Vô Hạn Khủng Bố
-
Chương 14: Thỏa hiệp
Thống khổ của Trịnh Xá tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngoại trừ thân thể suy yếu vô lực, thống khổ đó phảng phất cũng không có mang đến cho hắn quá nhiều thương tổn. Sau khi thống khổ qua đi, Trương Kiệt và Chiêm Lam vội đặt hắn xuống mặt đất, hai người đồng thời cùng lấy ra thuốc cầm máu và băng vải, sau khi luống cuống băng bó, máu mới ngừng chảy ở vết thương trên bụng hắn.
Trịnh Xá tùy ý để hai người băng bó vết thương cho hắn, hắn chỉ là vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng, lúc vừa hoàn tất băng bó xong, hắn liền thì thào với hai người:
-"Ta nghe được tiếng súng, Trương Kiệt, ngươi nghe được không?"
Trương Kiệt sửng sốt một chút, hắn vội vàng nghển tai lên nghe ngóng trong chốc lát, lúc này mới gật đầu nói:
-"Ừ, đúng vậy, mơ hồ nghe thấy tiếng súng … nói như vậy bọn họ đã thành công ư? Tại kho vũ khí đã tìm thấy súng đạn?"
Trịnh Xá cười khổ nói:
-"Súng đạn hẳn là đã tìm thấy, nhưng ta phỏng chừng bọn họ đang cùng hai con Ailen giằng co, nếu không tiếng súng khó có khả năng kịch liệt như vậy … Trên người các ngươi còn có bao nhiêu lựu đạn? Toàn bộ đưa hết cho ta, Chiêm Lam, đưa thanh sắt xoắn trên tay cô cho ta."
Trương Kiệt cùng Chiêm Lam đều sửng sốt, Trương Kiệt cười khổ xòe tay ra nói:
-"Không có, mấy trái lựu đạn của ta lúc trước đều cấp hết cho họ rồi, đám hỗn đản này … "
Chiêm Lam lôi ra hai quả lựu đạn từ trong túi, nàng vừa cười vừa nói:
-"Hoàn hảo lúc ấy đã để lại một chút đề phòng … Ngươi muốn làm gì đây? Đây chính là hai quả cuối cùng."
Trịnh Xá cũng từ trong nạp giới chỉ lấy ra hai quả lựu đạn, chỉ thấy dùng miệng ngậm lấy chốt an toàn một quả, giữa sự chú ý của Trương Kiệt và Chiêm Lam, hắn dùng tay trái hung hăng giật chốt rồi ném quả lựu đạn ra ngoài, trong tiếng nổ mạnh, Trương Kiệt cùng Chiêm Lam đồng thời bị chấn động ngã lăn trên mặt đất.
-"Thời gian nổ đại khái đã biết …"
Trịnh Xá vẫn nhìn chỗ lựu đạn vừa nổ, hắn cũng không quay đầu lại về phía Trương Kiệt, nói:
-"Nhanh lên, xé áo trên người làm băng vải, buộc mấy quả lựu đạn này vào đầu thanh sắt, nhất định phải buộc chặt một chút!"
Trương Kiệt không nói hai lời đã cởi áo ra, hắn xé áo ra làm mấy mảnh nhỏ, tiếp theo cầm lựu đạn và thanh sắt bó chặt lại, Chiêm Lam thấy vậy nàng thở dài một tiếng nói:
-"Ngươi định liều mạng chiến đấu một lần nữa sao? Vết thương của ngươi đã …"
Trịnh Xá quay đầu lại cười cười nói:
-"Không sao cả, vừa rồi tiếng nổ lựu đạn rất vang, phỏng chừng bọn họ cũng có thể nghe thấy rồi, hai người kia không dám nói nhưng với trí lực của Sở Hiên, hắn khẳng định sẽ toàn lực giữ chân Ailen, ta chỉ cần từ đằng sau tập kích hai con Ailen đó là được. Huống hồ đem lựu đạn buộc trên thanh sắt, chỉ cần tại lúc nổ thì nhét nó vào trong người Ailen, uy lực khẳng định sẽ mang đến cho Ailen thương tổn rất lớn, cho nên ngươi cứ yên tâm đi."
Chiêm Lam thở dài một tiếng cũng không nói gì nữa, chỉ có Trương Kiệt vừa buộc lựu đạn vừa mở miệng nói:
-"Nguyên lai ta lúc trước vẫn nhìn sai, Trịnh Xá, ngươi trong người ẩn tàng thiên phú chiến đấu, theo như lời huấn luyện viên của chúng ta mà nói: ngươi chính là một chiến sĩ trời sinh, càng lâm vào tuyệt cảnh, càng có thể phát huy tiềm lực của ngươi, vô luận là thực lực chiến đấu hay là năng lực tính toán … "
Trịnh Xá tiếp lấy cây sắt đã được Trương Kiệt buộc chặt lựu đạn lên đó, hắn dùng tay trái thử thử ngắm nghía, lúc này mới cười khổ nói:
-"Ta thì tính là cái gì chiến sĩ chứ? Chẳng qua là liều mạng muốn sống sót mà thôi, ai đến lúc này đều sẽ có chút cấp trí cấp lực, nếu giống như ta chật vật như vậy đều có thể gọi là chiến sĩ, vậy Sở Hiên bọn họ tính là cái gì? Siêu cấp chiến sĩ? Hay là siêu cấp thiên tài?"
-"không thể nói như vậy!" Trương Kiệt cười trừ vài tiếng, đem cây sắt buộc chắc lại một lần nữa, nói:
-"Bọn họ ở thế giới cũ vốn chính là người làm công tác giết chóc, hơn nữa trên cơ bản đều là đứng đầu trong các chức nghiệp. Còn ngươi? Ngươi vốn chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, mặc dù sự cường hóa của ngươi cũng có mấy phần may mắn, nhưng giống như ngươi vậy liều mạng chiến đấu mà không chết, lại còn dần dần thích ứng với sự chiến đấu ác liệt … Đây chính là thiên phú tiềm tàng của ngươi, ngươi rõ ràng chính là một chiến sĩ tuyệt không chấp nhận thất bại."
-"Chiến sĩ sao?"
-"Chỉ là liều mạng muốn sống sót mà thôi …"
Vì để nhanh chóng khôi phục thực lực, Trương Kiệt vẫn cõng Trịnh Xá không ngừng tiến lên, Chiêm Lam cũng vẫn cầm thanh sắt kia, trong lúc chạy, Chiêm Lam đột nhiên thì thào hỏi:
-"Chúng ta tại sao phải đi cứu họ chứ? Cứ như vậy không phải sẽ đưa chúng ta vào nguy hiểm sao?"
Trịnh Xá lúc này đang thong thả vận hành nội lực, hắn thở ra một hơi nói:
-"Kì thật chúng ta vân đang trong vòng nguy hiểm, không thể giải quyết Ailen, chúng ta bất quá chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi, cho nên, năng lực phân tích cùng bố trí của Sở Hiên, khả năng sử dụng vũ khí hiện đại của Zero cùng Bá Vương, những điều này đều là chiến lực phi thường trọng yếu …"
Trương Kiệt đột nhiên cũng hỏi:
-"Vậy lúc đó tại sao lại muốn tách khỏi bọn họ? Nếu như không cùng bọn họ tách ra, chúng ta bây giờ cũng có thể tìm được vũ khí vậy, mà không phải để ngươi chiến đấu một mình, hơn nữa ta nghĩ với thực lực của chúng ta cũng sẽ không bị Sở Hiên vứt bỏ chứ?"
Trịnh Xá thở dài một tiếng, nói:
-"Đúng vậy, nếu như là cùng bọn họ một chỗ, chẳng những sẽ không bị vứt bỏ, hơn nữa có Zero cùng Bá Vương ở trước, ba người chúng ta đều sẽ an toàn... Ít nhất ta cùng Trương Kiệt ngươi sẽ an toàn. Nhưng mà! Đây chính là ta lựa chọn rời đi, kì thực trong đó có nguyên nhân! Một nguyên nhân tất nhiên là không ưa cách làm của Sở Hiên, đem đồng bọn vứt bỏ mà làm con mồi, một nguyên nhân khác chính là ta tuyệt đối không muốn đem vận mệnh của mình trao trên tay người khác quyết định, có lẽ cùng bọn họ tổ đội, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta đều sẽ an toàn, nhưng về lâu dài sau này thì sao?!! Ta sẽ không cân nhắc vấn đề sẽ chết như thế nào, ta chỉ xem xét như thế nào có thể sống sót nhiều nhất! Làm đồng bọn, ta sẽ dùng hết năng lực lớn nhất của ta để trợ giúp và bảo vệ bọn họ, đồng dạng làm đồng bọn của ta cũng tuyệt đối không thể tại lúc ta cần sự trợ giúp thì lại vứt bỏ ta! Đây là điểm Sở Hiên không cách nào làm được, cho nên ta lựa chọn rời đi, bởi vì ta muốn đứng trên một vị trí ngang hàng với hắn."
-"Đúng vậy, nếu làm đồng bọn cùng hắn sẽ bị vứt bỏ! Như vậy trở thành minh hữu cho dù không là đồng bọn của hắn, cũng có thể tận dụng được trí tuệ của hắn. Hỗ trợ độc lập, nhưng lại vừa chi viện cho nhau, đây là phương thức hợp tác duy nhất mà ta có thể nghĩ được."
Chiêm Lam do tay phải cầm thanh sắt nên không thể vuốt cái trán của nàng, nàng chỉ có thể suy nghĩ một chút, nói:
-"Minh hữu cũng sẽ không bị bỏ rơi sao? Vậy so với làm đồng bọn thì có gì bất đồng?"
Trịnh Xá vừa cười vừa nói:
-"Minh hữu cùng đồng bọn có điểm khác biệt rất lớn, minh hữu là một mình tồn tại, song phương sẽ trợ giúp lẫn nhau, nhưng mà cho dù mất đi đối phương cũng có thể độc lập chiến đấu, cũng sẽ không trở thành vướng chân vướng tay cho đối phương, ít nhất cũng không cần vì khuyết điểm của đối phương mà gánh chịu trách nhiệm gì. Mà sự khác biệt khi làm đồng bọn cũng là ở đây, rất nhiều người có sở trường bất đồng tổ hợp lại một chỗ, hình thành một đội ngũ cần phải tương hỗ bảo vệ lẫn nhau, điểm này ta không cách nào tín nhiệm Sở Hiên sẽ bảo vệ đồng bọn. Cho nên vì có thể có được lực lượng ba người bọn họ, ta chỉ có thể lựa chọn trở thành minh hữu của bọn họ."
-"Chỉ có rời đi, mới có thể hiểu được tính trọng yếu của đội ngũ đối phương, cũng chính vì vậy, chúng ta và bọn họ mói có khả năng trở thành minh hữu. Nếu không thế, chúng ta chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay hắn … Quả lựu đạn nổ vừa rồi, cũng là vì ta muốn nói cho bọn họ … Minh hữu tới rồi!"
Trịnh Xá cũng không có yêu cầu cõng hắn nữa, đoạn khoảng cách này nói là xa thì cũng không xa, hắn cũng có thể nhân cơ hội vận động chân tay một chút, chỉ là cánh tay phải bị gãy xương thực sự hơi nhúc nhíc tý là đau, dưới sự bất đắc dĩ, hắn đành phải dùng vải bó chặt cả cánh tay phải vào sát thân, đau đớn lúc bó tự nhiên là không cần phải nói nhiều, nhìn bộ dạng cởi trần của hắn mồ hôi như mưa, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng nhận thức được đau đớn mà hắn đã trải qua.
Chiêm Lam ở bên cạnh thây vậy, trong lòng rất xót xa, có điều này nàng chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay trái của hắn, cho tới tận bây giờ, nàng mới phát hiện hắn đau đớn đến nỗi ngay cả tay trái cũng không có lực.
Sau khi bó chắc cánh tay phải, Trịnh Xá cả người trên dưới đầy mồ hôi lạnh, hắn cố gắn giật giật thân thể, miễn cưỡng cười nói:
- "Buộc không tồi, như vậy cánh tay phải cũng sẽ không trở ngại, đi thôi, tiếp tục phải gia tăng tốc độ lên."
Chiêm Lam vẫn nắm tay trái của hắn, nàng ngần ngừ nói:
-"Chúng ta … chúng ta không đi nữa, quay về phòng điều khiển được không? Ta biết như thế nào đóng cửa cách li, chúng ta canh giữ ở đó cho đến khi phi thuyền quay về địa cầu, để cho quân đội địa cầu đối phó bọn Ailen, được không? Kì thật chúng ta có thể không cần phải mạo hiểm, đặc biệt là ngươi bây giờ đều đã...."
Trịnh Xá sửng sốt một chút, hắn lặng lẽ rút tay trái về, tiếp theo chỉ xuống mặt đất nói:
-"Ngươi nhìn mặt đất đi, có phải hay không rất nhiều chỗ bị ăn mòn thành lỗ to? Đó là do máu của Ailen, chúng là sinh vật có trí tuệ, khi cảm giác được uy hiếp sẽ tự đả thương chính mình để phá vỡ tường cách ly, ba con Ailen này đều là từ trong tường cách ly chạy ra ngoài đó."
-"Nếu chúng ta định phong bế tường cách ly hòng quay trở về địa cầu mà nói, bọn Ailen đói khát tuyệt đối sẽ tự thương lần nữa để phá vỡ tường cách ly, khi đó thậm chí còn có thể xuất hiện càng nhiều Ailen, còn nhớ bốn người bị mang vào phòng 15 không? Cho nên trước khi bốn con Ailen đó xuất hiện phải giết chết Queen, đây chính là cơ hội có thể sống sót duy nhất của chúng ta. Nếu khôgn với trí tuệ của Sở Hiên, hắn căn bản khó có khả năng mạo hiểm đi tìm kho vũ khí, bởi vì hắn cũng biết đây là cơ hội duy nhất."
Trịnh Xá cười cười, hắn dùng tay xoa đầu Chiêm Lam nói:
-"Cô cứ theo phía sau chúng ta là được, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đồng bọn đâu... cũng sẽ không đem hy vọng sống sót ký thác cho số mệnh, ta vô luận thế nào cũng phải sống sót!"
Bởi vì sự kiên trì của Trịnh Xá, hai người kia cũng đành theo hắn tiến về kho vũ khí, tiếng súng phía trước đã càng thêm rõ ràng, mức độ kịch liệt càng thêm mãnh liệt. Trịnh Xá cả người trên dưới lại một lần nữa căng lên, bởi vì cả tay phải bị buộc sát trên người, cho nên lúc hắn chạy trông tựa hồ có chút lắc lư, dù vậy sau khi chay được mấy chục thước, hắn đã nhanh chóng thích ứng kiểu chạy mà chỉ có một tay này.
-"Trương Kiệt, ngươi cầm thanh sắt dài nhất này đi, ta không biết cây lao sắt bỏ thêm tạc đạn này liệu có thể giết chết Ailen trong nháy mắt không, nếu mà không thể, như vậy ta nhờ ngươi đứng sau lưng ta, dùng hết toàn lực chống đỡ cây lao sắt này, ta sẽ ở phía sau che chắn cho ngươi, vô luận là đuôi hay đầu lưỡi của Ailen, ta đều cũng chống đỡ được. Nhưng tiếp theo ngươi phải thật nhanh dùng cây lao sắt đâm vào người Ailen, ngàn vạn lần không thể để nó tới gần bên cạnh người … Trạng thái hiện tại của ta, ngoại trừ phóng cây lao và có thể chống đỡ một chút, thật sự đã không cách nào có thể cận chiến cùng Ailen. Trương Kiệt! vô luận như thế nào,ngươi cũng ngàn vạn lần không thể lùi lại dù nửa bước!"
Trịnh Xá dặn dò mấy câu với Trương Kiệt, tiếp theo hắn cầm lấy cây lao sắt có buộc lựu đạn từ trong tay Chiêm Lam, lại đem cây lao sắt không có lựu đạn đưa cho Trương Kiệt. Giờ phút này khoảng cách của ba người tới kho vũ khí chỉ cách một ngã rẽ, đi hết ngã rẽ ấy là bọn họ có thể nhìn thấy hai con Ailen... hoặc là một đống thịt người!
[ Tiếng súng kịch liệt như vậy, Sở Hiên quả nhiên đã nghe thấy tiếng nổ lựu đạn vừa rồi, nói cách khác, lúc này toàn bộ tinh lực Ailen đều bị bọn họ thu hút ở đây, hai con Ailen trưởng thành … Kích thứ nhất, vô luận thế nào cũng nhất định phải trúng mục tiêu! Nếu không thì chết là cái chắc …Vô luận ngàn vạn lần không thể chết được! Ta thế nào cũng phải sống sót! ]
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu, hắn đạp dưới chân một cái, cả người vọt đi mạnh mẽ, tốc độ như vậy khiến cho hai người phía sau đều sửng sốt. Chỉ thấy hắn phóng tới chỗ rẽ nhưng không có đình chỉ mà tiếp tục vọt lên vách tường, tốc độ không hề giảm một tý nào.
Không khí xung quanh lại một lần nữa như đặc quánh lại, Trịnh Xá đã càng ngày càng thích ứng với loại trạng thái cực hạn khi khai mở cơ nhân tỏa này. Đem thể lực, thị lực, tốc độ phản ứng thần kinh, toàn bộ các tố chất của chình mình hoàn toàn phát huy đến trạng thái cực hạn. Nhưng đây cũng là cực hạn mà hắn có thể làm được, cái loại trạng thái mở cơ nhân tỏa này phảng phất có được vô tận bản năng chiến đấu, vô luận thế nào cũng sẽ sống sót, nhưng lại chỉ có thể ở lúc cực kì sợ hãi cận kề cái chết mới có thể xuất hiện loại trạng thái này. Hắn vẫn chưa có cách nào nắm bắt được cách mở cơ nhân tỏa.
Trịnh Xá dùng tốc độ cực nhanh chạy trên vách tường mấy bước, nói thì chậm mà xảy ra cực nhanh. Trong nháy mắt, hắn đã trông thấy một nửa thân sau của một con Ailen ngay tại cửa kho vũ khí, nửa thân trước của nó đã thò vào trong cửa kho, mà con Ailen còn lại hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu. Nói cách khác, con Ailen đó rất có khả năng là đã đột nhập vào trong kho vũ khí.
Lúc thân thể Trịnh Xá còn đang ở giữa không trung, hắn đã dùng miệng giựt chốt an toàn lựu đạn trên thanh lao sắt, tiếp theo dùng toàn lực phóng cây lao sắt ra. Có điều hắn dù sao cũng không thuận tay trái, cây lao sắt ném ra bởi tay trái vô luận là xét vể lực lượng hay độ chính xác đều không bằng tay phải. Vốn là hắn định nhắm vào bụng con Ailen, nhưng sau khi ném ra, cây lao sắt lại hung hăng găm vào bên hông con quái vật. Con Ailen đó trong nháy mắt từ cửa kho vũ khí lùi ra ngoài, ngay khi nó vừa mới nhìn về phía Trịnh Xá, cây lao sắt găm bên hông nó chợt nổ tung bạo liệt.
Quả lựu đạn buộc trên cây lao sắt hoàn toàn găm trong người con Ailen, uy lực vụ nổ cơ hồ nổ tung một bên hông của nó, vô số nội tạng cùng huyết dịch màu vàng bắn tung tóe xung quanh. Hành lang khắp nơi như bị hắt axit mạnh, tiếng xì xì vang lên khắp nơi, sắt thép bị ăn mòn mãnh liệt, chỗ bị ăn mòn bốc lên từng đám sương trắng mờ mịt bao phủ hết cả hành lang. Thậm chí ngay cả Trịnh Xá cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen rất lớn đang quỳ rạp dưới đất.
-"Chết rồi sao? Đã chết rồi sao?"
Thân thể Trịnh Xá lăn vài vòng trên mặt đất, hắn đã bất chấp đau đớn bên cánh tay phải, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn đạo bóng đen trên mặt đất kia, ngay khi hắn định phóng lao sắt kèm tạc đạn lần nữa thì bóng đen kia chợt bắn lên từ mặt đất, tiếp theo chỉ thấy nó vọt về phía Trịnh Xá. Tốc độ của bóng đen thực sự là quá nhanh, hắn căn bản không kịp phóng lao một lần nữa rồi, chỉ thấy con Ailen bên hông khuyết một lỗ lớn xuyên qua đám sương khói, dưới sự chú mục của mọi người nó điên cuồng lao thẳng về phía Trịnh Xá.
Trịnh Xá đang định dùng cây sắt quật xuống đầu Ailen, đột nhiên một bàn tay từ sau lưng đẩy hắn ra, Trương Kiệt bất ngờ xuất hiện. Ngay lúc cái đầu lưỡi của Ailen bắn ra, trong nháy mắt Trương Kiệt cũng toàn lực đâm cây lao sắt vào mồm nó, đồng thời cái đầu lưỡi lởm chởm đầy răng dữ tợn của con Ailen cũng xuyên qua bả vai Trương Kiệt.
Trong nháy mắt, máu tươi tung tóe khắp nới, trước mắt Trịnh Xá tràn ngập một mảng huyết sắc!
Trương Kiệt không hề lui về sau nửa bước, mặc dù bả vai của hắn đã bị đầu lưỡi của Ailen xuyên qua, nhưng hắn vẫn gắt gao chắn phía trước Trịnh Xá, hai tay còn càng dùng sức đem cây lao sắt đâm mạnh vào trong đầu Ailen, mặc cho máu của Ailen theo cây thép chảy lên hai tay hắn. Hẵn vẫn không chịu lùi lại sau, rất nhanh cổ tay của hắn bị ăn mòn chỉ còn lại đầu khớp.
-"Aaaa...!!"
Trương Kiệt không lùi mà tiến tới, hắn giống như phát điên, cầm thanh sắt xoắn cố đẩy sâu vào đầu Ailen, chỗ bị ăn mòn trên hai tay càng ngày càng lan rộng, đến mức cả cánh tay toàn bộ đều biến thành xương trắng. May mắn Trịnh Xá phản ứng kịp thời, hắn vội kéo giật Trương Kiệt về phía sau, từ trong đầu Ailen kéo ra thanh sắt xoắn phần đầu đã bị ăn mòn hơn phân nửa, chỉ còn lại một đoạn ngắn vẫn y nguyên, nhưng cũng sắp bị ăn mòn hết.
Trịnh Xá gọi to Chiêm Lam, đồng thời hắn cũng rất nhanh lấy ra nước sạch từ trong nạp giới chỉ, điên cuồng đổ lên cánh tay của Trương Kiệt. Chiêm Lam sau khi phục hồi tinh thần cũng đồng thời lấy ra thuốc cầm máu bôi lên cánh tay Trương Kiệt.
Ngay khi bọn họ khẩn trương chữa trị cho Trương Kiệt, con Ailen bất động kia rốt cuộc ngã nhào xuống đất, chất lỏng ăn mòn màu vàng không ngừng từ thân thể nó chảy ra, dần dần, ba người đều bị bao phủ trong làn sương khói cay xè.
Trịnh Xá kéo Trương Kiệt hướng phía sau ngã rẽ đi tới, sau khi ra khỏi khu vực sương trắng, hắn rốt cuộc thấy trên tay Trương Kiệt đã không còn bị ăn mòn nữa. Cho tới tận lúc này, hai cẳng tay của Trương Kiệt đã hoàn toàn bị ăn mòn sạch sẽ, ngay cả một đốt xương cũng không chừa lại, chỉ còn hai đoạn tay cụt ngủn sót lại trên cả hai cánh tay.
Trương Kiệt đã đau đến hôn mê một hồi, cho đến khi Trịnh Xá một lần nữa đem nước lạnh dội lên trên cánh tay cụt của hắn, nam nhân này mới bị kích thích tỉnh lại, hắn lập tức hắc hắc cười nói:
-"Khá lắm, giết một con Ailen là được 500 điểm thưởng, tiểu tử ngươi vẫn còn bình tĩnh ư, không nghĩ ngợi gì chứ? Hắc hắc, một khẩu Deasert Eangle nho nhỏ tính là cái gì, với số điểm này lão tử có thể trực tiếp mua khẩu AK vô hạn đạn ấy chứ."
Trịnh Xá trầm mặc nhìn hai cánh tay cụt của hắn, Trương Kiệt hắc hắc cười:
-"Không sao không sao, chỉ cần còn sống trở về chỗ của "chủ thần" là được, tu bổ thân thể cũng không tốn bao nhiêu điểm thưởng, chỉ là bây giờ đã trở thành gánh nặng của các ngươi rồi... A a, nghĩ lại đi theo ngươi thật sự tốt hơn đi với Sở Hiên, nếu ta như cái dạng này mà ở bên cạnh hắn, phỏng chừng đã bị vứt bỏ rồi."
Trịnh Xá thở ra một hơi, nói:
- "Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ đồng bọn... Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, trừ phi là ta gọi các ngươi ra, nếu không...hãy mau trở lại phòng điều khiển nhé, và làm theo cái biện pháp mà Chiêm Lam đã nói qua, có thể sống sót hay không còn phải xem thiên ý đã!"
Nói xong, hắn cầm thanh sắt xoắn buộc lựu đạn đi về phía kho vũ khí.
Bởi vì hành lang đã bị máu Ailen ăn mòn thủng thành một cái hố lớn, ngay cả mặt đât cũng có nhiều lỗ thủng nhỏ, Trịnh Xá chỉ có thể dựa vào vách tường cẩn thận đi đến kho vũ khí. Khi đi được một nửa đường, đột nhiên từ một chỗ khói sương màu trắng khác đi ra một người, người này chính là Zero đang bưng một khẩu súng trường, trên ngực trái của hắn băng bó lung tung, vết máu thấm qua vải không ngừng lan ra, xem ra bộ dạng thật sự là có chút chật vật.
Trịnh Xá cùng Zero đều nhìn nhau cười khổ, bộ dạng bọn họ thoạt nhìn tựa hồ đều là bị trọng thương, Zero yên lặng nhìn xác Ailen phía xa xa nói:
-"Một con khác cũng bị giết rồi sao? Ngươi thật lợi hại, cho dù không có súng đạn cũng có thể giết chết Ailen sao?"
Trịnh Xá cười khổ nói:
- "Các ngươi cũng không tồi, cũng không phải là đã giết chết một con Ailen sao?"
Zero thở dài nói:
-"Đi vào kho vũ khí đi, hai người kia đều đang ở bên trong."
Trịnh Xá lập tức gọi lớn một tiếng, cho đến khi hai người Trương Kiệt đi ra từ vách tường, Zero lúc này mới lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, cho dù là Trương Kiệt bị đứt tay hắn vẫn không lộ ra thần sắc khiếp sợ. Hơn nửa ngày Zero mới hít vào một hơi, nói:
- "Vô luận thế nào trước tiên hãy tiến vào kho vũ khí đã … Các ngươi còn thuốc cầm máu và băng vải không? Bá Vương... hắn có khả năng không được rồi."
Khi ba người theo Zero đi vào kho vũ khí, Trịnh Xá mới phát hiện cửa của kho vũ khí so với các căn phòng bình thường dày chắc hơn nhiều, cơ hồ so được với độ dày của tường cách ly, mà cái cửa này ở giữa đã bị ăn mòn thành một cái lỗ rất to khoảng một thước. Rõ ràng chính là bị thể dịch của Ailen tiết ra ăn mòn, con Ailen bên kia bị bắn nát thành từng mảnh nhỏ nằm ở chỗ bên trái cửa vào kho vũ khí, nơi đó đã bị ăn mòn thành một hố rất sâu. Nguồn: http://qtruyen.net
-"Vận khí tốt mà thôi, con Ailen này không đợi cánh cửa bị ăn mòn hết mà liều mạng xông vào trong, kết quả bị mắc ở cái lỗ trên cửa, chúng ta bắn cơ hồ mấy phút đồng hồ mới giết chết nó, nhưng mà con Ailen thứ hai thì không có biện pháp, nếu như ngươi tới chậm hơn nửa giây, phỏng chừng ba người chúng ta tất cả đều sẽ chết ở đây."
Zero đi phía trước mọi người, vừa đi vừa giải thích.
Đi tới trên gác kho vũ khí, Trịnh Xá ba người lập tức thấy được thân hình Bá Vương cùng Sở Hiên. Lồng ngực Bá Vương cơ hồ bị khoét thành một cái động lớn, dựa vào hình dạng của cái lỗ máu đó, rõ ràng là bị cái đuôi của Ailen đâm trúng, còn may là chưa có xuyên thấu qua, mới không có làm cho hắn bị giết chết trong nháy mắt.
Trong ba người, cũng chỉ có Sở Hiên cả người cơ hồ lông tóc vẫn còn nguyên, ngoại trừ mấy vết máu, trang phục của hắn thoạt nhìn cùng với lúc mới đến đây giống nhau như đúc, có điều từ ánh mắt tiều tụy của hắn có thể thấy được, sự chấn kinh mà Ailen gây ra cho hắn tuyệt không như biểu hiện bên ngoài của hắn ra vẻ không có việc gì. Thực tế như thế nào chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng hắn tự mình biết rõ.
-"Ta không ngờ Ailen lại cường đại như vậy!" Sở Hiên không đợi Trịnh Xá ba người mở miệng, hắn chỉ nhìn ba người rồi thì thào nói:
-"Là ta tính sai rồi, từ phần 1 đến phần 4 của bộ phim kinh dị Ailen này, Ailen cơ hồ không có cùng súng đạn của loài người đối chiến, cho nên ta đối với thực lực của nó có chút tính toán chưa đủ...Nếu như Ailen bình thường đều mạnh như vậy, ta không biết lực chiến đấu của Queen còn cường đại tới mức nào, có lẽ chúng ta thật sự đã … "
Trịnh Xá không thèm quan tâm đến hắn, chỉ cúi xuống bôi thuốc cầm máu cho Bá Vương, sau một lát, Bá Vương rốt cuộc cũng ngưng chảy máu, nhưng gã nam nhân Nga quốc cường tráng như gấu lúc này đã suy yếu đến mức phẳng phất nếu nhúc nhíc một chút sẽ chết.
-"Như vậy chúng ta kết minh đi, các ngươi là một đội ngũ, chúng ta là một đội ngũ, ai cũng sẽ không bán đứng ai...Đương nhiên, ngươi có thể nói không, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không chịu làm đồng bọn của ngươi để rồi chịu sự khống chế của ngươi, trí tuệ cùng khả năng bố trí của ngươi rất trọng yếu, ta quả thật cũng cần cái đó, nhưng đồng dạng ngươi cũng cần năng lực cùng sự thông thạo với thế giới này của chúng ta, chúng ta đối với nhau đều có giá trị, ngươi lựa chọn đi."
Sở Hiên trầm mặc một chút, hắn nhìn Trịnh Xá nói:
-"Được, ta đáp ứng đề nghị của ngươi, nhưng mà có một chút ngươi nhất định phải biết... Một khi ngươi theo không kịp bước tiến của ta, vì an toàn của đại bộ phận mọi người, ta tuyệt đối sẽ vứt bỏ ngươi!"
-"Nhưng ta sẽ cứu ngươi!" Trịnh Xá lạnh lùng cười nói:
- "Vì trí lực của ngươi, ta sẽ cứu ngươi!"</i
Trịnh Xá tùy ý để hai người băng bó vết thương cho hắn, hắn chỉ là vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng, lúc vừa hoàn tất băng bó xong, hắn liền thì thào với hai người:
-"Ta nghe được tiếng súng, Trương Kiệt, ngươi nghe được không?"
Trương Kiệt sửng sốt một chút, hắn vội vàng nghển tai lên nghe ngóng trong chốc lát, lúc này mới gật đầu nói:
-"Ừ, đúng vậy, mơ hồ nghe thấy tiếng súng … nói như vậy bọn họ đã thành công ư? Tại kho vũ khí đã tìm thấy súng đạn?"
Trịnh Xá cười khổ nói:
-"Súng đạn hẳn là đã tìm thấy, nhưng ta phỏng chừng bọn họ đang cùng hai con Ailen giằng co, nếu không tiếng súng khó có khả năng kịch liệt như vậy … Trên người các ngươi còn có bao nhiêu lựu đạn? Toàn bộ đưa hết cho ta, Chiêm Lam, đưa thanh sắt xoắn trên tay cô cho ta."
Trương Kiệt cùng Chiêm Lam đều sửng sốt, Trương Kiệt cười khổ xòe tay ra nói:
-"Không có, mấy trái lựu đạn của ta lúc trước đều cấp hết cho họ rồi, đám hỗn đản này … "
Chiêm Lam lôi ra hai quả lựu đạn từ trong túi, nàng vừa cười vừa nói:
-"Hoàn hảo lúc ấy đã để lại một chút đề phòng … Ngươi muốn làm gì đây? Đây chính là hai quả cuối cùng."
Trịnh Xá cũng từ trong nạp giới chỉ lấy ra hai quả lựu đạn, chỉ thấy dùng miệng ngậm lấy chốt an toàn một quả, giữa sự chú ý của Trương Kiệt và Chiêm Lam, hắn dùng tay trái hung hăng giật chốt rồi ném quả lựu đạn ra ngoài, trong tiếng nổ mạnh, Trương Kiệt cùng Chiêm Lam đồng thời bị chấn động ngã lăn trên mặt đất.
-"Thời gian nổ đại khái đã biết …"
Trịnh Xá vẫn nhìn chỗ lựu đạn vừa nổ, hắn cũng không quay đầu lại về phía Trương Kiệt, nói:
-"Nhanh lên, xé áo trên người làm băng vải, buộc mấy quả lựu đạn này vào đầu thanh sắt, nhất định phải buộc chặt một chút!"
Trương Kiệt không nói hai lời đã cởi áo ra, hắn xé áo ra làm mấy mảnh nhỏ, tiếp theo cầm lựu đạn và thanh sắt bó chặt lại, Chiêm Lam thấy vậy nàng thở dài một tiếng nói:
-"Ngươi định liều mạng chiến đấu một lần nữa sao? Vết thương của ngươi đã …"
Trịnh Xá quay đầu lại cười cười nói:
-"Không sao cả, vừa rồi tiếng nổ lựu đạn rất vang, phỏng chừng bọn họ cũng có thể nghe thấy rồi, hai người kia không dám nói nhưng với trí lực của Sở Hiên, hắn khẳng định sẽ toàn lực giữ chân Ailen, ta chỉ cần từ đằng sau tập kích hai con Ailen đó là được. Huống hồ đem lựu đạn buộc trên thanh sắt, chỉ cần tại lúc nổ thì nhét nó vào trong người Ailen, uy lực khẳng định sẽ mang đến cho Ailen thương tổn rất lớn, cho nên ngươi cứ yên tâm đi."
Chiêm Lam thở dài một tiếng cũng không nói gì nữa, chỉ có Trương Kiệt vừa buộc lựu đạn vừa mở miệng nói:
-"Nguyên lai ta lúc trước vẫn nhìn sai, Trịnh Xá, ngươi trong người ẩn tàng thiên phú chiến đấu, theo như lời huấn luyện viên của chúng ta mà nói: ngươi chính là một chiến sĩ trời sinh, càng lâm vào tuyệt cảnh, càng có thể phát huy tiềm lực của ngươi, vô luận là thực lực chiến đấu hay là năng lực tính toán … "
Trịnh Xá tiếp lấy cây sắt đã được Trương Kiệt buộc chặt lựu đạn lên đó, hắn dùng tay trái thử thử ngắm nghía, lúc này mới cười khổ nói:
-"Ta thì tính là cái gì chiến sĩ chứ? Chẳng qua là liều mạng muốn sống sót mà thôi, ai đến lúc này đều sẽ có chút cấp trí cấp lực, nếu giống như ta chật vật như vậy đều có thể gọi là chiến sĩ, vậy Sở Hiên bọn họ tính là cái gì? Siêu cấp chiến sĩ? Hay là siêu cấp thiên tài?"
-"không thể nói như vậy!" Trương Kiệt cười trừ vài tiếng, đem cây sắt buộc chắc lại một lần nữa, nói:
-"Bọn họ ở thế giới cũ vốn chính là người làm công tác giết chóc, hơn nữa trên cơ bản đều là đứng đầu trong các chức nghiệp. Còn ngươi? Ngươi vốn chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, mặc dù sự cường hóa của ngươi cũng có mấy phần may mắn, nhưng giống như ngươi vậy liều mạng chiến đấu mà không chết, lại còn dần dần thích ứng với sự chiến đấu ác liệt … Đây chính là thiên phú tiềm tàng của ngươi, ngươi rõ ràng chính là một chiến sĩ tuyệt không chấp nhận thất bại."
-"Chiến sĩ sao?"
-"Chỉ là liều mạng muốn sống sót mà thôi …"
Vì để nhanh chóng khôi phục thực lực, Trương Kiệt vẫn cõng Trịnh Xá không ngừng tiến lên, Chiêm Lam cũng vẫn cầm thanh sắt kia, trong lúc chạy, Chiêm Lam đột nhiên thì thào hỏi:
-"Chúng ta tại sao phải đi cứu họ chứ? Cứ như vậy không phải sẽ đưa chúng ta vào nguy hiểm sao?"
Trịnh Xá lúc này đang thong thả vận hành nội lực, hắn thở ra một hơi nói:
-"Kì thật chúng ta vân đang trong vòng nguy hiểm, không thể giải quyết Ailen, chúng ta bất quá chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi, cho nên, năng lực phân tích cùng bố trí của Sở Hiên, khả năng sử dụng vũ khí hiện đại của Zero cùng Bá Vương, những điều này đều là chiến lực phi thường trọng yếu …"
Trương Kiệt đột nhiên cũng hỏi:
-"Vậy lúc đó tại sao lại muốn tách khỏi bọn họ? Nếu như không cùng bọn họ tách ra, chúng ta bây giờ cũng có thể tìm được vũ khí vậy, mà không phải để ngươi chiến đấu một mình, hơn nữa ta nghĩ với thực lực của chúng ta cũng sẽ không bị Sở Hiên vứt bỏ chứ?"
Trịnh Xá thở dài một tiếng, nói:
-"Đúng vậy, nếu như là cùng bọn họ một chỗ, chẳng những sẽ không bị vứt bỏ, hơn nữa có Zero cùng Bá Vương ở trước, ba người chúng ta đều sẽ an toàn... Ít nhất ta cùng Trương Kiệt ngươi sẽ an toàn. Nhưng mà! Đây chính là ta lựa chọn rời đi, kì thực trong đó có nguyên nhân! Một nguyên nhân tất nhiên là không ưa cách làm của Sở Hiên, đem đồng bọn vứt bỏ mà làm con mồi, một nguyên nhân khác chính là ta tuyệt đối không muốn đem vận mệnh của mình trao trên tay người khác quyết định, có lẽ cùng bọn họ tổ đội, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta đều sẽ an toàn, nhưng về lâu dài sau này thì sao?!! Ta sẽ không cân nhắc vấn đề sẽ chết như thế nào, ta chỉ xem xét như thế nào có thể sống sót nhiều nhất! Làm đồng bọn, ta sẽ dùng hết năng lực lớn nhất của ta để trợ giúp và bảo vệ bọn họ, đồng dạng làm đồng bọn của ta cũng tuyệt đối không thể tại lúc ta cần sự trợ giúp thì lại vứt bỏ ta! Đây là điểm Sở Hiên không cách nào làm được, cho nên ta lựa chọn rời đi, bởi vì ta muốn đứng trên một vị trí ngang hàng với hắn."
-"Đúng vậy, nếu làm đồng bọn cùng hắn sẽ bị vứt bỏ! Như vậy trở thành minh hữu cho dù không là đồng bọn của hắn, cũng có thể tận dụng được trí tuệ của hắn. Hỗ trợ độc lập, nhưng lại vừa chi viện cho nhau, đây là phương thức hợp tác duy nhất mà ta có thể nghĩ được."
Chiêm Lam do tay phải cầm thanh sắt nên không thể vuốt cái trán của nàng, nàng chỉ có thể suy nghĩ một chút, nói:
-"Minh hữu cũng sẽ không bị bỏ rơi sao? Vậy so với làm đồng bọn thì có gì bất đồng?"
Trịnh Xá vừa cười vừa nói:
-"Minh hữu cùng đồng bọn có điểm khác biệt rất lớn, minh hữu là một mình tồn tại, song phương sẽ trợ giúp lẫn nhau, nhưng mà cho dù mất đi đối phương cũng có thể độc lập chiến đấu, cũng sẽ không trở thành vướng chân vướng tay cho đối phương, ít nhất cũng không cần vì khuyết điểm của đối phương mà gánh chịu trách nhiệm gì. Mà sự khác biệt khi làm đồng bọn cũng là ở đây, rất nhiều người có sở trường bất đồng tổ hợp lại một chỗ, hình thành một đội ngũ cần phải tương hỗ bảo vệ lẫn nhau, điểm này ta không cách nào tín nhiệm Sở Hiên sẽ bảo vệ đồng bọn. Cho nên vì có thể có được lực lượng ba người bọn họ, ta chỉ có thể lựa chọn trở thành minh hữu của bọn họ."
-"Chỉ có rời đi, mới có thể hiểu được tính trọng yếu của đội ngũ đối phương, cũng chính vì vậy, chúng ta và bọn họ mói có khả năng trở thành minh hữu. Nếu không thế, chúng ta chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay hắn … Quả lựu đạn nổ vừa rồi, cũng là vì ta muốn nói cho bọn họ … Minh hữu tới rồi!"
Trịnh Xá cũng không có yêu cầu cõng hắn nữa, đoạn khoảng cách này nói là xa thì cũng không xa, hắn cũng có thể nhân cơ hội vận động chân tay một chút, chỉ là cánh tay phải bị gãy xương thực sự hơi nhúc nhíc tý là đau, dưới sự bất đắc dĩ, hắn đành phải dùng vải bó chặt cả cánh tay phải vào sát thân, đau đớn lúc bó tự nhiên là không cần phải nói nhiều, nhìn bộ dạng cởi trần của hắn mồ hôi như mưa, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng nhận thức được đau đớn mà hắn đã trải qua.
Chiêm Lam ở bên cạnh thây vậy, trong lòng rất xót xa, có điều này nàng chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay trái của hắn, cho tới tận bây giờ, nàng mới phát hiện hắn đau đớn đến nỗi ngay cả tay trái cũng không có lực.
Sau khi bó chắc cánh tay phải, Trịnh Xá cả người trên dưới đầy mồ hôi lạnh, hắn cố gắn giật giật thân thể, miễn cưỡng cười nói:
- "Buộc không tồi, như vậy cánh tay phải cũng sẽ không trở ngại, đi thôi, tiếp tục phải gia tăng tốc độ lên."
Chiêm Lam vẫn nắm tay trái của hắn, nàng ngần ngừ nói:
-"Chúng ta … chúng ta không đi nữa, quay về phòng điều khiển được không? Ta biết như thế nào đóng cửa cách li, chúng ta canh giữ ở đó cho đến khi phi thuyền quay về địa cầu, để cho quân đội địa cầu đối phó bọn Ailen, được không? Kì thật chúng ta có thể không cần phải mạo hiểm, đặc biệt là ngươi bây giờ đều đã...."
Trịnh Xá sửng sốt một chút, hắn lặng lẽ rút tay trái về, tiếp theo chỉ xuống mặt đất nói:
-"Ngươi nhìn mặt đất đi, có phải hay không rất nhiều chỗ bị ăn mòn thành lỗ to? Đó là do máu của Ailen, chúng là sinh vật có trí tuệ, khi cảm giác được uy hiếp sẽ tự đả thương chính mình để phá vỡ tường cách ly, ba con Ailen này đều là từ trong tường cách ly chạy ra ngoài đó."
-"Nếu chúng ta định phong bế tường cách ly hòng quay trở về địa cầu mà nói, bọn Ailen đói khát tuyệt đối sẽ tự thương lần nữa để phá vỡ tường cách ly, khi đó thậm chí còn có thể xuất hiện càng nhiều Ailen, còn nhớ bốn người bị mang vào phòng 15 không? Cho nên trước khi bốn con Ailen đó xuất hiện phải giết chết Queen, đây chính là cơ hội có thể sống sót duy nhất của chúng ta. Nếu khôgn với trí tuệ của Sở Hiên, hắn căn bản khó có khả năng mạo hiểm đi tìm kho vũ khí, bởi vì hắn cũng biết đây là cơ hội duy nhất."
Trịnh Xá cười cười, hắn dùng tay xoa đầu Chiêm Lam nói:
-"Cô cứ theo phía sau chúng ta là được, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đồng bọn đâu... cũng sẽ không đem hy vọng sống sót ký thác cho số mệnh, ta vô luận thế nào cũng phải sống sót!"
Bởi vì sự kiên trì của Trịnh Xá, hai người kia cũng đành theo hắn tiến về kho vũ khí, tiếng súng phía trước đã càng thêm rõ ràng, mức độ kịch liệt càng thêm mãnh liệt. Trịnh Xá cả người trên dưới lại một lần nữa căng lên, bởi vì cả tay phải bị buộc sát trên người, cho nên lúc hắn chạy trông tựa hồ có chút lắc lư, dù vậy sau khi chay được mấy chục thước, hắn đã nhanh chóng thích ứng kiểu chạy mà chỉ có một tay này.
-"Trương Kiệt, ngươi cầm thanh sắt dài nhất này đi, ta không biết cây lao sắt bỏ thêm tạc đạn này liệu có thể giết chết Ailen trong nháy mắt không, nếu mà không thể, như vậy ta nhờ ngươi đứng sau lưng ta, dùng hết toàn lực chống đỡ cây lao sắt này, ta sẽ ở phía sau che chắn cho ngươi, vô luận là đuôi hay đầu lưỡi của Ailen, ta đều cũng chống đỡ được. Nhưng tiếp theo ngươi phải thật nhanh dùng cây lao sắt đâm vào người Ailen, ngàn vạn lần không thể để nó tới gần bên cạnh người … Trạng thái hiện tại của ta, ngoại trừ phóng cây lao và có thể chống đỡ một chút, thật sự đã không cách nào có thể cận chiến cùng Ailen. Trương Kiệt! vô luận như thế nào,ngươi cũng ngàn vạn lần không thể lùi lại dù nửa bước!"
Trịnh Xá dặn dò mấy câu với Trương Kiệt, tiếp theo hắn cầm lấy cây lao sắt có buộc lựu đạn từ trong tay Chiêm Lam, lại đem cây lao sắt không có lựu đạn đưa cho Trương Kiệt. Giờ phút này khoảng cách của ba người tới kho vũ khí chỉ cách một ngã rẽ, đi hết ngã rẽ ấy là bọn họ có thể nhìn thấy hai con Ailen... hoặc là một đống thịt người!
[ Tiếng súng kịch liệt như vậy, Sở Hiên quả nhiên đã nghe thấy tiếng nổ lựu đạn vừa rồi, nói cách khác, lúc này toàn bộ tinh lực Ailen đều bị bọn họ thu hút ở đây, hai con Ailen trưởng thành … Kích thứ nhất, vô luận thế nào cũng nhất định phải trúng mục tiêu! Nếu không thì chết là cái chắc …Vô luận ngàn vạn lần không thể chết được! Ta thế nào cũng phải sống sót! ]
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu, hắn đạp dưới chân một cái, cả người vọt đi mạnh mẽ, tốc độ như vậy khiến cho hai người phía sau đều sửng sốt. Chỉ thấy hắn phóng tới chỗ rẽ nhưng không có đình chỉ mà tiếp tục vọt lên vách tường, tốc độ không hề giảm một tý nào.
Không khí xung quanh lại một lần nữa như đặc quánh lại, Trịnh Xá đã càng ngày càng thích ứng với loại trạng thái cực hạn khi khai mở cơ nhân tỏa này. Đem thể lực, thị lực, tốc độ phản ứng thần kinh, toàn bộ các tố chất của chình mình hoàn toàn phát huy đến trạng thái cực hạn. Nhưng đây cũng là cực hạn mà hắn có thể làm được, cái loại trạng thái mở cơ nhân tỏa này phảng phất có được vô tận bản năng chiến đấu, vô luận thế nào cũng sẽ sống sót, nhưng lại chỉ có thể ở lúc cực kì sợ hãi cận kề cái chết mới có thể xuất hiện loại trạng thái này. Hắn vẫn chưa có cách nào nắm bắt được cách mở cơ nhân tỏa.
Trịnh Xá dùng tốc độ cực nhanh chạy trên vách tường mấy bước, nói thì chậm mà xảy ra cực nhanh. Trong nháy mắt, hắn đã trông thấy một nửa thân sau của một con Ailen ngay tại cửa kho vũ khí, nửa thân trước của nó đã thò vào trong cửa kho, mà con Ailen còn lại hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu. Nói cách khác, con Ailen đó rất có khả năng là đã đột nhập vào trong kho vũ khí.
Lúc thân thể Trịnh Xá còn đang ở giữa không trung, hắn đã dùng miệng giựt chốt an toàn lựu đạn trên thanh lao sắt, tiếp theo dùng toàn lực phóng cây lao sắt ra. Có điều hắn dù sao cũng không thuận tay trái, cây lao sắt ném ra bởi tay trái vô luận là xét vể lực lượng hay độ chính xác đều không bằng tay phải. Vốn là hắn định nhắm vào bụng con Ailen, nhưng sau khi ném ra, cây lao sắt lại hung hăng găm vào bên hông con quái vật. Con Ailen đó trong nháy mắt từ cửa kho vũ khí lùi ra ngoài, ngay khi nó vừa mới nhìn về phía Trịnh Xá, cây lao sắt găm bên hông nó chợt nổ tung bạo liệt.
Quả lựu đạn buộc trên cây lao sắt hoàn toàn găm trong người con Ailen, uy lực vụ nổ cơ hồ nổ tung một bên hông của nó, vô số nội tạng cùng huyết dịch màu vàng bắn tung tóe xung quanh. Hành lang khắp nơi như bị hắt axit mạnh, tiếng xì xì vang lên khắp nơi, sắt thép bị ăn mòn mãnh liệt, chỗ bị ăn mòn bốc lên từng đám sương trắng mờ mịt bao phủ hết cả hành lang. Thậm chí ngay cả Trịnh Xá cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen rất lớn đang quỳ rạp dưới đất.
-"Chết rồi sao? Đã chết rồi sao?"
Thân thể Trịnh Xá lăn vài vòng trên mặt đất, hắn đã bất chấp đau đớn bên cánh tay phải, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn đạo bóng đen trên mặt đất kia, ngay khi hắn định phóng lao sắt kèm tạc đạn lần nữa thì bóng đen kia chợt bắn lên từ mặt đất, tiếp theo chỉ thấy nó vọt về phía Trịnh Xá. Tốc độ của bóng đen thực sự là quá nhanh, hắn căn bản không kịp phóng lao một lần nữa rồi, chỉ thấy con Ailen bên hông khuyết một lỗ lớn xuyên qua đám sương khói, dưới sự chú mục của mọi người nó điên cuồng lao thẳng về phía Trịnh Xá.
Trịnh Xá đang định dùng cây sắt quật xuống đầu Ailen, đột nhiên một bàn tay từ sau lưng đẩy hắn ra, Trương Kiệt bất ngờ xuất hiện. Ngay lúc cái đầu lưỡi của Ailen bắn ra, trong nháy mắt Trương Kiệt cũng toàn lực đâm cây lao sắt vào mồm nó, đồng thời cái đầu lưỡi lởm chởm đầy răng dữ tợn của con Ailen cũng xuyên qua bả vai Trương Kiệt.
Trong nháy mắt, máu tươi tung tóe khắp nới, trước mắt Trịnh Xá tràn ngập một mảng huyết sắc!
Trương Kiệt không hề lui về sau nửa bước, mặc dù bả vai của hắn đã bị đầu lưỡi của Ailen xuyên qua, nhưng hắn vẫn gắt gao chắn phía trước Trịnh Xá, hai tay còn càng dùng sức đem cây lao sắt đâm mạnh vào trong đầu Ailen, mặc cho máu của Ailen theo cây thép chảy lên hai tay hắn. Hẵn vẫn không chịu lùi lại sau, rất nhanh cổ tay của hắn bị ăn mòn chỉ còn lại đầu khớp.
-"Aaaa...!!"
Trương Kiệt không lùi mà tiến tới, hắn giống như phát điên, cầm thanh sắt xoắn cố đẩy sâu vào đầu Ailen, chỗ bị ăn mòn trên hai tay càng ngày càng lan rộng, đến mức cả cánh tay toàn bộ đều biến thành xương trắng. May mắn Trịnh Xá phản ứng kịp thời, hắn vội kéo giật Trương Kiệt về phía sau, từ trong đầu Ailen kéo ra thanh sắt xoắn phần đầu đã bị ăn mòn hơn phân nửa, chỉ còn lại một đoạn ngắn vẫn y nguyên, nhưng cũng sắp bị ăn mòn hết.
Trịnh Xá gọi to Chiêm Lam, đồng thời hắn cũng rất nhanh lấy ra nước sạch từ trong nạp giới chỉ, điên cuồng đổ lên cánh tay của Trương Kiệt. Chiêm Lam sau khi phục hồi tinh thần cũng đồng thời lấy ra thuốc cầm máu bôi lên cánh tay Trương Kiệt.
Ngay khi bọn họ khẩn trương chữa trị cho Trương Kiệt, con Ailen bất động kia rốt cuộc ngã nhào xuống đất, chất lỏng ăn mòn màu vàng không ngừng từ thân thể nó chảy ra, dần dần, ba người đều bị bao phủ trong làn sương khói cay xè.
Trịnh Xá kéo Trương Kiệt hướng phía sau ngã rẽ đi tới, sau khi ra khỏi khu vực sương trắng, hắn rốt cuộc thấy trên tay Trương Kiệt đã không còn bị ăn mòn nữa. Cho tới tận lúc này, hai cẳng tay của Trương Kiệt đã hoàn toàn bị ăn mòn sạch sẽ, ngay cả một đốt xương cũng không chừa lại, chỉ còn hai đoạn tay cụt ngủn sót lại trên cả hai cánh tay.
Trương Kiệt đã đau đến hôn mê một hồi, cho đến khi Trịnh Xá một lần nữa đem nước lạnh dội lên trên cánh tay cụt của hắn, nam nhân này mới bị kích thích tỉnh lại, hắn lập tức hắc hắc cười nói:
-"Khá lắm, giết một con Ailen là được 500 điểm thưởng, tiểu tử ngươi vẫn còn bình tĩnh ư, không nghĩ ngợi gì chứ? Hắc hắc, một khẩu Deasert Eangle nho nhỏ tính là cái gì, với số điểm này lão tử có thể trực tiếp mua khẩu AK vô hạn đạn ấy chứ."
Trịnh Xá trầm mặc nhìn hai cánh tay cụt của hắn, Trương Kiệt hắc hắc cười:
-"Không sao không sao, chỉ cần còn sống trở về chỗ của "chủ thần" là được, tu bổ thân thể cũng không tốn bao nhiêu điểm thưởng, chỉ là bây giờ đã trở thành gánh nặng của các ngươi rồi... A a, nghĩ lại đi theo ngươi thật sự tốt hơn đi với Sở Hiên, nếu ta như cái dạng này mà ở bên cạnh hắn, phỏng chừng đã bị vứt bỏ rồi."
Trịnh Xá thở ra một hơi, nói:
- "Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ đồng bọn... Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, trừ phi là ta gọi các ngươi ra, nếu không...hãy mau trở lại phòng điều khiển nhé, và làm theo cái biện pháp mà Chiêm Lam đã nói qua, có thể sống sót hay không còn phải xem thiên ý đã!"
Nói xong, hắn cầm thanh sắt xoắn buộc lựu đạn đi về phía kho vũ khí.
Bởi vì hành lang đã bị máu Ailen ăn mòn thủng thành một cái hố lớn, ngay cả mặt đât cũng có nhiều lỗ thủng nhỏ, Trịnh Xá chỉ có thể dựa vào vách tường cẩn thận đi đến kho vũ khí. Khi đi được một nửa đường, đột nhiên từ một chỗ khói sương màu trắng khác đi ra một người, người này chính là Zero đang bưng một khẩu súng trường, trên ngực trái của hắn băng bó lung tung, vết máu thấm qua vải không ngừng lan ra, xem ra bộ dạng thật sự là có chút chật vật.
Trịnh Xá cùng Zero đều nhìn nhau cười khổ, bộ dạng bọn họ thoạt nhìn tựa hồ đều là bị trọng thương, Zero yên lặng nhìn xác Ailen phía xa xa nói:
-"Một con khác cũng bị giết rồi sao? Ngươi thật lợi hại, cho dù không có súng đạn cũng có thể giết chết Ailen sao?"
Trịnh Xá cười khổ nói:
- "Các ngươi cũng không tồi, cũng không phải là đã giết chết một con Ailen sao?"
Zero thở dài nói:
-"Đi vào kho vũ khí đi, hai người kia đều đang ở bên trong."
Trịnh Xá lập tức gọi lớn một tiếng, cho đến khi hai người Trương Kiệt đi ra từ vách tường, Zero lúc này mới lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, cho dù là Trương Kiệt bị đứt tay hắn vẫn không lộ ra thần sắc khiếp sợ. Hơn nửa ngày Zero mới hít vào một hơi, nói:
- "Vô luận thế nào trước tiên hãy tiến vào kho vũ khí đã … Các ngươi còn thuốc cầm máu và băng vải không? Bá Vương... hắn có khả năng không được rồi."
Khi ba người theo Zero đi vào kho vũ khí, Trịnh Xá mới phát hiện cửa của kho vũ khí so với các căn phòng bình thường dày chắc hơn nhiều, cơ hồ so được với độ dày của tường cách ly, mà cái cửa này ở giữa đã bị ăn mòn thành một cái lỗ rất to khoảng một thước. Rõ ràng chính là bị thể dịch của Ailen tiết ra ăn mòn, con Ailen bên kia bị bắn nát thành từng mảnh nhỏ nằm ở chỗ bên trái cửa vào kho vũ khí, nơi đó đã bị ăn mòn thành một hố rất sâu. Nguồn: http://qtruyen.net
-"Vận khí tốt mà thôi, con Ailen này không đợi cánh cửa bị ăn mòn hết mà liều mạng xông vào trong, kết quả bị mắc ở cái lỗ trên cửa, chúng ta bắn cơ hồ mấy phút đồng hồ mới giết chết nó, nhưng mà con Ailen thứ hai thì không có biện pháp, nếu như ngươi tới chậm hơn nửa giây, phỏng chừng ba người chúng ta tất cả đều sẽ chết ở đây."
Zero đi phía trước mọi người, vừa đi vừa giải thích.
Đi tới trên gác kho vũ khí, Trịnh Xá ba người lập tức thấy được thân hình Bá Vương cùng Sở Hiên. Lồng ngực Bá Vương cơ hồ bị khoét thành một cái động lớn, dựa vào hình dạng của cái lỗ máu đó, rõ ràng là bị cái đuôi của Ailen đâm trúng, còn may là chưa có xuyên thấu qua, mới không có làm cho hắn bị giết chết trong nháy mắt.
Trong ba người, cũng chỉ có Sở Hiên cả người cơ hồ lông tóc vẫn còn nguyên, ngoại trừ mấy vết máu, trang phục của hắn thoạt nhìn cùng với lúc mới đến đây giống nhau như đúc, có điều từ ánh mắt tiều tụy của hắn có thể thấy được, sự chấn kinh mà Ailen gây ra cho hắn tuyệt không như biểu hiện bên ngoài của hắn ra vẻ không có việc gì. Thực tế như thế nào chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng hắn tự mình biết rõ.
-"Ta không ngờ Ailen lại cường đại như vậy!" Sở Hiên không đợi Trịnh Xá ba người mở miệng, hắn chỉ nhìn ba người rồi thì thào nói:
-"Là ta tính sai rồi, từ phần 1 đến phần 4 của bộ phim kinh dị Ailen này, Ailen cơ hồ không có cùng súng đạn của loài người đối chiến, cho nên ta đối với thực lực của nó có chút tính toán chưa đủ...Nếu như Ailen bình thường đều mạnh như vậy, ta không biết lực chiến đấu của Queen còn cường đại tới mức nào, có lẽ chúng ta thật sự đã … "
Trịnh Xá không thèm quan tâm đến hắn, chỉ cúi xuống bôi thuốc cầm máu cho Bá Vương, sau một lát, Bá Vương rốt cuộc cũng ngưng chảy máu, nhưng gã nam nhân Nga quốc cường tráng như gấu lúc này đã suy yếu đến mức phẳng phất nếu nhúc nhíc một chút sẽ chết.
-"Như vậy chúng ta kết minh đi, các ngươi là một đội ngũ, chúng ta là một đội ngũ, ai cũng sẽ không bán đứng ai...Đương nhiên, ngươi có thể nói không, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không chịu làm đồng bọn của ngươi để rồi chịu sự khống chế của ngươi, trí tuệ cùng khả năng bố trí của ngươi rất trọng yếu, ta quả thật cũng cần cái đó, nhưng đồng dạng ngươi cũng cần năng lực cùng sự thông thạo với thế giới này của chúng ta, chúng ta đối với nhau đều có giá trị, ngươi lựa chọn đi."
Sở Hiên trầm mặc một chút, hắn nhìn Trịnh Xá nói:
-"Được, ta đáp ứng đề nghị của ngươi, nhưng mà có một chút ngươi nhất định phải biết... Một khi ngươi theo không kịp bước tiến của ta, vì an toàn của đại bộ phận mọi người, ta tuyệt đối sẽ vứt bỏ ngươi!"
-"Nhưng ta sẽ cứu ngươi!" Trịnh Xá lạnh lùng cười nói:
- "Vì trí lực của ngươi, ta sẽ cứu ngươi!"</i
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook