Vô Hạn Tử Linh Sư
-
Chapter 43 Tiến Vào Hầm Ngục (2)
Chapter 43 - Tiến Vào Hầm Ngục (2)
Tôi hồi âm lại danh sách khi bước ra khỏi nơi ở của mình.
“Chắc là mọi chuyện ổn rồi nhỉ.”
Đảng phái mà tôi tham gia vào đang tìm kiếm một cặp thợ săn.
[Tổ chức ghép đôi thợ săn ở Công viên ISO Jikdonggeonlin. Chỉ chấp nhận thợ săn hạng D trở lên.]
Bởi tất cả phần thưởng và nhiệm vụ đều được chia chác thỏa đáng, những bộ đôi của các đảng thường sẽ được thành lập bởi nhiều thợ săn lành nghề.
Cho dù việc này cũng hơi mạo hiểm một chút, nhưng không thể nào tệ hơn khiêu chiến thứ 4 được.
Tôi chỉ cần đặt hai người họ lên một cái xe đẩy, và lăn họ ra khỏi khiêu chiến thôi.
“Nếu ngay cả một cái hầm ngục hạng D mà mình còn không vượt qua một mình được, thì chắc chắn đó là một vấn đề hoàn toàn khác.”
Rất nhanh chóng, lời đề nghị gia nhập đảng phái của tôi được chấp thuận.
Anh ta chắc đã thấy tôi là một thợ săn hạng C và chấp nhận nó ngay lập tức.
Anh ta thậm chí còn sẵn sàng để trao cho tôi bất kỳ phần thưởng đặc biệt nào nữa.
Tôi đoán anh ta rất muốn được ghép đôi cùng tôi.
‘Đúng là lợi ích của việc trở thành thợ săn cao cấp.’
Tôi trưng nụ cười khẩy trên khuôn mặt, và bắt một chiếc taxi ven đường.
“Làm ơn chở tôi tới Công viên Jikdonggeonlin ạ.”
Tôi thắc mắc tôi sẽ làm gì nếu ở đó có một vật phẩm mà tôi cực kỳ muốn.
‘Chắc là mình không cần lo lắng cho lắm đâu.’
Tôi biết thứ đó sẽ rất đáng công sức bỏ ra đây.
***
Ngồi trên một băng ghế dài ở Công viên Jikdonggeonlin, Lee Cheolwon đang vội vàng gõ bài đăng của mình.
“Ôi chúa ơi, tại sao ở đây lại có nhiều người thế?”
Từ lúc thông báo khẩn cấp được đưa ra mới chưa được một tiếng, nhưng ở đây đã có một nhóm hơn mười người ở phía cổng rồi.
Lee Cheolwon thở dài sau khi nhìn thấy những trang bị cấp cao mà ai cũng có.
‘Có bao nhiêu thợ săn ở gần khu vực này nhỉ…?’
Anh ta nghĩ có thể là hai, hoặc cũng có thể là ba đội.
‘Chắc chắn là do cái Tòa tháp Thử thách chết tiệt hoặc gì đó.’
Gần đây, những thợ săn ở nơi gọi là Tòa tháp Thử thách đã bán một đống những vật phẩm hạng thấp, và gây khó dễ cho những thợ săn nghiệp dư khiến họ không thể tiếp tục kiếm sống.
Những vật phẩm đó không hề đáng giá như vậy trước đây…
Tất cả thợ săn hạng thấp ở gần đây chắc hẳn là tới để kiếm một mớ tiền.
“Đời mà, nhỉ.”
Cho dù vậy, Lee Cheolwon cũng không có bất kỳ ý định rút lui nào.
Đối với một thợ săn hạng D như anh ta, bước vào cánh cổng này cũng tương đương với việc trúng xổ số vậy.
Thật khó để kiếm tiền trong khi làm việc tự do ở các hầm ngục công cộng.
Thêm nữa, những vật phẩm từ các hầm ngục như thế không còn đáng giá nữa.
Thế giới lại thay đổi rồi.
Ngay cả một thợ săn hạng thấp như Cheolwon cũng có thể nhận ra điều đó.
Có vô số loại tin đồn về Tòa tháp, ví dụ như cách nó lôi kéo người dân như thế nào.
Hoặc là cách các thợ săn mất toàn bộ sức mạnh một khi bước chân vào Tòa tháp đó.
Giống như Đại Họa một lần nữa xuất hiện vậy.
‘Ít nhất thì đồng đội của mình cũng là một thợ săn hạng C.’
‘Anh ta trông không có vẻ dày dạn kinh nghiệm chút nào, nhưng anh ta vẫn ở hạng cao hơn mình.’
Một thợ săn hạng cao nhưng không có chút kinh nghiệm nào vẫn tốt hơn là một thợ săn hạng thấp mà có kinh nghiệm.
Cho dù bạn có giàu kinh nghiệm đến mức nào, sức mạnh căn bản vẫn là thứ quyết định nhiều nhất.
Đúng lúc đó.
“Anh có phải Lee Cheolwon không? Người đang chờ để ghép đội ấy?”
Thợ săn hạng C mà anh ta đang chờ cuối cùng cũng tới.
***
Tôi bước tới người đàn ông đang ngồi trên băng ghế dài sau khi tới được công viên.
‘Đây là người đang tìm một thành viên cùng đội sao?’
Chắc chắn là anh ta, bởi đây chính là địa điểm mà anh ta đã viết trong tin nhắn.
“Yeah, tôi là Lee Cheolwon. Có phải cậu là…”
“Đúng vậy, tôi là Han Sungyeun.”
“À, rất vui được gặp cậu. Trông cậu rất giống một thợ săn có triển vọng đó.”
“Haha, không phải vậy đâu. Anh có vẻ có nhiều kinh nghiệm hơn tôi đó. Từ giờ mong được anh giúp đỡ nhiều.”
Tôi quan sát kỹ người tên Lee Cheolwon này trong lúc trò chuyện phiếm một chút.
Một ngọn thương được khắc mặt sư tử và bộ giáp da, cùng luồng aura của không khí thanh mát.
Trang bị của anh ta được giữ gìn rất kỹ, tôi có thể nhận ra chúng đều có chất lượng rất cao chỉ với một cái liếc mắt.
‘Tốt hơn mình nghĩ.’
Tôi đoán anh ta không tìm đồng đội chỉ để được giúp đỡ thôi đâu.
Hầu hết vật phẩm của anh ta đều trên hạng E, điều này khiến anh ta càng trở nên đáng tin cậy hơn.
Mặc dù tôi không biết chính xác hiệu quả những vật phẩm của anh ta mang lại, anh ta sẽ là một đồng đội tốt để cùng nhau vượt qua cái hầm ngục này.
Trong lúc tôi đang cảm thán sự may mắn của mình, Lee Cheolwon lên tiếng.
“Tôi biết cậu đã được báo trước rồi, nhưng trong công viên này có tổng cộng ba cổng. Chúng ta sẽ tiến vào bằng cổng thứ hai, và tôi đã có chứng chỉ để vào trong đó rồi. Tôi băn khoăn không biết những đội khác có chọn cổng này để vào không nữa.”
“Hmmm, nghe có vẻ thú vị đấy. Tôi có thể hỏi tại sao không có đội nào ngoài chúng ta muốn cái hầm ngục này không?”
“Hầm ngục này có chút nguy hiểm hơn hai hầm kia, và cấu trúc bên trong của nó cũng khá là nhỏ hẹp. Đối với một nhóm có nhiều hơn ba thành viên thì vượt qua nơi này hơi khó.”
Những thợ săn xung quanh chúng tôi đều ở trong những nhóm nhiều người rồi.
Điều này có nghĩa là, hầm ngục này chính là của chúng tôi.
‘Và cũng có nghĩa là mình sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn nữa.’
Lee Cheolwon tiếp tục nói trong khi tôi đứng đó nghe.
“Yeah, và bởi vì tôi ở hạng D và cậu hạng C, điều này rất là khả thi đấy.”
Anh ta giống như đang thuyết phục tôi đừng đổi ý vậy.
“Tôi biết rồi. Tôi đồng ý với anh.”
Tôi không có ý định trở về tay trắng đâu.
‘Và đây chính là cơ hội ngàn vàng để rèn luyện cho khiêu chiến thứ 8.’
Đó là một phần lý do tôi tới đây.
“Chúng ta không có nhiều thời gian nữa, nên bắt đầu đi thôi. Chúng ta sẽ chia đều phần thưởng ra 50/50 như những nhóm đôi khác. Và nếu cậu muốn thì chúng ta cũng có thể đàm phán về những vật phẩm đặc biệt rơi ra từ hầm ngục sau khi vượt qua nó.”
Tôi gật đầu.
“Tất nhiên rồi.”
Không có gì phải tranh cãi thêm nữa cả.
“Mong được cậu giúp đỡ, Thợ săn Han Sungyeun.”
Anh ta mỉm cười và đưa tay ra.
“Tôi cũng thế.”
Tôi bắt tay với anh ta và cười nhạt.
Đã đến lúc bắt đầu chuyến thăm dò hầm ngục đầu tiên của tôi với tư cách thợ săn rồi.
***
Vù…!
Khung cảnh chợt thay đổi ngay khi chúng tôi bước chân vào cánh cổng dịch chuyển ở trung tâm công viên.
Đương nhiên, chuyện này chẳng còn khiến tôi kinh ngạc nữa.
Bởi nó đã trở nên bình thường ở Tòa tháp rồi.
Thêm nữa, tôi cũng thừa biết những cánh cổng đó sẽ dẫn tới những bí cảnh tách biệt hoàn toàn với hiện thực.
Tôi nghe nói những môi trường thường gặp nhất chính là đồng bằng, hoang mạc hoặc những khu vực giống hang động.
Và lần này nơi tôi gặp chính là một cái hang.
“Đúng là nhục. Phong cách chiến đấu cận chiến của mình không phù hợp ở hang động cho lắm.”
Lee Cheolwon quan sát xung quanh hang động và nhíu mày.
Anh ta sẽ không thể dùng thương một cách hiệu quả trong cái không gian nhỏ hẹp như thế này…
Ngoài ra còn những lý do khác nữa.
“Hang động này thật sự rất hẹp để hai người cùng chiến đấu cạnh nhau.”
Tôi đồng ý với người đàn ông đang bực bội kia, và bắt đầu quan sát khu vực này.
Nơi này chỉ có không gian đủ để hai người đi bộ cạnh nhau thôi.
Cho dù vũ khí của tôi là một thanh kiếm, vẫn không có đủ chỗ để cả hai chúng tôi cùng vung vũ khí lên một lúc.
Nhưng đây chỉ mới là lối vào, và chúng tôi không biết có thứ gì đang chờ ở phía trước.
Những hầm ngục hầu hết đều rất khó lường trước.
Tôi dám chắc không gian xung quanh sẽ rộng ra một khi chúng tôi tiến tới trung tâm hầm ngục.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi có thể buông lỏng phòng bị.
‘Ma vật có thể xông ra cho dù bạn đang ở bất cứ nơi nào trong hầm ngục đi chăng nữa.’
Chúng thường không ở gần lối vào, nhưng chẳng có gì trong hầm ngục là được đảm bảo cả.
Tôi nhẹ nhấc thanh kiếm của mình lên và đề nghị đi tiếp.
“Cố gắng giữ cảnh giác và đi về phía trước thôi.”
Anh ta cuối cùng cũng bị kéo khỏi dòng suy nghĩ và gật đầu.
“Cậu nói đúng. Cứ đi theo tôi và nhớ cẩn thận với mọi thứ xung quanh chúng ta đấy.”
Anh ta đi lên trước tôi và dẫn đường.
‘Chờ chút, mình muốn làm người đi trước cơ mà.’
Đó sẽ là cách lý tưởng nhất để dùng thử tất cả những kỹ năng mà tôi vừa có được.
Tôi muốn phản đối quyết định đó của anh ta, nhưng Lee Cheolwon là một thợ săn dày dạn kinh nghiệm.
‘Chắc là để anh ta dẫn đường sẽ tốt hơn.’
Và tôi cũng nghe nói rằng buổi đi săn thực sự chỉ bắt đầu ở trung tâm hầm ngục.
Không nhất thiết phải vội vàng làm gì.
Thử nghiệm các kỹ năng mới có thể quan trọng, nhưng quan sát một thợ săn giàu kinh nghiệm chiến đấu cũng mang lại khá nhiều lợi ích.
Tôi trấn an bản thân và đi theo Lee Cheolwon vào sâu trong hang động.
Đúng lúc đó.
“Kieeeeeek…”
Đôi mắt của Lee Cheolwon mở to khi tiếng gầm gừ kia trở nên to rõ hơn nhiều.
“Hmm, bò sát nhân à… Không phải là dấu hiệu tốt chút nào.”
Bò sát nhân là ma vật bò sát mang hình người hạng D.
Điểm đặc biệt duy nhất của chúng chính là chúng sở hữu các kỹ năng sử dụng vũ khí, khác hẳn với yêu tinh hay đám orc.
Chúng nổi tiếng vì có các kỹ năng sử dụng vũ khí cực kỳ cao cấp.
“Kieeek, kieeeek.”
Một bò sát nhân cầm cây thương dài lao tới chỗ chúng tôi, mắt nó sáng rực.
“Thương dài cùng với kỹ năng sử dụng vũ khí sao? Chắc chắn sẽ phiền phức lắm đây.”
“Một trong chúng ta cần hạ nó thì tốt hơn đấy.”
“Yeah. Tôi sẽ xử lý nó, vì tôi có thể tấn công trong phạm vi rộng hơn cùng ngọn thương của mình.”
“…Ok.”
Tôi đã suy nghĩ về chuyện này một chút, nhưng đây cũng chỉ là một ma vật mà thôi.
‘Mình sẽ nhường anh ta con này.’
Bên cạnh đó, đây là cơ hội tốt để quan sát một thợ săn lành nghề chiến đấu.
Tôi đang định bước lùi lại một bước, cho tới khi tôi thấy Lee Cheolwon đứng nhìn con bò sát nhân kia chằm chằm.
‘Cái quái gì thế…?’
Tôi tưởng anh ta sẽ kết thúc cuộc chiến ngay lập tức, nhưng họ lại đang đi vòng quanh nhau mà thôi.
Giả vờ tấn công trong lúc chờ cơ hội để ra tay thật à?
Đây không phải thứ mà tôi mong được thấy.
Tôi không định lãng phí ba ngày trên Trái Đất như thế này.
Tại sao anh ta lại phải vật lộn với một con bò sát nhân ở ngay cổng vào vậy chứ?
‘Kẹt ở đây như vậy sẽ rất phiền phức…’
Cánh cổng khẩn cấp có vài điểm khác biệt so với hầm ngục bình thường.
Lý do duy nhất khiến người ta cho phép các thợ săn tới đây là để ngăn chặn đám ma vật khỏi thoát ra ngoài.
Sau vài lần như thế, Hiệp hội Thợ săn đã phong tỏa cánh cổng và thiết kế nó thành một hầm ngục công cộng.
Như vậy thì thợ săn từ Hiệp hội có thể tới và dọn dẹp hầm ngục một chút.
Tôi không chỉ đang gặp phải một, mà là hai giới hạn về thời gian.
‘Mình không thể phí thêm chút thời gian nào được.’
Đổi kế hoạch thôi.
Tôi đã chán ngấy việc đứng nhìn tên này rồi.
“Để tôi giúp anh.”
Hành động của tôi còn nhanh hơn cả lời nói.
Tôi lập tức lao mình về phía trước.
Ầm ầm!
Lee Cheolwon nhìn tôi với vẻ mặt mất sạch can đảm khi tôi phóng vụt qua mặt anh ta.
“Cái gì vậy trời?! T-trở về đ-“
Anh ta dường như bị giật mình trước quyết định xông vào của tôi.
“Tăng Tốc Tức Thời.”
Nhưng ngay khi tôi kích hoạt kỹ năng…
[Kích hoạt kỹ năng ‘Tăng Tốc Tức Thời’.]
Tiếng hét tuyệt vọng của Lee Cheolwon bị cắt ngang.
Xoẹt-!
“…Huh?”
Một ma vật hạng D tầm thường không có cơ hội bắt kịp với tốc độ di chuyển của tôi đâu.
Phập.
“Xong rồi.”
Như vậy là quá đủ để đầu thứ này rơi xuống đất.
‘Mình đoán là hầm ngục không có những ma vật đặc biệt mạnh mẽ đâu.’
Bò sát nhân này khá yếu nếu so với những ma vật hạng D mà tôi đã gặp trong Tòa tháp, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng cho lắm.
Tôi vẩy nhẹ thanh kiếm để máu chảy đi.
“Xin lỗi, tôi đang hơi vội một chút. Mong là anh không có vấn đề gì.”
“À yeah… Tôi hiểu rồi. Dễ hiểu ấy mà.”
Anh ta gật đầu, nhìn trân trân vào khoảng trống trước mặt tôi.
Giống như thể anh ta không hề hiểu chuyện gì vừa diễn ra vậy…
Đây chính là thời điểm hoàn hảo để thuyết phục anh ta.
“Nhân tiện, tôi có một đề nghị này. Không biết anh có phiền không?”
“T-tất nhiên rồi. Gì cũng được mà.”
Tôi tặng anh ta nụ cười tỏa sáng nhất của mình và nói lên suy nghĩ lúc nãy.
“Tôi muốn đi đằng trước.”
Tôi không thể phí cả ngày ở cái hầm ngục này được.
Đã đến lúc tăng tốc lên rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook