Vô Hạn Tử Linh Sư
Chapter 7 Thử Thách Thứ Hai (4)

Chương 7: Thử thách thứ hai (4)

 

Thật bất ngờ, sự việc ấy chỉ diễn ra trong nháy mắt.

 

Các chỉ số tăng cường của tôi cũng đã giúp tôi một phần trong việc hạ gục nó, chủ yếu vẫn là do nó bị sốc trong tình huống đó.

 

Nhưng…

 

「Bạn đã hấp thụ linh hồn của Orc. 」

 

「Số lượng linh hồn sở hữu - 1/5」

 

「Độ thông thạo tăng thêm 7%」

 

"Hộc, hộc."

 

Mặc dù cũng do tôi tiếp cận lúc nó mất cảnh giác, nhưng Orc vẫn là Orc.

 

Tôi chỉ né vừa kịp những đòn tấn công và phải xoay sở mới găm được thanh kiếm vào cổ nó.

 

「Kỹ năng đang được kích hoạt -‘ Phục hồi nhanh chóng’」

 

Những vết thương nhẹ mà tôi hứng chịu trong lúc chiến đấu đã bắt đầu liền lại.

 

"Đây là cơ chế hoạt động của kỹ năng phục hồi nhanh chóng sao...?"

 

Dường như năng lượng của tôi bị rút cạn trong quá trình phục hồi vết thương.

 

"Trước đấy tôi không rõ nhưng ..."

 

Bây giờ tôi đã hiểu cơ chế hoạt động của nó.

 

Nghe tên cũng đoán được, kỹ năng này giúp tăng tốc quá trình chữa lành những vết thương nhỏ bằng cách tiêu hao sinh lực của người sử dụng.

 

Vậy nên, chắc chắn nó sẽ không giúp được nhiều đối với những vết thương nguy hiểm đến tính mạng.

 

Nhưng…

 

"Dù sao thì mình cũng đã đủ lành lặn để trở lại chiến đấu rồi."

 

Tôi đã không cần động đến bất kỳ lọ thuốc nào của mình.

 

Ít nhất là chưa.

 

Tôi sẽ cân nhắc sử dụng chúng trong những trường hợp khẩn cấp sau này.

 

Vừa thở dốc, tôi vừa quy đổi linh hồn kia thành chỉ số bổ sung.

 

「Tăng chỉ số vĩnh viễn từ việc hấp thụ linh hồn đang bị giam cầm.」

 

「Sức mạnh tăng thêm 2.」

 

「Tốc tăng thêm 3.」

 

「Thể lực tăng thêm 4.」

 

「Số lượng linh hồn sở hữu - 0/5」

 

Không giống như linh hồn của Orc thợ, linh hồn của Orc thủ vệ còn gia tăng cả điểm thể lực của tôi.

 

Sau khi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn vì thể lực đã được phục hồi, tôi nhận ra một điều nữa.

 

"Rằng tốc độ gia tăng sức mạnh của tôi đã sụt giảm."

 

Nhưng cũng dễ dàng đoán được tại sao chuyện này lại xảy ra.

 

Đó là vì chỉ số càng cao lên thì việc gia tăng sẽ không còn dễ dàng như trước.

 

Thật vui khi biết điều đó.

 

Điều đó có nghĩa là tôi đã vượt qua giới hạn của một người bình thường.

 

"Hộc, hộc"

 

Tôi vừa thở hổn hển vừa quan sát xung quanh với thanh kiếm và chiếc khiên trên tay.

 

Trong vài giây ngắn ngủi tôi dùng để tiêu diệt lũ Orc đó, ngọn lửa đã lan đến tận lối vào và phong tỏa nó.

 

'Tốt lắm.'

 

Điều đó có nghĩa là lũ Orc thợ săn ngoài kia sẽ không thể vào trong bằng lối này.

 

Chúng sẽ phải đi dùng lối khác nếu muốn đến được đây.

 

Và tất nhiên rồi…

 

"Điều đó cũng đúng trong trường hợp của tôi."

 

Tôi nhận ra rằng bản thân mình cũng đang ở một vị trí mà không thể dễ dàng thoát ra được.

 

Nhưng tôi vẫn còn 2 linh hồn Orc chưa sử dụng.

 

"Mình thậm chí còn giết chết được một con Orc thủ vệ nên có lẽ chuyện này đang diễn ra tốt hơn so với dự định."

 

Ban đầu tôi còn lo lắng rằng việc tăng chỉ số sẽ khiến cơ thể tôi cảm thấy lạ lẫm nhưng…

 

Lại cảm giác tự nhiên một cách kỳ lạ.

 

"Chắc là do chỉ số của mình vẫn chưa cao đến vậy."

 

Dù sao thì, cảm giác cũng không tệ chút nào.

 

Tôi có thể lỡ mất thử thách tiếp theo nếu tôi dành quá nhiều thời gian để làm quen với những chỉ số mới này.

 

“Sheik! Sh-sheik! Sheeeeeik! ”

 

“Sh-sheik? Sheeeeeik! ”

 

"Sheeeeeik!"

 

Một bầy Orc tràn vào từ lối cửa.

 

Có một con Orc già nua ở giữa bầy, và hình như nó đang được lũ xung quanh che chắn cho thì phải.

 

"Chắc đây là con thủ lĩnh."

 

Dường như chúng đã nhận ra mối đe dọa là tôi đây vì chúng có trang bị cung tên, gươm đá và giáo mà tới.

 

"Chà, chúng mà không nhận ra sự náo động mình đã gây ra mới là lạ đấy."

 

"Cảm ơn vì đã tụ hợp một thể ở đây nhé."

 

Bên đối phương chỉ có khoảng 5 tên.

 

Và chỉ một trong năm tên đó có công việc liên quan đến chiến đấu.

 

Đám Orc thợ không phải là mối nguy hiểm kể cả khi chúng đang cầm vũ khí.

 

Cho nên…

 

Tatat!

 

Trong khi lũ Orc còn đang quan sát tình hình, tôi đã chạy đến trước để chớp lấy cơ hội.

 

Với đống chỉ số hiện tại của tôi…

 

Tôi cảm thấy mình có thể vượt qua được trận chiến này.

 

 

 

"Sh-sheeeeeeik!"

 

Một con Orc trong bầy chĩa cung tên về phía tôi.

 

Vút!

 

Nhanh thật đấy.

 

Nhìn vào tốc độ và độ chính xác ấy, thì dường như con Orc này đã có qua chút kinh nghiệm trong việc sử dụng cung tên.

 

Không phải là thứ mà tôi có thể né được với chỉ số hiện tại của mình, nhưng cái khiên của tôi cũng không phải chỉ để trưng bày.

 

Ting!

 

"Sh-sheeeeik?"

 

Tôi nâng tấm khiên lên và dễ dàng bật lại mũi tên của nó.

 

Con Orc cầm cung rõ ràng đã bị bất ngờ, nhưng tôi thì không.

 

Tôi nhanh chóng hướng lưỡi kiếm của mình tới cổ con Orc cầm cung và chém xuyên qua nó.

 

"Sheeeeeeeeik!"

 

"Sheeeeik!"

 

Những con Orc gần đó chĩa kiếm và giáo vào tôi nhưng vô ích.

 

Chúng thành thật, dễ đoán và cẩu thả.

 

Mục tiêu duy nhất của chúng là trái tim tôi.

 

Tôi lùi lại một bước và giơ chiếc khiên che ngay trước ngực.

 

Những tên Orc thợ gần như không có chút kinh nghiệm chiến đấu mà chỉ dựa vào sức mạnh tự nhiên của chúng.

 

Tang!

 

Ngược lại, mặc dù tôi chỉ mới bắt đầu trở nên mạnh mẽ, nhưng tôi đã nghiên cứu về kỹ thuật chiến đấu suốt 7 năm qua.

 

Vì vậy, không quá khó để ngăn chặn tấn công của chúng.

 

"Sheeeik!"

 

Bọn Orc có vẻ ngạc nhiên khi mọi đòn đánh của chúng đều bị chặn lại.

 

Đây là điều mà hầu hết những người thiếu kinh nghiệm chiến đấu thường mắc phải.

 

Orc cũng vậy.

 

Sket!

 

Tôi vung kiếm lên vào khoảnh khắc chúng lấy kiếm và giáo đánh văng tấm khiên rồi lao tới.

 

Theo quán tính, một đường thẳng đỏ tươi hiện lên trên bụng của con Orc.

 

Puaaak!

 

Bụng nó rách toạc và ruột gan phổi phèo đều trào ra hết.

 

Ngay cả điều này cũng chẳng thể gợi lên trong tôi một tia cảm thán nào.

 

Chính xác hơn thì, tôi không có thời gian để cảm thán.

 

Mặc dù tôi đã giết được cho con Orc cầm giáo, thế nhưng con Orc cầm kiếm vẫn đứng kia sừng sững.

 

Một sự bình tĩnh khó mà tôi có thể giữ được trong trận chiến.

 

"Tất cả những gì mình phải làm là bình tĩnh lại."

 

Tôi lùi một bước để điều hòa lại hơi thở.

 

Sau khi lau vệt máu bắn trên má, tôi lao về phía đàn Orc còn lại.

 

Giả vờ rút lui rồi lại xông tới.

 

Những con Orc thợ cũng chẳng thể phản ứng kịp với điều này.

 

Tên Orc thủ vệ thì cuối cùng cũng nhận ra chạy tới con bỏ tên tù trưởng chạy tới con Orc thợ nhưng…

 

Đã quá muộn.

 

Shing!

 

Khi tôi chém phanh họng của con Orc thợ cuối cùng, tên vệ binh Orc phát ra một tiếng gầm đầy tức giận.

 

"Shieeeeeeeeek!"

 

Ánh mắt đầy sát khí như thể muốn nói rằng:

 

"Ta sẽ chém ngươi làm hai mảnh."

 

Nó đập mạnh thanh trọng kiếm xuống, định xẻ luôn cả tôi lẫn tấm khiên.

 

Và bản năng mách bảo rằng chiếc khiên hạng E của tôi cũng sẽ không thể chịu được đòn đánh này.

 

Và nếu khiên có không vỡ thì thứ vỡ sẽ là cái cổ tay trái đang cầm khiên của tôi.

 

Chả nhẽ lại đi chiến đấu mà bị mất một bên tay?

 

Không, tôi sẽ không có cơ hội.

 

Nếu tôi không thể ngăn chặn tấn công, vậy thì tôi phải chuyển hướng nó.

 

Tôi nghiêng chiếc khiên của mình sang một bên để thanh trọng kiếm ấy vụt qua bên khác.

 

Trước đây, có lẽ tôi sẽ không thể làm được vậy, nhưng bây giờ đã khác.

 

Skkkkkkkt…!

 

"Shi-shieeek?"

 

Khi sức nặng của thanh kiếm đang ghì chặt con Orc trên mặt đất, tôi đâm thẳng thanh kiếm của mình vào bụng nó.

 

Pshh!

 

Máu lan ra từ lỗ thủng trên chiếc chiến giáp khi tôi rút thanh kiếm ra để vung thêm một đòn nữa.

 

Shuaat!

 

Con Orc vừa ôm bụng vừa lùi lại.

 

“Sh… .ieeek….”

 

Và khi tiếng hét chói tai của nó nhỏ dần thì cũng là lúc thân thể nó rơi sụp xuống nền đất.

 

Bùm.

 

Nó ngã sấp mặt xuống đất còn tôi thì đâm vào đầu nó một nhát nữa.

 

Dù gì thì tôi vẫn không thể mất cảnh giác được.

 

Cơ bắp của tên thủ vệ cuối cùng cũng giãn ra khi cơ thể nó nằm lạnh ngắt trên mặt đất.

 

Giờ chỉ còn lại tên tù trưởng Orc.

 

Giờ thì…

 

“Sh-shieeek! S-sheeik! ”

 

Tên tù trưởng chỉ còn biết kinh hãi bấu chặt lấy xác của lũ tay sai và hổn hển lẩm nhẩm gì đó.

 

Khi nó vừa ngắt hơi thì–

 

Vù!

 

Một quả cầu lửa khổng lồ hiện ra trước mặt tên tù trưởng.

 

Giờ tôi mới nhận ra con Orc tù trưởng này đang làm gì.

 

"Tôi còn tự hỏi tại sao tên thủ vệ phải nán lại với nó cho tới tận phút cuối cùng ..."

 

Hóa ra là chúng chỉ bảo vệ tên thủ lĩnh cho đến khi nó có đủ thời gian để hoàn thành câu thần chú của mình.

 

Những tên Orc thợ cũng chỉ ở đó để giữ chân tôi mà thôi.

 

Tất nhiên rồi, chúng không ngờ rằng tôi sẽ giết chúng nên mới làm vậy.

 

Tôi biết rằng thủ lĩnh là một con Orc thợ săn giàu kinh nghiệm nhưng,

 

Chẳng thể ngờ rằng lại là trường hợp này.

 

"Sao con Orc này lại là một tên pháp sư chứ...!"

 

Nhưng việc tôi cần làm cũng không hề thay đổi.

 

Broosh!

 

Tôi thu mình lại và nấp sau tấm khiên của mình khi quả cầu lửa lao về phía tôi.

 

Điều này không hiệu quả lắm.

 

Bùm!

 

Khi quả cầu va vào tấm khiên, mọi thứ trong tầm nhìn của tôi chuyển sang một màu đỏ.

 

“Ahhhhh ……!”

 

Từng tấc da tôi như thể bị thiêu đốt và mùi hương của thịt cháy tràn ngập khắp không gian.

 

Thậm chí sau đó–

 

“Argggggg….!”

 

Tôi gắng gượng hết sức với chút ý thức còn sót lại của mình.

 

Giờ tôi mới biết cảm giác đau đớn khi bị thiêu sống đau đớn như thế nào.

 

Đau đến mức tôi hận không thể xé phăng lớp da bỏng rát này đi.

 

Trong cơn đau đớn tột cùng, tôi từ từ bước tới.

 

Đến mức này thì việc tôi có thể làm chỉ có vậy.

 

「Đã mở khóa thành tích ‘Chịu đựng lửa’. 」

 

「Thiết lập kỹ năng ‘Kháng nhiệt’. 」

 

Một vài thông báo hiện lên, nhưng tôi không biết chúng nói gì.

 

Tôi chẳng thể nghĩ được thứ gì khác ngoài việc cố gắng không để bản thân ngất đi.

 

Thực ra tôi biết chắc chắn một điều.

 

Szzzzzzz.

 

“Ugh. U-aagrggh. ”

 

Tôi đã sống sót.

 

Tôi hạ tấm khiên xuống và nhìn thẳng vào tên tù trưởng.

 

Tôi dùng hết sự hăm dọa để nói với nó một câu

 

“… Mày chết rồi.”

 

Ngay cả khi tôi gần như không thở được, tôi vẫn có thể nói những lời đó.

 

Tên thủ lĩnh dường như hiểu được bất chấp rào cản ngôn ngữ và lùi lại trong kinh hãi.

 

“…!”

 

Mặt nó từ từ tái nhợt sau khi đảo mắt nhìn xung quanh.

 

"Sh-sh-sh–!"

 

Nó nhận ra rằng không còn nơi nào để trốn thoát khi giờ đây tứ phía đều là biển lửa mịt mù.

 

Tia hi vọng le lói cuối cùng cũng vụt tắt khi nó nhận ra cơ hội trốn thoát của nó giờ chỉ còn là con số 0 tròn trĩnh.

 

Tôi lê lết tấm thân gần như bất động của mình còn tay thì cầm chuôi kiếm một cách lỏng lẻo.

 

Còn con Orc tù trưởng đứng đó, sợ đến nỗi phải đứng hình.

 

“Sh–”

 

Rắc!

 

Con Orc trưởng phát ra tiếng thét cuối cùng khi tôi chặt đầu nó ra làm đôi.

 

「Xin chúc mừng. Bạn đã vượt qua Tháp thử thách tầng 2. 」

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương