Vô Hạn Tử Linh Sư
Chapter 58 Kẻ thách đấu Murim (2)

Chương 58: Kẻ thách đấu Murim (2)

 

 

Lông mày tôi nhíu lại khi tôi nhìn chằm chằm vào lão già điềm đạm.

 

Hắn ta không chỉ đánh cắp mục tiêu của tôi mà tôi còn nhận ra rằng hắn rất mạnh.

 

Sau khi dành quá nhiều thời gian trong tòa tháp chết tiệt này thì giờ tôi đã có thể cảm nhận được những thứ như này.

 

Kẻ nào mạnh và kẻ nào yếu.

 

Và người đàn ông tự xưng là Baek Sunhak là thành viên của nhóm trước.

 

"Khốn kiếp."

 

Cảm giác cứ như tôi đang đứng trước một ngọn núi bất động vậy.

 

‘Mình có linh cảm xấu về chuyện lần này…’

 

Nhưng đối mặt với một kẻ đột nhập ngay khi sắp chạm tới tầng 10…

 

Tôi vào thế phòng thủ để chuẩn bị cho trận chiến sắp xảy ra.

 

Bất kể trước đó tình huống là gì, mục tiêu của tôi bây giờ là đấu với người đàn ông này.

 

'Mình không có sự lựa chọn.'

 

Tôi phải giết lão già đang đứng trước mặt mình.

 

Chính lúc đó-

 

"Chàng trai trẻ, tên cậu là gì?"

 

Bỗng dưng người đàn ông nở một nụ cười ấm áp và hỏi tên tôi.

 

'Cái gì?'

 

Liệu hắn có phải chỉ là một kẻ tự ái quá ám ảnh với bản thân giống như hắc kỵ sĩ?

 

Nhưng cảm giác mà hắn mang lại thì khác hoàn toàn.

 

Có vẻ như hắn không chế nhạo tôi hay lơ là cảnh giác.

 

Như thể hỏi tên tôi chỉ là phép xã giao thông thường vậy.

 

Và bởi vì tôi chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói năng gì—

 

"Dù chết thì chẳng phải ít nhất chúng ta cũng nên biết tên của đối thủ hay sao?"

 

Lão già hỏi như thể lão thực sự không hiểu hành động của tôi.

 

Điều đó khiến tôi mất cảnh giác, nhưng trông không có vẻ gì là một cái bẫy cả. 

 

‘Mình không nghĩ rằng hắn nhắm tới mục đích gì nhưng…’

 

Tôi lùi lại một bước để tạo khoảng cách trước khi lên tiếng.

 

Ở khoảng cách này, tôi hẳn có thể chặn hoặc né bất cứ thứ gì lão ném vào mình.

 

‘Đừng mất cảnh giác.’

 

Có thể hắn có vũ khí bí mật giống như thứ aura mà hắc kỵ sĩ đã sử dụng.

 

"Tại sao ông lại hỏi tôi điều đó?"

 

“Hừm, tôi đã tiết lộ vị thế và tên của mình rồi…”

 

Đó không phải là điều tôi hỏi.

 

Tôi không biết tại sao hắn lại tiết lộ những điều đó nhưng…

 

Chỉ vì hắn đã làm vậy không có nghĩa là tôi cũng phải làm vậy.

 

"Ý tôi là, ông hỏi vì mục đích gì?"

 

Nói cách khác thì tôi biết ông đang âm mưu gì đó.

 

Người đàn ông dường như hiểu ý của tôi và thở dài.

 

"Khó nói đấy. Có lẽ là vì cậu đến từ một thế giới khác."

 

Ông cũng vậy thôi.

 

‘Tôi nghĩ rằng đầu ông bị chập mạch đấy.’

 

Nhìn cái vẻ thất vọng của hắn thì dường như hắn không có động cơ ngầm ẩn nhưng…

 

Tôi đặc biệt không muốn nói cho hắn biết tên của mình.

 

Biết đâu lại là một điều kiện tiên quyết để kích hoạt thiên phú của hắn hay gì đó.

 

Và…

 

“Ông hẳn không đột nhập vào thử thách của tôi vì lòng tốt.”

 

Đúng ra thì hắn đứng đây là để loại bỏ tôi.

 

Tôi không có lý do gì để trả lời hắn cả.

 

Nhưng…

 

“Chỉ là phép xã giao đơn giản thôi mà…”

 

Lão già tặc lưỡi, rút ​​thanh kiếm treo trên thắt lưng ra.

 

Tôi không biết ‘Murim’ này là nơi như thế nào, nhưng chắc chắn không phải nơi bình thường.

 

Đặc biệt là nếu họ coi những lời giới thiệu trước khi đấu tay đôi là chuyện bình thường.

 

“Chà, không sao. Tôi đâu thể buộc cậu phải tôn trọng mình.”

 

Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh lão già trở nên sắc bén và…

 

Shssst—!

 

"Tạm biệt nhé, kiếm sĩ vô danh."

 

Hắn vung một nhát kiếm vào khoảng không trước mặt.

 

“…?”

 

Sự bối rối của tôi không kéo dài được bao lâu.

 

「Bạn bị mù bởi thiên phú ’Kiếm Quang’.」

 

Thanh kiếm của người đàn ông lóe lên với ánh sáng trắng và khiến tôi bị mù.

 

'Cái gì…!'

 

Như thể để phá hoại quyết định tạo khoảng cách của tôi, ánh sáng lóe lên đã lấy đi khả năng phản ứng trước bất kỳ đòn tấn công nào của hắn.

 

Tất nhiên rồi…

 

「Kích hoạt kỹ năng ‘Kháng Mana’.」

 

「Thời gian ẩn nhãn giảm xuống 2,5 giây.」

 

Vòng mana và Kháng mana được kích hoạt và giảm hiệu quả của thiên phú đó nhưng…

 

Chẳng ích gì lắm đối với một thiên phú lố bịch như ẩn nhãn.

 

Chính lúc đó-

 

「Kích hoạt kỹ năng ‘Tâm Nhãn’.」

 

Mọi thứ đã thay đổi khi kỹ năng tôi có được từ con boss trong hầm ngục được kích hoạt.

 

Tôi có thể cảm nhận được lưỡi kiếm của hắn đang nhanh chóng lao tới cổ họng tôi.

 

'Tốt lắm…!'

 

Tôi chủ yếu dựa vào cảm giác này và cố gắng hết khả năng để phản ứng lại.

 

Mặc dù tôi không thể đo khoảng cách chính xác hay nhìn thấy cơ thể của hắn.

 

Vẫn đủ.

 

Roẹttttt—!

 

"Hự!"

 

Tôi vặn mình vào lúc lưỡi kiếm cố đâm vào cổ họng mình và né được nó.

 

「Đã mở khóa thành tích ‘Né Đòn Vô Nhãn’.」

 

 「Tốc độ +2.」

 

***

 

Tôi không thể né được hoàn toàn và lưỡi kiếm hơi sượt qua cổ tôi, nhưng chuyện đó không đáng lo ngại.

 

「Hiệu ứng của thiên phú ‘Kiếm Quang’ đã kết thúc.」

 

"Cái gì…?"

 

Điều đầu tiên tôi thấy khi bản thân có thể nhìn trở lại là một khuôn mặt bối rối.

 

Hắn hẳn đã bị sốc khi đòn tấn công không thành công nhưng…

 

「Kích hoạt kỹ năng ‘Máu Tro’.」

 

「Kích hoạt kỹ năng ‘Tăng tốc tức thời’.」

 

Tôi làm lành lại vết thương trên cổ khi phản công bằng một đòn tấn công của chính bản thân.

 

Vút—!

 

Tôi xé nát bầu không khí trước mặt và lao về phía trước, còn lão già gần như trượt về phía sau vì bất ngờ.

 

"…Sao mà cậu biết được?"

 

Tôi cũng chẳng có lý do gì để trả lời câu hỏi này.

 

Đến thở cũng thấy lãng phí.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và nói điều duy nhất mà tôi cần phải nói.

 

“Phước Lành Của Gió”.

 

「Kích hoạt kỹ năng ‘Phước Lành Của Gió’.」

 

「Tất cả tốc độ +30%. 」

 

「Số tầng hiệu quả còn lại - 3/7」

 

Với cả Phước Lành Của Gió và Tăng Tốc Tức Thời cùng cộng hưởng, tôi bật về phía trước.

 

Tôi thu hẹp khoảng cách ngay lập tức và vung thanh kiếm đang cầm trên tay phải mình.

 

“Đồ quỷ quái độc ác…”!

 

Lão già cuối cùng cũng từ bỏ việc cố ép tôi nói chuyện và cắn chặt môi đỡ lấy cú vung kiếm của tôi.

 

Choang!

 

Lưỡi kiếm va vào nhau và tia lửa bắn ra giữa chúng tôi.

 

Hắn vô hiệu hóa đòn tấn công của tôi một cách đơn điệu bằng cách tung một đòn tấn công khác.

 

Và từ vẻ run rẩy của những ngón tay hắn, sự khác biệt về chỉ số giữa hai chúng tôi không quá lớn.

 

‘Mình không chế ngự được hắn dù có tăng chỉ số?’

 

Ngay cả hắc kỵ sĩ cũng không thể làm gì các chỉ số được tăng bởi Triệu hồn của tôi…

 

Lão già Murim tự xưng này thì khác.

 

Dù hắn sử dụng cả hai tay thì việc tôi không thể đẩy lùi hắn có nghĩa là chỉ số của hắn cao hơn nhiều so với tôi tưởng.

 

Không chỉ vậy.

 

Mặc dù hắn ta lãng phí hơi sức bằng việc hỏi tôi những câu hỏi vô ích nhưng hắn không hề hụt hơi chút nào.

 

So với tôi thì có lẽ tôi mới là người hụt hơi.

 

‘Có phải là do sự khác biệt trong kỹ thuật không?’

 

Tôi nghĩ kiếm thuật của mình không tệ đến vậy, đặc biệt là với kỹ năng vũ khí mà tôi sở hữu…

 

Kẻ thách đấu đến từ thế giới khác này đang ở một đẳng cấp khác.

 

'Một kiếm sĩ giàu kinh nghiệm với các chỉ số tương tự...'

 

Tôi chợt thấy lạnh sống lưng.

 

Đôi mắt lão già toát ra sự khát máu khi hắn lẩm bẩm bằng một giọng lạnh lùng.

 

"Giờ ta sẽ nghiêm túc."

 

Trước khi tôi có thể hiểu được những gì hắn vừa nói, lão già chém gió một lần nữa và…

 

「Bạn bị mù bởi thiên phú ’Kiếm Quang’.」

 

Tôi bị mù một lần nữa.

 

「Kích hoạt kỹ năng ‘Kháng Mana’.」

 

「Thời gian ẩn nhãn giảm xuống 2,5 giây.」

 

Nhưng bây giờ, khi không có thị giác, các giác quan khác của tôi cảm thấy tăng cường hơn trước.

 

「Kỹ năng ‘Tâm Nhãn’ hiện đang được kích hoạt.」

 

Kỹ năng Tâm Nhân cho phép tôi ‘nhận biết các đòn tấn công từ bên ngoài tầm nhìn’.

 

Và bởi vì thiên phú này hoàn toàn chặn tầm nhìn của tôi nên tôi có thể nhận biết được các đòn tấn công đến từ mọi hướng.

 

Dù thế, các đòn tấn công của lão già vẫn rất dữ dội.

 

Vútttttt—!

 

Hắn xé toạc không khí như thể hắn thậm chí còn không muốn che giấu các đòn tấn công của mình nữa.

 

Tôi dựa vào Tâm Nhãn để né tránh, nhưng các đòn tấn công không hề chậm lại.

 

‘Sao mà tốc độ tấn công của hắn lại nhanh đến vậy...?’

 

Chắc hẳn tôi đã né được bảy cú chém khác nhau nhưng hiệu ứng làm mù vẫn còn hiệu lực.

 

Nghĩa là lão già vung kiếm bảy lần trong khung thời gian 2,5 giây.

 

Và tất cả tốc độ của tôi được tăng thêm 30% nhờ Phước Lành Của Gió.

 

Đã bao gồm việc tăng tốc độ tấn công và hắn dễ dàng đối đầu được với điều đó.

 

‘Không, hắn quá áp đảo...!’

 

「Hiệu ứng của thiên phú ‘Kiếm Quang’ đã kết thúc.」

 

Choaaaaang—!

 

Tiếng va chạm của hai thanh kim loại vang lên khắp đấu trường.

 

Tôi theo bản năng vung kiếm vào lưỡi kiếm đang bay tới ngay khi thị giác quay trở lại nhưng…

 

Lão già dường như đã đoán trước được điều đó và sử dụng sức bật để phản công.

 

Một combo điên cuồng khi kết hợp tốc độ tấn công điên cuồng của anh ta với động lượng gia tăng.

 

‘Mình không thể tránh được cú này.’

 

Sau khi xác định điều đó, tôi nâng chiếc khiên đang gắn vào tay trái lên.

 

Tất nhiên, tôi biết rằng mình không thể chặn được cú đó chỉ với một chiếc khiên.

 

Chỉ là nỗ lực cuối cùng của tôi để giảm bớt thiệt hại.

 

Lão già dường như cũng biết điều này và tăng tốc tấn công.

 

Nhưng…

 

「Kích hoạt hiệu ứng ‘Phước Lành Của Thép’ của Mặt dây chuyền sắt rèn (B).」

 

「Làn da của bạn phát triển một đặc tính hấp thụ 10% tất cả các thiệt hại vật lý.

 

Tôi không hề có ý định chịu toàn bộ tác động của đòn tấn công đó.

 

Rắccc…!

 

Chiếc khiên gắn trên cánh tay trái của tôi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ và vương vãi khắp nơi.

 

Thanh kiếm của hắn không dừng lại ở đó và xuyên qua khoảng nửa cánh tay của tôi trước khi tôi có thể rút nó ra.

 

Xoẹttttt—!

 

Cánh tay trái của tôi đã bị thanh kiếm cắt đứt hoàn toàn nhưng điều đó không thành vấn đề.

 

Cơn đau đã giảm đáng kể và đang bắt đầu lành lại.

 

「Vô hiệu hóa hiệu ứng ‘Phước Lành Của Thép’ của Mặt dây chuyền sắt rèn (B).」

 

Tôi đã vô hiệu hóa mặt dây chuyền để không lãng phí thêm mana và…

 

Tôi trừng mắt nhìn lão già và ôm cánh tay trái nhảy lùi lại.

 

‘Hắn là một con quái vật…’

 

Hắn ta có kỹ năng tốt hơn tôi rất nhiều và chỉ số thì tương đương với tôi.

 

Và thiên phú của hắn đẳng cấp đến mức tôi không thể tấn công hẳn hoi được.

 

Tôi có thể đối phó với các đòn tấn công của hắn nhưng tôi không thể kiểm soát nhịp điệu trận chiến.

 

‘Nếu trận đấu cứ tiếp tục như thế này thì mình sẽ phải chịu tổn thất mất.’

 

Tác dụng chữa trị của Máu Tro không phải là vô hạn.

 

Lão già cau có khi thấy cánh tay tôi lành lại.

 

“Cậu hẳn đang sử dụng loại quỷ thuật nào đó để chữa lành tất cả các vết thương nhỉ."

 

Tôi không trả lời và thay vào đó chuyển sang nắm lấy thanh kiếm bằng cả hai tay.

 

Tôi có thể làm thế vì chiếc khiên không thể sử dụng được nữa.

 

“Ta nghĩ cậu là một võ sĩ giỏi nhưng cậu hẳn đang sử dụng sức mạnh đi mượn…”

 

Thiên phú mà hắn sử dụng không được ban tặng bởi tòa tháp?

 

Nếu hắn đang sử dụng kỹ năng để di chuyển thì tức là hắn không sử dụng quỷ thuật sao?

 

‘Đúng là tên đạo đức giả chết tiệt.’

 

Tôi vừa mất đi tuyến phòng thủ đầu tiên của mình.

 

Tôi vẫn còn có mặt dây chuyền nhưng không thể hoàn toàn phụ thuộc vào nó được.

 

‘Mình phải hoàn thành việc này càng sớm càng tốt.’

 

Tôi cần phải tìm ra cách để hoàn toàn chế ngự được hắn.

 

Và…

 

Tôi nhận ra rằng có một phương pháp có thể dễ dàng làm vậy.

 

「Kích hoạt kỹ năng ‘Phước Lành Của Gió’.」

 

「Tất cả tốc độ +70%.」

 

「Số tầng hiệu quả còn lại - 7/7」

 

「Do đã đạt đến số tầng hiệu quả tối đa, thời gian hồi chiêu đã được áp dụng cho kỹ năng ‘Phước Lành Của Gió’.」

 

Tôi sẽ dồn Phước Lành Của Gió đến mức tối đa.

 

"Cậu lại đang sử dụng quỷ thuật nữa đấy à?"

 

Hắn nhìn tôi chằm chằm như thể không nói nên lời.

 

Nhưng…

 

“Một kiếm sĩ không nên dựa vào sức mạnh mượn…?!”

 

Vùuuu—!

 

Có phải là vì hắn đã nhận ra rằng tất cả tốc độ của tôi đã tăng trở lại không?

 

"Cái gì…?"

 

Khuôn mặt của lão già đơ ra khi những cơn gió ngũ sắc bao quanh người tôi.

 

"Ông nói rằng đây là sức mạnh vay mượn sao?"

 

Tôi nhếch mép nhìn lão già.

 

“Vậy thì chết vì cái giá vay mượn đi, lão già.”

 

Đến lúc lật ngược tình thế rồi…


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương