vô Hạn Lưu Ghi Chép Vực Sâu
-
C9: Súp tường vi 1
Phàn Tỉnh cái đầu không thấp, vô luận dùng ánh mắt gì để đánh giá hay phán đoán, đều là thuộc loại người nổi bật nhất trong đám đông.
Hắn giống như được đấng tạo hóa dựa theo tỉ lệ hoàn mỹ nhất của nhân loại để nặn ra —— đáng tiếc hắn đẹp nhất chính là khi không mở miệng.
Phàn Tỉnh biến thành đứa nhỏ so với Phàn Tỉnh phiên bản trưởng thành đáng yêu hơn nhiều.
Hắn hầm hừ, nắm lấy tóc và dây buộc trên áo khoác của mình, dùng đôi mắt đen tròn vo trừng Dư Châu, mặc dù biết cậu nhóc hẳn là đang tức giận, sốt ruột, nhưng Dư Châu một chút cũng không khó chịu.
Cá khô nằm trên bả vai Dư Châu điên cuồng cười, vừa cười vừa không ngừng lăn lộn.
Dư Châu sờ sờ đầu Phàn Tỉnh, ánh mắt Phàn Tỉnh nhất thời trở nên âm trầm. Nhưng dáng dấp chàng trai trước mắt này quả thật quá thú vị và đẹp đẽ, khi hai cái má phồng lên, hai cục thịt trên mặt thực sự rất thích hợp để nhéo một cái.
Liễu Anh Niên cùng Khương Tiếu cũng đưa tay ra.
Phàn Tỉnh muốn đánh nhưng lại đánh không tới, chạy cũng chạy không thoát, Dư Châu đã nắm lấy áo khoác của hắn, từ trên xuống dưới quan sát hắn.
Chỉ có người đội mũ vẫn là bộ dạng mặc kệ sự đời, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, nghiêm túc dò hỏi: "Cậu ta vì sao lại biến nhỏ đi?"
Phàn Tỉnh hoài nghi người đội mũ căn bản không nhớ được tên của mình, nhưng giờ phút này hắn rất cảm kích với câu hỏi này.
"Tôi vì sao lại nhỏ đi?" Phàn Tỉnh nhìn Khương Tiếu, "Đừng có đùa nữa, buông tha cho tóc của tôi đi."
Khương Tiếu ngón tay linh hoạt, đã cấp tốc thắt một bên bím tóc cho Phàn Tỉnh.
"Có lẽ đây là cơ chế thiết kế của chủ lồng trong Lồng chim này." Khương Tiếu giống như đang làm ảo thuật từ trong túi quần móc ra một cái dây cột tóc hình quả dâu tây, trong nháy mắt liền buộc bím tóc lại, "Bất quá vì sao lại làm cho anh nhỏ đi?"
Người đội mũ: "Có lẽ cậu ta là một sự uy hiếp lớn nhất đối với chủ lồng."
Liễu Anh Niên hết chuyện để nói: "Đại ca à, đừng có nói anh không biết tên của anh ta nha?"
Người đội mũ: "Tôi cũng không biết cậu tên gì."
Liễu Anh Niên: "Tôi tên..."
Người đội mũ: "Không có hứng thú, không cần phải nói."
Vì để cởi bỏ cái bím tóc mà Khương Tiếu thắt trên đầu mình ra Phàn Tỉnh không đứng thẳng được bèn đặt mông ngồi trên mặt đất. Bọn họ đang đứng bên trong một cánh đồng hoa tươi tốt, thân hoa tường vi mang theo gai nhọn, nhất thời làm tóc của Phàn Tỉnh bị vướng vào cây.
Dư Châu ngồi xổm xuống bận rộn giúp hắn tỉ mỉ gỡ bím tóc ra, chợt phát hiện bên trong cánh đồng hoa có một vật nhỏ đang run lẩy bẩy.
Là một con chó con tầm mấy tháng tuổi.
"... Vật nhỏ này cũng là lọt vào Hãm khoảng không sao?" Dư Châu chợt nhớ tới các con vật ở trấn Vụ Giác.
Chó con tất nhiên không thể trả lời, nó sợ sệt nơi xa lạ trước mắt này, co thân lại nằm dưới tán cây, mấy vết thương trên lỗ tai và móng vuốt bị cánh hoa tường vi quấn vào.
Khương Tiếu đem chó con ôm lên, chó con thở hổn hển, bỗng nhiên nhấc móng vuốt chụp vào cá khô trên vai Dư Châu.
Cá khô hình dáng hiện tại chính là xương cốt của một con cá nhỏ, nó vội bay nhanh ra để tránh thoát, đem đầu giấu vào trong tóc Dư Châu, hùng hùng hổ hổ: "Dám bắt tao? Tao là ông nội mày đó!"
Dư Châu cảm thấy nó thực sự quá ầm ĩ bèn duỗi tay đem nó đẩy ra, lúc định khom lưng bế Phàn Tỉnh lên, Phàn Tỉnh lại nói: "Không cần!"
Sau khi bị biến thành đứa nhỏ, Phàn Tỉnh tính khí rất dễ nổi nóng và khó chìu. Dư Châu không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định bế hắn.
Đoàn người rời khỏi cánh đồng hoa, cá khô lúc này đang nằm úp sấp trên đầu Liễu Anh Niên.
Khương Tiếu nghiêng đầu liếc nó: "Nhà thám hiểm từ Lồng chim rời đi, đều sẽ tách ra đi tới các Lồng chim khác nhau. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà thám hiểm còn có cơ hội cùng đồng hành lần thứ hai."
Cá khô: "Vì sao nhìn tôi?"
Khương Tiếu: "Mấy người chúng tôi chỉ có một sự kiện duy nhất từng làm chung với nhau, chính là tất cả đều cưỡi qua lưng của cậu."
Cá khô cất cao âm thanh: "Đừng có vu oan cho tôi à nha?"
Khương Tiếu: "Không có."
Cá khô bơi tới trước mặt cô: "Tôi đã cứu mạng của các người, thật sự, tôi là thần đó nha."
Chó con lại duỗi móng vuốt nhào tới, cá khô bay nhanh tránh ra, nằm xuống lại trên tóc Liễu Anh Niên nhỏ giọng thầm thì.
Cánh đồng hoa rộng lớn, hướng về phía những ngôi nhà trên sườn núi đi một đoạn rất dài rồi nhưng mãi vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Dư Châu đi cuối cùng trong đội ngũ, đối với nơi này tràn ngập lòng hiếu kỳ. Mặc dù ở thế giới hiện thực thì từ trước tới nay cậu cũng chưa từng nhìn thấy một nơi xinh đẹp như vậy.
Dư Châu nhớ tới Phàn Tỉnh, liên tiếp quay đầu lại nhìn hắn.
Phàn Tỉnh chân rất ngắn, đứa nhỏ đi đứng lực chân lại nhỏ, dần dần liền tuột xuống hàng cuối cùng, vừa chạy chậm vừa thở hổn hển.
Dư Châu đứng lại chờ hắn. Phàn Tỉnh bước từng bước một đến trước mặt Dư Châu, không đi nữa.
"Hả?" Dư Châu cúi đầu.
Phàn Tỉnh chần chừ mấy giây, rốt cục đưa tay ra với Dư Châu.
Dư Châu cố ý làm bộ không hiểu: "Làm sao vậy?" Vừa hỏi vừa nghiêng đầu lắng nghe.
Phàn Tỉnh: "Bế tôi."
Vóc người bé bé của Phàn Tỉnh với Cửu Cửu không sai biệt lắm, nhìn qua cũng rất giống với Cửu Cửu. Dư Châu đã quen bế Cửu Cửu, hiện tại bế Phàn Tỉnh lên với tư thế rất thành thạo, thuận thế đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy của đứa nhỏ.
Phàn Tỉnh: "?!"
Dư Châu: "Ngoan."
Phàn Tỉnh không có cách nào phản kháng đành phải ngậm miệng, đặt cằm trên bả vai Dư Châu. Cá khô liền chạy về bên người Dư Châu, dùng một bên mắt cá nhìn Phàn Tỉnh, cười hắc hắc.
Phàn Tỉnh quyết đoán nhắm hai mắt lại.
Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng hắn rất hưởng thụ cảm giác không cần dùng chân bước đi này.
Dư Châu ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện: "Nếu như tôi bế anh cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với tôi nha."
"... Vẫn ổn." Phàn Tỉnh nói, "Làm trẻ con thì ra lại tốt thế này."
Dư Châu: "Nói cái gì đó, trước đây anh cũng từng là trẻ con mà."
Phàn Tỉnh rầm rì: "Vậy à?"
Sau khi rời khỏi cánh đồng hoa có một con đường nhỏ dùng đá lát thành chạy dọc hướng tới bên sườn núi, trên sườn núi có một mảnh đất bằng trống trải. Phòng ốc chằng chịt, kiến trúc đa dạng, nhà nhà đều có một khoảng sân nhỏ. Trong sân trồng hoa cỏ, người dân quần áo sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, xe bò xe ngựa nô nức qua lại, tiếng cười tràn ngập vui tươi hòa vào trong gió xuân.
Từ sườn núi phóng tầm mắt tới là bầu trời xanh thẳm và cánh đồng hoa tường vi mênh mông bát ngát.
Hoa tường vi tựa hồ là loài hoa chủ yếu nhất của nơi này, bất kể là thân cây, nhà ở hay là hai bên đường, tất cả đều được bao phủ bởi chi chit dày đặc những khóm hoa tường vi đã nở rộ.
Đưa mắt nhìn lên cao, trên đỉnh núi có những dãy mái ngói đang phản chiếu ánh nắng, những lá cờ màu đỏ cam trên mái nhà lay động theo gió, chính giữa là hai đóa tường vi trông có chút vướng víu.
"... Nhà ở và phong cảnh nơi đây cứ như trong thần thoại Châu Âu." Liễu Anh Niên sờ cằm, "Kỳ quái, lẽ nào chủ lồng là một người ngoại quốc?"
Dư Châu bế Phàn Tỉnh đi tới, một thiếu nữ cưỡi ngựa từ bên cạnh cậu đi qua, quan sát đánh giá, đột nhiên hỏi: "Mọi người là nhà thám hiểm?"
Dư Châu gật gật đầu. Quần áo của bọn họ khác hoàn toàn với người dân nơi đây nên không có cách nào để che giấu.
Thiếu nữ mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Đi theo tôi!"
Thiếu nữ dẫn bọn họ xuyên qua thành trấn trên sườn núi, một đường chỉ dẫn.
Thành trấn này so với tưởng tượng của bọn họ càng to lớn hơn, thiếu nữ chỉ vào đỉnh núi xa xôi: "Vùng đất bên kia cũng là của chúng tôi."
Dư Châu không tiếng động mà nhìn Khương Tiếu: "Lồng chim" có thể lớn như vậy sao?!
Khương Tiếu chớp mắt, khẽ gật đầu, chỉ chỉ đầu của chính mình.
Trên đường gặp phải dân trấn, họ nhìn thấy nhà thám hiểm liền nhiệt tình chào mời, nhiệt tình dẫn đường.
Trên trấn có không ít người, đủ loại chủng tộc, tướng mạo đa dạng, khi bọn họ vừa ra khỏi trấn, Phàn Tỉnh đột ngột ghé vào bên tai Dư Châu nói: "Người dân chúng ta vừa gặp qua, có ít nhất 263 người."
Dư Châu: "Náo nhiệt thật."
Phàn Tỉnh vân vê lỗ tai nhỏ giọng nói: "Nghe không hiểu sao? Cái Lồng chim này cắn nuốt ít nhất 263 tính mạng của nhà thám hiểm."
Dư Châu ngẩn ra, lúc nãy vẫn còn vì cảnh sắc nơi này làm cho hưng phấn thoáng chốc tâm tình như rơi vào chậu nước lạnh.
Thiếu nữ dẫn bọn họ tới một căn nhà nhỏ nằm bên ngoài thôn.
"Nhà thám hiểm sẽ ở đây." Cô ấy đã thu xếp cho bọn họ chu đáo từ trong ra ngoài, dân trấn phụ cận cũng mang theo quần áo, đồ ăn qua cho như thể bọn họ là những vị khách quý của nơi này.
"Em gái nhỏ mặc bộ này là đẹp nhất!" Người phụ nữ giơ chiếc váy màu hồng nhạt lên, nói với Phàn Tỉnh.
"Bé gái ở thôn chúng tôi rất thích ăn cái này!" Người đàn ông mang ra một cái sọt đựng đầy quả dại màu đỏ.
Phàn Tỉnh: "..."
Dư Châu cười hì hì, giúp hắn nhận lấy toàn bộ: "Quá tốt rồi, em gái tôi rất thích chúng."
Phàn Tỉnh từ bỏ giãy dụa, tùy ý để Khương Tiếu ôm vào trong ngực tiếp tục thắt bím tóc cho hắn. Chó con đã dần thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, đuổi theo cá khô chạy quanh trong sân. Cá khô phút trước còn cười hắc hắc phút sau liền kêu gào thảm thiết làm cho người ta đau hết cả lỗ tai.
Dư Châu phát hiện, thiếu nữ và những người ở thôn đều không nhìn thấy cá khô.
Lúc gần đi, thiếu nữ chỉ vào một cái vách núi nhỏ nằm trên núi: "Có thời gian mọi người có thể qua bên đó ngắm một chút."
Vách núi tên gọi Phi Tinh nhai, bên dưới vách núi là một hồ nước màu lam đậm.
"Buổi tối ở nơi đó vô cùng đẹp!" Thiếu nữ cao hứng nói, "Như vậy đi, mọi người nghỉ ngơi trước, buổi tối tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan. Tối nay rất đặc biệt, mọi người rất may mắn đó, có thể đứng trên Phi Tinh nhai xem người cao quý nhất ở đây."
Chờ nhóm người lũ lượt rời đi, Khương Tiếu mới hỏi: "Cảm thấy nơi này ổn áp không?"
Liễu Anh Niên: "Ổn, quá ổn lun, so với trấn Vụ Giác thì nơi đây chính là thiên đường."
Khương Tiếu: "Cho nên đối với nhà thám hiểm mà nói nơi này lại càng nguy hiểm."
Liễu Anh Niên không mở miệng thêm, người đội mũ nói tiếp: " Lồng chim càng đẹp, càng yên bình, chứng tỏ chủ lồng lại càng muốn cảnh giác nhà thám hiểm hơn. Đối với thế giới như này, nhà thám hiểm khả năng cao sẽ càng nảy sinh ý đồ chiếm đoạt hơn."
"Nhà thám hiểm đã công nhận có ba loại lồng chim nguy hiểm nhất, loại thứ nhất: Chủ lồng là bệnh nhân, trẻ nhỏ hoặc là lồng chim của tội phạm mất nhân tính, loại thứ hai là lồng chim trong giai đoạn thay đổi chủ lồng." Khương Tiếu nói, "Loại thứ ba: cảnh sắc trong lồng chim là một thế giới hoàn mỹ, thư thả, bình yên."
Dư Châu nghe đến sững sờ: "Cái loại như trấn Vụ Giác, không tính là nguy hiểm ư?"
"Đối với Người mới mà nói, bởi vì bản thân không kịp thích ứng với hoàn cảnh nên chí ít họ sẽ phải gặp chút khó khăn." Khương Tiếu nói: "Nhưng đối với tay già đời đó là loại lồng chim rất đơn giản."
Cô cầm một quả dại lên, từng quả từng quả ném vào trong miệng.
"Chúng tôi đối với chuyện giết người đã sớm không còn cảm giác, họ chết rồi cũng sẽ hồi sinh lại mà thôi." Cô nói.
Về chuyện lời mời vào ban đêm, Dư Châu không tự chủ tràn đầy mong đợi. Nhưng ai cũng không ngờ tới, sau khi Phàn Tỉnh biến thành đứa nhỏ, thể lực liền giảm mạnh, trong lúc ngồi ăn tối hắn đều không ngừng dụi mắt, cuối cùng là xuất hiện tình huống trong miệng vừa cắn bánh mì, vừa ngã lệch qua người Dư Châu mà ngủ mất.
Màn đêm buông xuống, thiếu nữ tới mời mọi người cùng tới Phi Tinh nhai.
Trên đường đi, đèn đuốc tạo thành vô số điểm sáng kéo dài từ sườn núi thôn trấn hướng lên trên đỉnh núi.
"Nhiều người đi như vậy!" Liễu Anh Niên giật nảy cả mình, "Là ngày lễ gì sao?"
Dư Châu không thể để Phàn Tỉnh một thân một mình ngủ ở chỗ này, cậu lựa chọn ở lại trong phòng với Phàn Tỉnh. Khương Tiếu khuyên cậu không cần quá lo lắng, khi câu đố của "Lồng chim" còn chưa xuất hiện, nhà thám hiểm sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Dư Châu và Phàn Tỉnh ở trong phòng của lầu một, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cánh đồng hoa rộng lớn. Ban đêm, đom đóm từ trong cánh đồng hoa bay lượn khắp nơi, nơi đây tựa hồ luôn luôn bình yên ấm áp như vậy.
Bầu trời đêm quang đãng, dày đặc các vì tinh tú lấp lánh. Tất cả đều mang nét yên tĩnh ôn hòa, khiến con người ta chỉ muốn nằm ườn ra mà lười biếng.
Dư Châu mở sổ ghi chép ra. Liên quan tới "Lồng chim" này, ghi chép vẫn không có bất kỳ lời gợi ý nào, cậu suy đoán điều này cũng như lời Khương Tiếu đã nói tới, câu đố vẫn chưa xuất hiện.
Thoáng chốc bỗng có tiếng cười đùa và tiếng nhạc mơ hồ từ đàng xa truyền đến. Trên Phi Tinh nhai như đang cử hành một buổi yến hội đầy long trọng.
Dư Châu nằm ở trên giường đưa mắt nhìn Phàn Tỉnh đang ngủ say.
Dáng dấp Phàn Tỉnh lúc nhỏ nhìn rất non nớt, cậu đưa tay đẩy tóc mái của Phàn Tỉnh ra, chạm vào lông mi của hắn. Tay của đứa nhỏ không có chút khí lực gì, Phàn Tỉnh ở trong mộng khẽ cau mày bắt được ngón tay Dư Châu.
Dư Châu ngẩn ra: Cửu Cửu cũng thường túm lấy tay cậu như vậy.
Ngón tay mềm mại, ấm áp và đáng yêu. Dư Châu cẩn thận ôm lấy ngón tay bé nhỏ như cành non của Phàn Tỉnh, nhỏ giọng nói: "Cửu Cửu."
Cậu đương nhiên không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Dư Châu không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi bị ngón tay nhỏ của Phàn Tỉnh làm cho tỉnh giấc, đám người Khương Tiếu vẫn chưa trở về.
Đèn tắt, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhạt của bầy đom đóm, cá khô quấn trong tóc của Phàn Tỉnh, đôi mắt trợn tròn.
Dư Châu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã theo bản năng đem Phàn Tỉnh ôm vào trong ngực.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy dưới gầm giường truyền đến một tiếng cào rất rõ ràng. Có ai đó đang nhẹ nhàng gõ vào ván giường.
========================
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook