Vô Hạn Lưu Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Phá Vỡ
-
21: Cổ Trạch
Có lẽ là phát hiện có người muốn cướp đi con mồi trong tay mình, chất lỏng màu đen nằm trên mặt đất đột nhiên vươn ra đánh về phía Kiều Nguyên Bân, Cố Hề Lịch nới lỏng cây gậy, dư quang quét tới hộp trang sức nằm trên ghế sô pha, vội vàng nói: “Chị Kiều, đưa hộp trang sức cho em!"Kiều Nguyên Bân dùng gậy bóng chày vươn ra đẩy hộp trang sức về phía Cố Hề Lịch.Cố Hề Lịch: “Đi mau, em có cách!”Lúc này nếu cô ấy lại không đi, hai người đều phải góp vào, Kiều Nguyên Bân cắn răng xoay người……Thân thể Cố Hề Lịch cơ bản đã bị chất lỏng màu đen bao lấy, chỉ có đôi tay cùng phần đầu còn lộ ra ngoài, loại cảm giác này thật sự là có chút kinh tởm, cô gian nan mở hộp trang sức ra, bên trong là một viên kim cương.Khoảnh khắc chạm vào viên kim cương, linh hồn cô như bị kéo ra khỏi bóng tối, giữ cô tránh xa bóng đêm vô tận, rời xa ánh nến chao động, đưa cô vào ánh sáng chói chang.Như thể thời gian quay ngược, cô nhìn thấy Từ trạch trước kia.Vai chính là con tiểu quỷ Cố Hề Lịch đã gặp qua, lúc còn sống nó đáng yêu hơn nhiều, chính là quá gầy, gầy đi liền có vẻ thành thục, không rõ lúc này nó bao nhiêu tuổi.
Tóm lại là lớn hơn so với bộ dáng quỷ, có thể gọi là thiếu niên.Hắn đang dựa vào giường đọc sách, tựa đề là《 Đông Điền Văn Tập 》, đang đọc đến phần《 Trung San Lang Truyện 》.“Tiểu Hành, ba vào nhé.”Thiếu niên cụp đôi mắt chỉ có màu đen nồng đậm xuống, hắn bị kẻ tiến vào khinh thị niết cằm, bị buộc phải ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.
Lúc này trong mắt hắn chỉ có sự ngưỡng mộ đối với trưởng bối, tuy rằng sự ngưỡng mộ này chỉ là một tầng mỏng manh, cơ hồ vừa chọc vào liền rách.“Chú hai!”Ánh mặt trời chiếu vào trên giường, người đàn ông ngay cả rèm cũng không buồn kéo xuống, giữa ban ngày ban mặt ngồi trên giường cháu trai nhỏ, dùng hai ngón tay vuốt ve đôi môi của cháu trai.“Tiểu Hành, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Anh trai đã qua đời, từ nay về sau ta chính là cha con.
Nhìn con đi, lại không ngoan rồi, hôm qua còn gọi ba, sao hôm nay lại kêu chú rồi? Có phải trách ba không? Trừng phạt con, là do con không hoàn thành công khóa.
Không học tập tốt, chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt sao?”Vừa nói, gã ta vừa tát mạnh vào bắp chân của cháu mình.Biểu tình dữ tợn phá hỏng hình tượng còn tính là nho nhã của gã đàn ông.Cố Hề Lịch lúc này mới phát hiện, gã đàn ông này cũng chính là người xuất hiện trong bức ảnh chụp ngày xuân kia, lúc đó gã ta đứng bên phải…… Năm tháng thật là một con dao giết heo, đã tước đi giá trị nhan sắc có phần hơi cao của gã, lưu lại một gã đàn ông đáng khinh với cái bụng bia.Nháy mắt khuôn mặt thiếu niên mất đi huyết sắc, gã đàn ông lại cười như tên thần kinh: “Ba quên Tiểu Hành bị thương, Tiểu Hành đừng trách ba nha.”Đau đớn khiến nước mắt sinh lý chảy dài trên gương mặt, thiếu niên cắn răng không phát ra một chút thanh âm.“Khóc cái gì mà khóc, là đàn ông Từ gia, mày có thấy Từ Nguyên Hồng khóc không? Ha ha ha!”Gã đàn ông tát vào mặt cậu thiếu niên, đánh đến cậu một lần nữa ngã lên giường, thần sắc điên cuồng duỗi tay ra chọc vào tròng mắt cậu: “Không cho phép nhắm mắt! Nha, mắt mày giống Từ Nguyên Hồng nhất…… Nha! Tao nhìn đã thấy phiền.”“Lão gia!”Bên ngoài có người kêu, gã đàn ông đứng lên, chậm rãi đem những giọt nước mắt dính trên tay chùi vào ga trải giường trắng tinh, cười nhạo một tiếng rồi đi ra cửa.
Lúc rời đi không đóng cửa lại cho thiếu niên, người hầu bên ngoài do dự không biết có nên vào hay không.Cố Hề Lịch tập trung nhìn vào, phát hiện hầu gái này cư nhiên là người quen cũ - nữ quỷ trong gương.Một lúc sau, nữ quỷ bưng một chậu nước vào: “Thiếu gia, em giúp người rửa mặt.”Thiếu niên tùy ý đắp khăn nóng lên đôi mắt bị chọc đến tràn ra tơ máu của mình, ôn thanh nói với nữ quỷ: “Cô xem, tên tâm thần kia làm gì với cháu ruột của mình! Gã thiếu chút nữa chọc mù mắt tôi! Cô nói xem, có phải gã đố kị hay không, nên muốn chọc mù mắt tôi?!”Bắp chân thiếu niên lộ ra khỏi chăn, chỗ bị đánh đến trầy da lần thứ hai bị thương, sưng tấy lần nữa.“Thiếu gia, xin người đừng nói……”Nữ quỷ khóc lên.Thiếu niên vô vị vứt chiếc khăn xuống đất: “Các người cầm tiền của hắn, ngay cả nói cũng không cho tôi nói.”Ánh nắng trong cổ trạch dần trôi xa, cảm giác giống như linh hồn quay trở về, trên thực tế cô hẳn là chỉ đang quan sát một đoạn ký ức được lưu giữ trong viên kim cương, phương pháp mở ra đoạn ký ức này chính là chạm vào kim cương ở trong hộp trang sức.
Chất lỏng màu đen xuất hiện không phải ngẫu nhiên, Cố Hề Lịch cảm thấy có quan hệ với việc bọn họ tìm thấy hộp trang sức, thế nên sinh cơ hẳn cũng ở trên hộp trang sức.Cũng may không dùng mất một cái bảo hộ nào, chất lỏng màu đen đã biến mất.
Hiện tại cô đang ngồi trên sô pha, ngoại trừ nơi này có ánh sáng thì xung quanh tối đen như mực, viên kim cương trong lòng bàn tay cô đã biến thành bột phấn.Nguy cơ hình như vẫn chưa qua!Không để cô chờ lâu……“Cô đều thấy được rồi?”Cố Hề Lịch nhỏ giọng hỏi: “Cậu là ai?”Một chàng trai cao gầy bước ra khỏi bóng tối, hắn mặc một thân tây trang sọc xanh, tóc không dài không ngắn, tùy tiện chải hất ra sau đầu.
Người bình thường khó mà hold được nhưng kiểu tóc vuốt ngược này lại cực kỳ thích hợp với hắn, có thể thấy được có nhan sắc thì thật sự có thể tùy hứng.
Người có dung mạo đẹp đẽ như hắn, Cố Hề Lịch rất ít thấy, vẻ lịch sự tao nhã được phô bày trong dáng vẻ của hắn đã vượt qua vẻ đẹp cực hạn mà con người có thể đạt được.Người đàn ông tuấn mỹ tuyệt luân kia thong thả bước tới bên cạnh Cố Hề Lịch, một cổ hàn khí đánh úp lại, đông lạnh đến mức da gà da vịt Cố Hề Lịch điên cuồng nổi lên.
Hắn cứ như vậy ngồi xuống cách cô không xa không gần, đầu hơi hơi ngửa ra sau, bàn tay mang găng tay màu trắng đặt trên đầu gối..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook