Vô Hạn Tử Linh Sư
Chapter 4 Thử Thách Thứ Hai (1)

Chương 4: Thử thách thứ hai (1)

Thông tin mà quản trị viên muốn truyền đạt rất dễ hiểu.

囗 囗 囗: Tôi sẽ hướng dẫn các bạn cách sử dụng số điểm bạn đã tích lũy được sau khi vượt qua ải hướng dẫn.

Không hề đề cập đến cách quay trở lại Trái đất.

Những người đang cảm thấy thất vọng vì không nhận được thông tin họ đang cần chắc cũng đã bỏ qua thông điệp vừa được đưa ra.

Tuy nhiên…

"Mình phải ghi nhớ mọi thứ."

Hoàn toàn bình tĩnh, tôi nhìn những dòng tin nhắn bên dưới một cách vô cảm.

Sự thất vọng?

Đó là điều xa xỉ, là đặc quyền mà chỉ những người có quá nhiều kỳ vọng mới có.

Từ đâu tôi cũng chẳng hi vọng tòa tháp này sẽ để mọi người đi một cách dễ dàng như vậy.

Nếu họ có ý định đó thì họ đã đề nghị hình phạt khiêu chiến thất bại là “quay trở lại” thay vì “chết” rồi.

Tôi dán mắt vào cửa sổ cộng đồng và cố gắng tập trung.

囗 囗 囗: Điểm là đơn vị tiền tệ chính của tòa tháp và chủ yếu được sử dụng trong thị trường.

囗 囗 囗: Điểm cũng có thể được chuyển nhượng và trao đổi mua bán thông qua cộng đồng.

囗 囗 囗: Chỉ cần bạn ở trong tòa tháp này thì nếu không có điểm bạn cũng sẽ không có nổi một giọt nước.

囗 囗 囗: Điểm chỉ có thể được thu thập được thông qua các thử thách.

囗 囗 囗: Thông báo kết thúc.

「Quản trị viên 囗 囗 囗 đã rời khỏi cuộc trò chuyện. 」

「Mở khóa trò chuyện. 」

Tất cả những người đang theo dõi cuộc trò chuyện bắt đầu lên tiếng.

Kang Sunwoo: …… Là vậy ư? Nhưng dùng điểm thế nào thì không nói sao? Đùa tôi chắc?

Kim Seunghoon: Chết tiệt. Tôi sẽ leo lên và giết hắn.

Lee Seungjin: Cậu có chấp niệm với việc tức giận hay sao vậy? Bớt chửi bới lại đi.

Lee Heejin: Mọi người cứ như vậy thì bị việc tái thiết lập hết các chỉ số và kỹ năng sẽ là điều dễ hiểu đấy.

Hyuk Sukjin: Xin lỗi? Quản trị viên? Anh có thể vui lòng cho chúng tôi biết một cách để quay về được không?

Park Jinwoo: Điều này có nghĩa là chúng ta sẽ không bao giờ quay về được ư?

Tôi đọc hàng đống tin nhắn như thế trong khi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

"Dù muốn hay không, chúng ta cũng phải làm quen với điều này."

Dường như không thể leo hết tòa tháp này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Chúng tôi có thể sẽ bị kẹt lại đây trong một khoảng thời gian.

Có thể ở lì trong sảnh chờ hết khoảng thời gian đó không?

Chắc là không rồi.

“Điểm chỉ có thể được thu thập thông qua các thử thách."

Điều đó cũng có nghĩa là tôi không thể cứ nằm lì ở đây.

Số điểm tích lũy được từ thử thách hướng dẫn cũng chỉ có vậy.

Lướt nhanh mục thị trường, 1500 điểm rõ ràng là không đủ.

"Chỉ cần bạn ở trong tòa tháp này thì nếu không có điểm bạn cũng sẽ không có nổi một giọt nước."

Giải pháp duy nhất là thông qua thử thách.

Tôi chẳng thể ngăn nổi tiếng thở dài khi đưa mắt nhìn thanh kiếm đặt cạnh giường.

Một thanh trường kiếm với lưỡi dao được mài sắc bén mà tôi nhận được từ thử thách hướng dẫn.

"Mình không biết liệu cái này có thể giúp mình vượt qua thử thách thứ hai hay không."

Nếu thử thách thứ hai cũng y như thử thách đầu tiên…

"Mình có thể chết."

Dù đã hấp thụ thêm những chỉ số từ linh hồn Yêu Cát, tôi vẫn chỉ là một tuyển thủ hạng F.

Khả năng của tôi vẫn chưa vượt trội hơn người thường.

Tôi cần một thứ gì đó có thể dùng để bảo vệ bản thân.

Yếu thì phải dùng mưu.

"Mình nghĩ rằng mỗi thanh kiếm này vẫn chưa đủ."

Tôi đã dùng qua nhiều loại vũ khí khác nhau trong 7 năm tập luyện, vì vậy tôi đã biết cách sử dụng hầu hết các loại vũ khí.

Nhưng lại chẳng có cơ sở gì để tự nhiên vứt thanh kiếm này rồi chọn một thanh kiếm khác.

"Một nghề cho chín còn hơn chín nghề."

Sự kém cỏi của tôi của tôi cũng không phải là ngoại lệ khi xét đến kỹ năng sử dụng vũ khí.

Y như những các kỹ năng được sử dụng trên cơ thể của tôi.

Người mới bắt đầu thì chắc dùng giáo là tốt nhất.

"Nhưng cũng chẳng có lý do gì để dùng điểm để đổi lấy nó."

Ít nhất thì tôi phải lựa được một thứ có thể dùng để phòng thủ để tăng cơ hội sống sót đã.

"Tốt nhất là vật gì có thể cản lại hoặc tránh những đòn tấn công."

Rõ ràng cơ thể này được sinh ra không phải để hứng chịu hàng trăm ngàn đòn đánh của ma vật.

"Thị trường."

Tôi dùng 1 giờ để cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.

Mấy thanh kiếm thường ở đây cũng chỉ dài tầm khoảng 30 inch. Vậy cái của tôi không phải là quá ngắn.

Tôi đã có kinh nghiệm sử dụng kiếm và khiên khi còn ở trung tâm đào tạo, vì vậy tôi quyết định mua một chiếc khiên.

Nghe có vẻ đơn giản, nhưng đó sẽ là một sự kết hợp hài hòa và phối hợp rất tốt với nhau.

Ngay cả những thợ săn dày dặn kinh nghiệm cũng hay sử dụng kiếm hoặc giáo kết hợp với khiên.

Tôi lướt thêm một chút cho đến khi tìm thấy một cái khá giống với cái tôi đã từng được sử dụng trước đây.

"Càng giống với cái mình từng dùng thì càng dễ sử dụng."

Dĩ nhiên là tôi vẫn sẽ luyện tập thêm để đề phòng.

「Bạn đã mua Khiên Lùn Thô (E). 」

「Đã trừ 700 điểm. 」

「Số dư tài khoản - 800」

Tiền nào của nấy, hơi đắt nhưng được làm từ gỗ chất lượng cao.

Mọi người thường cho rằng khiên gỗ không chắc chắn, nhưng đâu phải lúc nào cũng vậy.

「Khiên Người Lùn Thô」

「Hạng: E」

「Một chiếc khiên đơn được người lùn non tay chế tạo. 」

「Được bao quanh bởi một lớp kim loại, chiếc khiên này chắc chắn hơn vẻ ngoài của nó. 」

Trận Đại họa đã thay đổi mọi thứ.

Có vẻ như những chiếc khiên mỏng manh thế này lại vừa nhẹ vừa chắc chắn vì chúng có cấp hạng cao.

Nó tinh xảo hơn bất kỳ món đồ được chế tạo vào lúc trước khi xảy ra trận Đại Họa.

“Cái này ngoài đời không chừng cũng phải đáng giá đến 30.000 đô…”

Khái niệm về tiền bạc của tôi bắt đầu hơi mơ hồ rồi.

Đó là bởi vì tôi vừa có được thứ mà ngay cả những thợ săn chính thống cũng chưa chắc có được.

Cũng không thành vấn đề vì tôi của trước đây cũng chẳng thể ôm nổi một cái khiên bên mình.

Bình tĩnh lại, tôi chỉnh trang lại tư thế để phù hợp với chiếc khiên mới của mình.

Dáng dấp của tôi trông cũng khá tốt. Tôi đoán đầu tư vào khóa đào tạo ấy cũng không hoàn toàn là việc vô nghĩa nhỉ.

Trang bị bây giờ cũng nhẹ hơn rất nhiều sau khi các chỉ số của tôi tăng lên.

Trạng thái của tôi chưa bao giờ tốt hơn lúc này.

Cũng nhờ đống điểm mà tôi mới mua được một chiếc khiên hợp ý như vậy.

Sau khi thử dùng nó, tôi bỏ kiếm và khiên sang một bên để lướt qua mục thị trường một lần nữa.

"Quản trị viên nói rằng cứ có điểm thì sẽ mua được đồ."

Cũng có nghĩa là vẫn còn những món đồ nhỏ hơn mà tôi có thể mua được.

Nhìn qua thì, thị trường này đa dạng đủ để tôi có thể lựa được thứ mình cần.

Nếu tôi vẫn còn là một thường dân, có thể tôi sẽ gặp khó khăn trong việc chọn mua những gì. 

Tuy nhiên…

「Thuốc cường lực」

「Hạng: F-」

「Một loại thuốc đặc biệt giúp tái tạo một lượng nhỏ sức mạnh. 」

「Bớt chút cảm giác mệt mỏi. 」

「Thuốc phục hồi」

「Hạng: F-」

「Một lọ thuốc dạng xịt có thể chữa lành vết thương. 」

「Chỉ giới hạn ở những vết thương nhẹ ngoài da. 」

「Phi đao cùn」

「Hạng: F-」

「Một con phi đao cũ với chiếc lưỡi đã cùn. 」

「Cũ đến nỗi có thể vỡ luôn khi ném trúng. 」

Tất cả các mặt hàng tôi muốn đều có ở đây, vì vậy cần gì phải lưỡng lự.

Tôi chỉ mua những món đồ tôi có thể sẽ cần vào tình thế nguy cấp.

Những món đồ có thể tối đa hóa việc sử dụng điểm của tôi.

「Số dư tài khoản - 375」

Tôi chỉ còn số điểm đủ để mua một ít thức ăn.

"Từng này chắc cũng đủ để mình sống sót lâu hơn một chút."

Thuốc cường lực có thể giúp tôi giữ sức trong những trận chiến kéo dài, và lọ thuốc phục hồi có thể để phòng trường hợp khẩn cấp.

Con phi đao kia sẽ để dành cho những tình huống không lường trước được.

Với cương vị là một người đã từng được đào tạo trong 7 năm, đây có lẽ là ván cược tốt nhất của tôi từ trước tới giờ.

“Mình nghĩ rằng trang bị chiến đầu từng này là đủ rồi, ít nhất là đối với hiện tại nhỉ…”

Không biết phải làm gì tiếp theo, nên tôi lại ngồi ngẫm nghĩ.

Còn rất lâu thử thách tiếp theo mới bắt đầu, vì vậy tôi nên dành thời gian này để làm quen với vũ khí.

Tôi vẫn chưa thông thạo kiếm thuật, và chiếc khiên cũng không hoàn toàn giống y như cái tôi từng dùng.

Nếu tôi không thể làm quen với chúng, trận chiến tiếp theo tôi sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình.

Cả tâm trí và cơ thể của tôi đều đang ở trạng thái tốt nhất nhờ có ​hiệu ứng chữa lành.

Kể cả nếu tôi có mệt mỏi vì tập luyện, sảnh chờ sẽ nhanh chóng phục hồi giúp tôi.

Vậy bây giờ tôi sẽ khởi động cơ thể một chút để chuẩn bị cho lần thử thách tiếp theo.

「Cộng đồng Tầng 2 (3928/4321)」

「Thời gian thử nghiệm tầng 2 sẽ bắt đầu sau - 20 giờ 53 phút」

Tôi đã chuyển sang Cộng đồng và thời gian còn lại hiện lên ngay trước mắt tôi.

Tôi vừa phải dán mắt vào đó vừa phải tập luyện.

"Không thể bỏ lỡ bất kỳ thông tin hữu ích nào."

Sau khi quản trị viên rời đi, tình hình có vẻ đã dịu lại và cộng đồng dường như đang dần cơ cấu lại.

Nhưng không bao lâu sau thì tôi lại nhìn thấy những dòng tin nhắn bên dưới.

Kang Sunwoo: Chết tiệt. Tôi không thể sử dụng kiếm hay khiên vì tất cả các kỹ năng của tôi đều đã không còn. Mẹ kiếp.

Lee Heejin: Tôi cũng vậy. Tôi là một pháp sư và tôi đang không biết phải làm gì nếu không còn bất kỳ kỹ năng nào đây.

Kim SeungHoon: Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi chỉ ghét việc phải hoạt động với đống chỉ số thấp tè này.

Lee Seungjin: Tôi đã đạt được kỹ năng của mình nhưng giờ lại phải build độ thông thạo một lần nữa. Aiss.

Oh Choonsuk: Ít nhất thì đám thợ săn các cậu cũng biết mình phải làm gì. Những người bình thường như chúng tôi nên làm thế nào đây? Còn không biết liệu có thể vượt nổi Tầng 2 không?

Kang Sunwoo: Tôi chịu. Nhưng tôi khuyên cậu nên mua kiếm hoặc giáo để đi kèm với khiên rồi luyện tập càng nhiều càng tốt.

Lee Seungjin: Trời đụ. Nếu vẫn còn kỹ năng thì đã không rách việc thế này rồi. Thằng quản trị viên khốn kiếp này.

Không có quá nhiều sự khác biệt giữa các tin nhắn.

Chỉ toàn lo lắng, căng thẳng và tuyệt vọng.

Nhưng những điều họ nói chẳng áp dụng được trong trường hợp của tôi.

Tôi không phải thợ săn, cũng không phải dân thường.

"Hóa ra sự nửa mùa này đôi khi cũng khá hữu dụng nhỉ."

Bởi vì tôi chẳng khác gì nhiều so với hồi còn chưa vào tháp.

Không, thực ra thì từ khi vào tháp tôi đã lớn mạnh hơn.

Có lẽ đây là một cái may trong cái rủi.

"Hãy nghĩ đến những điều tích cực."

Thật lòng mà nói, điều duy nhất tôi có thể làm ở đây là luyện tập.

Ngay cả bí cảnh cũng sẽ được tái thiết lập lại.

Nhưng vẫn có sự thay đổi.

Họ có thể học các kỹ năng đã học trước đó và thông thạo nhanh hơn nhiều so với khả năng của tôi.

"Nếu mình muốn theo kịp, mình cần phải tập luyện nhiều hơn."

Sự tiến bộ của tôi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống còn của tôi.

Vậy nên tôi phải tập luyện chăm chỉ gấp hai hoặc ba lần so với những người khác.

Thế thì ít nhất tôi mới mong sát cánh cùng họ được.

Tôi phải luyện cho cơ thể mình biết cách tự phản ứng trước khi bộ não kịp chỉ đạo nó phải làm gì.

Tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác và vực dậy được tinh thần đang trực chờ sụp đổ.

Thiên phú, kỹ năng, chỉ số, blabla

Tôi đã đạt được rất nhiều thứ trong vài giờ qua và vứt phăng đi ý định bỏ cuộc.

"Nếu tôi có thể thích nghi, ứng biến và đột phá, tôi sẽ có thể trở thành một thợ săn."

Thời kỳ vô năng của tôi đã qua rồi.

Nếu tôi sống, tôi sẽ có thể đạt được mọi thứ mà tôi hằng mơ ước.

Không, tôi có thể đạt được nhiều hơn thế nữa.

Tòa tháp không phải là nơi để tôi chết dần chết mòn một cách vô ích.

Những thử thách sẽ mang lại cho tôi những phần thưởng và điểm thưởng.

Chúng có thể khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn và có thể chỉ cho tôi cách để thoát khỏi tòa tháp này.

Mục tiêu tiếp theo của tôi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Vượt ải thứ hai."

Và nếu đó là những gì tòa tháp muốn, thì tôi sẽ làm.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương