẽ phải bắt đầu đánh trả nha…

- Hì hì, đương nhiên là phải đánh trả, bằng không thì còn gọi gì là chiến đấu a.

Đạt Vân Hi khẽ cười nói, tuy vậy nàng lại không tiếp tục công kích về thân ảnh Trần Hạo Thao bốn phía. Ngược lại nàng yên yên lặng lặng đứng im một chỗ, chờ đợi Trần Hạo Thao bắt đầu phản kích. Nàng vốn có dị năng tinh thần lực, tìm không được Trần Hạo Thao thực sự, như vậy khi hắn tiến hành công kích, không có khả năng sử dụng ảnh gương tiến hành công kích a? Khi đó chính là thời cơ tốt nhất để tìm ra chân thân của hắn...

- Đã như vậy... Ngươi cũng nên có giác ngộ có thể sẽ bị thương hoặc nguy hiểm đến tính mạng mới được.

Trần Hạo Thao khẽ lắc đầu, sau đó một tay hắn lại cầm lên Phong Thần bảng, ngay lập tức, Đạt Vân Hi chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, không gian bốn phía giống như lập tức biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn là một mảnh hắc ám. Trong thế giới này chỉ còn lại có nàng cùng mười Trần Hạo Thao tồn tại.

- Vỡ...

Xoảng một tiếng, giống như tiếng vỡ của thủy tinh, thế giới hắc ám mơ hồ lập tức sụp đổ, không gian nứt vụn ra thành từng mảnh giống như thủy tinh. Mà thân thể của Đạt Vân Hi cũng tách ra thành từng mảnh giống như mảnh vỡ thủy tinh, cả người bể từng khối từng khối...

Cùng lúc đó, bên kia Lăng Tân cùng nam tử côn đồ vẫn đang chiến đấu, nhưng Lăng Tân đã chiếm thế thượng phong, tuy kỹ năng khống chế kim loại thực sự rất mạnh. Nhưng một là nam tử côn đồ này không thuần thục với kỹ năng của bản thân, không thể khống chế chính xác cùng với trong phạm vi lớn như Magneto trong X-men, thứ hai là nam tử côn đồ ngay từ đầu đã bị đánh trọng thương, giờ phút này toàn bộ đều nhờ nghị lực chèo chống mà thôi. Dưới tình huống như vậy, những cột sắt thép đâm tới dần dần mất đi tốc độ cùng độ chính xác, dù sao muốn đâm trúng người cũng cần dùng mắt chứng kiến mới được, hiện tại nam tử côn đồ ngay cả mắt cũng là gắng gượng mở ra, cho nên trong lúc giằng co. Lăng Tân đã càng lúc càng đến gần hắn.

(... Tốc độ cùng chuẩn độ không đủ sao? Không ngờ ta lại phải chết ở chỗ này, Thiên đường trong tâm tưởng của ta a, ta sắp phải dừng bước nhưng Thiên đường vẫn còn cách thật xa... )

Nam tử côn đồ cố gắng cười, mặc dù đau đớn đã khiến cho hắn ngay khí lực để cười cũng không có, Nhưng hắn vẫn y nguyên ngồi đó cố gắng cười, nhìn Lăng Tân cách hắn đã càng lúc càng gần. Trong mắt hắn mang theo một loại quyết tuyệt. Một loại kiên trì.

Ầm!

Lăng Tân đánh một chưởng mãnh liệt vào một cây thép, đánh cây thép này văng ra xa cắm vào bên trong chỗ phế tích. Sau đó dưới chân đạp một cái, cả người đã lao tới trước mặt nam tử côn đồ, mà nam tử côn đồ lại không hề sợ hãi, ánh mắt vô cùng thanh minh, thậm chí ngay cả một chút xíu sợ hãi cũng không có, chỉ yên lặng nhìn bàn tay cách đầu của hắn càng lúc càng gần.

-... Không!

Khi bàn tay còn cách đầu của nam tử côn đồ chỉ vài centimet, ánh mắt mờ mịt, biểu lộ lãnh đạm của Lăng Tân lại bỗng nhiên biến đổi, tay kia của hắn mãnh liệt đánh bàn tay của mình văng ra ngoài, khiến cho một chưởng này đánh vào vách tường sau lưng nam tử côn đồ, ầm một tiếng, một dấu bàn tay thật sâu in lên trên tường, mà giờ phút này Lăng Tân đã không còn biểu lộ ba không, nét mặt của hắn tràn đầy kinh ngạc cùng trầm mặc.

- Không sợ chết sao? Vì sao đến cuối cùng cũng không nhận thua?

Lăng Tân thu tay về, hắn nhìn về phía nam tử côn đồ mà hỏi.

- Chết có gì phải sợ, cái ta sợ chính là mất đi mộng tưởng của mình... Thật vất vả mới có thể tìm được cầu thang trèo lên Thiên đường, ta sao có thể chỉ vì một việc nhỏ tí xíu như sợ chết, mà làm ô uế nó?

Nam tử côn đồ cười lớn tiếng, hắn vừa cười vừa cố gắng ngẩng đầu lên, muốn nhìn vào mắt Lăng Tân mà nói.

- Mộng tưởng của ngươi là cái gì?

Lăng Tân bỗng nhiên cúi xuống khiêng nam tử côn đồ lên, cứ như vậy khiêng hắn đi về hướng đại sảnh.

-... Sáng tạo ra Thiên đường, một Thiên đường có thể cho con người có được hạnh phúc.

Nam tử côn đồ cũng trầm mặc, hắn không biết Lăng tân làm như thế là có ý gì, bất quá chỉ sau chốc lát, hắn vẫn mở miệng nói:

- Ta vẫn luôn luôn tìm kiếm Thiên đường trong tâm tưởng của mình, nhưng đây là một thế giới không có kỳ tích, trong cái thế giới này tất cả mọi chuyện đều đã sớm bị quyết định, sao có thể có Thiên đường nào tồn tại? Đau khổ tìm kiếm chỉ là tự mình lừa gạt mình mà thôi... Nhưng sau đó ta đã gặp được Trần Hạo Thao đại nhân, hắn và Phong thần bảng của hắn có thể thực hiện được mộng tưởng của ta, chúng ta có thể sáng tạo, tạo ra Thiên đường thật sự!

- Sao có thể dễ dàng như vậy. Nơi tâm hồn có thể bình yên chính là nhà, cái nhà này chính là Thiên đường trong mộng tưởng của ngươi, kỳ thật ngươi cũng chỉ là tìm kiếm nơi để có bình yên trong tâm hôn mà thôi.

Lăng Tân thở dài, hắn khiêng nam tử côn đồ đi tới đại sảnh, sau đó đặt hắn lên trên ghế salon, lúc này mới tiếp tục nói:

- Mỗi người đều có mộng tưởng của mình, đều có Thiên đường của chính mình, nếu như là Thiên đường của người bình thường, có lẽ sẽ rất dễ dàng thực hiện. Nhưng Thiên đường của Trần Hạo Thao... Hắn có được Phong Thần bảng, sáng tạo ra Thiên đường, đối với những người khác mà nói không phải là địa ngục sao?

Nam tử lập tức muốn tiến hành phản bác, nhưng Lăng Tân đã phất phất tay cắt đứt lời hắn mà nói:

- Không muốn cùng ngươi tranh luận về tín niệm của mỗi người, điểm giới hạn kiên trì của mỗi người đều bất đồng, ta cũng không có ý định dùng tín niệm của ta áp đặt cho ngươi, nhưng mà xin ngươi nhớ rõ một điểm, khi các ngươi sáng tạo ra Thiên đường, xin hãy nhìn xem chung quanh của các ngươi...Có phải là có những người bị Thiên đường áp bách dưới chân, bởi vì Thiên đường luôn tương đối mà tồn tại. Đã có Thiên Đường, vậy thì nhất định sẽ có địa ngục, Thiên đường của các ngươi, có phải là đã đẩy một số người vào đến địa ngục hay không? Có lẽ tương lai chúng ta còn có thể gặp mặt. Có lẽ còn có thể trở thành địch nhân, tôn trọng địch nhân chính là tôn trọng chính mình, ta đồng ý với tín niệm của ngươi, cho nên hãy sống sót, tương lai... Tương lai hãy cho ta thấy thứ ngươi vẫn kiên trì đến cùng là đúng hay sai.

Nói xong, Lăng Tân liền quay người chạy về hướng một lối thoát khẩn cấp khác. Nam tử côn đồ muốn lập tức giữ Lăng Tân lại, nhưng mà những lời nói này đã đâm thật sâu vào trong nội tâm của hắn, khiến cho hắn chần chờ, không có níu giữ Lăng Tân, hắn nằm trên ghế sô pha bắt đầu trầm mặc, một lúc sau, chỗ hắn và Lăng Tân chiến đấu lúc trước bỗng nhiên toàn bộ sụp đổ, nếu như hắn còn tiếp tục ở đó, lần này chắc chắn sẽ bị bị ép thành thịt nát rồi.

( Thiên đường trong tâm tưởng của ta... Lại là địa ngục của những người khác sao? )

Thiên Đường, địa ngục... Ai có thể nói rõ ràng được đây? Mà cùng lúc đó, trên tầng 27 sương khói mù mịt, trong phòng số 8 sớm đã bị khói bao phủ, lượng khói còn lại thông qua khe cửa phòng chui ra, vì vậy làm cho cả tầng 27 đều có khói cuồn cuộn. Mà ở trong phòng số 9, nam tử họ Lâm đang bực bội bất an đi tới đi lui. Giờ phút này hắn cũng không dám đi đâu, không biết vì cái gì, một loại bản năng bất an bao phủ trong nội tâm hắn, giống như có gì đó vô cùng nguy hiểm sắp đến. Dùng Phong thần bảng dự đoán lại không thấy gì, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đứng tại cửa sổ không ngừng nhìn về các hướng xung quanh, nhìn xem những cảnh sát ở phía xa đang phong tỏa đường đi, hắn vẫn chưa quyết định được bước tiếp theo đến cùng nên làm thế nào, hẳn là thực sự nên giết sạch đám cảnh sát trước mặt sao?

- Con mẹ nó, dám chọc giận ta, ta sẽ cho nổ toàn bộ Thượng Hải, là do các ngươi bức ta a!

Nam tử họ Lâm lớn tiếng gầm thét, không ngừng đập phá đồ vật trong phòng, bỗng nhiên khóe mắt hắn lóe lên, chợt thấy một chiếc trực thăng bay ngang qua, sự tình như vậy khiến cho trong lòng hắn mừng rỡ, bởi vì hắn đã biết có thể dùng Phong thần bảng thôi miên người khác, như vậy cũng có thể thôi miên những... người điều khiển chiếc trực thăng, khách sạn này đã không còn an toàn, nên lập tức đi đến nơi khác thì tốt hơn, vậy thì lên chiếc trực thăng này rời khỏi khách sạn a. Nghĩ đến liền làm, nam tử họ Lâm vội vàng sử dụng Phong thần bảng thôi miên những thành viên có mặt trên trực thăng, sau đó ra lệnh cho bọn họ điều khiển trực thăng bay về hướng khách sạn XX, thấy những chuyện này đều đã làm tốt, nam tử họ Lâm đã không còn chút tâm lý hoang mang nào, hắn an nhàn ngồi trên ghế sa lon uống một ly rượu đỏ, chỉ là hắn căn bản không biết trạng thái hiện tại của chính mình, trong trạng thái chịu ảnh hưởng của thời không nghịch lưu gần như cực độ lại tiếp tục sử dụng Phong Thần bảng... Lý do này đúng là lý do hắn đáng chết.

Khi trực thăng bay về hướng cửa sổ phòng hắn, sau đó chuẩn bị bắt đầu bay về phía sân thượng, nam tử họ Lâm cũng đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó chậm rãi đẩy cửa đi ra khỏi phòng số 9. Nhưng mà trong hành lang lúc này tràn ngập khói đen khiến cho hắn ho khan lên, vô ý thức sử dụng Phong thần bảng làm tiêu tán lớp sương khói, mà cho đến lúc này, hắn mới nhận thấy tầng lầu này có gì đó không ổn, cho nên hắn bước đi thật nhanh. Lúc hắn vừa bước đến phòng số 8, cánh quạt của trực thăng bỗng nhiên trục trặc, cả chiếc trực thăng bắt đầu nghiêng ngả về bốn phía, mà bởi vì lúc này trực thăng đang cách tường ngoài của khách sạn quá gần, cánh quạt lập tức cắt vào vách tường, hướng thẳng xuống phía dưới, phá vỡ cửa sổ thủy tinh phòng số 8.

Trong một căn phòng kín xảy ra cháy lớn, rất dễ hình thành hiện tượng cháy kín, tức là lửa cháy trong phòng cũng không quá lớn, nhưng một khi bỗng nhiên mở cửa, khiến cho lượng lớn oxy tràn vào, như vậy trong nháy mắt... Sẽ nổ tung! Toàn bộ phòng số 8 mãnh liệt nổ tung, mà giờ phút này nam tử họ Lâm vừa mới bước đến cửa phòng, uy lực của vụ nổ lập tức phá nát cánh cửa bằng gỗ, sóng xung kích mang theo mảnh gỗ vỡ toàn bộ găm vào thân thể, không chỉ như vậy, còn đẩy hắn bay ra thật xa, trực tiếp văng tới gần lối thoát khẩn cấp, một mảnh gỗ vỡ đâm xuyên qua cổ hắn, những mảnh khác thì đâm thủng các bộ phận còn lại, khiến nam tử họ Lâm tuy còn chưa chết, nhưng cũng đã cách cái chết không bao xa.

( Mảnh giấy của ta, dùng mảnh giấy phục hồi lại thân thể của ta như cũ, chỉ cần cầm được mảnh giấy ta sẽ thắng lợi rồi... )

Lúc bị vụ nổ tập kích bất ngờ, mảnh Phong thần bảng vốn một mực trong tay hắn cũng bay ra ngoài, rơi cách cửa lối thoát khẩn cấp vài bước, hai mắt nam tử họ Lâm muốn nứt ra nhìn về phía mảnh Phong Thần bảng, liều mạng vươn tay muốn nắm lấy. Nhưng lúc này cửa lối thoát khẩn cấp bỗng nhiên mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi bỗng đi ra từ bên trong, nàng rõ ràng cũng rất kinh ngạc khi thấy tình hình tại hiện trường, tuy vậy phản ứng của nàng lại vẫn rất nhanh, nhẹ nhàng cầm lên mảnh Phong thần bảng trên mặt đất, người thiếu nữ này lập tức hơi nở nụ cười, nụ cười thoạt nhìn thật là xinh đẹp.

- Tên ta là Vĩ Thi Thi, cám ơn vì Phong thần bảng của ngươi, ngươi thật sự là hào phóng quá, còn có... Chúc ngươi chết vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương