Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế Giới
-
Chương 1: Bệnh Nan Y
Trong phòng khám bệnh viện đa khoa trung ương thành phố S, Lạc Quốc.
Vị bác sĩ trung niên đăm chiêu một hồi xong đặt bệnh án xuống mặt bàn, ông ta lắc đầu thở dài nhìn chàng thanh niên có phần điển trai phía đối diện nói: “Anh bạn trẻ, có cái gì thích ăn thì tranh thủ mà ăn, có cái thì chưa chơi thì tranh thủ chơi. Tôi có số điện thoại của mấy thực tập sinh, bọn họ cũng rất chi là xinh đẹp. Nếu cậu muốn thì tôi có thể giới thiệu cho.”
Trương Tam Phong có điểm hơi tức giận, nhưng hơn hết là đầy khẩn trương lo lắng hỏi: “Bác sĩ! Nói vậy là có ý gì, tôi chỉ là bị ho tức ngực tới kiểm tra sức khỏe thôi mà.”
“Ho tới thổ huyết, tức ngực tới mức tim đau co thắt lại? Không phải là nhận phong bì rồi thì cũng không ngồi nói nhảm dài dòng làm cái quái gì cả.” Trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng bác sĩ lại nhỏ nhẹ giải thích: “Đây là bệnh alako"za cực kỳ hiếm gặp, trong hơn 69 năm lịch sử y học ghi nhận, cậu chính là trường hợp thứ 96.”
Trương Tam Phong như bị một tiếng sấm đánh ngang tai làm cho ngồi bất động chết lặng trên ghế.
Một hồi lâu sau cuối cùng cậu mới mở được miệng hỏi: “Thời gian của tôi còn lại bao lâu bác sĩ?”
Chỉ thấy trung niên bác sĩ dơ tay phải lên xòe ra năm ngón tay.
“Năm mươi năm sao? Nhiêu đó thời gian cũng đủ r...”
Trương Tam Phong thờ phào một hơi, thế nhưng bác sĩ ngay lập tức ngắt lời: “Cậu chỉ còn lại năm tháng, hoặc ít hơn.”
Nghe được bản án tử thần, Trương Tam Phong như người mất hồn rời khỏi bệnh viện, mới qua một buổi sáng thôi mà giờ đây nhìn cậu đã già đi vài tuổi.
Trương Tam Phong năm nay hai mươi chín tuổi, tên trong giấy tờ khai sinh là Trương Văn Phong.
Bản thân cậu có cái tên hiện giờ là do cha của cậu, một người cực kỳ say mê tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung đặt. Còn may thời đó ông còn chưa được xem siêu phẩm anime Naruto, nếu không rất có thể hiện tại cậu sẽ được gọi bằng cái tên Trương Itachi cũng không biết chừng.
Trương Tam Phong cực kỳ xuất chúng, tốt nghiệp cấp ba xong cũng không theo học đại học, tự mình khởi nghiệp làm ăn mười mấy năm thời gian, ngoài tài sản sở hữu một cái công ty ra thì cậu còn tích lũy được mấy trăm tỷ gửi ngân hàng.
“Kết quả vẫn là công dã tràng.”
........
Huyên náo đại sảnh lớn ga tàu Cát Linh Hà Đông dòng người tấp nập.
Cửa soát vé, một đám người yên nối đuôi nhau thành hàng dài chờ đợi nhân viên tàu kiểm tra vé.
Trương Tam Phong ở đám người bên trong, sắc mặt cậu tái nhợt đứng xếp hàng, vẻ mặt mê mang nhìn về phía trước. Cảm thụ cơ thể truyền tới cảm giác, cậu biết rõ bản thân khả năng không sống được bao lâu nữa...
Lên chuyến tàu cao tốc Cát Linh Hà Đông, cậu kéo theo vali hành lý một đường trở lại quê hương.
Nhiều năm chưa từng trở lại, ngôi làng nghèo khó nơi Trương Tam Phong sinh ra nay đã có điện, có nước sạch dẫn vào từng hộ. Con đường đất ngày xưa lầy lội mỗi khi có mưa đã biến thành đường nhựa, hai làn ô tô chạy vẫn dư dả cho mấy nhóc cấp hai cấp ba phóng xe đạp điện lạng lách.
Toàn bộ thay đổi đó là nhờ vào công sức của đảng và nhà nước, bên trong cũng có những đóng góp không nhỏ của những người con xa xứ, nổi trội nhất là của Trương Tam Phong.
Sau khi thành đạt, có điều kiện gửi về làng rất nhiều tiền để đóng góp xây dựng nơi đây, hầu hết các ngôi nhà mới xây trong làng đều có tiền trợ cấp của Trương Tam Phong, vì thế mà cậu được rất nhiều người biết đến và quý mến tôn trọng.
Nhà của Trương Tam Phong ở quê chục năm trước được tính là tương đối khá giả, có sân trước, có vườn cây, có ao cá...
Cỏ dại và sân trước thi thoảng sẽ có các cô các bác hàng xóm qua dọn dẹp thanh lý, nhưng lâu ngày không có người ở vẫn khiến nó trở nên vô cùng tồi tàn hoang phế. Không phải là cậu không muốn cải tạo lại ngôi nhà, mà là vì muốn giữ lại nó nguyên vẹn.
Tìm kiếm chìa khóa mở cánh cổng sắt han rỉ được giấu ở kẽ tường, Trương Tam Phong đẩy cửa tiến vào bên trong sân.
Mười lăm tuổi đã quen thuộc cuộc sống tự lập một mình, cậu nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh không nhịn được mỉm cười nhớ lại những hồi ức xưa cũ.
“Từ giờ sẽ ở lại nơi đây vượt qua những ngày tháng cuối cùng.”
Một tuần sau đó, Trương Tam Phong bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, mua sắm những vật dụng sinh hoạt cần thiết. Tivi, tủ lạnh, máy giặt, máy rửa chén, bình lóng lạnh, điều hòa không khí, máy tính... mọi thứ đồ được đóng thùng vận chuyển từ trên thị trấn về chất đầy căn nhà một tầng năm mươi mét vuông cha mẹ để lại cho cậu.
Mất thêm một chút chi phí nữa để cho nhân viên lắp đặt bài trí lại căn nhà khiến nó trở thành “Bên ngoài có vẻ thô sơ, vào trong lại thấy tiện nghi bất ngờ”.
Trương Tam Phong không tiếc tiền, vung tay mở tiệc trăm mâm khao cả làng ăn uống thả cửa nhân dịp cậu về nhà.
Tiệc diễn ra ở hội trường làng liên tiếp hai ngày hai đêm mới kết thúc.
Bà con từ đầu làng cuối xóm ai ai cũng đều có mặt đầy đủ. Bên trong còn có cả nhóm bạn học cùng mấy đứa em chơi chung với nhau thời cởi truồng tắm sông.
Khi người ta trưởng thành, thì mọi thứ tình cảm đơn thuần hồi nhỏ đã có với nhau đều bị thay thế bằng những thứ tài sản vật chất. Trương Tam Phong cũng chẳng còn lạ gì cái cảnh thấy người sang bắt quàng làm họ. Biết bao lần cái đám này mượn cớ là bạn học cũ, anh em trong làng để xin xỏ, toàn bộ đều bị cậu từ chối thẳng thừng.
Tuy nhiên đó là lớp trẻ thôi, còn những người lớn tuổi vẫn luôn rất tốt bụng.
“Anh Phong, lần này về chơi mấy ngày vậy.”
Đang đưa tiễn trưởng thôn ra về thì sau lưng có tiếng gọi, Trương Tam Phong quay đầu lại, nhìn thấy người vừa mới nói là một cô gái trẻ tuổi. Cô nàng sở hữu dáng người nhỏ nhắn như học sinh cấp hai, tóc đen dài buộc gọn gàng hai bên trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Thế nhưng thú thật là cậu nhìn thấy ai cũng lạ mặt hết cả.
“Thật xin lỗi, anh không nhận ra em.”
“Đáng ghét! Em là Đặng Thùy Dương, hồi còn bé thường xuyến được anh dẫn đi ra con sông đầu làng bắt cá, có lần xém chút đuối nước đó. Anh đã nhớ ra chưa!” Thùy Dương phồng mang lên nói một tràng.
“Đặng Thùy Dương?!”
Trong lòng Trương Tam Phong lúc này ngờ ngợ, cậu bắt đầu nhớ lại.
Nhiều năm trước, trong làng có một gia đình mới chuyển tới, họ mang theo một đứa nhóc khoảng chừng sáu bảy tuổi. Nó dáng người gầy còm như thiếu dinh dưỡng, tóc cắt húi cua, da thì đen nhẻm như cục than. Vì là hàng xóm sát vách nên Trương Tam Phong thường xuyên rủ nó đi chơi cùng.
Hai người các cậu chơi với nhau khá thân, thường xuyên đi tắm sông bắt cá.
Thế nhưng thời điểm cha mẹ Trương Tam Phong không may qua đời, cậu sống khép mình lại, cự tuyệt giao tiếp với người khác, cho tới khi tốt nghiệp cấp ba liền đem nhà cửa rộng đất thế chấp vay ngân hàng để lên thành phố lớn lập nghiệp.
Bẵng một cái đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi.
Trương Tam Phong không quá xác định cười nói: “Không phải em là con trai sao? Lúc nào đi chuyển giới thành một thiếu nữ sinh đẹp thế này rồi.”
“Chuyển giới? Anh mới chuyển giới, cả nhà anh chuyển giới thì có!” Mặt Thùy Dương đen kịt lại, cô tức giận mắng lớn một tiếng xong bỏ về.
Trương Trương Tam Phong: “...”
“Nói sai cái gì sao? Nhạy cảm như vậy?”
[Mấy chương đầu là phần dẫn, mạch truyện sẽ đi khá chậm.]
[1535]
Vị bác sĩ trung niên đăm chiêu một hồi xong đặt bệnh án xuống mặt bàn, ông ta lắc đầu thở dài nhìn chàng thanh niên có phần điển trai phía đối diện nói: “Anh bạn trẻ, có cái gì thích ăn thì tranh thủ mà ăn, có cái thì chưa chơi thì tranh thủ chơi. Tôi có số điện thoại của mấy thực tập sinh, bọn họ cũng rất chi là xinh đẹp. Nếu cậu muốn thì tôi có thể giới thiệu cho.”
Trương Tam Phong có điểm hơi tức giận, nhưng hơn hết là đầy khẩn trương lo lắng hỏi: “Bác sĩ! Nói vậy là có ý gì, tôi chỉ là bị ho tức ngực tới kiểm tra sức khỏe thôi mà.”
“Ho tới thổ huyết, tức ngực tới mức tim đau co thắt lại? Không phải là nhận phong bì rồi thì cũng không ngồi nói nhảm dài dòng làm cái quái gì cả.” Trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng bác sĩ lại nhỏ nhẹ giải thích: “Đây là bệnh alako"za cực kỳ hiếm gặp, trong hơn 69 năm lịch sử y học ghi nhận, cậu chính là trường hợp thứ 96.”
Trương Tam Phong như bị một tiếng sấm đánh ngang tai làm cho ngồi bất động chết lặng trên ghế.
Một hồi lâu sau cuối cùng cậu mới mở được miệng hỏi: “Thời gian của tôi còn lại bao lâu bác sĩ?”
Chỉ thấy trung niên bác sĩ dơ tay phải lên xòe ra năm ngón tay.
“Năm mươi năm sao? Nhiêu đó thời gian cũng đủ r...”
Trương Tam Phong thờ phào một hơi, thế nhưng bác sĩ ngay lập tức ngắt lời: “Cậu chỉ còn lại năm tháng, hoặc ít hơn.”
Nghe được bản án tử thần, Trương Tam Phong như người mất hồn rời khỏi bệnh viện, mới qua một buổi sáng thôi mà giờ đây nhìn cậu đã già đi vài tuổi.
Trương Tam Phong năm nay hai mươi chín tuổi, tên trong giấy tờ khai sinh là Trương Văn Phong.
Bản thân cậu có cái tên hiện giờ là do cha của cậu, một người cực kỳ say mê tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung đặt. Còn may thời đó ông còn chưa được xem siêu phẩm anime Naruto, nếu không rất có thể hiện tại cậu sẽ được gọi bằng cái tên Trương Itachi cũng không biết chừng.
Trương Tam Phong cực kỳ xuất chúng, tốt nghiệp cấp ba xong cũng không theo học đại học, tự mình khởi nghiệp làm ăn mười mấy năm thời gian, ngoài tài sản sở hữu một cái công ty ra thì cậu còn tích lũy được mấy trăm tỷ gửi ngân hàng.
“Kết quả vẫn là công dã tràng.”
........
Huyên náo đại sảnh lớn ga tàu Cát Linh Hà Đông dòng người tấp nập.
Cửa soát vé, một đám người yên nối đuôi nhau thành hàng dài chờ đợi nhân viên tàu kiểm tra vé.
Trương Tam Phong ở đám người bên trong, sắc mặt cậu tái nhợt đứng xếp hàng, vẻ mặt mê mang nhìn về phía trước. Cảm thụ cơ thể truyền tới cảm giác, cậu biết rõ bản thân khả năng không sống được bao lâu nữa...
Lên chuyến tàu cao tốc Cát Linh Hà Đông, cậu kéo theo vali hành lý một đường trở lại quê hương.
Nhiều năm chưa từng trở lại, ngôi làng nghèo khó nơi Trương Tam Phong sinh ra nay đã có điện, có nước sạch dẫn vào từng hộ. Con đường đất ngày xưa lầy lội mỗi khi có mưa đã biến thành đường nhựa, hai làn ô tô chạy vẫn dư dả cho mấy nhóc cấp hai cấp ba phóng xe đạp điện lạng lách.
Toàn bộ thay đổi đó là nhờ vào công sức của đảng và nhà nước, bên trong cũng có những đóng góp không nhỏ của những người con xa xứ, nổi trội nhất là của Trương Tam Phong.
Sau khi thành đạt, có điều kiện gửi về làng rất nhiều tiền để đóng góp xây dựng nơi đây, hầu hết các ngôi nhà mới xây trong làng đều có tiền trợ cấp của Trương Tam Phong, vì thế mà cậu được rất nhiều người biết đến và quý mến tôn trọng.
Nhà của Trương Tam Phong ở quê chục năm trước được tính là tương đối khá giả, có sân trước, có vườn cây, có ao cá...
Cỏ dại và sân trước thi thoảng sẽ có các cô các bác hàng xóm qua dọn dẹp thanh lý, nhưng lâu ngày không có người ở vẫn khiến nó trở nên vô cùng tồi tàn hoang phế. Không phải là cậu không muốn cải tạo lại ngôi nhà, mà là vì muốn giữ lại nó nguyên vẹn.
Tìm kiếm chìa khóa mở cánh cổng sắt han rỉ được giấu ở kẽ tường, Trương Tam Phong đẩy cửa tiến vào bên trong sân.
Mười lăm tuổi đã quen thuộc cuộc sống tự lập một mình, cậu nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh không nhịn được mỉm cười nhớ lại những hồi ức xưa cũ.
“Từ giờ sẽ ở lại nơi đây vượt qua những ngày tháng cuối cùng.”
Một tuần sau đó, Trương Tam Phong bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, mua sắm những vật dụng sinh hoạt cần thiết. Tivi, tủ lạnh, máy giặt, máy rửa chén, bình lóng lạnh, điều hòa không khí, máy tính... mọi thứ đồ được đóng thùng vận chuyển từ trên thị trấn về chất đầy căn nhà một tầng năm mươi mét vuông cha mẹ để lại cho cậu.
Mất thêm một chút chi phí nữa để cho nhân viên lắp đặt bài trí lại căn nhà khiến nó trở thành “Bên ngoài có vẻ thô sơ, vào trong lại thấy tiện nghi bất ngờ”.
Trương Tam Phong không tiếc tiền, vung tay mở tiệc trăm mâm khao cả làng ăn uống thả cửa nhân dịp cậu về nhà.
Tiệc diễn ra ở hội trường làng liên tiếp hai ngày hai đêm mới kết thúc.
Bà con từ đầu làng cuối xóm ai ai cũng đều có mặt đầy đủ. Bên trong còn có cả nhóm bạn học cùng mấy đứa em chơi chung với nhau thời cởi truồng tắm sông.
Khi người ta trưởng thành, thì mọi thứ tình cảm đơn thuần hồi nhỏ đã có với nhau đều bị thay thế bằng những thứ tài sản vật chất. Trương Tam Phong cũng chẳng còn lạ gì cái cảnh thấy người sang bắt quàng làm họ. Biết bao lần cái đám này mượn cớ là bạn học cũ, anh em trong làng để xin xỏ, toàn bộ đều bị cậu từ chối thẳng thừng.
Tuy nhiên đó là lớp trẻ thôi, còn những người lớn tuổi vẫn luôn rất tốt bụng.
“Anh Phong, lần này về chơi mấy ngày vậy.”
Đang đưa tiễn trưởng thôn ra về thì sau lưng có tiếng gọi, Trương Tam Phong quay đầu lại, nhìn thấy người vừa mới nói là một cô gái trẻ tuổi. Cô nàng sở hữu dáng người nhỏ nhắn như học sinh cấp hai, tóc đen dài buộc gọn gàng hai bên trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Thế nhưng thú thật là cậu nhìn thấy ai cũng lạ mặt hết cả.
“Thật xin lỗi, anh không nhận ra em.”
“Đáng ghét! Em là Đặng Thùy Dương, hồi còn bé thường xuyến được anh dẫn đi ra con sông đầu làng bắt cá, có lần xém chút đuối nước đó. Anh đã nhớ ra chưa!” Thùy Dương phồng mang lên nói một tràng.
“Đặng Thùy Dương?!”
Trong lòng Trương Tam Phong lúc này ngờ ngợ, cậu bắt đầu nhớ lại.
Nhiều năm trước, trong làng có một gia đình mới chuyển tới, họ mang theo một đứa nhóc khoảng chừng sáu bảy tuổi. Nó dáng người gầy còm như thiếu dinh dưỡng, tóc cắt húi cua, da thì đen nhẻm như cục than. Vì là hàng xóm sát vách nên Trương Tam Phong thường xuyên rủ nó đi chơi cùng.
Hai người các cậu chơi với nhau khá thân, thường xuyên đi tắm sông bắt cá.
Thế nhưng thời điểm cha mẹ Trương Tam Phong không may qua đời, cậu sống khép mình lại, cự tuyệt giao tiếp với người khác, cho tới khi tốt nghiệp cấp ba liền đem nhà cửa rộng đất thế chấp vay ngân hàng để lên thành phố lớn lập nghiệp.
Bẵng một cái đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi.
Trương Tam Phong không quá xác định cười nói: “Không phải em là con trai sao? Lúc nào đi chuyển giới thành một thiếu nữ sinh đẹp thế này rồi.”
“Chuyển giới? Anh mới chuyển giới, cả nhà anh chuyển giới thì có!” Mặt Thùy Dương đen kịt lại, cô tức giận mắng lớn một tiếng xong bỏ về.
Trương Trương Tam Phong: “...”
“Nói sai cái gì sao? Nhạy cảm như vậy?”
[Mấy chương đầu là phần dẫn, mạch truyện sẽ đi khá chậm.]
[1535]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook