Vô Hạn Tử Linh Sư
Chapter 22 Thợ Săn Han Sungyeun (2)

Chapter 22 - Thợ Săn Han Sungyeun (2)



 

Sau khi bày biện gọn gàng tất cả các vật phẩm.

 

Tôi thử lần lượt các lệnh của tháp.

 

Tôi vẫn tin rằng các lệnh có hiệu lực vì các vật phẩm mua bằng điểm cũng đã được chuyển đổi.

 

Nhưng mà-

 

"Ừ, hiển nhiên là không được rồi."

 

Thử thách, thông tin, cộng đồng, thị trường, kiểm kê…

 

Không thứ nào dùng được nên tôi sớm bỏ cuộc.

 

"Chà, có thứ nào dùng được mới là lạ."

 

Dù chỉ dùng được kiểm kê thôi thì cũng rất có ích rồi.

 

Tôi dừng lại và chọn một bộ trang phục trong tủ.

 

Tôi không thể nào chịu được mùi hôi thối và rác rưởi bốc ra từ mình nữa.

 

"Đáng ngạc nhiên thay là mình lại chịu được lâu như vậy."

 

Đó là việc cần làm sau khi tôi cố giữ lại nhiều điểm nhất có thể.

 

Tôi vào phòng tắm và vặn nút xoay sang mức nóng nhất.

 

Tôi bóp kiệt từng chai trong tầm với và kỳ cọ sạch máu khô khỏi cơ thể.

 

Dù hai tiếng trôi qua thì thứ mùi đặc biệt đó vẫn còn thoang thoảng.

 

Sau khi gội đầu, tôi dùng khăn lau khô tóc và nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương.

 

Những múi cơ vốn ẩn sau lớp mỡ giờ đây đã trở nên cực kỳ dễ thấy.

 

Những thay đổi đối với chỉ số đã biểu hiện thành những cơ bắp như tạc tượng này.

 

“Hừm, vậy giờ trông mình như thế này sao.”

 

Khó để nhận ra vì tôi chưa bao giờ có thể nhìn rõ bản thân mình, nhưng khi nhìn trực tiếp thì thật kỳ lạ.

 

Tôi đã trở thành một thợ săn kỳ cựu với vẻ ngoài đầy kinh nghiệm và thông thạo.

 

... Dù thực tế thì vẻ ngoài đó được tạo lên từ một loạt các trận đấu.

 

"Ít ra thì trông cũng đẹp."

 

Tôi thấy hơi nuông chiều bản thân khi mặc quần áo vào.

 

Không phải là xa xỉ, nhưng chiếc giường này tốt hơn rất nhiều so với chiếc trong sảnh chờ.

 

Và thành thật mà nói, chỉ riêng điều này đã xứng đáng 500 điểm.

 

"Chà, chưa bao giờ trong đời mình thấy thoải mái đến vậy."

 

Dù chỉ là tắm và nằm trên một chiếc giường êm ái.

 

Tôi chưa bao giờ có thể thư giãn đến mức này trong tháp.

 

Chỉ cần nằm đây và ăn đủ loại đồ ăn được giao tới là tôi đã hài lòng.

 

Nhưng điều này không thể phá vỡ ý chí của tôi.

 

Dù có lủng lẳng trước mặt đầy cám dỗ, tôi vẫn biết cách kiểm soát bản thân.

 

"Sắp xếp mấy thứ cần làm trước đã."

 

Nằm ngửa và nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi bắt đầu lập một kế hoạch.

 

Có ba lý do chính khiến tôi quay trở lại Trái đất.

 

Một, để giảm bớt một phần tâm lý căng thẳng và dành thời gian “sạc” lại bản thân.

 

Hai, để nhận được tiền hoàn lại từ trung tâm đào tạo.

 

Ba, để chứng minh trình độ với tư cách là một thợ săn của mình và có được vị thế tốt hơn trong cuộc sống.

 

"Nghiêm túc mà nói thì điều thứ ba là quan trọng nhất."

 

Lý do thứ ba tôi quay về là để tham dự kỳ thi thợ săn.

 

Để có giấy phép đi vào ngục tối và săn ma vật.

 

Tôi quay về để lấy những thứ đó.

 

Điều duy nhất mà tôi theo đuổi suốt 7 năm qua.

 

Hơn nữa, chỉ mỗi việc nhận được giấy phép nói chung cũng rất hữu ích.

 

"Giờ mình chắc chắn có thể vượt qua kỳ thi."

 

Tôi đã đánh bại những kẻ thách đấu từng là thợ săn, và bài kiểm tra hẳn sẽ không có gì khác biệt.

 

Vấn đề là tôi sẽ được xếp vào cấp độ nào.

 

Trong kỳ thi thợ săn, hạng cao nhất có thể đạt được là C.

 

"Mình cũng tò mò muốn biết cấp độ của bản thân..."

 

Ngoài ra còn có rất nhiều lợi ích đi kèm nữa.

 

Tôi có thể chính thức bán các vật phẩm của mình và có quyền vào cổng.

 

Nếu có người hỏi liệu việc này có đủ quan trọng để quay về Trái Đất hay không, tôi sẽ trả lời ngay lập tức.

 

"Tôi không phải là người duy nhất được triệu hồi đến Tháp Thử thách."

 

Có những người chơi khác, thường dân, và thậm chí cả những thợ săn chuyên nghiệp.

 

Vì nhiều người đã lên đến tầng 5 hơn nên thông tin về tòa tháp sẽ được tiết lộ thêm.

 

Thật tuyệt khi trở thành một thợ săn trước khi tất cả những điều đó sụp đổ.

 

So với người bình thường thì thợ săn được tiếp cận với rất nhiều thông tin về mọi mặt.

 

"Lúc đó hẳn hiệp hội sẽ tràn ngập đơn ứng tuyển."

 

Nếu có đủ thường dân sống sót, tất cả bọn họ đều sẽ đủ điều kiện để trở thành thợ săn.

 

Đó là điều không thể tránh khỏi.

 

"Mình cần có giấy phép thợ săn để ít nhất có thể bán được vật phẩm."

 

Khi thường dân cố bán các vật phẩm thợ săn, họ sẽ phải trả rất nhiều khoản phí và dễ bị lừa đảo.

 

Nhưng thợ săn không gặp bất lợi như vậy.

 

Tại sao?

 

‘Bởi vì không ai hiểu về những vật phẩm đó hơn những người thợ săn.’

 

Đầu tiên thì họ được đối xử khác nhau.

 

Nếu một thực tập sinh rao bán thứ gì đó, rất có khả năng là lừa đảo.

 

Và dù họ không làm vậy thì chi phí đắt đỏ sẽ lấy đi phần lớn lợi nhuận.

 

"Trước hết thì mình sẽ đăng ký trực tuyến để tham gia kỳ thi thợ săn đã…"

 

Sau đó, tôi suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.

 

Ọc.

 

“.... Ồ đúng rồi, mình cũng phải lo chuyện này nữa.”

 

Tôi bật cười trước âm thanh phát ra từ bụng và bật dậy khỏi giường.

 

Tôi phát ngán với việc phải ăn thịt khô rồi.

 

Vì giờ trông tôi cũng ra gì và này nọ rồi nên không điều gì có thể ngăn cản tôi ra ngoài.

 

“Dù sao thì mình cũng muốn ăn một loạt đồ khi quay lại đây.”

 

***

 

Gà, soda, pizza, burger, thịt nướng Hàn Quốc…

 

Có rất nhiều thứ tôi muốn ăn trong tháp.

 

Bản chất con người là phàm ăn, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi tôi để tâm đến chuyện ăn uống cả.

 

Tất nhiên, việc tôi buộc mình phải sống sót chỉ với thịt bò khô hoàn toàn là nhờ ý chí…

 

Nhưng mà-

 

"Mình cũng chỉ muốn có vậy."

 

Tôi nhìn chằm chằm vào những miếng thịt lợn mềm mại đang bơi trong nước dùng trong veo nghi ngút khói.

 

Một nhà hàng gukbap truyền thống gần căn hộ của tôi.

 

Thịt gà và pizza trông có vẻ ngon, nhưng không gì có thể đánh bại được món này.

 

"Mình thích một bát thịt lợn gukbap nóng hổi hơn."

 

Khuấy đều nước sốt vào bát, tôi cắn một miếng ngon lành không gì diễn tả nổi ngoài từ “thiên đường”.

 

Khi sự kết hợp hoàn hảo của súp cay và nóng trượt xuống cổ họng tôi.

 

"Kaaaah..."

 

Tôi vô tình làm thoát ra một tiếng rên mãn nguyện.

 

Nhúng một thìa cơm vào súp và đưa lên miệng, tôi không thể cưỡng lại được nữa.

 

Đầu óc tôi trống rỗng khi tôi ngấu nghiến phần còn lại của bát.

 

Ăn thêm hai bát nữa và cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy hài lòng.

 

Tôi thấy bản thân như rơi vào trạng thái hôn mê bởi thức ăn, nhưng tôi giật mình tỉnh táo lại và lấy ví ra trả tiền cho bữa ăn.

 

Ồ, chiếc ví mà tôi nghĩ đã biến mất khi tôi bị đưa đến tòa tháp nằm trên sàn ngay cạnh giường.

 

Điện thoại thông minh cũng vậy.

 

Pin hơi yếu nhưng vẫn có thể sử dụng được.

 

"Phù, no quá."

 

Giờ bụng đã đầy, tôi cuối cùng cũng bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.

 

Hừm, công chuyện tiếp theo là…

 

"Đến trung tâm đào tạo để được hoàn lại tiền."

 

Tôi đã đổ rất nhiều tiền vào trung tâm tên tuổi đó.

 

Thật lãng phí nếu không lấy lại.

 

Nhưng nghĩ kỹ thì không lấy lại có lẽ còn đáng hơn.

 

Tất nhiên, không phải vì chút tự phụ mà tôi từ bỏ.

 

"Sử dụng tên của phòng tập gym có dễ dàng hơn không?"

 

Người chơi trong các trung tâm đào tạo thợ săn chuyên dụng vượt qua kỳ thi rất nhanh chóng.

 

Trung tâm này cũng không ngoại lệ.

 

Thường thì chỉ có thể tham gia kỳ thi thợ săn một hoặc hai ngày sau khi đăng ký.

 

"Vậy thì mình sẽ không thể sử dụng thời gian ở đây một cách hiệu quả nhất có thể."

 

Nhưng nếu đăng ký qua trung tâm, tôi có thể bỏ qua tất cả các thủ tục giấy tờ và thi viết mà chỉ cần tham gia thi thực hành.

 

Tất nhiên, vẫn cần thể hiện một lượng kỹ năng ấn tượng để vượt qua nhưng…

 

Tôi không nghĩ rằng đó sẽ là vấn đề đối với bản thân.

 

"Hừm, mình phải làm gì đây?"

 

Không còn lý do chính đáng để khao khát tiền bạc vì tôi biết mình có thể bán các vật phẩm từ tòa tháp.

 

"Mình không muốn trung tâm giữ tiền nhưng thôi, sao cũng được."

 

Giống như thuật Triệu hồn thôi, tôi là người duy nhất gặp trở ngại khi không sử dụng nó.

 

Và vào lúc này thì thời gian là vàng bạc.

 

Tôi không thể chần chừ thêm nữa.

 

"Mình sẽ sử dụng mọi thứ trong kho vũ khí để chuẩn bị quay trở lại tháp."

 

Ring ring.

 

Sau khi đã quyết định những chuyện cần làm, tôi hành động vô cùng nhanh chóng.

 

Sau một vài hồi chuông, một giọng nói trầm thấp trả lời cuộc gọi.

 

  • … Xin chào, quản lý của trung tâm đào tạo tuyển thủ Bạch Liên, Hwang Manho xin nghe.

 

Tôi nhếch mép cười khi nghe thấy sự thù địch trong giọng nói của anh ta.

 

“Đúng vậy, là tôi, anh có nhớ tôi không, quản lý?”

 

  • Có, tôi nhớ. Cậu chỉ có thể đăng ký hoàn tiền trực tuyến thôi.

 

Tôi cảm nhận được sự khó chịu và khinh miệt trong giọng điệu của anh ta, nhưng chuyện đó không quan trọng.

 

"Tôi đổi ý rồi. Tôi không cần khoản tiền hoàn lại đó nữa. "

 

  • ...Cậu nghiêm túc chứ? Sau này cậu không thể lấy lại được đâu.

 

“Tôi không định làm vậy, nhưng tôi muốn nhờ một việc.”

 

  • Nếu cậu muốn tiếp tục sử dụng trung tâm thì không được phép—

 

"Giúp tôi đăng ký kỳ thi thợ săn."

 

Trong một giây, tôi tưởng cuộc gọi đã bị ngắt.

 

Như thể anh ta thậm chí không biết phải phản ứng thế nào.

 

Đột nhiên, Hwang Manho đáp lại với giọng đầy ý cười.

 

  • Thưa cậu, cậu có nhớ những gì cậu nhận được trong đánh giá không?

 

"..."

 

  • Cậu đã nhận xếp hạng tổng thể là F, không đạt.

 

"Tôi biết."

 

  • Cậu không có khả năng hoặc thiên phú. Cậu đang làm khó tôi đấy.

 

Anh ta không nói thẳng nhưng nhắc nhở tôi biết vị trí của mình.

 

"Ừ, tôi sẽ làm vậy."

 

Thực tế thì anh ta không sai.

 

Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi được coi là kẻ yếu nhất trong số những kẻ yếu nhất.

 

Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ.

 

"Vậy là anh không thể thực hiện việc đó ngay cả khi tôi đưa tiền?"

 

Nhận thấy rằng tôi không bực tức, anh ta bình tĩnh trả lời.

 

  • Ừm, thì là, tôi sẽ không từ chối 70.000 đô.

 

Hơi cay đắng khi nghe thấy số tiền mình đã ném đi nhưng…

 

Có lẽ điều đó chỉ ra một cách chính xác rằng tôi đã tồi tệ thế nào trước khi vào tháp.

 

Anh ta tỏ ra khó hiểu, nhưng lời này gần như là một sự chấp nhận.

 

“Vậy đi. Tôi muốn tham dự kỳ thi hôm nay. ”

 

  • ...Hôm nay, hôm nay. Chắc hẳn cậu đã tự tin lên rất nhiều trong vài ngày qua.

 

Anh ta có vẻ không hài lòng về sự tự tin của tôi và đưa ra một lời nhận xét đầy châm biếm.

 

Một vài ngày sao?

 

Với anh ta thì có vẻ như tôi đang tràn đầy sự tự tin khách quan.

 

Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng cái tôi của bản thân đã được thúc đẩy rất lớn trong thời gian gần đây.

 

Anh ta sẽ không hiểu được tại sao tôi đột nhiên hành động như thể tôi có gì đó khác ngoài sự cố chấp.

 

Dù vậy, nhìn từ góc độ của anh ta thì cũng dễ hiểu thôi.

 

Chỉ số, thiên phú, kỹ năng…

 

Giống như Hwang Minho đã nói, tôi không có bất cứ thứ gì mà một thợ săn bình thường có.

 

Nhưng khi bước vào tòa tháp đó, tôi đã trở thành người khác.

 

Tôi biết rõ.

 

Không phải là tôi tự mãn hay kiêu ngạo.

 

Mà đó là điều tôi xứng đáng có được.

 

Vì vậy, tôi không để lời anh ta nói vào tai và trả lời ngắn gọn.

 

Nếu cho đến bây giờ tôi vẫn bị coi là thực tập sinh rác rưởi Han Sungyeun…

 

"Ừ, đúng thế đấy."

 

Thì đã đến lúc thợ săn Han Sungyeun ra mặt rồi.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương