Vô Hạn Tương Lai
Chương 22: Giá trị thực sự của Phong Thần bảng ( nhị)


Lúc Trần Hạo Thao chạy trốn, thì giờ phút này, ở phòng họp của tổ trọng án, một đám người đang rất cao hứng, ngay cả Ngưu cục trưởng bụng béo cũng đang đi tới đi lui, không ngừng khích lệ người này rồi khích lệ người kia, thậm chí cả người không vừa mắt hắn, là Hà Thiên Đạo cũng bị hắn khen ngợi nhiều lần, cho đến cuối cùng hắn đang muốn tổng kết vụ án thì Hà Thiên Đạo mới bỗng nhiên mở miệng nói:
- Rất kì quái... Phi thường kì quái!
Mọi người xung quanh đều chảy đầy mồ hôi, cả đám đều cúi đầu, bởi vì nhiều lần phá án và bắt giam bọn buôn lậu thuốc phiện quốc tế xong, Hà Thiên Đạo cũng nói như vậy trước mặt Ngưu cục trưởng, không nghĩ lần này hắn còn muốn nói lại một lần nữa. Ngưu cục trưởng sắc mặt tái mét, hắn lấy điếu thuốc lá vừa châm vừa nói:
- Hà đội trưởng, anh có điều gì muốn nói thì nói ra cho mọi người cùng nghe đi!
Hà đội trưởng lặp lại hai câu kia một lần nữa. Hà Thiên Đạo lúc này cũng không hề nhìn qua nét mặt của Ngưu cục trưởng, hắn chỉ ngồi gãi cho đầu tóc rối mù lên, rồi mới lên tiếng:
- Ta cảm thấy bọn hắn có đồng phạm, hoặc có thể nói là thủ phạm chính còn chưa bắt được.
Những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo mọi người liền bắt đầu trao đổi, thậm chí cả Ngưu cục trưởng vẻ mặt liền cười hớn hở, chỉ cần Hà Thiên Đạo không làm mất mặt hắn vì không cho hắn công lao, thì chuyện khác đều có thể từ từ thương lượng được, người này dù sao cũng là một nhân tài mà, sau này quả thật có thể trọng dụng. Ngưu cục trưởng mặt mày hơn hở cười nói:
- Cho dù không bắt được thủ phạm chính, thì vụ án này chúng ta cũng đã có phá án và bắt đầu tìm ra manh mối, haha, Hà đội trưởng à, ngươi quả thật không hổ là ngôi sao của ngành cảnh sát, cảnh sát hình sự quốc tế cũng rất bội phục ngươi, lần này ngươi coi như là đã lập được công lớn, chi bằng ngươi lãnh đạo tổ trọng án tra tìm thủ phạm chính luôn đi?
Hà Thiên Đạo cũng không từ chối, hắn gật đầu nói:
- Khi nào có tiền thưởng đưa xuống vậy? Ta nghĩ ta sẽ mua chiếc máy tính mới.
Ngưu cục trưởng cùng mấy người xung quanh lặng đi một chút, sau đó bọn họ đều nở nụ cười, Ngưu cục trưởng lại càng nói thêm:
- Ngày mai đi, ta lấy tiền trong quỹ ứng trước xem như là tiền thưởng, rồi mang tiền đưa cho ngươi, và cả tổ trọng án sẽ đều có, kế tiếp.... Hà đội trưởng, ngươi cảm thấy tổ trọng án nên làm cái gì kế tiếp bây giờ? Ngươi là đội trưởng nha, sau này phải cố gắng nhiều hơn, dựa vào tài năng của ngươi, có thể lên chức cao hơn mới đúng.
Mọi người xung quanh liền nở nụ cười ngay tức khắc, chỉ có một tên cảnh sát trẻ hừ một tiếng âm thanh thật kì quái nói:
- Hà đội trưởng định làm gì với hai kẻ bị tình nghi đây? Bắt xong lại không lục soát người, thậm chí thẩm vấn bọn họ cũng không làm, không biết đội trưởng cuối cùng muốn làm gì đây?... Có lẽ là... Hà đội trưởng biết tin tức gì? Bằng không tại sao lại nói rằng thủ phạm chính chưa bắt được?
Mọi người xung quanh liền im lặng không lên tiếng, mọi người ở chỗ này đều biết người trẻ tuổi này vừa bị mất chức đội trưởng tổ trọng án, hắn là kẻ có thù tất sẽ báo, là một kẻ nhị thế tổ có người nâng đỡ ở phía sau, nói thật người như vậy có thể nói là tiểu nhân, nhưng biết làm sao được? Người khác không cần quan tâm các ngươi trong lòng nghĩ thế nào, da mặt dày cũng là một điểm mấu chốt, người nâng đỡ lại là mấu chốt ở phía sau. Người trẻ tuổi kia liền cười lạnh rồi nói. Hà Thiên Đạo cũng nhìn về người thanh niên trẻ tuổi này rồi cười lạnh hắc hắc, tiếng cười không ngừng làm cho người thanh niên này trong lòng run lên, lúc này Hà Thiên Đạo mới lên tiếng:
- Nếu quả thật La Phú Nhân do hai người này giết, ngay sau đó tại sao lại tạo ra được xảy ra vụ đâm xe liên hoàn, ta cũng chỉ tò mò một chút... Lúc chúng ta vây bắt bọn hắn, cục cảnh sát phái ra mấy chiếc xe cảnh sát vì sao lại có mấy chiếc xe bị va chạm, chuyện này ta rất tò mò muốn biết. Người trẻ tuổi kia liền cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Ngươi bị ngu ngốc sao? Mấy chiếc xe cảnh sát kia rõ ràng là do người điều khiển nóng vội, chính mình tạo ra vụ tai nạn, cũng có thể do chiếc xe kia đối phương lái xe tránh né không tốt, ngươi cho rằng vụ đụng xe cách xa kẻ phạm tội kia những mấy con phố có liên quan sao? Vậy hắn thật là thần thông quảng đại, theo ý của ta, nên lập tức thẩm vấn bọn họ, lục soát tất cả đồ trên người bọn họ, sau đó thẩm vấn cả đêm rồi cũng có thể tìm ra điều mà chúng ta cần biết.
- Đâu có đơn giản như vậy, hơn nữa...
Hà Thiên Đạo cúi đầu không nói một lời, trong phòng họp liền lập tức rơi vào im lặng. Đúng lúc này, bỗng nhiên chuông báo khẩn vang lớn, tất cả mọi người giật mình nhanh chóng đứng lên, chỉ có Hà Thiên Đạo ngồi nguyên tại chỗ, cho đến khi có một nhân viên cảnh sát từ bên ngoài chạy vào báo cáo có một nghi phạm bị tình nghi đã chạy trốn, thì gần như tất cả mọi người đều chạy nhanh ra bên ngoài, chỉ có toàn bộ mấy người ở tổ trọng án đều đang nhìn về phía Hà Thiên Đạo, thậm chí cả Ngưu cục trưởng và người thanh niên đều nhìn về phía hắn.
- Đã bắt đầu, nếu muốn tìm ra thủ phạm thực sự, như vậy mọi người hành động thôi nào.
Hà Thiên Đạo hơi đưa tay ra sau lưng vươn vai, hắn lúc này mới đứng lên nói với những còn lại. Giờ phút này, ở phòng giam mấy tên nhân viên cảnh sát đứng ngoài cửa sắt, bọn hắn đang tiến vào trong còng hai tay của Lăng Tân lại, cho đến khi những người còn lại đều chạy tới thì chuông báo vẫn kêu lên không ngừng. Chờ đến khi mọi người trong tổ trọng án đến nơi này thì đầu tiên nhìn thấy cửa sắt đã bị cắt, sau đó mới nhìn đến người bị khóa trong phòng giam là Lăng Tân, lúc này trên mặt Lăng Tân đã bị trầy da, lúc nãy hắn bị cảnh sát đánh đập, hắn bị đẩy tới vách tường đập khuôn mặt vào đó. Cũng không có người nào nhìn Lăng Tân, mọi người đều tập trung chú ý vào cửa phòng giam bị cắt nát, đây chính là dấu vết bị một thứ cực nóng cắt nát trong nháy mắt, nếu muốn so sánh thì cũng giống như hàn điện cắt, nhưng mà độ nóng của thứ này cao hơn nhiều hàn điện, bởi vì chỗ đứt gãy ngay cả giọt thép văng ra xung quanh đều không có, nhìn qua đúng là hoàn chỉnh vô cùng.
- Hà đội trưởng, ngươi cảm thấy đây sẽ là do vật gì tạo thành đây?
Một người cảnh sát mặc thường phục nhìn kĩ lên vết cắt, rồi hắn nhìn về phía Hà Thiên Đạo tò mò hỏi:
-...Tia laze? Hàn điện siêu cao áp? Hoặc là một cái gì khác, ta cũng không biết chính xác, tình huống như vậy lần đầu tiên ta thấy, nhưng mà...
Hà Thiên Đạo bỗng nhiên đi tới chỗ cắt nhìn kĩ. Ngưu cục trưởng liền vội vàng hỏi:
- Nhưng mà cái gì? Phạm nhân chạy rồi, hơn nữa lại chạy thoát ra từ trong cục cảnh sát, chuyện như vậy thật là sự sỉ nhục của cảnh sát chúng ta... Ngươi xem rốt cục đã xảy ra điều gì?
Hà Thiên Đạo quay đầu nhìn về phía mọi người, hắn lẩm bẩm nói:
- Có người dùng một thứ nào đó từ bên ngoài cắt cửa phòng giam, sau đó giao cho người bên trong, phạm nhân từ bên trong cắt cửa sắt này trốn ra.
- Tại sao? Ngươi xem qua đã nhìn ra?
Người thanh niên trẻ bên cạnh người thanh niên mặc thường phục, một lần nữa nhằm vào Hà Thiên Đạo cười lạnh nói.
- Vị trí mấu chốt, cùng phương hướng mấu chốt...
Hà Thiên Đạo cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nói:
- Trên đoạn song sắt phía trên hẳn là không có quá nhiều liên quan, ý của ta là người bên ngoài thí nghiệm công cụ cắt kia, sau đó hắn đem công cụ này giao cho người bên trong... Điểm này làm cho ta suy nghĩ một chút, cái công cụ kia to bao nhiêu? Có thể xuyên qua khe hở của song sắt thì xem ra sẽ không lớn hơn đầu chiếc điện thoại di động là bao nhiêu, đương nhiên, cũng có thể tương đối dài nhưng không rộng, thế nhưng cái công cụ đó có thể mang vào cục cảnh sát, nếu như công cụ có thể lắp ghép vậy thì cũng có thể...
Người thanh niên kia không nhịn được, trực tiếp cắt ngang lời hắn nói:
- Ngươi nói nhiều suy đoán của mình vậy làm gì? Ngươi trước tiên nên nói một chút về vấn đề, tại sao có thể xác định lỗ hổng này từ bên trong cắt ra?
Hà Thiên Đạo liền nói:
- Mặt cắt nghiêng hướng khác nhau... Nếu như cắt theo hướng bên ngoài, như vậy mặt cắt này sẽ hướng xuống từ trong ra ngoài, nên chỗ gãy của song sắt sẽ nghiêng ra ngoài, nếu như cắt từ trong ra ngoài thì vị trí vết gãy sẽ ngược lại, điều suy luận đơn giản, có thể nhận định là Trần Hạo Thao tự mình từ trong phòng giam chạy thoát, trí tuệ của người bình thường a...
Hà Thiên Đạo lại đem ánh mắt nhìn về phía phòng giam nói:
- Tình huống cơ bản là như vậy....Vậy thì kế tiếp, mau chóng phát lệnh truy nã Trần Hạo Thao, đồng thời đem tư liệu của hắn phân phát cho các phân cục còn lại... Tất cả mọi việc đều bắt đầu làm đi, sau đó hẳn là có thể...
Hà Thiên Đạo im lặng lướt qua đám người đi ra ngoài, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm tự nhủ:
- Mọi chuyện rốt cục đã bắt đầu...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương