Vô Hạn Tế Đàn
Chương 2: Ngưu Khố Ngân

Tạ Ký liếc nhìn mặt đất bê tông nhẵn nhụi chỉnh tề: “Trùng hợp ghê, ngã trên đất bằng.”

Giang Tễ Sơ: “Đứng không vững.”

Tạ Ký: “Cậu cảm thấy tôi tin không.”

Tạ Ký lại nói với Vương Đán: “Hắt cháo bát bảo trên người boss, sẽ có hậu quả gì?”

Mà Vương Đán vừa rồi còn luôn miệng anh em tốt hỗ trợ lẫn nhau hận không thể cách xa anh tám trăm dặm, nhìn anh như nhìn người chết: “Chưa từng có tiền lệ này.”

Người ta vào cửa liền gặp trực diện với boss đã rất ít, huống chi hắt cháo bát bảo lên người boss như cha?!

Tạ Ký vừa mới vào mười phút đã bị hố lớn, trong đầu hiện lên vô số khả năng.

Mà thanh niên đụng phải anh tự biết đuối lý, nắm chặt trường đao bên hông, hơi nâng cằm về phía anh, ánh mắt lại rủ xuống mặt đất: “Đêm nay, tôi sẽ bảo vệ tính mạng của anh.”

Tạ Ký không có bất luận kỳ vọng gì đối với câu nói của Giang Tễ Sơ.

Sắc mặt đối phương tái nhợt, đến hô hấp còn mỏng manh hơn người thường, cú ngã vừa rồi nếu không phải cố ý thì chính là đứng không vững, bất kể là nguyên nhân nào, giữ được chính mình là tốt lắm rồi, còn bảo vệ anh?

Tạ Ký theo lễ tiết cười cười: “Nghe có vẻ là tình huống xấu nhất. Vậy trước khi tình huống xấu nhất phát sinh, có biện pháp bổ cứu nào không?”

Vương Đán thử nói: “Boss của ải tân thủ đều thuộc hệ tăng trưởng, kéo dài càng lâu thì càng lợi hại, hôm nay là ngày đầu tiên, nói không chừng có cơ hội tồn tại. Thử khép nắp quan tài lại xem?”

Tạ Ký: “Hữu dụng?”

Vương Đán: “Ít nhất trong lòng có cái an ủi.”

Tạ Ký hơi suy tư, cảm thấy cũng là một chủ ý.

Nắp quan tài chưa chắc có thể ngăn trở Ngưu Khố Ngân, nhưng cái nắp dày nặng như vậy nếu bị mở từ bên trong, khẳng định sẽ tạo ra chút động tĩnh, có thể cho anh chuẩn bị trước.

Trước khi đóng quan tài, anh tìm khăn giấy lau sương sương cháo bát bảo bên trong một phen.

Đắc tội cũng đã đắc tội, hiện tại thời gian mất bò mới lo làm chuồng cũng đã muộn, nhưng lau còn hơn không lau, ít nhất chờ lúc Ngưu Khố Ngân tới tìm hắn cả người sẽ không nhỏ giọt cháo bát bảo.

Thế cũng quá khó coi.

Lau giúp Ngưu Khố Ngân xong, anh chuẩn bị kéo nắp quan tài trở về, Giang Tễ Sơ đi đến đầu bên kia quan tài giúp anh một đẩy một kéo.

Tạ Ký thường xuyên tập thể hình, Giang Tễ Sơ có suy yếu cũng là nam thành niên, nhưng cho dù hai người liên thủ cũng đẩy đến thập phần gian nan.

Tạ Ký: “Hình như ròng rọc bên trong rỉ sắt.”

Giang Tễ Sơ không có trả lời, chỉ càng dùng sức đẩy cái nắp.

Khi nắp quan tài sắp khép lại, Tạ Ký theo bản năng nhìn thoáng vào bên trong.

Có lẽ Ngưu Khố Ngân vừa mới chết không lâu, nằm trong quan tài như đang ngủ. Bóng đèn vốn ảm đạm bị gió thổi qua, ánh đèn lảo đảo lắc lưu chiếu lên nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài của ông ta, tạo thành một loại ảo giác sống động dữ tợn.

Khe hở càng ngày càng hẹp, khi chỉ còn cách lòng bàn tay, Ngưu Khố Ngân đột nhiên mở mắt nhìn Tạ Ký.

Trong mắt trắng vẩn đục, đồng tử cũng không có tiêu cự.

Nhưng Tạ Ký biết, Ngưu Khố Ngân đang nhìn anh.

Còn là oán độc mà nhìn anh.

Tạ Ký dù không sợ quỷ thần, nhưng thình lình bị thứ người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy nhìn chằm chằm, sau lưng cũng có chút tê dại.

Nhưng nỗi kinh hoảng kia còn chưa kịp đến, một giọt cháo bát bảo treo trên lông mi Ngưu Khố Ngân theo đuôi mắt từ từ lăn xuống.



Kinh hoảng không nổi.

Ngưu Khố Ngân cảm nhận được sự sỉ nhục do cháo bát bảo mang lại, thử há hàm răng vàng chưa hết máu tươi, đột nhiên duỗi tay tóm lấy Tạ Ký.

Tạ Ký lập tức lui về phía sau, hai tay phát lực muốn trực tiếp kéo nắp quan tài lên.

Không ngờ ròng rọc bên trong kẹt đến lợi hại, sau khi ngốn cả đống lực của anh chỉ khó khăn lăn lên trước nửa tấc, rồi lại bật theo hướng ngược lại.

Giang Tễ Sơ đầu bên kia quan tài còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền vừa vặn bị đâm.

Giang Tễ Sơ: “Anh làm cái gì?!”

Tạ Ký: “Chạy mau! Ngưu Khố Ngân sắp ra rồi!”

Giang Tễ Sơ: “Không phải nó đang nằm yên sao?”

Tạ Ký dừng bước chân.

Tay Ngưu Khố Ngân trong quan tài không biết khi nào đã thả về chỗ cũ, ngay cả sắc mặt cũng khôi phục bình thản.

Ảo giác.

Không đúng, vừa rồi Ngưu Khố Ngân xác thật động đậy.

Anh nhăn mi lại, trước hết thu nghi hoặc vào bụng, nói với Giang Tễ Sơ bị đụng phải: “Cậu không sao chứ?”

Giang Tễ Sơ mặc áo thun trơn màu, bên ngoài là đồng phục chống nắng, đang cúi đầu xắn tay áo.

Khoảnh khắc ống tay áo được cuộn lên, một vật phẩm kim loại rơi ra từ cổ tay.



Chiếc đồng hồ nam sang trọng rơi trên nền xi măng khẽ bật lại nhỏ khó mà phát hiện, rồi quay về an tĩnh nằm ở đó.

Dù sao cũng tại Tạ Ký đột nhiên dùng sức mới khiến nắp quan tài bắn ngược lại Giang Tễ Sơ, anh có chút ngượng ngùng.

Tạ Ký: “Xin lỗi.” Nói, anh khom lưng nhặt đồng hồ muốn trả lại Giang Tễ Sơ, kết quả còn chưa nhặt lên được, một đoạn khác của đồng hồ lại lần nữa rơi về mặt đất.

Tạ Ký: “…”

Giang Tễ Sơ lập tức tức giận đến mặt và môi càng trắng, một phen nhặt lên nửa phần đồng hồ trên mặt đất, lại đoạt nửa còn lại trong tay Tạ Ký đi.

Tạ Ký xoa xoa cái mũi: “Tôi nói tôi không cố ý, cậu tin không…”

Giang Tễ Sơ tàn nhẫn nói: “Anh cảm thấy tôi tin không.”

Vừa rồi Giang Tễ Sơ đụng phải Tạ Ký, hại anh hất đổ cháo bát bảo lên người Ngưu Khố Ngân, tính mạng kham ưu, hiện giờ nhìn thấy thế nào cũng giống Tạ Ký trả thù.

Vương Đán thấy Giang Tễ Sơ trở tay muốn rút đao, dẫn đầu làm người điều giải: “Ầy, người anh em, đừng xúc động, đừng xúc động.”

Một người mới bên cạnh kéo tay áo gã: “Cái đồng hồ kia tôi từng thấy trên tạp chí, bảy chữ số.”

Vương Đán nuốt lời nói trở vào.

Tạ Ký có cái đồng hồ y đúc, đang nằm ở tầng hai tủ đồng hồ ở nhà.

Xác thật là bảy chữ số.

Tạ Ký tháo khớp đồng hồ mình mang theo: “Cái này tôi đưa cho cậu trước, đi ra ngoài lại trả cho cậu một cái mới.”

Người mới vừa mới báo giá: “Đồng hồ này gần tám chữ số.”

Giang Tễ Sơ nghiến răng nghiến lợi: “Đó là quà sinh nhật của anh tôi.”

Tạ Ký yên lặng đeo đồng hồ trở lại.

Anh cũng không thể trả cho Giang Tễ Sơ một người anh được.

Tạ Ký: “Vậy tôi phụ trách tìm người sửa lại cho cậu.”

Giang Tễ Sơ còn muốn nói cái gì, vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy cửa viện có người đẩy cửa tiến vào, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

Nghe giọng thì đã hơn sáu mươi tuổi, không phải người trong đội ngũ bọn họ.

Mấy người trong phòng đông từng người phòng bị đi về hướng cửa viện.

Người tới mặc quần áo thôn dân, tự xưng chú Ngưu, tuổi tác hòm hòm vị trong quan tài kia, nhưng lưng gù, chỉ cao tới ngực Tạ Ký.

Chú Ngưu: “Hơn nửa đêm, các người còn lộn xộn cái gì, còn chưa đi ngủ!”

Vương Đán vội khom lưng cười làm lành với chú Ngưu: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Chú Ngưu thấy thái độ của gã khá thành khẩn, cơn giận dịu không ít: “Nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải chuẩn bị tang lễ cho Lão Ngưu, không nghỉ ngơi thì sao mà làm?”

Cô gái đi theo bên cạnh Vương Đán đứng dậy: “Lễ tang… Lễ tang, có phải chỉ cần hoàn thành lễ tang, là bọn tôi có thể trở về không?”

Chú Ngưu: “Chỉ cần hoàn thành lễ tang, lại ở chỗ này trấn linh ba ngày, các người đương nhiên có thể đi.”

Hoàn thành lễ tang rồi trấn linh ba ngày, hẳn đây chính là điều kiện qua cửa của ải tân thủ.

Điều kiện rõ ràng cho mọi người ở đây hy vọng, không khí áp lực tức khắc sôi động không ít.

Có người hỏi: “Cụ thể thì chúng tôi cần làm cái gì?”

Chú Ngưu: “Người thành phố thật là cái gì cũng không biết, sáng mai ta đến dạy các người.”

Vương Đán: “Làm phiền.”

Chú Ngưu ừ tiếng liền đi ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu lại dặn dò: “Nhanh nhanh ngủ đi, sắp mười hai giờ rồi, đừng quấy rầy bình an của người đã khuất.”

Vương Đán như nghe thấy bùa đòi mạng, vội hỏi với đám người: “Ai có đồng hồ, mấy giờ rồi?”

Tạ Ký nâng đồng hồ lên xem: “Mười một giờ bốn mươi bảy.”

Sắc mặt của Vương Đán và người phụ nữ đồng hành đại biến.

Người phụ nữ sắp xếp nói: “Tất cả về phòng ngủ, trong sân có tổng cộng ba nhà ở có thể ngủ, chúng ta chia thành ba tổ.”

Người phụ nữ vừa muốn chỉ người, Vương Đán đã đè tay cô ta xuống: “Nữ một phòng.”

Vương Đán lại chỉ chỉ Tạ Ký và Giang Tễ Sơ: “Hai người một phòng, những người khác đi theo tôi.”

Người phụ nữ: “Hai người bọn họ…”

Người phụ nữ còn chưa dứt câu đã bị Vương Đán đánh gãy, hai ba câu nói sạch thực tế anh dũng của Tạ Ký, dẫn tới mọi người ở đây sôi nổi lui về phía sau.

Vào trạm kiểm soát liền hắt cháo bát bảo đầy mặt boss, đêm nay boss không tìm Tạ Ký thì tìm ai? Mà Giang Tễ Sơ làm tòng phạm, nói không chừng cũng khó thoát trừng phạt, ai dám để hai người này cùng phòng với mình.

Tạ Ký thật sự không phản đối ý kiến sắp xếp này, nếu Ngưu Khố Ngân thật sự muốn tìm mình, anh cũng sẽ không kéo người khác làm kẻ chết thay.

Còn Giang Tễ Sơ…

Xem sắc mặt của Giang Tễ Sơ, Ngưu Khố Ngân tới tìm anh gây phiền toái, Giang Tễ Sơ phỏng chừng hận không thể giúp Ngưu Khố Ngân một tay.



Sắp tới mười hai giờ, thời gian cấp bách, mười một người nhanh chóng tìm phòng nằm xuống.

Trước lúc chia tay, Tạ Ký có quan tâm đến thi thể trong sân, Vương Đán lại nói không cần phải lo, chờ hừng đông ngày mai sẽ bị xử lý, người khác nghe thấy lại run run một cái.

Nhà Tạ Ký được phân đến có chút cũ, trên đỉnh thô lược mấy thanh xà ngang gỗ, đắp từng tầng rơm rạ, phía đông còn đục cái lỗ lớn người trưởng thành có thể ra vào thoải mái, vừa nhấc đầu là có thể thấy bầu trời đêm.

Giường đệm cùng loại với giường tập thể lớn, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ ngủ dư sức.

* Giường tập thể lớn (大通铺): dùng tấm ván gỗ đắp thành chiếc giường rất dài, có thể nằm rất nhiều người.

Chẳng qua giường tập thể một đầu dựa cửa sổ, một đầu đối diện cửa phòng, bên nào cũng không an toàn.

Giang Tễ Sơ dẫn đầu ngồi vào vị trí dựa cửa sổ, không có nằm xuống ngủ, mà là xem cái đồng hồ bị vỡ làm đôi.

Tạ Ký ngồi xuống: “Tôi thật sự không cố ý, khi ra ngoài tôi khẳng định tìm người sửa lại cho cậu. Cậu đâm tôi một lần, tôi đâm cậu một lần, hai ta huề nhau?”

Vành mắt Giang Tễ Sơ phiếm hồng, mu bàn tay không cầm đồng hồ kia nổi gân xanh, như đang cực lực khắc chế không đấm Tạ Ký.

Tạ Ký trong lòng sinh ra một loại ý tưởng không tốt.

Thương tâm như vậy, đồng hồ không phải là… di vật của anh trai Giang Tễ Sơ đi?

Thế tội lỗi của anh càng lớn.

Giang Tễ Sơ hai mắt đỏ hoe, như sói con hung ác: “Trạm kiểm soát này là tôi đụng phải anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm, chờ sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ không để anh yên.” Nói xong liền cẩn thận thu đồng hồ lại, xốc chăn nằm xuống đưa lưng về phía anh chìm vào giấc ngủ.

Chỉ chừa cho Tạ Ký một bóng lưng đơn bạc gầy ốm.

Trước khi ngủ Tạ Ký cẩn thận sắp xếp manh mối có quan hệ với tế đàn, một lúc lâu mới cảm thấy buồn ngủ.

Từ trước đến nay anh khó có thể ngủ sâu, chưa kể đang ở tình cảnh nguy cơ tứ phía, Ngưu Khố Ngân có thể tìm tới cửa bất cứ lúc nào, gần như cả đêm đều ngủ giấc nhẹ.

Vì thế khi tiếng vang phát ra từ cửa sổ, anh liền tỉnh lại ngay lập tức.

Tạ Ký không mở mắt, chỉ ngưng thần cảm nhận động tác của đối phương, sau khi nhận thấy Ngưu Khố Ngân từ từ dịch chuyển đến mép giường liền không nhúc nhích nữa.

Ngưu Khố Ngân đang nhìn chằm chặp vào họ.

Tạ Ký đợi nửa ngày, không đợi được động tác thứ hai của Ngưu Khố Ngân.

Nhưng anh rõ ràng, Ngưu Khố Ngân không rời đi.

Tại sao không hạ thủ?

Ban đêm nguyệt hắc phong cao, một quái vật hút máu người bò ra khỏi quan tài, chẳng lẽ chỉ để nhìn họ ngủ?

Có gió thổi từ cửa sổ vào trong nhà, lướt qua người Ngưu Khố Ngân vào xoang mũi Tạ Ký.

Khứu giác của anh nhạy cảm hơn người khác rất nhiều lần, lại ngửi được mùi hương cháo bát bảo thấp kém.

Lưu hương còn khá lâu.

Đỉnh đầu treo một con dao sẽ rơi bất cứ lúc nào là tra tấn nhất, có đôi khi hận không thể để con dao trực tiếp rơi xuống.

Nhưng Tạ Ký không mạo hiểm, thậm chí đến tần suất nhịp tim cũng không thay đổi.

Trước khi ngủ anh vẫn luôn suy nghĩ, tại sao lúc ở phòng đông Ngưu Khố Ngân không trực tiếp kéo anh vào quan tài giết chết, so sánh độ khó của ải tân thủ cùng trạm kiểm soát sau thấp hơn chỗ nào.

Sau đó anh liền nghĩ đến câu nói đừng quấy rầy bình an của người đã khuất sau mười hai giờ của chú Ngưu, cùng với Vương Đán hoảng loạn thúc giục.

Là quy tắc.

Nếu Ngưu Khố Ngân muốn hút máu, có thể trực tiếp diệt đoàn bọn họ, nhưng Ngưu Khố Ngân không làm thế, cho dù phẫn nộ vì bị anh hắt một thân cháo bát bảo, cũng chỉ duỗi tay dọa anh một chút.

Bởi vì quy tắc không cho phép.

Người đàn ông trong sân là bởi vì cưỡng chế rời khỏi trạm kiểm soát, vi phạm quy tắc mới bị Ngưu Khố Ngân hút máu chết.

Và quy tắc hiện tại của bọn họ là, sau mười hai giờ, không được quấy rầy an bình của Ngưu Khố Ngân.

Chỉ cần anh và Giang Tễ Sơ không gây ra động tĩnh gì lớn, đêm nay có thể yên ổn qua đi.

Quả nhiên, Ngưu Khố Ngân đứng ở mép giường nửa ngày rồi bắt đầu mất kiên nhẫn đi qua đi lại, giậm chân phá lệ mạnh, giống như muốn cố ý đánh thức bọn họ.

Tạ Ký chỉ làm như có người đang nhảy Tapdance, dù sao nhắm hai mắt, mắt không thấy tâm không phiền.

* Nhảy Tapdance (nhảy thiết hài): dùng giày có đế cứng bằng kim loại để gõ xuống sàn cứng nghe lách cách, nhịp nhàng, ăn khớp với điệu nhạc.

Nhảy Tapdance gần hai mươi phút, Ngưu Khố Ngân thậm chí còn không chờ được một ánh mắt, rốt cuộc chịu không được, xoay người đi ra cửa.

Lúc tới bò cửa sổ, lúc đi đi cửa chính.

Tạ Ký đoán rằng phút cuối còn phải giữ cửa hung hăng đóng sầm lại.

Anh nghe Ngưu Khố Ngân từng bước một đi đến cạnh cửa, cố tình kéo chốt cửa ầm ĩ, gió đêm từng đợt tràn vào trong nhà, cũng may là mùa hè, không lạnh lắm.

Đêm đầu tiên ở tế đàn sắp hữu kinh vô hiểm kết thúc, suy đoán về quy tắc của Tạ Ký trở thành sự thật, anh cụp mi mắt, định ngủ tiếp một lát.

* Hữu kinh vô hiểm: sự tình có khúc chiết nhưng vẫn còn thuận lợi.

Tuy nhiên, khoảnh khắc Ngưu Khố Ngân chân trước rảo bước ra ngoài sân, bụng Tạ Ký phản chủ kêu lên.

Thanh âm không lớn, nhưng trong màn đêm mọi âm thanh đều yên tĩnh này, lại giống như sét đánh giữa trời quang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương