Vô Hạn Mật Thất Đào Sinh
8: Căn Phòng Bí Ẩn Thứ Nhất 8


"Tính mạng sắp kết thúc?" Tô Tử Lê không thể hiểu được "Ta mới đến bệnh viện khám sức khỏe hai ngày trước, các bác sĩ đều khen cậu có sức khỏe tốt, tràn đầy năng lượng.

Chỉ đi uống rượu với bạn bè, ngươi nói ta sắp chết?”

Trò chơi phát ra 1 tiếng bíp, một màn hình hiển thị xuất hiện trước mặt cậu.

Trên đây là hình ảnh cậu được khiêng lên trên cáng với khuôn mặt đỏ bừng.

Trò chơi rất tử tế khi đánh dấu ở bên cạnh.

[Tên: Tô Tử Lê]

[Tình trạng tổng quan: Nghiện rượu.]

[Thời gian dự kiến

tử vong: nửa giờ sau.]

Tô Tử Lê: "..."

Cậu cũng không uống nhiều!


Tại sao lại nói cậu uống rượu như thế này?

Đột nhiên biết được tin mình sẽ chết, không ai có thể bình tĩnh được, Tô Tử Lê từ trên giường ngồi dậy, sau vài giây im lặng, cậu thô bạo đưa tay xoa mặt mình.

Bỏ rượu đi!

Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ uống rượu nữa!

Sau một hồi thư giãn, cảm giác khó chịu khi rời khỏi căn phòn bí ẩn đã giảm đi rất nhiều, Tô Tử Lê vốn định ăn một quả táo để bình tĩnh lại, nhưng khi vừa di chuyển, một mảnh giấy từ từ bay xuống, rơi xuống đất.

Đó là trang nhật ký cuối cùng cậu lấy ra từ xác của Lý Vân.

Ánh sáng rực rỡ từ trên trần nhà hắt xuống, chiếu sáng nó, trên tờ giấy trắng nguyên bản xuất hiện một dòng chữ nguệch ngoạc.

"Không ai trong số mấy người có thể trốn thoát."

Viền chữ đỏ tươi bao phủ đầy vết máu.

Là những dấu tay và dấu tay dính máu, sự oán hận vô bờ của Lý Vân.

Tô Tử Lê sống lưng lạnh lẽo, cậu tựa hồ lại nhìn thấy cô gái bị trói và nhét vào máy điều hòa một lần nữa, cô đang cúi đầu nhìn xuống toàn bộ ký túc xá, ánh mắt điên cuồng, tuyệt vọng.


[Chúc mừng người chơi đã lấy được trang nhật ký còn lại của Lý Vân, mở khóa những âm mưu ẩn giấu.]

Ảnh trên màn hình bị tắt, một đoạn video được mở ra.

Nó ghi lại nguyên nhân cái chết của Lý Vân.

Hóa ra, đây không phải là lần đầu tiên cô bị nhét vào đây.

Sau khi bị bỏ rơi lần đầu tiên, Lý Vân đã cố gắng gọi cảnh sát để được giúp đỡ, nhưng bị bạn cùng phòng phát hiện.

Sau một trận đánh, cô lại bị đưa vào đó vào sáng hôm sau.

“Mày vẫn muốn gọi cảnh sát à?”

"Mày không thử nhìn lại bản thân mày xem, mày chỉ là một cái nhà quê mới lên.

Mày có biết tại sao mày nói với giáo viên muốn chuyển ký túc xá nhưng giáo viên không đồng ý không?"

"Bởi vì bọn tao chơi còn chưa có đủ!"

"Thành thật và ngoan ngoãn một chút, chơi đùa đủ rồi có lẽ chúng tao sẽ không trừng phạt mày nữa.

Nhân tiện, gần đây mày có đến bệnh xá mua thuốc không? Lần sau không được phép đến đó nữa, biết không? "

.....

Cô gái mỉm cười, không giấu được giọng nói ác độc, vách ngăn của máy điều hòa được nâng lên, che mất ánh sáng cuối cùng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương