[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian
-
Chương 32
Hệt như câu “ Hết mưa trời lại
sáng “, sau khi mưa sùm sụp, trời bắt đổ nắng xuống đầu tất cả mọi
người. Nhờ thế, rất nhiều khu vực được hong khô và không phải lau lại.
Đổi lại, không khí oi bức khủng khiếp. Lũ cỏ cây nhất định đã mọc dài
thêm hai chục xăng-ti-mét trong một đêm. Tất cả quay lại guồng máy cũ,
nhưng nói chung sẽ có thêm nhiều người đi tỉa tót cây và giặt quần áo.
Và “ may mắn “ thay, tôi sáng nay phải đi dọn vườn Tây. Và chỉ một mình tôi mà thôi.
Tại vườn Tây, mưa hất tất cả những vạt lá qua bên trái, không khác gì cách một người dễ dàng đưa tay vuốt tóc. Trên thềm cỏ lả tả hoa. Những nụ chưa nhú, những bông hoa bé nhỏ vẫn đang nở. Tôi lấy một bông lên, ngắm cách nó bị mưa ngắt ra khỏi cành đơn giản như thế nào. Nhưng công việc vẫn còn và ngắm hoa là nghề của thi sĩ.
Đang quét lại khu vực lối đi trong vườn hoa thì con nhỏ Có Cánh sà xuống đứng bên cạnh.
“ Chiều nay là tiếp tục Đại Hội đó. Nếu mày nhanh chân thì nhớ đứng điểm danh buổi trưa sớm nha. Mụ Cóc lần này chỉ lấy hai chục đứa thôi. “
Tôi gật gật đầu. Nhưng nếu dừng ở đây thì có vẻ hơi thiếu tôn trọng nhỏ. Thế là tôi hỏi bâng quơ:
“ Có gì nữa không? “
Nó cười khúc khích:
“ Mày hỏi lạ. Tao phải là đứa hỏi mày điều đó mới đúng chứ. “
Nhướn mắt, tôi quay lại nhìn nhỏ:
“ Như thế nghĩa là sao? “
Có Cánh thở dài như là tôi là một đứa thiếu i-ốt. Bụng bảo dạ: điều nó sắp nói chắc chắn không có gì tốt lành cả.
“ Mày có biết chị Lý Hồng nói chuyện với ai tối hôm trước hôm qua không? “
“ Không. “ _ tôi nói ngay lập tức, giữ cho giọng mình thật bình thường. Hai bóng người trong khu vườn lúc nửa đêm xuất hiện trong tâm trí tôi. Một thanh thoát đẹp đẽ, một miệng lưỡi dẻo quẹo. Chuyện gì sẽ xảy ra cho chị Lý Hồng nếu có người biết được chị ấy dám nói chuyện với tên quí tử kia trong đêm khuya khoắt?
Một cái giếng khô xuất hiện, phủ bóng lên câu trả lời của tôi.
Con nhỏ người hầu bĩu môi:
“ Tao không tin. Hai người cái gì cũng thủ thỉ với nhau. “
“ Thật mà. Tao bị bắt đi làm suốt, đâu có thời gian rảnh mà nói chuyện với chị ấy. “
“ Hừm… “ _ Có Cánh có vẻ tin tôi. Nó đảo mắt quanh quất, rồi kéo tôi vào sau cái cây đa to trong vườn.
“ Có gì đặc biệt lắm hở? “ _ tôi nói khẽ. Tim đập mạnh tới nỗi tôi sợ con nhỏ này sẽ nghe thấy toàn bộ sự thật.
“ Có đứa nói rằng chị ấy đã bí mật đi vào phòng làm việc của Hồ Quí Trừng tối đó. Sau đó đèn tắt đi và đến sáng hôm sau mới bước ra. “
Tôi im như thóc.
“ Mày không biết thật à? “ _ Có Cánh trố mắt nhìn lại.
Tôi trả lời nó bằng cách lúc lắc cái đầu. Não vẫn đang xử lí thông tin.
“ Tốt cho mày. Tao nói thế này hơi bị vô tình. Nhưng mà tốt nhất bây giờ nếu không muốn đi xem cái giếng có gì ở đáy thì đừng nói chuyện với chị Lý Hồng nữa. “
Con bé người hầu bỏ đi nhanh như lúc vừa xuất hiện. Tôi vẫn đứng sau cây đa, mồ hôi lạnh đẫm lưng.
Chị Lý Hồng làm cái trò quái gì trong phòng của Hồ Quí Trừng?! Trừ khi có một câu trả lời thích đáng, việc bà già Hồ Quí Lữ đích thân ra tay giải quyết là chắc chắn! Thời gian dành cho chị Lý Hồng là còn rất rất ít. Hồ Quí Lữ không sớm thì muộn cũng sẽ biết. Nhưng chính chị Lý Hồng đã biết là có cái tin đồn này chưa? Chị ấy đang làm gì?
Cắn răng từ lúc nào không biết, tôi cảm giác như vừa bị quay mòng mòng.
Bản năng thôi thúc, tôi vứt cây chổi ra một bên rồi bắt đầu chạy.
Nơi đến đầu tiên là khu nghỉ của người hầu. Và nó trống hươ trống hoắc như bình thường. Trong đám khói tại bếp ăn, tôi điểm mặt từng người. Vẫn không thấy chị Lý Hồng đâu. Nhảy qua khu nhà phía Bắc. Lũ hầu nhìn tôi mắt tròn mắt dẹt khi tôi vọt vào từng phòng rồi lại chạy ra loạn xạ.
Tôi đã đi qua gần hết những chỗ chị phải làm trong ngày hôm nay rồi! Chị ấy có thể ở đâu kia chứ?!!
Một bàn tay chộp lấy vai tôi. Nó nắm lấy tôi như một gọng kìm không thể thoát ra. Chủ nhân của bàn tay cười khinh khỉnh:
“ Chạy đi đâu đấy? “
Tim tôi nhảy sào một cái, súyt rơi ra khỏi miệng. Tôi nghe thấy mình hít một hơi sâu trước khi trả lời:
“ Đi tìm lão Vũ. Ông ấy kêu tới gặp. “
Mụ Cóc vẫn không ngừng nở nụ cười cóc nhái, giọng ngọt ngào làm tôi muốn nôn:
“ Thật à? Cô được lão ta cho gọi ư? “ _ mụ ngừng cười _ “ Mà lão có gọi gì thì bỏ qua đi. Quay về chỗ làm việc ngay lập tức! “
Một cái tát như trời giáng. Người tôi lẳng theo quán tính mà đập xuống sàn gỗ lim. Những tên hầu đang dọn dẹp thò đầu ra khỏi cửa. Họ nhìn tôi đầy thương hại. Tôi xoa xoa cái má đỏ bầm, Mụ Cóc quay gót bước đi, miệng chửi lũ hầu. Những cái đầu vội vã chui lại vào bên trong. Trong phút chốc, hành lang lát lọai gỗ hạng nhất với những chiếc cột trụ chạm khắc công phu im lặng như tờ. Tựa như tại đây vốn chẳng có người nào từng sống.
Sau bữa trưa, tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng chị Lý Hồng đâu cả. Khỏi phải nói, cái tin của nhỏ Có Cánh đã lan hết toàn bộ đám người hầu. Tại bữa trưa, thì thầm, họ trò chuyện, họ đoán mò về số phận của một người quen của mình như là một thứ tin thời sự sốt dẻo.
Căn phòng chật chội với chừng mười lăm cái bàn tròn nhỏ chỉ để được một bát canh. Ghế của tôi sắp đổ. Ghế ai cũng vậy. Nhưng nơi này là chỗ hoàn hảo để khiến mọi thứ tin tức riêng trở thành tin tức chung.
Hí Hửng bấu nhẹ tôi. Lúc đó tôi mới giật mình nhận ra mình chưa chạm tới cái bát ăn trước mặt. Cơm sau một ngày làm việc, dù chỉ vỏn vẹn một cái bát bé xíu cũng là niềm mơ ước thường ngày của tôi. Nhưng hôm nay tôi không thể ăn cái gì. Chỗ ngồi bên tôi trống rỗng. Bát cơm trưa của chị cũng biến mất.
Mụ Cóc mở cửa đi vào, tất cả ngừng nói ngay lập tức.
“ Được rồi “ _ mụ mở cuộn giấy ra _ “ gọi tên thì phải đứng ra một hàng. “
Ba giây sau, Hí Hửng lại bấu tôi lần nữa. Mụ Cóc đã gọi tên tôi.
Lúc đó, niềm mong muốn được đi xem Đại Hội lại trỗi dậy. Nó giống như ngày đầu tiên, mạnh bạo như sóng tràn.
Nhưng tôi nên ở lại. Chị Lý Hồng ở đâu còn không biết được. Nếu tôi đi, trong căn nhà này, còn ai nữa sẽ ở bên phe chị? Còn ai sẽ biết được rằng chị là một con người?
Tôi đứng lên, run rẩy từ bên trong. Và rồi đứng vào hàng những kẻ sẽ ra đi.
Và “ may mắn “ thay, tôi sáng nay phải đi dọn vườn Tây. Và chỉ một mình tôi mà thôi.
Tại vườn Tây, mưa hất tất cả những vạt lá qua bên trái, không khác gì cách một người dễ dàng đưa tay vuốt tóc. Trên thềm cỏ lả tả hoa. Những nụ chưa nhú, những bông hoa bé nhỏ vẫn đang nở. Tôi lấy một bông lên, ngắm cách nó bị mưa ngắt ra khỏi cành đơn giản như thế nào. Nhưng công việc vẫn còn và ngắm hoa là nghề của thi sĩ.
Đang quét lại khu vực lối đi trong vườn hoa thì con nhỏ Có Cánh sà xuống đứng bên cạnh.
“ Chiều nay là tiếp tục Đại Hội đó. Nếu mày nhanh chân thì nhớ đứng điểm danh buổi trưa sớm nha. Mụ Cóc lần này chỉ lấy hai chục đứa thôi. “
Tôi gật gật đầu. Nhưng nếu dừng ở đây thì có vẻ hơi thiếu tôn trọng nhỏ. Thế là tôi hỏi bâng quơ:
“ Có gì nữa không? “
Nó cười khúc khích:
“ Mày hỏi lạ. Tao phải là đứa hỏi mày điều đó mới đúng chứ. “
Nhướn mắt, tôi quay lại nhìn nhỏ:
“ Như thế nghĩa là sao? “
Có Cánh thở dài như là tôi là một đứa thiếu i-ốt. Bụng bảo dạ: điều nó sắp nói chắc chắn không có gì tốt lành cả.
“ Mày có biết chị Lý Hồng nói chuyện với ai tối hôm trước hôm qua không? “
“ Không. “ _ tôi nói ngay lập tức, giữ cho giọng mình thật bình thường. Hai bóng người trong khu vườn lúc nửa đêm xuất hiện trong tâm trí tôi. Một thanh thoát đẹp đẽ, một miệng lưỡi dẻo quẹo. Chuyện gì sẽ xảy ra cho chị Lý Hồng nếu có người biết được chị ấy dám nói chuyện với tên quí tử kia trong đêm khuya khoắt?
Một cái giếng khô xuất hiện, phủ bóng lên câu trả lời của tôi.
Con nhỏ người hầu bĩu môi:
“ Tao không tin. Hai người cái gì cũng thủ thỉ với nhau. “
“ Thật mà. Tao bị bắt đi làm suốt, đâu có thời gian rảnh mà nói chuyện với chị ấy. “
“ Hừm… “ _ Có Cánh có vẻ tin tôi. Nó đảo mắt quanh quất, rồi kéo tôi vào sau cái cây đa to trong vườn.
“ Có gì đặc biệt lắm hở? “ _ tôi nói khẽ. Tim đập mạnh tới nỗi tôi sợ con nhỏ này sẽ nghe thấy toàn bộ sự thật.
“ Có đứa nói rằng chị ấy đã bí mật đi vào phòng làm việc của Hồ Quí Trừng tối đó. Sau đó đèn tắt đi và đến sáng hôm sau mới bước ra. “
Tôi im như thóc.
“ Mày không biết thật à? “ _ Có Cánh trố mắt nhìn lại.
Tôi trả lời nó bằng cách lúc lắc cái đầu. Não vẫn đang xử lí thông tin.
“ Tốt cho mày. Tao nói thế này hơi bị vô tình. Nhưng mà tốt nhất bây giờ nếu không muốn đi xem cái giếng có gì ở đáy thì đừng nói chuyện với chị Lý Hồng nữa. “
Con bé người hầu bỏ đi nhanh như lúc vừa xuất hiện. Tôi vẫn đứng sau cây đa, mồ hôi lạnh đẫm lưng.
Chị Lý Hồng làm cái trò quái gì trong phòng của Hồ Quí Trừng?! Trừ khi có một câu trả lời thích đáng, việc bà già Hồ Quí Lữ đích thân ra tay giải quyết là chắc chắn! Thời gian dành cho chị Lý Hồng là còn rất rất ít. Hồ Quí Lữ không sớm thì muộn cũng sẽ biết. Nhưng chính chị Lý Hồng đã biết là có cái tin đồn này chưa? Chị ấy đang làm gì?
Cắn răng từ lúc nào không biết, tôi cảm giác như vừa bị quay mòng mòng.
Bản năng thôi thúc, tôi vứt cây chổi ra một bên rồi bắt đầu chạy.
Nơi đến đầu tiên là khu nghỉ của người hầu. Và nó trống hươ trống hoắc như bình thường. Trong đám khói tại bếp ăn, tôi điểm mặt từng người. Vẫn không thấy chị Lý Hồng đâu. Nhảy qua khu nhà phía Bắc. Lũ hầu nhìn tôi mắt tròn mắt dẹt khi tôi vọt vào từng phòng rồi lại chạy ra loạn xạ.
Tôi đã đi qua gần hết những chỗ chị phải làm trong ngày hôm nay rồi! Chị ấy có thể ở đâu kia chứ?!!
Một bàn tay chộp lấy vai tôi. Nó nắm lấy tôi như một gọng kìm không thể thoát ra. Chủ nhân của bàn tay cười khinh khỉnh:
“ Chạy đi đâu đấy? “
Tim tôi nhảy sào một cái, súyt rơi ra khỏi miệng. Tôi nghe thấy mình hít một hơi sâu trước khi trả lời:
“ Đi tìm lão Vũ. Ông ấy kêu tới gặp. “
Mụ Cóc vẫn không ngừng nở nụ cười cóc nhái, giọng ngọt ngào làm tôi muốn nôn:
“ Thật à? Cô được lão ta cho gọi ư? “ _ mụ ngừng cười _ “ Mà lão có gọi gì thì bỏ qua đi. Quay về chỗ làm việc ngay lập tức! “
Một cái tát như trời giáng. Người tôi lẳng theo quán tính mà đập xuống sàn gỗ lim. Những tên hầu đang dọn dẹp thò đầu ra khỏi cửa. Họ nhìn tôi đầy thương hại. Tôi xoa xoa cái má đỏ bầm, Mụ Cóc quay gót bước đi, miệng chửi lũ hầu. Những cái đầu vội vã chui lại vào bên trong. Trong phút chốc, hành lang lát lọai gỗ hạng nhất với những chiếc cột trụ chạm khắc công phu im lặng như tờ. Tựa như tại đây vốn chẳng có người nào từng sống.
Sau bữa trưa, tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng chị Lý Hồng đâu cả. Khỏi phải nói, cái tin của nhỏ Có Cánh đã lan hết toàn bộ đám người hầu. Tại bữa trưa, thì thầm, họ trò chuyện, họ đoán mò về số phận của một người quen của mình như là một thứ tin thời sự sốt dẻo.
Căn phòng chật chội với chừng mười lăm cái bàn tròn nhỏ chỉ để được một bát canh. Ghế của tôi sắp đổ. Ghế ai cũng vậy. Nhưng nơi này là chỗ hoàn hảo để khiến mọi thứ tin tức riêng trở thành tin tức chung.
Hí Hửng bấu nhẹ tôi. Lúc đó tôi mới giật mình nhận ra mình chưa chạm tới cái bát ăn trước mặt. Cơm sau một ngày làm việc, dù chỉ vỏn vẹn một cái bát bé xíu cũng là niềm mơ ước thường ngày của tôi. Nhưng hôm nay tôi không thể ăn cái gì. Chỗ ngồi bên tôi trống rỗng. Bát cơm trưa của chị cũng biến mất.
Mụ Cóc mở cửa đi vào, tất cả ngừng nói ngay lập tức.
“ Được rồi “ _ mụ mở cuộn giấy ra _ “ gọi tên thì phải đứng ra một hàng. “
Ba giây sau, Hí Hửng lại bấu tôi lần nữa. Mụ Cóc đã gọi tên tôi.
Lúc đó, niềm mong muốn được đi xem Đại Hội lại trỗi dậy. Nó giống như ngày đầu tiên, mạnh bạo như sóng tràn.
Nhưng tôi nên ở lại. Chị Lý Hồng ở đâu còn không biết được. Nếu tôi đi, trong căn nhà này, còn ai nữa sẽ ở bên phe chị? Còn ai sẽ biết được rằng chị là một con người?
Tôi đứng lên, run rẩy từ bên trong. Và rồi đứng vào hàng những kẻ sẽ ra đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook