Vô Hạn Tử Linh Sư
-
Chapter 44 Tiến vào hầm ngục (3)
Chương 44: Tiến vào hầm ngục (3)
Tôi vốn không định làm gì cho đến khi tiến vào khu vực trung tâm.
Tôi cũng định quan sát Lee Cheolwon và học hỏi phong cách chiến đấu của anh ta nữa.
Quan sát một thợ săn lão luyện cũng rất hữu ích.
"Nhưng không ngờ rằng sẽ mất nhiều thời gian đến vậy."
Chưa gì mà tôi đã sắp hết thời gian rồi.
「Thời gian còn lại - 68 giờ 38 phút」
Một tin nhắn ba chiều ở khóe mắt cho tôi thấy mình còn bao nhiêu thời gian.
Vẫn còn nhiều thời gian nhưng tôi còn có chuyện phải làm sau khi vượt qua hầm ngục nữa.
"Phải tranh thủ thời gian."
Tôi có thể liên hệ với các bang hội hoặc hiệp hội hoặc thậm chí thu thập thêm thông tin về những gì đang diễn ra.
Hoặc gọi cho Lee Hayeon để xây dựng một mạng lưới cũng.
Dù là gì thì cũng sẽ cần nhiều thời gian.
"Anh ta dồn mình vào đường cùng."
Nếu anh ta còn đang phải vật lộn với thứ như thế này thì cả đời sau chúng tôi mới ra khỏi ngục mất.
Tôi đứng lên trước anh ta và tập trung nhìn vào trung tâm hang động.
“Thay đổi cách tiếp cận đi.”
"Ý cậu là sao…?"
“Tôi sẽ lo liệu tất cả lũ ma vật này cho đến khi tìm được khu vực rộng hơn để chiến đấu.”
"Ừm, được rồi."
Anh ta do dự một chút trước khi thỏa hiệp.
Ít ra thì anh ta cũng không khó thuyết phục.
"Chuyện lụm đồ cứ giao cho tôi."
Nói dứt câu, tôi tiến về phía xác chết của người thằn lằn.
Không giống như những con ma vật trong tháp, ma vật trong hầm ngục có Hạt nhân.
Trên lý thuyết thì tôi hiểu phải làm gì dù đây là lần đầu.
Roẹt!
Lớp da của nó bị tách ra làm đôi và một viên đá quý màu tím lộ ra ở gần tim.
Tôi thò tay vào cái xác để lấy viên đá ra.
"Dễ hơn mình tưởng."
Tôi dùng Áo choàng sát thủ để lau máu trên tay.
Máu dính trên tay có thể sẽ là một sai lầm chết người nếu kiếm tuột khỏi tay.
Sau này giặt áo lúc nào chả được.
Đây là lý do tại sao tôi lại mua đá thanh tẩy.
Tôi cũng lau sạch Hạt nhân và đứng lên.
「Hạt nhân」
「Hạng: D-」
「Một hạt nhân chứa đầy mana được thu hoạch từ trái tim của người thằn lằn.」
「Có thể rất hữu ích trong quá trình giả kim hoặc chế tạo.」
"Ồ, được thật này."
Con mắt của sự thật được kích hoạt để hiển thị một số chi tiết về Hạt nhân.
Tôi đã kích hoạt nó mà không cần ra lệnh.
Tôi đã nghĩ rằng kỹ năng này không thể sử dụng được trong chiến đấu vì tôi phải tương đối tập trung.
Kích hoạt các kỹ năng kiểu như này cũng đòi hỏi độ thông thạo khá cao.
"Mình cũng phải học cách làm tương tự với Tăng tốc tức thời."
Nếu có thể kích hoạt các kỹ năng chủ động ngay lập tức thì cũng rất có lợi.
"Mình sẽ để dành việc đó cho đến khi mình quay lại sảnh chờ."
Ban đầu, tôi rất hào hứng muốn đọc các chi tiết về Hạt nhân vì mô tả về nó không tầm thường.
Đáng tiếc thay…
"Ể, chẳng có gì đặc biệt."
Tụt cả hứng.
Tôi ném Hạt nhân vào chiếc túi mang theo và quay mặt về phía Lee Cheolwon đang ngơ ngác.
“Giờ tôi sẽ giữ thứ này. Sau này chúng ta có thể quyết xem ai sẽ giữ nó. "
“À, ừ… Đây có phải là lần thứ hai cậu vào ngục không?”
“Hmm, không hẳn…”
“Trông cậu có vẻ từng trải…”
Tôi đã dành nhiều năm để cày cuốc và nghiên cứu về tòa tháp, nhưng đó là chuyện riêng của tôi.
“Tôi vừa xem trên Youtube.”
“…”
"Thật đấy."
"À, okay…"
Anh ta gượng gạo nhìn tôi nhưng không thắc mắc gì thêm.
Hồ sơ của tôi quả thật có ghi rằng tôi không có kinh nghiệm, nhưng giờ cũng không quan trọng cho lắm.
"Anh ta muốn nghĩ sao cũng được, miễn là không làm phiền mình với đống câu hỏi là được."
「Bạn đã hấp thụ linh hồn của người thằn lằn.」
「Độ thông thạo +0,7%」
"Càng ngày càng khó tăng độ thông thạo nếu chỉ có ma vật cấp D."
Mặt tôi nhăn lại khi tôi rời ra xa cái xác.
Lý do duy nhất tôi đến đây là để chuẩn bị cho thử thách thứ 8, nhưng gần như tôi không tiến bộ chút nào.
Có lẽ tôi có thể sử dụng thiên phú để nâng chỉ số lên một mức nhất định, nhưng còn khuya mới đạt đến mức thăng hạng.
Thành thật mà nói thì thăng hạng cho thiên phú ngay khi ở trong tháp cũng đã rất khó rồi.
Nên thật phí công khi tiêu diệt mấy con ma vật yêu ở hầm ngục.
Nhưng nhiều quái còn hơn quái mạnh.
Có lẽ sẽ có đột phá nếu tôi giết hết đám quái vật trong đây.
"Tiếp tục thôi."
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối như thể đứa trẻ chết đói ngắm nhìn bữa tiệc buffet.
Đến lúc bắt đầu cuộc đi săn rồi.
***
Bộp!
「Bạn đã hấp thụ linh hồn của người thằn lằn.」
「Độ thông thạo +0,7%」
"Ba."
Vút! Sssp! Chaack!
"Sáu."
Squawk! Ầm! Taaang!
「Bạn đã hấp thụ linh hồn của người thằn lằn.」
「Độ thông thạo +0,7%」
"Chín."
Sssat-!
Tiếng đếm đều đều của Han Sungyeun vang vọng khắp hang động.
"Cái quái gì vậy?"
Lee Cheolwon tự véo bản thân để xem mình có đang mơ không.
"Hồ sơ của cậu ta ghi rằng cậu ta là một người mới chưa từng có kinh nghiệm trong hầm ngục..."
"Sức mạnh vô lý này là sao?!"
Sức mạnh đó thật đáng lưu tâm.
Cậu ta đồ sát hết đám người thằn lằn .
Lee Cheolwon chỉ biết đứng chôn chân và quan sát.
Han Sangyeun không sử dụng chiến tranh tâm lý hay kết hợp nhuần nhuyễn các kỹ năng, nhưng cả lũ người thằn lằn đều rụng như ruồi.
Vào lúc thanh kiếm của cậu ta chạm đến cuối con đường, tất cả người thằn lằn đều bay đầu.
Không từ nào diễn tả được.
"Cậu ta... ở đẳng cấp hoàn toàn khác."
Một thợ săn cấp thấp không thể mạnh như vậy được.
Họ rất cẩn trọng khi đối phó với những con ma vật có kỹ năng sử dụng vũ khí.
Vài kỹ năng thậm chí còn có thể đột phá sức mạnh của ma vật.
Nhưng Han Sungyeun dường như chẳng hề bận tâm.
Động tác của cậu ta nhanh và chính xác đến nỗi cậu ta không có cảm xúc gì.
"Wow…"
Lee Cheolwon chưa từng có ý định vượt qua hầm ngục.
Đúng hơn thì anh ta không nghĩ bản thân đủ trình để vượt qua.
Anh ta vẫn là một thợ săn cấp thấp.
Nếu có nhiều người hơn thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng anh ta lại muốn nhanh đến được trung tâm.
Anh ta không mong đợi sẽ nhận được bất kỳ phần thưởng nào.
Đó là lý do tại sao anh ta đề nghị tặng tất cả các phần thưởng đặc biệt cho người còn lại.
Nhưng nhìn cách Han Sungyeun chiến đấu đã khiến anh ta thay đổi suy nghĩ.
Khả năng chiến đấu quái dị của cậu ta có thể thay đổi mọi thứ.
Nếu họ giết được con boss của hầm ngục thì có thể giành được cánh cổng.
Nếu thế thì anh ta sẽ phải giao nó cho Han Sungyeun, không thành vấn đề.
Phần thưởng cơ bản cũng đã đáng giá rất nhiều tiền rồi.
Lee Cheolwon vừa phấn khích cũng vừa lo sợ.
Nếu Han Sungyeun mạnh như thế này trong khi chỉ là người mới thì cậu ta sẽ mạnh đến mức nào trong tương lai?
"Cậu ta có khi sẽ trở thành thợ săn tên tuổi tiếp theo của Hàn Quốc cũng nên..."
Theo bản năng, anh ta biết rằng đây là sự ra đời của một ngôi sao.
***
“Phù…”
Tõm, tõm.
Máu của người thằn lằn vương vãi nhỏ xuống sàn hang, tạo thành những vũng nhỏ.
“…”
Nhìn lại thì tôi nhận ra rằng mình đã giết nhiều hơn mong đợi.
Tiếc là tôi không thể kiểm tra khả năng mới của mình.
"Không gian hơi chật nên chẳng triệu hồi được bất cứ thứ gì hữu ích."
Lee Cheolwon không thể vung lưỡi giáo của mình.
Kỹ năng Đột Phá Uy Lực cũng không sử dụng được.
Không có con ma vật nào sử dụng kỹ năng kiểm soát đám đông, nhưng rồi sẽ có thôi.
"Cổng phòng boss!"
Lee Cheolwon ở phía sau chiêm ngưỡng cánh cổng màu đỏ.
Phòng boss là nơi hình thành Hạt nhân và duy trì hầm ngục.
Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra lý do mà Lee Cheolwon không thể tham gia bất kỳ lần chiến đấu nào.
Hầm ngục này được thiết kế cho một người duy nhất.
"Không thể tin được rằng không gian không bao giờ mở rộng hoàn toàn."
Vì vậy mà tôi đã phải lo liệu tất cả kẻ thù.
Nhưng tôi không có bất kỳ lời phàn nàn nào vì tôi có thể đọc chiếm tất cả các linh hồn.
Lee Cheolwon trông có vẻ hài lòng nhưng hơi cảnh giác với ý đồ của tôi.
“E hèm, tôi xin lỗi. Tôi không nhận ra rằng toàn bộ hang sẽ hẹp đến mức này. Cậu cứ nhận hết phần thưởng cũng không sao.”
Anh ta bật cười vì có lẽ anh ta cũng nhận ra lời đề nghị của mình nghe nực cười đến mức nào.
"Không sao cả. Chúng ta có thể chia theo tỷ lệ 50/50 ”.
"Tôi chỉ cảm thấy thật tệ khi tôi-"
“Với điều kiện là tôi có thể giữ tất cả các phần thưởng của phòng boss.”
Lee Cheolwon là người có giấy phép vào hầm ngục này.
Ngay cả khi anh ta không tham gia chiến đấu thì anh ta vẫn có quyền nhận thưởng.
Hầm ngục cũng có lợi cho sự phát triển của tôi, vì vậy tôi cảm thấy khá tồi tệ khi độc chiếm hầu hết các phần thưởng.
Chà, nếu anh ta không lấy được giấy phép thì có khi tôi sẽ lấy hết.
“Nếu cậu chỉ muốn vậy thì tôi sẽ rất vui lòng nhường tất cả phần thưởng của phòng boss.”
Lee Cheolwon cẩn thận trả lời sau khi cân nhắc đề xuất của tôi.
"Tôi chỉ cần có vậy. Bây giờ vào phòng boss được chứ? ”
“À, tất nhiên… Tôi vốn chẳng làm gì cả mà. Cậu không cần nghỉ ngơi một chút sao? "
“Tôi thấy nó khá thừa thãi.”
“Tôi-tôi hiểu rồi…”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một con vật kỳ lạ trong vườn bách thú, nhưng tôi phải nói gì đây?
Vì lũ ma vật đến từng con một nên tôi lúc nào cũng hưng phấn.
‘Nếu chúng lao vào mình cùng một lúc như lũ Orc thì sẽ khó khăn hơn.’
Nếu không có tấn công phối hợp thì sẽ nhẹ nhàng thôi.
Dù sao thì tôi cũng không thể lãng phí thời gian để nghỉ ngơi.
Tôi phải tận dụng tối đa hầm ngục này và rời đi càng sớm càng tốt.
"Được rồi. Vào thôi."
Ra khỏi đây nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook