Chương 19

 

‘L-Làm sao có thể…’

 

Shirone đông cứng lại vì sốc, cậu vội quay đầu đi khi Amy cùng bạn cô ấy đi về phía cậu.

 

‘Làm ơn, chỉ đi qua thôi! Cứ đi đi!'

 

Shirone tha thiết hy vọng rằng họ sẽ phớt lờ mình vì trong mắt cậu ấy, chẳng có gì tốt đẹp xảy ra khi họ gặp nhau. Rất may, hai cô gái không để ý đến Shirone và định đi ngang qua… Hoặc cậu ấy nghĩ vậy. Do đang chìm trong mớ cảm xúc này, Shirone đã hoàn toàn quên mất rằng trông cậu khá hút mắt. Vì lẽ đó, cậu không hề nhận ra bản thân mình đã thu hút sự chú ý của một trong những cô gái đó.

 

“Amy, Amy! Cậu có thấy anh chàng mà chúng ta vừa đi ngang qua không? Đó là người mới sao? Nhưng mà trông có hơi lớn tuổi… Hay là học sinh chuyển trường? Ôi chúa ơi, anh chàng đó đúng gu của tôi luôn.”

 

Amy không thể trả lời lại mặc dù cô ấy đang lắng nghe người bạn thích tán gẫu của mình. Đó là bởi vì, giống như Shirone, cô ấy cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

 

“Lạ… Trông anh ta quen quen. Hình như tôi đã gặp anh ta ở đâu trước đây thì phải?”

 

“Chờ đã, cậu có hứng thú với anh ấy không? Cậu đấy, người chưa bao giờ thèm nhìn một chàng trai nào trước đây đâu.”

 

"Không. Tôi thực sự đã thấy anh ấy ở đâu đó rồi.”

 

“Thôi đừng nói dối nữa. Thú thật đi, cậu đổ anh ấy rồi, phải không? Phải không???"

 

"Thiệt tình, tôi nói là không phải mà."

 

Amy tăng tốc để thoát khỏi sự huyên thuyên dai dẳng của cô bạn kia. Và khi bạn của cô ấy bắt đầu đuổi kịp, Amy bắt đầu chạy.

 

“Mau khai thật đi! Tôi sẽ không từ bỏ cho đến khi cậu nói cho tôi biết sự thật!”

 

"Không! Tôi đã nói là không có chuyện đó mà!”

 

Những chàng trai nhìn thấy Amy đang chạy trốn khỏi bạn mình đã nhìn trong sự ghen tị.

 

Mặc dù là cô gái nổi tiếng nhất trường nhưng cô đã từ chối lời mời tỏ tình của nhiều người, cả khóa trên lẫn khóa dưới.

 

Người duy nhất biết cô ấy từng là một cô gái độc ác thống trị con hẻm là Shirone.

 

 

Điểm Thi thứ 3 của Học viện Phép thuật.

 

Hội trường rộng rãi và sàn nhẵn bóng như gương.

 

Những chữ cái được khắc trên sàn nhà, nhưng nó quá khó hiểu.

 

Năm giáo viên đang ngồi cạnh nhau sau một chiếc bàn ở phía bắc của hội trường.

 

Khi đến nơi, Shirone nhìn thấy sáu học sinh đang làm bài kiểm tra và tất cả đều còn nhỏ.

 

“Có vẻ nó vẫn chưa kết thúc. Tốt đấy. Hãy quan sát cẩn thận những gì mấy đứa trẻ đó làm đi.”

 

Bởi cậu ấy trông hơi già so với một học sinh mới nhập học, Alpheas không để tâm đến cái nhìn chằm chằm mà mình nhận được.

 

Alpheas giải thích các chữ cái trên sàn nhà.

 

“Nếu trò bước vào Linh Vực, những chữ cái này trông sẽ khác hẳn. Tùy thuộc vào những gì trò cảm nhận được thông qua chúng, các giáo viên sẽ phân tích quy mô, sức mạnh, tính linh hoạt và xu hướng Linh Vực của trò. Trò chỉ cần trả lời các giảng viên một cách trung thực thôi.”

 

Shirone đã nắm được ý chính, quan sát bài kiểm tra từ xa.

 

“Được rồi, Camie. Trò có thể sử dụng phép thuật không?”

 

“Em có thể nâng đồ vật lên không trung.”

 

Các giám thị đã không kiểm tra từng nhận định riêng lẻ để xem chúng có đúng không. Đó là bởi vì họ biết rằng nếu các học sinh tìm cách gian dối ở học viện nơi họ theo học, cuối cùng họ sẽ là người thua cuộc.

 

"Được rồi. Vậy thì chúng ta sẽ đi ngay đến Linh Vực chứ?”

 

"Vâng."

 

Khi đứa trẻ tên Camie bước vào Linh Vực, một giám thị trẻ tuổi ngồi ở ngoài cùng bên phải đã hỏi. Với mái tóc vàng vuốt ngược ra sau, anh ta là một người đàn ông đẹp trai gây ấn tượng sâu sắc.

 

“Con số xa nhất trò có thể nhìn thấy là bao nhiêu?”

 

"Sáu."

 

"Ồ? Sáu…”

 

Người đàn ông viết ra con số trên một tờ giấy một cách tán thành.

 

Điều đó có nghĩa là Linh Vực của cậu ta đạt đến một hình cầu có đường kính sáu mét.

 

Có được mức độ kỹ năng đó với tư cách là một học sinh mới nhập học, cậu ấy đã đạt trình độ tối thiểu để gia nhập Lớp 9.

 

Câu hỏi tiếp theo được hỏi bởi một giám thị lớn tuổi ngồi cạnh anh ta.

 

Với mái tóc húi cua và vầng trán đầy nếp nhăn, ông ta thường nhướng mày khiến ông trông giống như một con cú.

 

“Màu sắc đậm nhất mà trò có thể thấy được là gì?”

 

“Hừm… Em cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới màu đỏ.”

 

"Màu đỏ. Một loại dị biệt. Điều đó giải thích tại sao Linh Vực của trò lớn hơn so với tuổi của trò.”

 

Các giám thị khác đều gật đầu đồng ý.

 

Giám thị thứ ba và thứ tư cũng đặt câu hỏi mà họ phụ trách.

 

Một giám thị hỏi tòa tháp lớn nằm bên trái hay bên phải. Điều này nhằm tìm ra bên não nào họ thường sử dụng hơn. Sau đó, một giám thị khác hỏi có bao nhiêu quả bóng đang lắc. Điều này là để kiểm tra mật độ Linh Vực  của học sinh.

 

“Nhiệt độ mà trò cảm thấy lúc này là bao nhiêu? Nó nghiêng về bên lạnh hay bên ấm nhiều hơn?”

 

Giám thị cuối cùng hỏi là một phụ nữ trẻ.

 

Đôi lông mày thưa cùng với đôi mắt sắc lẹm tạo cho cô vẻ ngoài lạnh lùng. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng rất đẹp.

 

“Em nghĩ nó hơi nóng. Sắp đến mức đổ mồ hôi.”

 

Nếu một người cảm thấy nóng, điều đó có nghĩa là Linh Vực của họ đã thay đổi. Nếu kỹ năng ứng dụng của ai đó tăng lên, sức bền của họ sẽ giảm xuống, vì vậy việc có mức độ ứng dụng cao không nhất thiết là tốt hay xấu.

 

“Được rồi, làm tốt lắm, Camie.”

 

Các học sinh còn lại cũng lần lượt được kiểm tra.

 

Các giáo viên hài lòng vì điểm chuẩn trung bình năm nay khá cao, thậm chí Alpheas còn ấn tượng khi một học sinh nói tới con số 12.

 

Cuối cùng cũng đến lượt Shirone.

 

Alpheas nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Shirone và đưa cậu đến chỗ những người gác thi.

 

"Nào, giờ thì đừng cảm thấy áp lực và thể hiện hết kỹ năng của trò nhé."

 

“Vâng, em sẽ cố gắng.”

 

Shirone không bị áp lực. Dù sao thì cậu ấy cũng bắt đầu từ con số 0 nên cậu muốn bắt đầu việc học của mình từ những điều cơ bản để đảm bảo trải nghiệm học tập tốt nhất.

 

Các giám thị quan sát Shirone một cách cẩn thận.

 

Cậu ấy là học sinh được nhập học đặc biệt mà Alpheas đã thông báo trước cho họ.

 

Trong lý lịch của Shirone, có một trạng thái duy nhất nói rằng cậu ta là khách từ gia đình Ogent, và dưới phần ghi chú đặc biệt, nó ghi rằng cậu có khả năng phát triển cao.

 

Thỉnh thoảng có những đứa trẻ như Shirone. Những đứa trẻ mãi sau này mới nhận ra tài năng của chúng.

 

Tuy nhiên học viện phép thuật này được gọi là nơi sản sinh ra những thiên tài.

 

Cho dù ở bên ngoài học viện họ có tài giỏi đến đâu, vẫn có nhiều người nhận ra rằng họ chỉ ở dưới mức trung bình khi so sánh với những thiên tài thực sự trong học viện này.

 

Có lẽ vì vậy mà các giảng viên không đặt nhiều kỳ vọng.

 

Người đàn ông tóc vàng ngồi bên phải hỏi với giọng không mấy hào hứng.

 

Pháp sư lửa Thadd. Ông ta được biết đến là người có giọng nói ngọt ngào khi có mặt phụ nữ.

 

“Shirone Arian. Trò 17 tuổi đúng không? Trò có thể sử dụng phép thuật không?”

 

"Không. Em vẫn chưa học được chút phép thuật nào cả.”

 

"Hiểu rồi. Chà… Ai cũng có thể làm được một số việc gì đó, ngay cả khi không được dạy chính thức.”

 

Có một chút mỉa mai trong giọng điệu của Thadd, nhưng ông ấy không hoàn toàn sai.

 

Linh Vực là thứ cho phép kiến thức trong não của một người được giải phóng thành hiện thực.

 

Mặt khác, Shirone không thể sử dụng bất kỳ phép thuật nào vì cậu ấy không có cơ hội được học chính thức.

 

Đó là lý do tại sao cậu ấy bỏ qua tất cả những thứ khác và tập trung vào việc đạt được Cốt lõi của Tri thức. Do đó cậu không biết gì về cách áp dụng và sử dụng phép thuật.

 

“Được rồi, chúng ta hãy xem đã. Đứng trong vòng tròn đằng kia và kích hoạt Linh Vực của trò đi. À, trò có thể làm được, phải không?”

 

Nếu cậu ấy là một học sinh được nhận vào diện đặc biệt mà thậm chí còn không thể làm được điều đó, họ sẽ đặt câu hỏi về đạo đức của hiệu trưởng.

 

Rất may, điều đó đã không xảy ra vì Shirone gật đầu trong khi đi đến vòng tròn.

 

“Vậy thì… em sẽ thử.”

 

Khi Shirone nhắm mắt lại và tập trung tâm trí, cảm giác đồng thời của cậu ấy bộc phát.

 

'Ồ!'

 

Khi bước vào Linh Vực, Shirone bị choáng ngợp bởi vô số thông tin.

 

Hầu hết kiến thức từ thực tế đều bị chặn lại, và cậu cảm thấy như thể mình đã rơi vào một chiều không gian hoàn toàn mới.

 

‘Ra là trông nó như thế này.’

 

Khi cậu ấy cảm nhận thế giới xung quanh thông qua cảm giác đồng thời, các chữ cái được khắc trên sàn xuất hiện dưới dạng ba chiều.

 

Thadd hỏi.

 

“Con số xa nhất trò có thể nhìn thấy là bao nhiêu?”

 

Trong số vô số con số quay xung quanh, Shirone lưu ý đến con số xa nhất.

 

Thị lực của cậu không quan trọng bởi vì thông qua cảm giác đồng thời, cậu nhìn thấy mọi thứ mà không cần nhìn chúng trực tiếp bằng mắt.

 

“......”

 

Tuy nhiên Shirone không thể trả lời.

 

“Shirone, con số xa nhất mà trò có thể nhìn thấy là bao nhiêu?”

 

Ngay cả khi Thadd liên tục thúc giục anh ta, Shirone vẫn không mở miệng. Điều đó khiến những giám thị nghĩ rằng Shirone cảm thấy xấu hổ về bất kỳ con số nào mà cậu ấy nhìn thấy.

 

Việc sợ hãi sau khi xem những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn thể hiện tài năng của mình là điều tự nhiên.

 

Alpheas nhẹ nhàng nói.

 

“Shirone, trò cứ nói thật đi. Chúng ta không cố xếp hạng hay đánh giá gì trò. Chúng ta chỉ đang cố gắng tìm ra trình độ học vấn phù hợp với trò thôi.”

 

Shirone nói với một giọng nhỏ đầy nghi ngờ.

 

“Ừm… em có thấy một con số, nhưng không thể đọc được vì nó quá dài.”

 

Thadd hỏi lại.

 

“Trò không thể đọc nó? Trò nói rằng trò không thể nhìn thấy nó sao?”

 

"Không. Ý là em có thấy nó, nhưng nó quá dài. Và ngay cả lúc này, nó vẫn đang dài thêm.”

 

Thadd đã trở nên khó chịu.

 

Các ký tự ma thuật tính toán kích thước của Linh Vực chỉ có thể xuất ra số nguyên. Ông ấy nghĩ rằng Shirone đang câu giờ vì cậu ấy xấu hổ bởi thiếu kỹ năng của mình.

 

“Vậy thì chỉ cần cho thầy biết một vài con số đầu tiên trước mặt trò thôi.”

 

“Ừm, 3.14.”

 

"Hở?"

 

Đôi mắt của tất cả các giảng viên mở to.

 

Con số mà Shirone nhìn thấy là dố pi. Vì nó là một số vô tỉ không chia hết cho một số nguyên nên nó kéo dài vô tận.

 

Người phụ nữ ngồi ngoài cùng bên trái quay lại, nâng kính lên.

 

“Shirone, cô xin lỗi, nhưng không có số nào là 3,14 trong những con số chúng tôi chỉ định. Trò có chắc không?"

 

Siena chuyên về thuật đóng băng, và giống như phép thuật của mình, cô ấy có tính khí lạnh lùng không giống với Thadd. Do đó, họ luôn gây sự với nhau.

 

Shirone cau mày.

 

“Ừm, vậy sao? Nhưng đó là những gì em đang thấy.”

 

'Đúng vậy…'

 

Siena đã nói dối.

 

Tất nhiên, đúng là số pi không được khắc cùng với các ký tự ma thuật khác… Nhưng có một… Chỉ có một tình huống mà số pi có thể xuất hiện.

 

Đó là khi diện tích của Linh Vực vượt quá phạm vi có thể đo được.

 

Điều này có nghĩa là Linh Vực của Shirone có đường kính ít nhất là 30 mét.

 

Độ chính xác và phép đo chính xác cho Điểm Thi thứ 3, nơi đánh giá học sinh năm nhất, được đặt ở mức khá thấp.

 

Đó là do nếu những giám thị thúc đẩy trẻ nhỏ, những người chưa trưởng thành, một cách quá khó bằng cách bắt đầu quá khắc nghiệt hoặc quá căng thẳng, thì trải nghiệm đó có thể khiến chúng bị tổn thương suốt đời.

 

Vì lý do đó, phạm vi đường kính của Linh Vực cũng bị giới hạn trong 30 mét.

 

Tuy nhiên, cho dù họ vào học viện muộn thế nào, vẫn có một số người vượt quá giới hạn này. Mặc dù nó ít đến mức người ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

 

Nếu Linh Vực của một người có đường kính vượt quá 30 mét, thì người đó thường được xếp tối thiểu vào Lớp 5. Và nếu chỉ so sánh cấp độ của Linh Vực, nó có thể ngang ngửa với Linh Vực của một pháp sư cấp 10 chưa được chứng nhận.

 

Ông già ngồi cạnh Thadd hỏi câu tiếp theo.

 

“Vậy thì trò cảm nhận rõ nhất màu gì?”

 

"Màu xanh da trời. Mọi thứ đều được tô màu xanh lam.”

 

Đôi môi của ông già bĩu ra, và một cuộc hỗn loạn bắt đầu giữa những giảng viên coi thi.

 

'Nếu cậu ấy thấy màu xanh lam, điều đó có nghĩa là cậu ấy thuộc trường phái hội tụ... Một trường phái có lợi thế về độ bền hơn là kích thước của Linh Vực.'

 

'Đường kính hơn 30 mét... Và chỉ nhìn thấy màu xanh... Sự phát triển của cậu ấy hẳn là rất đáng kinh ngạc.'

 

Alpheas cũng ngạc nhiên. Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao Klumph không ngừng khoe khoang về Shirone.

 

Tuy nhiên, với tư cách là một hiệu trưởng đã tiếp xúc với rất nhiều học sinh khác nhau, ông vẫn sẽ bình phẩm rõ ràng.

 

Nếu Shirone chỉ có vừa đủ tài năng, thì sẽ có chỗ cho những lời khen ngợi… Nhưng Shirone đã vượt xa mức đó.

 

Và trên hết, vì Shirone vẫn chưa đặt chân vào thế giới phép thuật, nên chắc chắn cậu ấy vẫn chưa khai thác được dù chỉ một nửa tiềm năng và tài năng của mình.

 

‘Việc này hơi nguy hiểm.’

 

Quá nhiều lời khen ngợi có thể hủy hoại một tài năng.

 

Khi Alpheas quá mải mê suy nghĩ, Shirone tiếp tục trả lời các câu hỏi.

 

‘Sự phát triển của bộ não của cậu ấy là cả hai bán cầu…’

 

Có nghĩa là Shirone sử dụng cả hai bên não của mình cùng một lúc.

 

Điều này cũng độc đáo, nhưng điều ngạc nhiên thực sự vẫn chưa đến.

 

“Có bao nhiêu quả bóng đang trôi nổi xung quanh?”

 

Vì cảm giác đồng thời đã được áp dụng, cậu ấy có thể cảm nhận được số lượng lớn bóng cùng một lúc. Cậu không phải đếm từng quả bóng một.

 

Một lúc sau, Shirone nói.

 

“867.”

 

“867…”

 

Giảng viên đặt câu hỏi mất hết cảm xúc và trở nên trống rỗng. Và Siena, người đã quan sát với thái độ nghiêm túc, lần đầu tiên phải kéo ghế ngồi xuống để chỉnh lại tư thế hoàn hảo thường thấy của mình.

 

Phân đoạn đếm bóng đo mật độ Linh Vực của một người được thực hiện để đo lường mức độ lan tỏa đồng đều của sức mạnh tinh thần của người niệm chú.

 

Có thể cảm nhận được 867 quả bóng có nghĩa là sức mạnh tinh thần của Shirone bao phủ 86,7% Linh Vực của cậu ấy.

 

‘Một đứa trẻ vừa tròn 17 tuổi á?’

 

Có một sức mạnh tinh thần trải đều như vậy có nghĩa là tâm trí của cậu ấy cực kỳ ổn định, vì vậy xác suất thành công của cậu ấy trong lĩnh vực phép thuật là rất cao.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương